Tri Kỷ Của Tôi Giờ Là Tay Chơi

Chương 66

An Nhật Thiên

05/04/2024

Từ lâu tôi đã biết, bản tính con người chính là thứ dơ bẩn nhất.

Bạn tốt với một người, không nhất thiết người ta sẽ tốt lại với bạn, thậm chí có khi thứ bạn nhận được còn là sự oán hận.

Giờ nói đến cũng thật nực cười. Thời niên thiếu, đối với người khác, tôi luôn lạnh nhạt xa cách, tâm tư quỷ quyệt, nhưng trưởng thành rồi, tôi lại có thể hòa nhập, có thể nhiệt tình đối đãi với người ta, cũng có thể có thiện ý với người xa lạ.

Ngẫm lại nguyên do thì chỉ có thể nói là những năm vừa rồi, Triệu Tinh thật sự đã rất ân cần chăm sóc tôi. Tôi rong chơi trong giới học thuật, người không dính chút tục vật, không thấy được dù là một chút góc khuất. Người có thể giúp, tôi sẽ tiện tay giúp một phen, nhận được thật nhiều sự cảm kích chân tình, bởi vậy mà trái tim sắt đá cũng bị sưởi ấm phần nào.

Tuy thường xuyên ‘chà đạp’ đám sinh viên của mình, nhưng tôi lại coi chúng như hậu bối, dìu dắt từng đứa một đến con đường nghiên cứu khoa học chính xác, lại lo chúng ăn không đủ no, mặc không đủ ấm.

Dù không đánh giá cao tài năng nghiên cứu khoa học của các đồng nghiệp mình, nhưng tôi vẫn tán thành nỗ lực và sự nghiêm túc của họ, không thể trơ mắt nhìn họ chỉ vì thiếu mấy chục ngàn, mấy trăm ngàn tệ quỹ dự án mà ngày đêm mất ngủ. Bởi vậy có tiền dự án, tôi đều chia cho họ một ít. Cũng cho họ mượn thanh danh của mình mà giải quyết những khó dễ trong cuộc sống. Tôi không nghĩ họ là bạn mình, nhưng tôi vẫn luôn nghĩ họ là bạn đồng hành của tôi.

Nhưng hiện tại, bạn đồng hành của tôi, học trò của tôi lại đâm tôi một dao. Cho dù tâm trí có vững vàng, tôi vẫn có chút buồn lòng.

Nhưng ngoài buồn lòng, tôi còn tự cười, tự giễu chính mình vốn không nên thoát ra khỏi vỏ bọc của mình, cũng không nên tin tưởng cái thứ gọi là ‘Nhân tính bổn thiện’, thế giới vẫn còn nhiều người tốt này kia.

Ngay cả Triệu Tinh vốn hiền lành cũng có thể lừa dối và làm tổn thương tôi chỉ trong chớp mắt.

Vậy thử hỏi, tôi dựa vào cơ sở gì mà tin tưởng rằng chút thiện ý tôi trao người ta sẽ không trở thành con dao đâm thẳng tim tôi?



Rời khỏi văn phòng của tổ điều tra, tôi quay lại viện nghiên cứu. Ánh mắt của các sinh viên nhìn tôi không thay đổi nhiều, nhưng các nhân viên của viện lại nhìn tôi ít nhiều với ánh mắt né tránh. Tôi trực tiếp lên tầng, đi thẳng đến văn phòng của viện trưởng, lúc này mới biết ông ta đã xin nghỉ phép.

Mấy lãnh đạo tôi quen biết ở viện cũng không một ai có mặt, ai cũng có một lý do tưởng chừng như không có gì khác thường. Thế nhưng không một ai ở đây, cũng đã thể hiện thái độ của bọn họ —— Bọn họ sẽ không bảo vệ tôi, thậm chí còn sẽ bỏ đá xuống giếng.

Đoàn kiểm tra đã phát hiện ra nhiều vấn đề như vậy, ai nấy cũng vội vàng vận dụng các mối quan hệ, giờ chỉ cần một con tốt thí để dồn hỏa lực vào, như vậy những người còn lại sẽ an toàn.

Mà thật không may thay, tôi lại là con tốt thí đó.

Tôi cũng không oán giận gì nhiều. Nói trắng ra thì trước kia họ cũng đối xử với tôi rất tốt, nhiều ít vẫn là nể Triệu Tinh. Hiện tại tôi và Triệu Tinh ly hôn, nhân tẩu trà lương, đây cũng là bản tính con người mà thôi.



Nhân tẩu trà lương (人走茶凉): Người xa trà lạnh; chén trà nóng mời khách, khách đi rồi, chén trà cũng trở nên lạnh; dùng để chỉ nhân tình đạm bạc, thế thái nóng lạnh.

Nhưng tôi cũng sẽ không để bản thân bị đội nồi, mặc người khác bôi đen như vậy. Tuy căn cơ trong giới học thuật của tôi còn thấp, nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc tôi cũng có quan hệ của mình.

Tuy không lường trước được mình sẽ bị vu khống như vậy, nhưng tôi nguyện ý tin vào sự nghiêm ngặt của cuộc điều tra và sự công bằng của pháp luật.

Cho dù không có Triệu Tinh, tôi vẫn là Thôi Minh Lãng, đầu óc của tôi chính là vũ khí của tôi.

Lần đầu tiên trong một thời gian dài, tôi tổ chức một cuộc họp và mời tất cả các giáo viên chia sẻ kinh phí nghiên cứu của tôi và sinh viên liên quan đến dự án đến tham dự. Có người đến, có người không, nhưng sinh viên của tôi không thiếu một ai.

Tôi tóm gọn tình huống phối hợp điều tra hôm nay, đồng thời nhắc tới việc có người làm giả bằng chứng vu khống mình. Tôi không quan tâm đến sắc mặt của những người trong cuộc họp, cũng không để họ có cơ hội lên tiếng mà trực tiếp nói thẳng quyết định của mình.

“Tôi không biết điều tra sẽ mất bao lâu, cũng không biết có phải động đến tư pháp không. Nhưng tôi vẫn còn mười nghiên cứu sinh tiến sĩ và mười lăm sinh viên thạc sĩ dưới tên tôi. Hôm nay nhân dịp họp, tôi muốn gặp và nói chuyện với các thầy cô và các em sinh viên, để chuẩn bị một khi tôi đi, sẽ có người thay tôi hướng dẫn các em. Đương nhiên tôi sẽ không để các thầy cô hướng dẫn không công. Tiền từ các dự án đứng tên tôi và các em sinh viên tốt nghiệp đều sẽ chia đều cho các thầy cô. Sinh viên của tôi tuy có ngốc nghếch cỡ nào, cũng mong thầy cô giúp các em tốt nghiệp.”

“Nếu có ai hỏi các thầy cô và các em sinh viên tôi là người thế nào, mong mọi người cứ nói thật, không cần phải vì muốn nói tốt cho tôi mà phải nói lời trái lương tâm. Tính tình tôi kiêu căng, tương lai cũng sẽ không thay đổi. Nếu có từng đắc tội hoặc tổn thương ai, cho tôi nói câu xin lỗi trước.”

“Cảm ơn mọi người vì đã có mặt ở đây hôm nay. Thật sự cảm ơn mọi người.”

Nói xong những lời này, ánh mắt thầy trò trong phòng họp nhìn tôi rõ ràng đã khác trước. Nghe những lời quan tâm của họ, tôi cũng cảm thấy được an ủi đôi chút, rằng thế giới này cũng không tệ đến thế.

Giải quyết xong mấy chuyện quan trọng, tôi rời khỏi viện nghiên cứu, còn ngồi trên xe đã bắt đầu liên hệ khắp nơi —— những học giả nổi tiếng, những người làm truyền thông cấp cao, những luật sư có lý lịch vững vàng…

Tôi bắt đầu chi tiêu có kế hoạch, cũng ngay lúc đấy, lại nhận được một đơn bưu kiện từ một nguồn không xác định.

Trước khi mở gói hàng, tôi còn nghi ngờ không biết liệu bên trong có tấm ảnh nào Triệu Tinh đang làm chuyện xằng bậy không.

Nhưng cùng một chiêu thức, làm lần đầu còn thấy mới mẻ độc đáo, làm đến lần thứ hai thì chính là ngu đần. Tôi không nghĩ kẻ chủ mưu đứng sau sẽ gửi lại cho tôi những bức ảnh tương tự vậy.

Đúng là gói hàng không phải là ảnh mà là một chồng hóa đơn. Trong đó ghi chi tiết các dự án khác nhau mà Triệu Tinh đã tài trợ cho tôi trong nhiều năm qua. Không thể gọi là vi phạm pháp luật, nhưng nếu bị lộ thì sẽ có tác động nhất định đến giá cổ phiếu của công ty của Triệu Tinh.

Lấy quyền mưu tư, lớn hay nhỏ, tất cả đều phụ thuộc vào việc dư luận có dậy sóng hay không, nhà đầu tư thấy thế nào.

Vì thế tôi biết là có người đang ngầm cảnh cáo tôi rằng, nếu tôi dám nhờ Triệu Tinh giúp, anh ta sẽ không ngại nhai mất một miếng thịt của Triệu Tinh.



Nhưng người này làm vậy là thật sự không hiểu tôi rồi. Vốn dĩ tôi cũng không có ý định nhờ Triệu Tinh giúp đỡ, dù sao chuyện này là việc của tôi. Nhưng với gói hàng này, tôi lại nhất định phải nói một tiếng với Triệu Tinh.

Dư luận là một quả bom vô hình, mà tôi tin Triệu Tinh có thể tìm cách bãi bình chuyện này.

Tôi giơ điện thoại lên chụp từng bức ảnh cho Triệu Tinh, nhưng gửi cỡ mấy chục tấm rồi mà Triệu Tinh lại vẫn không trả lời tin nhắn.

Tôi nhặt một đồng xu, tung lên rồi lại bắt nó trong lòng bàn tay —— đồng xu ngửa. Vì thế mà tôi yên tâm gọi điện cho Triệu Tinh, chuông rung cỡ bốn năm nhịp thì hắn bắt máy.

Tôi nghe thấy bên hắn có tiếng ồn ào, bởi vậy trực tiếp hỏi hắn: “Cậu đang lăn giường à?”

Triệu Tinh hít sâu một lần, hắn nói: “Quần cởi xong hết rồi, còn mỗi bước nữa thì cậu gọi điện.”

Tôi tựa lưng vào chiếc ghế sofa êm ái, không hề tức giận mà chỉ nói cho hắn: “Có người lấy trộm tài khoản của cậu đấy, còn tốt bụng nhắc nhở tôi. Có muốn xử lý gấp không?”

Triệu Tinh mắng câu “Đệt”, hắn nói: “Cậu gửi tin nhắn cho tôi à?”

“Ừ, gửi rồi, chắc bên đó vui quá nên cậu không nghe thấy gì.”

“Để tôi xử lý ngay. Cậu ổn chứ?”

“Tôi không sao cả.”

“Tôi chưa đến độ ngu đần đâu.”

Triệu Tinh chửi bới vài tiếng, tiếng ồn ào xung quanh dần dần yên tĩnh. Tôi cầm điện thoại nghe hắn quát tháo, trong lòng cảm thấy yên tâm quái lạ.

Quan hệ giữa người và người thật kỳ diệu, cho dù có lãnh tĩnh lãnh tâm, cũng vẫn sẽ bị thay đổi từng chút một. Tôi biến Triệu Tinh thành một kẻ điên, Triệu Tinh lại cũng khiến tôi sinh ra cái tính ỷ lại.

Cho dù đã xảy ra bao chuyện như vậy, trên đời này, vẫn chỉ có Triệu Tinh có thể giúp tôi thư giãn, yên tâm giao việc.

Hắn vừa biết tôi đang gặp phiền toái, tôi lại cũng thực sự cảm thấy nhẹ nhõm hơn chút. Tựa hồ như tôi có thể chắc chắn rằng Triệu Tinh sẽ cứu giúp tôi, tôi sẽ không hề lẻ loi một mình. 

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Tri Kỷ Của Tôi Giờ Là Tay Chơi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook