Tri Kỷ Của Tôi Giờ Là Tay Chơi
Chương 64
An Nhật Thiên
05/04/2024
Nhìn người đã từng yêu đang cẩn thận lựa chọn bạn giường chính mình dâng lên là chuyện đáng cười ư?
Tôi không hiểu Triệu Tinh đang nghĩ gì vào lúc này, nhưng hắn không bình thường là sự thật.
Tôi trực tiếp hỏi Triệu Tinh: “Cậu là đang phát bệnh à?”
Triệu Tinh cười lắc lắc đầu, nói: “Đừng nghĩ quá nhiều.”
Tôi thay đổi câu hỏi: “Đợi tôi chọn được hai người, ôn hương nhuyễn ngọc mà sống qua ngày thì cậu tính làm gì?”
Triệu Tinh nghiêng đầu, vẻ mặt ngây thơ vô số tội, nói: “Cậu quan tâm làm gì?”
Hắn không muốn nói tôi biết, chứng tỏ cũng chẳng phải chuyện tốt đẹp gì.
Tôi đưa tay chạm vào mặt hắn, nói: “Đưa di động cậu đây.”
Triệu Tinh thản nhiên đưa điện thoại di động cho tôi. Tôi thử mật khẩu mở màn hình, vẫn là sinh nhật của tôi.
Tôi dùng điện thoại di động của hắn bấm số của trợ lý Trương: “Triệu Tinh vừa mua vé máy bay đi đâu vậy?”
Trợ lý Trương im lặng một lúc rồi nói: “Xin lỗi, Thôi tổng, tôi không thể nói được.”
“Hắn muốn tới thành phố pháp thuật chắc?”
Trợ lý Trương im lặng ba giây rồi nói xin lỗi.
Tôi cúp điện thoại, dễ dàng suy ra được sự thật từ hành vi vừa rồi của trợ lý Trương. Tôi chạm vào má Triệu Tinh bằng mặt sau của điện thoại: “Cậu lại dính líu tới đám nhà họ Liễu?”
Triệu Tinh không phủ nhận, đó chính là thừa nhận.
Liễu gia là gia đình tư bản kỳ cựu trong nước. Gan lớn, chơi sâu, thường xuyên tổ chức tiệc tư cao cấp. Triệu Tinh đã từng trầm mê trong đó, tới tận khi có người chụp ảnh hắn làm bậy với mấy minh tinh gửi phong bì tới cho tôi, khiến tôi ghê tởm mấy ngày ăn không nổi cơm.
Vốn dĩ tôi không muốn đề cập chuyện này với Triệu Tinh. Nhưng hắn rất nhạy cảm, có được mấy tấm ảnh trong tay tôi, lập tức trả thù.
Nhưng thú thật, Liễu gia là con cự quái, Triệu Tinh lúc đó cũng chẳng thể làm gì. Nhiều nhất cũng chỉ là đoạt ít dự án của đối phương, không kết giao nữa.
Tôi tưởng Triệu Tinh đã từ đó rút ra bài học, không liên lạc với Liễu gia nữa. Nhưng trong thời điểm nhạy cảm này, hai bên thế nhưng lại liên lạc với nhau.
Triệu Tinh muốn làm gì?
Xét theo chiều hướng tích cực, hắn là muốn tiếp cận người của Liễu gia, chờ cơ hội cắn một miếng thịt của họ, bành trướng lãnh thổ tư bản của mình.
Nhưng xét trường hợp xấu nhất, hắn nhớ cuộc sống sa đọa, hỗn loạn nhưng vui sướng năm đó, chuẩn bị lại loạn tùng phèo một lúc với hai người, ba người, bốn người.
Tôi thu hồi di động, nói với hắn: “Tôi cần một lời giải thích.”
Hắn hơi nhếch khóe miệng, mang theo một cỗ kiêu ngạo không thể giải thích được, nhẹ nhàng hỏi tôi: “Cậu dùng tư cách gì mà yêu cầu tôi giải thích?”
Người yêu sao? Chúng tôi đã ly hôn từ lâu rồi.
Tri kỷ? Chúng tôi vẫn có thể là tri kỷ ư?
Hình như, tôi đúng là không có tư cách gì để can thiệp vào chuyện của hắn.
Tôi cũng không nên can thiệp. Thương trường có thắng có thua. Nếu hắn thua thì đó là số trời đã định. Tình trường cũng có xác suất, nếu hắn vì làm chuyện xằng bậy mà nhiễm bệnh, thì đó cũng là số trời đã định.
Không ai có nghĩa vụ phải gánh vác hậu quả cho người khác. Cho dù đó có là người thân, người yêu, hay bạn bè.
“Tôi không có tư cách gì.” Tôi dùng đầu lưỡi liế.m mép răng, cảm giác đau đớn tê tê khiến lời nói của tôi càng lạnh lùng hơn: “Cậu có quyền làm bất cứ thứ gì mình muốn.”
“Thứ tôi muốn làm nhất, chính là ép cậu phải ở lại bên tôi.” Triệu Tinh nhìn chằm chằm vào tôi, cắn chặt từng chữ, “Nhưng tôi không thể làm vậy.”
“Thôi Minh Lãng, tôi hy vọng cậu có thể có một cuộc sống viên mãn mỗi ngày.”
“Hình như cậu đâu có vô tư, hào phóng vậy đâu?”
“Cậu quên rồi, tôi vốn chính là người như vậy.”
Triệu Tinh ôm lấy tôi, tôi gác cằm lên vai hắn, không thể nhìn thấy biểu cảm trên gương mặt lúc này, nhưng lại có thể ngửi được mùi nước hoa cao cấp trên người hắn.
Bao năm qua, có lẽ Triệu Tinh cũng đã rất đau khổ.
Hắn vốn là một chàng trai hồn nhiên, vui vẻ, lại vì ở bên tôi mà ép bản thân biến thành một người hắn không bao giờ nghĩ mình sẽ biến thành. Hắn trở nên cố chấp, trở nên tàn nhẫn, trở nên khốn nạn; trở thành một đại từ bản, trở thành một người khiến tôi dần dần phiền chán.
Liệu hắn có hối hận không?
Có hối hận vì chiều hôm đấy đã kề trán lên trán tôi, nhẹ nhàng nói ‘Tôi thật sự thích cậu’ không?
Con người tại sao lại cứ phải yêu? Làm anh em, làm bạn bè, tại sao còn phải làm người yêu?
Chúng tôi vốn có thể làm bạn cả đời dưới sự chúc phúc của gia đình bạn bè, vốn có thể đưa cả nhà đi du lịch cùng nhau khi về già, vốn có thể sống một cuộc sống không mỏi mệt tới mức này, không đau khổ tới mức này.
Bàn tay Triệu Tinh bọc lấy gáy tôi, hắn lạnh lùng nói: “Cậu phải đi đi thôi.”
Tôi nhắm hai mắt lại, thì thầm hỏi hắn: “Cậu muốn huỷ hoại chính mình sao?”
“Không đâu, tôi chỉ là đang mưu cầu hạnh phúc thôi.”
Tôi biết rất rõ nửa sau hắn chưa nói ra.
—— Bằng bất cứ giá nào đi chăng nữa.
Tôi thoát khỏi vòng tay của hắn, lùi về sau vài bước, xách trong tay hành lý.
Tôi nói: “Đã đến lúc tôi phải đi rồi.”
Vẻ mặt Triệu Tinh rất bình tĩnh, tựa như sự ra đi của tôi cũng chẳng phải chuyện gì đáng để quan tâm. Hắn nói: “Trợ lý Trương chưa tới. Cậu ra gara lấy một chiếc xe mà đi.”
“Được thôi. Cậu bận việc của mình đi, không cần phải đưa tôi đi.”
Triệu Tinh liếc nhìn hướng bàn ăn, nói: “Bữa sáng cũng không ăn chút nào sao?”
Tôi lắc đầu, thành thật mà trả lời: “Tôi sợ tôi sẽ mềm lòng.”
“Ồ, vậy tôi đây cũng không tiễn cậu,” Triệu Tinh cúi đầu, ánh mắt nhìn dưới mặt đất, “Tôi sợ tôi sẽ luyến tiếc.”
“Vậy tôi đi đây.”
Tôi xách theo vali hành lý, không chút do dự bước ra ngoài. Tôi không nói tạm biệt, nhưng cũng không cần.
Bên ngoài biệt thự tuyết rơi dày đặc, khoảng cách nhỏ từ cửa tới gara gian nan hơn dự kiến. Tôi chọn một chiếc xe giá cả vừa phải, ném vali vào cốp, lên xe, bật máy sưởi, rồi lái đi.
Toàn bộ quá trình, tôi không hề gặp lại bóng dáng của Triệu Tinh nữa. Hắn như đã hoàn toàn rũ bỏ tình cảm giữa chúng tôi, lựa chọn trả lại cho tôi sự tự do.
—
Tôi trở về chỗ ở cửa mình, bước chân vào cửa, lại bị khói bụi trong nhà làm khó chịu. Tôi thuê hai người tới dọn dẹp vệ sinh rồi nấu giúp tôi một bữa cơm.
Tôi bật máy tính làm việc, đăng nhập vào phương tiện truyền thông xã hội, một chút cũng không ngoài dự đoán khi phát hiện bên trong tràn ngập các loại công việc.
Điều quan trọng nhất là kết quả điều tra theo từng giai đoạn của đoàn thanh tra —— Dự án tôi đứng tên có vấn đề. Trong đó có một khoản tiền được chuyển trực tiếp từ tài khoản công của viện sang tài khoản xí nghiệp nào đó. Thật trùng hợp, tôi lại là pháp nhân của công ty đó.
Trí nhớ của tôi rất tốt, lập tức nhớ đến đến văn bản chấp thuận đặt trên bàn hôm đó. Tôi cũng nhớ rất rõ ràng —— Văn bản đó tôi không ký, thậm chí còn cảnh cáo cấp dưới không được làm.
Tôi không hiểu Triệu Tinh đang nghĩ gì vào lúc này, nhưng hắn không bình thường là sự thật.
Tôi trực tiếp hỏi Triệu Tinh: “Cậu là đang phát bệnh à?”
Triệu Tinh cười lắc lắc đầu, nói: “Đừng nghĩ quá nhiều.”
Tôi thay đổi câu hỏi: “Đợi tôi chọn được hai người, ôn hương nhuyễn ngọc mà sống qua ngày thì cậu tính làm gì?”
Triệu Tinh nghiêng đầu, vẻ mặt ngây thơ vô số tội, nói: “Cậu quan tâm làm gì?”
Hắn không muốn nói tôi biết, chứng tỏ cũng chẳng phải chuyện tốt đẹp gì.
Tôi đưa tay chạm vào mặt hắn, nói: “Đưa di động cậu đây.”
Triệu Tinh thản nhiên đưa điện thoại di động cho tôi. Tôi thử mật khẩu mở màn hình, vẫn là sinh nhật của tôi.
Tôi dùng điện thoại di động của hắn bấm số của trợ lý Trương: “Triệu Tinh vừa mua vé máy bay đi đâu vậy?”
Trợ lý Trương im lặng một lúc rồi nói: “Xin lỗi, Thôi tổng, tôi không thể nói được.”
“Hắn muốn tới thành phố pháp thuật chắc?”
Trợ lý Trương im lặng ba giây rồi nói xin lỗi.
Tôi cúp điện thoại, dễ dàng suy ra được sự thật từ hành vi vừa rồi của trợ lý Trương. Tôi chạm vào má Triệu Tinh bằng mặt sau của điện thoại: “Cậu lại dính líu tới đám nhà họ Liễu?”
Triệu Tinh không phủ nhận, đó chính là thừa nhận.
Liễu gia là gia đình tư bản kỳ cựu trong nước. Gan lớn, chơi sâu, thường xuyên tổ chức tiệc tư cao cấp. Triệu Tinh đã từng trầm mê trong đó, tới tận khi có người chụp ảnh hắn làm bậy với mấy minh tinh gửi phong bì tới cho tôi, khiến tôi ghê tởm mấy ngày ăn không nổi cơm.
Vốn dĩ tôi không muốn đề cập chuyện này với Triệu Tinh. Nhưng hắn rất nhạy cảm, có được mấy tấm ảnh trong tay tôi, lập tức trả thù.
Nhưng thú thật, Liễu gia là con cự quái, Triệu Tinh lúc đó cũng chẳng thể làm gì. Nhiều nhất cũng chỉ là đoạt ít dự án của đối phương, không kết giao nữa.
Tôi tưởng Triệu Tinh đã từ đó rút ra bài học, không liên lạc với Liễu gia nữa. Nhưng trong thời điểm nhạy cảm này, hai bên thế nhưng lại liên lạc với nhau.
Triệu Tinh muốn làm gì?
Xét theo chiều hướng tích cực, hắn là muốn tiếp cận người của Liễu gia, chờ cơ hội cắn một miếng thịt của họ, bành trướng lãnh thổ tư bản của mình.
Nhưng xét trường hợp xấu nhất, hắn nhớ cuộc sống sa đọa, hỗn loạn nhưng vui sướng năm đó, chuẩn bị lại loạn tùng phèo một lúc với hai người, ba người, bốn người.
Tôi thu hồi di động, nói với hắn: “Tôi cần một lời giải thích.”
Hắn hơi nhếch khóe miệng, mang theo một cỗ kiêu ngạo không thể giải thích được, nhẹ nhàng hỏi tôi: “Cậu dùng tư cách gì mà yêu cầu tôi giải thích?”
Người yêu sao? Chúng tôi đã ly hôn từ lâu rồi.
Tri kỷ? Chúng tôi vẫn có thể là tri kỷ ư?
Hình như, tôi đúng là không có tư cách gì để can thiệp vào chuyện của hắn.
Tôi cũng không nên can thiệp. Thương trường có thắng có thua. Nếu hắn thua thì đó là số trời đã định. Tình trường cũng có xác suất, nếu hắn vì làm chuyện xằng bậy mà nhiễm bệnh, thì đó cũng là số trời đã định.
Không ai có nghĩa vụ phải gánh vác hậu quả cho người khác. Cho dù đó có là người thân, người yêu, hay bạn bè.
“Tôi không có tư cách gì.” Tôi dùng đầu lưỡi liế.m mép răng, cảm giác đau đớn tê tê khiến lời nói của tôi càng lạnh lùng hơn: “Cậu có quyền làm bất cứ thứ gì mình muốn.”
“Thứ tôi muốn làm nhất, chính là ép cậu phải ở lại bên tôi.” Triệu Tinh nhìn chằm chằm vào tôi, cắn chặt từng chữ, “Nhưng tôi không thể làm vậy.”
“Thôi Minh Lãng, tôi hy vọng cậu có thể có một cuộc sống viên mãn mỗi ngày.”
“Hình như cậu đâu có vô tư, hào phóng vậy đâu?”
“Cậu quên rồi, tôi vốn chính là người như vậy.”
Triệu Tinh ôm lấy tôi, tôi gác cằm lên vai hắn, không thể nhìn thấy biểu cảm trên gương mặt lúc này, nhưng lại có thể ngửi được mùi nước hoa cao cấp trên người hắn.
Bao năm qua, có lẽ Triệu Tinh cũng đã rất đau khổ.
Hắn vốn là một chàng trai hồn nhiên, vui vẻ, lại vì ở bên tôi mà ép bản thân biến thành một người hắn không bao giờ nghĩ mình sẽ biến thành. Hắn trở nên cố chấp, trở nên tàn nhẫn, trở nên khốn nạn; trở thành một đại từ bản, trở thành một người khiến tôi dần dần phiền chán.
Liệu hắn có hối hận không?
Có hối hận vì chiều hôm đấy đã kề trán lên trán tôi, nhẹ nhàng nói ‘Tôi thật sự thích cậu’ không?
Con người tại sao lại cứ phải yêu? Làm anh em, làm bạn bè, tại sao còn phải làm người yêu?
Chúng tôi vốn có thể làm bạn cả đời dưới sự chúc phúc của gia đình bạn bè, vốn có thể đưa cả nhà đi du lịch cùng nhau khi về già, vốn có thể sống một cuộc sống không mỏi mệt tới mức này, không đau khổ tới mức này.
Bàn tay Triệu Tinh bọc lấy gáy tôi, hắn lạnh lùng nói: “Cậu phải đi đi thôi.”
Tôi nhắm hai mắt lại, thì thầm hỏi hắn: “Cậu muốn huỷ hoại chính mình sao?”
“Không đâu, tôi chỉ là đang mưu cầu hạnh phúc thôi.”
Tôi biết rất rõ nửa sau hắn chưa nói ra.
—— Bằng bất cứ giá nào đi chăng nữa.
Tôi thoát khỏi vòng tay của hắn, lùi về sau vài bước, xách trong tay hành lý.
Tôi nói: “Đã đến lúc tôi phải đi rồi.”
Vẻ mặt Triệu Tinh rất bình tĩnh, tựa như sự ra đi của tôi cũng chẳng phải chuyện gì đáng để quan tâm. Hắn nói: “Trợ lý Trương chưa tới. Cậu ra gara lấy một chiếc xe mà đi.”
“Được thôi. Cậu bận việc của mình đi, không cần phải đưa tôi đi.”
Triệu Tinh liếc nhìn hướng bàn ăn, nói: “Bữa sáng cũng không ăn chút nào sao?”
Tôi lắc đầu, thành thật mà trả lời: “Tôi sợ tôi sẽ mềm lòng.”
“Ồ, vậy tôi đây cũng không tiễn cậu,” Triệu Tinh cúi đầu, ánh mắt nhìn dưới mặt đất, “Tôi sợ tôi sẽ luyến tiếc.”
“Vậy tôi đi đây.”
Tôi xách theo vali hành lý, không chút do dự bước ra ngoài. Tôi không nói tạm biệt, nhưng cũng không cần.
Bên ngoài biệt thự tuyết rơi dày đặc, khoảng cách nhỏ từ cửa tới gara gian nan hơn dự kiến. Tôi chọn một chiếc xe giá cả vừa phải, ném vali vào cốp, lên xe, bật máy sưởi, rồi lái đi.
Toàn bộ quá trình, tôi không hề gặp lại bóng dáng của Triệu Tinh nữa. Hắn như đã hoàn toàn rũ bỏ tình cảm giữa chúng tôi, lựa chọn trả lại cho tôi sự tự do.
—
Tôi trở về chỗ ở cửa mình, bước chân vào cửa, lại bị khói bụi trong nhà làm khó chịu. Tôi thuê hai người tới dọn dẹp vệ sinh rồi nấu giúp tôi một bữa cơm.
Tôi bật máy tính làm việc, đăng nhập vào phương tiện truyền thông xã hội, một chút cũng không ngoài dự đoán khi phát hiện bên trong tràn ngập các loại công việc.
Điều quan trọng nhất là kết quả điều tra theo từng giai đoạn của đoàn thanh tra —— Dự án tôi đứng tên có vấn đề. Trong đó có một khoản tiền được chuyển trực tiếp từ tài khoản công của viện sang tài khoản xí nghiệp nào đó. Thật trùng hợp, tôi lại là pháp nhân của công ty đó.
Trí nhớ của tôi rất tốt, lập tức nhớ đến đến văn bản chấp thuận đặt trên bàn hôm đó. Tôi cũng nhớ rất rõ ràng —— Văn bản đó tôi không ký, thậm chí còn cảnh cáo cấp dưới không được làm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.