Tri Kỷ Của Tôi Giờ Là Tay Chơi

Chương 69

An Nhật Thiên

05/04/2024

Luật sư rời đi rồi, cuộc sống của tôi cũng không có gì thay đổi. Bố mẹ tôi không tới, âu cũng là chuyện tôi đã đoán từ trước. Từ trước đến giờ, tôi sống tốt thì họ có mặt, tôi gặp khó khăn thì họ mất tăm. Đây cũng là bản tính con người, tôi không ngạc nhiên.

Một trong những bài báo của tôi đã được đăng thành công trên một tạp chí hàng đầu của nước ngoài. Nghe nói hội đồng phản biện rất thích bài luận của tôi nên đã báo duyệt bài sớm cho tôi. Hộp thư công việc của tôi nhận được rất nhiều lời mời từ nước ngoài —— Mời tôi ra nước ngoài trao đổi, cũng ngầm đưa ra lời mời chào đón tôi tham gia vào nhóm nghiên cứu khoa học của họ.

Tôi trả lời email của họ rất cẩn thận —— Tôi biết rất rõ máy tính của mình đang bị giám sát chặt chẽ, mà tôi cũng không muốn bị gắn mác “cấu kết với thế lực nước ngoài”.

Tới ngày thứ 100 tôi ở đó, tôi bắt đầu hình thành thói quen tập thể dục. Ở đây không có thiết bị nên tôi chỉ tập một số bài tập điều hoà hơi thở và aerobic cơ bản trong phòng. Ban đầu cán bộ ở đây còn hứng thú quan sát tôi, bảy tám ngày sau cũng mặc kệ không quan tâm nữa.

Ngày thứ 120, luật sư của tôi có chút lo âu. Anh ta nói bản thân đã đi hỏi khắp nơi nhưng vẫn không biết được khi nào phiên toà của tôi mới diễn ra. Anh ta có dự cảm không tốt lắm, mà chính bản thân tôi cũng vậy.

Đội ngũ pháp lý của tôi đã thu thập được bằng chứng quan trọng, khả năng bảo vệ thành công rất cao, nhưng điều kiện tiên quyết là thời gian xét xử sẽ không bị trì hoãn hết lần này đến lần khác.

Tôi từng nghe nói có một tiền bối bị giam trọn hai năm, chỉ đến khi đối phương từ bỏ lời bào chữa vô tội thì phiên tòa và tuyên án mới được tổ chức. Anh ta bị kết án đúng hai năm tù, phiên tòa kết thúc thì vài ngày sau anh ta cũng được thả —— Ngoại trừ mang trên mình tiền án tiền sự ra thì cũng không ảnh hưởng gì.

Sao có thể không có ảnh hưởng? Đó là hai năm hết sức vất vả. Người tiền bối đó không giống tôi. Tôi tập trung nghiên cứu lý thuyết, chỉ cần có máy tính là có thể tiếp tục nghiên cứu khoa học, nhưng nghiên cứu của anh ta lại tập trung vào thực hành. Hai năm không viết luận văn, hai năm không đến phòng thí nghiệm, ra tù cũng không thể đến viện nghiên cứu hạng nhất vì có tiền án, nên cuối cùng anh ta cũng vẫn phải vượt đại dương để đến một đất nước xa lạ. Từ đó về sau, trong nước không ai có tin tức gì của vị tiền bối này nữa.

Trong giới học thuật trong nước, tình trạng này không phải là hiếm. Học giả leo được lên đến đỉnh cao thì cũng sẽ gặp phải rủi ro rất lớn. Hôm nay có thể bỏ ra hàng chục triệu, hàng trăm triệu để giới thiệu người ta đến một học viện nào đó, hôm sau có thể tống người ta vào tù, lấy lý do rất cơ bản là mục tài chính có vấn đề —— Có vấn đề thì tất nhiên là chuyện tốt, nhưng không có vấn đề thì cũng có thể tạo ra vấn đề.

Vào ngày thứ 180 tôi ở đó, Triệu Tinh rốt cuộc đã có thể gặp tôi. Hắn tới với tư cách là một luật sư tập sự, thậm chí còn tham gia kỳ thi luật sư chỉ vì mục đích này.

Tôi hỏi hắn tốn bao tiền học thêm, hắn đáp tôi một câu: “Cậu cũng không tin tôi có thể tự học thành tài sao?”



Tôi cố ý im lặng vài giây, sau đó trả lời: “Đúng là không tin.”

Hắn giận lắm, muốn đánh tôi một cái. Nhưng giữa hai người chúng tôi còn là hai tấm kính, hắn đánh không nổi.

Hắn hít sâu vài lần, mới bảo tôi hắn tốn hai trăm ngàn tệ. Tôi bèn nói: “Vất vả rồi.”

Hắn đúng là đã vất vả rồi. Lần này gặp, tôi thấy hắn quầng mắt thâm sì, sắc mặt hốc hác, tóc đen vừa nhìn là biết mới nhuộm. Trông hắn thực sự rất tệ, còn không bằng kẻ đang ngồi tù là tôi.

Hắn kể cho tôi nghe một số tin tức.

Tụi sinh viên của tôi ban đầu muốn đợi tôi, nhưng sau đó hắn nhúng tay cử người đến thuyết phục các em tìm giáo viên mới, nên những ai sắp tốt nghiệp đều đã tốt nghiệp thành công.

Nhóm nghiên cứu của tôi chỉ tồn tại trên danh nghĩa. Mặc dù mọi người đều đợi tôi ra ngoài nhưng hiện tại cũng không thể dùng tên tôi xin đầu tư nữa. Triệu Tinh tuy muốn giúp đỡ nhưng ngại ‘triều đình’ nhìn chằm chằm, hắn không thể trực tiếp nhận dự án, thậm chí còn phải tránh mặt để không bị nghi ngờ. Cuộc sống của ai cũng bởi vậy mà eo hẹp, vậy nên cũng càng mong tôi được thả ra ngoài.

Dư luận trên mạng về tôi đã lắng xuống, đây coi như là chuyện tốt nhưng lại cũng là chuyện xấu, tóm lại là tôi vẫn chưa thể được thả đi dễ dàng.

Nói hết chuyện đứng đắn rồi, hắn châm một điếu thuốc, vừa hút vừa nói chuyện với tôi: “Nửa năm qua, tôi cũng không định vì cậu mà thủ thân như ngọc, nhưng mỗi lần động đến, lại chỉ có thể nhớ tới khuôn mặt của cậu, chỉ có thể nhớ tới chuyện cậu vẫn đang ở trong này đợi. Vậy là héo, cứ thế mà tự dưng nhịn nửa năm trời.”

Tôi không giỏi chuyện phong tình, đáp một câu: “Cậu có thể dùng đồ chơi.”



Triệu Tinh liếc mắt nhìn tôi một cái, nói: “Ngoại trừ cậu ra, tôi không muốn nhét bất cứ thứ gì vào người mình.”

Lời này hắn nói thẳng tưng, nhưng nghe lại cũng rất mùi mẫn.

Tôi ngả người ra sau, nhìn lên ngọn đèn trên trần nhà, kìm nước mắt, hỏi hắn: “Nếu tôi phải ở trong này ba bốn năm thì cậu sẽ làm gì?”

Hắn không hề nghĩ ngợi mà trả lời: “Chờ cậu ra chứ sao giờ.”

Tôi nghĩ rồi nói: “Cậu cũng có thể không chờ tôi.”

“Thôi bỏ đi,” Triệu Tinh thưởng thức điếu thuốc trong tay “Thôi Minh Lãng, đời này, tôi bại trong tay cậu.”

Tôi cúi đầu cười một lúc rồi đáp: “Đời còn dài lắm, đừng lại nói trước bước không qua. Tôi mà phải đi mười tám năm thì cậu cũng sẽ tìm người mới thôi.”

“Không tìm.”

“Cậu chắc chắn đến vậy sao?”

“Nếu trong thời gian ngắn không thể đưa cậu ra, tôi cũng muốn vào trong đấy. Biết đâu còn có thể ở chung một phòng với cậu? Ngẫm lại cũng khá tốt.” Triệu Tinh như là đang nói giỡn, nhưng tôi nhìn mắt hắn lại biết hắn đang nghiêm túc, “Tôi không đành lòng nhốt cậu lại. Nhưng giờ cậu bị nhốt rồi, tôi tới bầu bạn với cậu, vậy cũng không tồi.”

“Thôi Minh Lãng, nếu cậu muốn một mối tình trong tù, vậy thì thử cân nhắc tôi đi, thế nào?” 

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tri Kỷ Của Tôi Giờ Là Tay Chơi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook