Tri Kỷ Của Tôi Giờ Là Tay Chơi

Chương 74

An Nhật Thiên

05/04/2024

Chiếc khóa tôi chọn rất vừa vặn, thoáng khí, nhẹ nhàng và không ảnh hưởng đến các nhu cầu si.nh lý khác ngoài chuyện không thể diễn tả. Bởi vậy, trên lý thuyết, Triệu Ti.nh hoàn toàn có thể tự mình đi làm, để tôi ở nhà ngủ bù.

Nhưng Triệu Tinh lại cố tình lấy lý do ‘Tôi không muốn phải xa cậu’ mà nhất quyết tóm tôi đi làm cùng.

Tôi ngáp một cái trên giường, suy nghĩ rồi đồng ý.

Tài xế và trợ lý của Triệu Tinh đến đón hắn. Khoảng cách không quá gần nên tôi tự nhiên ngủ quên trên xe. Lúc tỉnh dậy, tôi đã nằm trong vòng tay của Triệu Tinh. Hắn không chỉ ôm tôi mà còn nhẹ nhàng vỗ lưng tôi như vỗ một đứa trẻ.

Cảnh tượng trông thì ấm áp, nhưng tôi lại bắt đầu có suy nghĩ xấu xa. Ỷ vào tư thế thân mật của chúng tôi, tôi hôn lên bộ phận không thể nói của hắn. Vẻ mặt của hắn cũng rất tự nhiên, chỉ đơn giản là đưa tay lên, nhéo nhẹ vào phần da thịt mềm mại ở phía sau gáy tôi, im lặng bày tỏ sự phản kháng.

Tôi cười khúc khích mấy cái rồi không bám lấy hắn nữa. Triệu Tinh ghé lại gần, hôn lên vành tai tôi nói: “Lát nữa chúng ta lại chơi.”

Xe chạy thẳng vào gara ngầm. Tôi và Triệu Tinh đi thang máy riêng đi thẳng vào văn phòng của hắn. Hắn thì làm việc, tôi thì sang phòng nghỉ của hắn ngủ bù.

Một giấc ngủ này ngủ cực kỳ ngon. Lúc tỉnh dậy, tôi nhìn đồng hồ —— Đã là hai giờ chiều, chỉ còn ba tiếng nữa là Triệu Tinh tan làm —— Tất nhiên là hắn cũng có thể nghỉ trước, hoặc là cũng có thể tăng ca.

Tôi tìm thấy một đống đồ ăn nhẹ và một tờ giấy Triệu Tinh để lại trên bàn đầu giường, “Mong cậu ngủ dậy sẽ ra ngoài ăn với tôi.”

Tôi thu thập tờ giấy, chọn một gói đồ ăn nhẹ, mở ra, vừa ăn vừa mở cửa phòng nghỉ. Triệu Tinh đang gõ máy tính, ngẩng đầu nhìn tôi nói: “Tỉnh rồi sao?”

“Tỉnh rồi,” Tôi cắn vài miếng đồ ăn nhẹ rồi hỏi hắn: “Đi vệ sinh có vấn đề gì không?”

“Cũng không có ảnh hưởng gì nhiều, chỉ là phải dùng phòng riêng thôi.” Triệu Tinh tự nhiên trả lời: “Buổi tối tháo ra cho tôi được không?”

“Đương nhiên,” Tôi rất tử tế nói, “Nếu để bị khóa lâu quá cũng sẽ ảnh hưởng, cậu không chịu được đâu.”



Triệu Tinh có vẻ vui hơn một chút, tắt máy tính hỏi tôi: “Cậu muốn đi đâu ăn?”

Tôi ngồi trên ghế sofa đối diện với hắn, nói: “Tôi muốn ăn mì gói, vừa ăn vừa nhìn cậu làm việc.”

“Đam mê gì lạ vậy?” Triệu Tinh nói thế nhưng lại vẫn bật máy tính lên, “Cậu muốn ăn vị gì?”

“Vị bò cay.” Tôi thích vị này.

Triệu Tinh mở cửa tủ bên phải, lấy ra một hộp mì gói, bảo thư ký bưng một bình nước nóng lên. Hắn đặt hai thứ xuống trước mặt tôi rồi lại quay về vị trí ban đầu, nói: “Ăn đi.”

Tôi đổ nước nóng vào mì. Mới ăn được miếng đã phải thốt lên: “Giờ mì gói cũng ngon hơn xưa nữa.”

“Tại vì lâu rồi chưa ăn nên mới thấy ngon đấy.” Triệu Tinh cũng không ngẩng đầu lên mà trở lời tôi.

“Lúc trong tù tôi cũng ăn suốt rồi. Chẳng qua là không mua được vị này thôi.”

Tôi đang ăn uống vui vẻ, lại bỗng có một bóng người trước mặt. Triệu Tinh lặng lẽ đi đến trước mặt tôi, cúi đầu lặng nhìn.

“Sao lại nhìn như thế?” Tôi lại dùng nĩa nhựa xoắn mì lên, “Tôi thích ăn vậy mà.”

“Đồ ăn trong đấy kém.” Triệu Tinh dùng giọng khẳng định nói câu nghi vấn.

“Cũng tạm ổn. Mỗi tháng hai trăm. Ăn gì cũng được, chín là tốt rồi.”

“Vậy mà lúc ở trong đấy, cậu cũng không phàn nàn câu nào.”



“Kêu ca cũng đâu có để làm gì. Tôi nói tôi ăn không ngon, cậu không khó chịu, thành ra tôi lại đang ưỡn ẹo. Mà cậu khó chịu thì cũng chẳng làm được gì. Cậu cũng đâu thể thuê đầu bếp riêng cho tôi. Nhưng nhờ hai mươi ngàn của cậu mà tôi cũng đã có thể mua rất nhiều mì gói rồi.”

Triệu Tinh im lặng thật lâu. Tôi đoán hắn đang cẩn thận cân nhắc lời mình, nhưng cuối cùng nói ra lại là: “Tôi gửi vào đó một trăm ngàn, cứ nghĩ ít nhất cậu cũng phải được năm mươi ngàn.”

“Không thể đâu, trong đấy cũng loằng ngoằng mà.”

Tôi an ủi hắn một câu, sau đó lại tiếp tục ăn mì. Triệu Tinh cũng không đứng nữa, dứt khoát ngồi xuống cạnh tôi. Hắn chờ tôi ăn xong, mới nói: “Tôi có thể hôn cậu không?”

“Toàn mùi mì thôi, đợi tôi súc miệng đã rồi hôn.”

Triệu Tinh lẳng lặng rồi bắt tay tôi nói: “Tôi muốn ôm cậu.”

“Cứ thoải mái đi.”

Tôi vừa nói dứt câu, hắn đã ôm chặt lấy tôi. Tôi vốn định nhắc hắn tôi còn chưa có súc miệng, trên người toàn mùi mì, nhưng hắn có vẻ cũng chẳng thèm quan tâm.

Tôi ngửi mùi nước hoa sang quý trên người hắn, lần đầu tiên có ảo giác: À, thật ra hắn cũng không có thay đổi.

Chúng tôi đã từng cùng nhau thức đêm tăng ca, cùng nhau cuộn tròn trên chiếc sô pha nhỏ hẹp, ăn bát mì không thể ngon bằng hiện tại. Có đôi khi, Triệu Tinh sẽ giống như hiện tại. Hắn sẽ đột nhiên ôm chầm lấy tôi, rồi sẽ nói một lời hẹn như gạt người: “Đợi tôi có tiền rồi, lúc đó cậu muốn ăn gì tôi sẽ cho cậu ăn cái đó.”

Mà khi đó, tôi biết rõ, chuyện ‘hắn có tiền’ thật sự là một sự kiện xác suất rất nhỏ. Vậy nhưng tôi lại vẫn gật đầu hợp tác, “Vậy thì phải cố lên.”

Thật ra tôi cũng không tin Triệu Tinh sẽ thành công. Tôi chỉ là cảm thấy một Triệu Tinh nỗ lực quên mình như vậy, thật đáng để tôi ủng hộ và ghi nhận.

Cho dù có thất bại cũng không sao, tôi sẽ không từ thủ đoạn mà nuôi sống người mình yêu. 

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tri Kỷ Của Tôi Giờ Là Tay Chơi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook