Tri Kỷ Của Tôi Giờ Là Tay Chơi

Chương 40

An Nhật Thiên

05/04/2024

Triệu Tinh báo cho tôi tin này, những tưởng tôi sẽ khổ sở, hoặc sẽ thấy nhẹ nhõm, nhưng lòng tôi lại chỉ phẳng lặng, một cái gợn sóng vậy mà cũng chẳng có.

Tôi suy xét vài giây, nghĩ xem mình có nên diễn thêm chút cảm xúc kịch liệt gì không, nhưng ngẫm một hồi lại từ bỏ ý định.

Tôi sợ kỹ thuật diễn của mình quá dở, chỉ tổ làm Triệu Tinh thêm phiền lòng.

Tôi nói: “Ồ, giấy tờ ly hôn có rồi chứ?”

Hắn lấy từ trong túi áo khoác thật xinh đẹp kia một phong bì, đưa cho tôi, nói: “Đây.”

Tôi nhận phong bì, nói câu: “Đã làm phiền cậu rồi, cảm ơn.”

Tôi lạnh nhạt, Triệu Tinh giờ phút này cũng không khác biệt.

Trong nháy mắt đó, tôi đột nhiên lại nhớ tới một câu —— thân nhất xa nhất là vợ chồng.

Tôi đã từng cho rằng, ngày ly hôn, tôi và Triệu Tinh sẽ hẹn một nơi uống rượu, nói chuyện phiếm, vỗ vai nguyện làm huynh đệ cả đời.

Nhưng việc thật sự xảy ra, lại phát hiện mỗi phút, mỗi giây bên nhau, tất cả đều là giày vò. Cũng chẳng phải chúng tôi chán ghét lẫn nhau, chỉ là vẫn chưa thích ứng được với chuyện mối quan hệ đôi bên bỗng dưng đổi thay.

Triệu Tinh cắt ngang bầu không khí tĩnh lặng giữa chúng tôi, hắn nói: “Hôm nay cậu đi làm lễ tang cho Hứa Nặc sao?”

“Ừm, xong rồi.”

“Xin chia buồn.” Hắn nói những lời này, lại như là cảm thấy thật buồn cười, nhịn không được cong môi.

“Tôi và anh ấy không phải họ hàng cũng không phải bạn bè. Lời này của cậu cũng không đúng lắm.”

“Dù sao thì cậu cũng thương anh ta, nên tôi vẫn muốn an ủi cậu.”

Tôi nhận ra Triệu Tinh là đang cố ý. Hôm nay hắn không vui nên muốn đâm tôi mấy câu, hoặc là để tôi không vui, hoặc là để tôi gây sự với hắn.

Nhưng tôi thực sự không còn tâm trí để tranh cãi với hắn. Cho dù đám tang của Hứa Nặc có vụn vặt, cũng chẳng thể tra tấn tâm trí tôi như chuyện hắn đưa tôi tờ giấy chứng nhận ly hôn hôm nay.

Tôi siết chặt phong bao, nói: “Nếu có thủ tục gì thì nhờ luật sư liên hệ với tôi để ký sau kỳ nghỉ. Hôm nay còn có hẹn, tôi bắt taxi đi trước.”

Triệu Tinh cười lạnh một tiếng, hắn nói: “Cậu đang ở bãi đỗ xe.”

“Hôm nay tôi không muốn lái xe, không được sao?” Tôi ăn miếng trả miếng đáp lại.

“Được chứ, tất nhiên là được rồi.” Hắn lùi về sau một bước, nhìn tôi như đang nhìn một con thú hung dữ nào đó, “Cậu tự do rồi, ai cũng không quản được cậu.”

Hắn vẫn mãi cường điệu chuyện tôi tự do, như thể tôi ly hôn chỉ là để được tự do, mà không phải là vì đã hết kiên nhẫn với hắn.

Tôi suy nghĩ, nói: “Triệu Tinh, về nước tôi chưa từng giục cậu chuyện ly hôn.”

Triệu Tinh đáp tôi một câu, “Thôi Minh Lãng, về nước, gặp cậu cũng chẳng buồn gặp tôi.”

Tôi giải thích một câu: “Tôi bận quá nên quên.”

“Bận ở bên tình nhân phút lâm chung.”

Hắn nói cũng không sai, tôi đúng là bận ở bên Hứa Nặc.

Chúng tôi lại chẳng còn gì để nói, vậy nên tôi nói: “Tôi đi đây.”

Tôi quay người, lập tức tiến về phía trước. Nhưng vừa mới bước được hai bước, Triệu Tinh đã tóm chặt lấy cổ tay tôi.

Thành thật mà nói, hắn nắm rất đau.

Tôi không quay đầu lại, hỏi hắn: “Cậu muốn gì?”



Hắn cười khẽ hỏi tôi: “Cậu định đi ăn tối với ai? Có muốn đưa tôi đi cùng không?”

Tối nay tôi cũng không có hẹn, nhưng tôi cũng không hoảng hốt, thẳng thắn trả lời: “Đến quán bar tìm người ngủ cùng.”

“Nếu không kén chọn, hay là chọn chồng cũ của cậu làm một đêm đi?” Những lời này hắn nói là ghé sát bên tai tôi mà nói. Tôi có thể rất rõ ràng mà nghe được cả tiếng nghiến răng nghiến lợi của hắn.

“Thôi bỏ đi,” Tôi cũng không muốn lại có quan hệ thể xác gì với hắn, ít nhất thì không phải hôm nay, “Tôi chơi chán cậu rồi, chẳng thể hứng thú nổi.”

“Ly hôn rồi, rốt cuộc cậu cũng có thể thật lòng mấy câu.” Giọng hắn xa xăm, thực tự nhiên mà buông cổ tay tôi ra.

Tôi đưa lưng về phía hắn, nói: “Bao năm trời làm anh em, người yêu, vợ chồng, cuối cùng hảo tụ hảo tán, vậy cũng đã là một cái kết đẹp rồi.”

Triệu Tinh đâm tôi một câu, “Nói xong những lời này, có muốn kiểm tra lương tâm của mình chút không?”

Tôi cãi lại, “Chuyện tình cảm phai nhạt là chuyện của hai người, nhưng chuyện quan hệ mở là cậu đề nghị.”

“Nhưng không phải cậu cũng đồng ý sao?”

Tôi và Triệu Tinh đều là kẻ thù dai. Tôi thù hắn đề nghị quan hệ mở, hắn thù tôi đồng ý lời đề nghị đó. Mối hận thù găm thật sâu trong lòng, đợi đến hôm nay, rốt cuộc cũng nhổ được ra, lại chẳng hề máu tươi đầm đìa. Nhìn kỹ thì phát hiện, hóa ra nhiều năm qua đi, cũng đã tôi luyện được một trái tim sắt đá rồi. Chẳng thấy đau khổ gì, chỉ thấy đây cũng chỉ là chuyện cỏn con.

Triệu Tinh hít sâu vài hơn, hắn nói: “Coi như là lỗi tôi. Xin cậu về nhà với tôi đi.”

“Giấy tờ ly hôn còn nóng hổi. Tôi cũng vừa mới được tự do. Ai về nhà nấy là tốt rồi.”

“Không cần biết cậu đi đâu, đêm nay nhất định tôi phải ở bên cậu.”

Hắn nói lời này, tôi vô thức quay đầu lại nhìn hắn. Sau đó tôi phát hiện, hắn đang dùng một ánh mặt thật đáng sợ nhìn tôi. Đáng sợ tới mức khiến tôi hoài nghi nếu hôm nay không đồng ý yêu cầu của hắn, liệu hắn có thể nào sẽ khiến tôi sống không bằng chết không.

Tôi bèn hỏi hắn, “Triệu Tinh, có phải cậu nên đi tìm bác sĩ tâm lý rồi không.”

Triệu Tinh lưu loát trả lời: “Đúng vậy.”

Lại nói thêm một câu: “Từ ngày cậu nói muốn ly hôn cho đến ngày hôm nay, tôi đã đổi bốn bác sĩ. Cứ một đoạn thời gian, họ lại nói tôi nên tìm người khác chuyên môn cao hơn.”

“Vậy ly hôn rồi, hẳn cậu cũng được giải thoát nhỉ.” Tôi vô tâm nói.

“Cậu biết tôi không muốn ly hôn.”

Triệu Tinh nói những lời này không mang cảm xúc gì, cũng thực đơn giản, nhưng tôi bỗng lại chẳng thể nói được gì.

Tôi nhận ra, Triệu Tinh hiện tại đang rất đau khổ, hắn chỉ là đang gồng mình mà thôi.



Đương nhiên tôi có thể bỏ hắn lại, đi tìm thú vui mới, hoặc về nhà một mình.

Nếu người trước mắt không phải Triệu Tinh, tôi nhất định sẽ làm vậy, thậm chí còn không hề có chút gánh nặng tinh thần —— Nhưng người này lại hắn.

Thật ra Triệu Tinh vẫn còn có thể tiếp tục giữ vững hình tượng thờ ơ của mình, vậy thì cũng đành thôi. Nhưng hắn lại cố tình không giữ nữa. Lý trí nói tôi biết, tôi phải đi, nhưng tôi có cố thế nào cũng đi không nổi.

Thói quen mấy chục năm khiến tôi đứng yên tại chỗ. Tôi im lặng, hắn cũng im lặng. Hắn vẫn chờ đáp án của tôi.

Cuối cùng, tôi ho mấy tiếng rồi nói: “Chúng ta kiếm phòng gần đây đi. Khuya rồi, lái xe không thuận tiện.”

Triệu Tinh sắc mặt không thay đổi, ‘Ừm’ một tiếng nói: “Tiền phòng tôi trả.”

Tôi ngáp một cái, định nói chia đôi cũng được, nhưng lại thấy đêm rồi, tốt nhất không nên cãi nhau nữa, bèn nuốt lại lời định nói.

Chúng tôi tìm được một khách sạn bốn sao, dù hơi cũ nhưng dịch vụ khá tốt. Triệu Tinh chọn phòng, lưu loát quẹt thẻ, tiến lên vài bước, đột nhiên dừng lại, quay lại nhìn tôi.

Đầu óc tôi hơi uể oải vì buồn ngủ, nên cũng nhìn hắn hỏi: “Sao lại không đi nữa?”



Hắn xoay đầu, thật nhẹ mà nói: “Chờ cậu.”

Thang máy hơi cũ, phòng lại ở tầng cao nhất, bên trong có thể nghe thấy tiếng cọt kẹt nhẹ. Tôi nhìn khuôn mặt Triệu Tinh phản chiếu trong gương thang máy, phát hiện hắn thoạt nhìn có chút tiều tụy, râu cũng không cạo sạch.

Trông hắn có vẻ không được khỏe, nhưng tôi cũng không hỏi hắn dạo này thế nào.

Chúng tôi cùng nhau bước vào phòng. Trên chiếc giường lớn mềm mại có đặt những trái tim làm từ hoa hồng giả, có vẻ là đồ trang trí cho cặp đôi mới cưới.

Người thích soi mói như Triệu Tinh vậy mà lại không gọi điện khiếu nại, ngược lại là tự mình đi thu dọn hoa giả, đặt hết lên ghế rồi nhấc chăn lên, nói: “Ở đây chỉ có một giường, ngủ chung đi.”

Lúc dưới tầng tôi không nói muốn thuê hai phòng, thật ra là cũng đã ngầm đồng ý đêm nay ngủ chung một giường. Giờ Triệu Tinh lại hỏi lần nữa, tôi cũng không tỏ ý gì mà chỉ ừ một tiếng. Hắn thoạt nhìn có chút vui vẻ.

Chúng tôi tắm rửa, nằm trên chiếc giường lớn mềm mại, tắt đèn, khoảng mười phút sau, Triệu Tinh hỏi tôi: “Ngủ rồi sao?”

Tôi nhắm mắt trả lời hắn: “Chưa, chuyện gì?”

Hắn nói: “Minh Lãng Tinh sắp được niêm yết rồi.”

Minh Lãng Tinh là sản vật tôi và Triệu Tinh cùng nhau khởi nghiệp kinh doanh khi còn trẻ. Tôi chịu trách nhiệm về công nghệ, hắn chịu trách nhiệm quản lý. Công ty sau này cũng thành công. Nhưng mười năm vinh quang qua đi, Minh Lãng Tinh năm ngoái đã bắt đầu xuống dốc. Triệu Tinh vẫn nghĩ cách vực nó dậy. Khi trước hắn cũng đã nói chuyện Minh Lãng Tinh sắp niêm yết, lấy đó làm lý do để kéo dài thời gian xử lý thủ tục ly hôn. Sau đó chúng tôi lại không hoãn chuyện ly hôn nữa, cũng vì lý do tài chính, Minh Lãng Tinh không tìm được nguồn vốn phù hợp để đầu tư vào công ty nên kế hoạch niêm yết tạm thời bị gác lại.

Không ngờ mới đó có mấy tháng, nó lại thấy được ánh sáng cuối đường hầm, thật sự sắp được niêm yết.

“Là ai đầu tư?” Tôi thuận miệng hỏi câu.

Triệu Tinh lại không có lập tức trả lời. Tôi suy nghĩ một lúc, mở hai mắt ra, hỏi: “Cậu quăng hết số tiền kiếm được ở Ý vào?”

“……”

Triệu Tinh không nói gì, hắn ngầm đồng ý.

“Minh Lãng Tinh chưa chắc đã có thể hồi tiền vốn cho cậu.” Tôi phân tích khách quan, nói thật cho hắn nghe.

“Nó là công ty đầu tiên của tôi và cậu. Như đứa con đầu lòng. Dù có khó khăn hơn nữa, tôi cũng muốn cứu nó.”

Lời Triệu Tinh nói có chút lừa tình. Tôi biết rõ là hắn cố ý nói vậy, lại vẫn không khỏi có chút cảm động.

Một nhà tư bản khôn khéo, nhiều năm kinh nghiệm sẽ không quan tâm đến Minh Lãng Tinh. Nhưng một Triệu Tinh tư bản khôn khéo, nhiều năm kinh nghiệm lại muốn cứu sống nó bằng được.

“Thôi Minh Lãng.” Hắn gọi tên tôi.

“Sao vậy?” Tôi biết hắn muốn nói gì.

—— Hắn cứu được Minh Lãng Tinh, lại không cứu được hôn nhân của chúng tôi.

“Tôi cứu được Minh Lãng Tinh, lại không cứu được hôn nhân của chúng ta.”

“Cậu muốn ly hôn, tôi cũng chỉ có thể đồng ý. Nhưng tốt xấu gì cũng có cái công ty để làm kỷ niệm. Tôi sẽ điều hành cho nó tốt hơn. Sau này có phóng viên kinh tế tài chính nào tới hỏi, hỏi sao cái công ty này lại có tên như vậy, tôi muốn nói với họ rằng vì tôi có một người tôi yêu đậm sâu. Tên của hắn là Minh Minh. Minh Minh và Tinh Tinh ở bên nhau, nên gọi là Minh Lãng Tinh.”

Những lời hắn nói thật cảm động nhưng cuối cùng tôi cũng không kìm được mà vặn lại.

Tôi nói: “Cậu thiên vị hình thức, cũng thích sự chân tình, nhưng nếu cậu thật sự yêu tôi đến vậy, sao bao năm qua cậu lại có hết người tình này đến người tình khác, thậm chí trong số đó còn có ba người là nhân viên của Minh Lãng Tinh.”

Tôi không thấy được vẻ mặt của hắn, nhưng chuyện đó cũng không ảnh hưởng gì để việc tôi xoáy vào tâm hắn, “Cậu cảm động chính mình, những chỉ sợ lại không cảm động được tôi.”

“Cậu yêu Minh Lãng Tinh, tất nhiên cũng có thể giữ nó lại. Nhưng tốt nhất đừng nói cho người khác tại sao nó lại có cái tên này. Bằng không, nếu phóng viên hỏi, cậu hoặc là sẽ nói dối hoặc là sẽ nói thật. Chúng ta hiện tại đã ly hôn.”

“Bao năm qua, người tôi yêu cũng chỉ có duy nhất một mình cậu. Những người khác đều là gặp dịp thì chơi. Tôi nghĩ cậu cũng giống vậy.”

Câu trả lời của hắn cũng chẳng có gì mới mẻ. Tôi muốn ngủ sớm chút, không muốn phải tiếp tục cái đề tài này với hắn.

Vì thế tôi nói: “Tôi thì lại không phân định rõ ràng như cậu. Mấy năm qua gặp không ít nhân tình, ai tôi cũng rất thích. Xét thấy tình cảm tôi dành cho cậu cũng không thuần túy gì, cậu cũng không cần phải hoài niệm nữa.” 

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tri Kỷ Của Tôi Giờ Là Tay Chơi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook