Tri Kỷ Của Tôi Giờ Là Tay Chơi
Chương 76
An Nhật Thiên
05/04/2024
Triệu Tinh bận việc tới mức vừa lái xe vào cổng, hắn đã bắt đầu làm việc không ngừng nghỉ.
Tôi đeo tai nghe, ngồi bên hắn xem phim. Mới đầu tôi còn xem phim nghiêm túc, lúc sau lại bắt đầu xem phim cấm trẻ em —— Ăn ngay nói thật, trong tù không có phim người lớn, bởi vậy tôi thật sự có chút muốn xem thử.
Chất lượng của phim cấm cũng không đồng đều, hầu hết đều không thú vị. Vai chính cũng không ưa nhìn mà dáng người cũng chẳng đẹp.
Tôi xem một lúc, cảm giác còn chẳng bằng tự tôi lăn giường với Triệu Tinh. Nhưng Tết nhất, Triệu Tinh bận kiếm tiền, cũng không nên làm phiền hắn.
Tôi đóng cửa sổ lại, tháo tai nghe. Triệu Tinh hỏi: “Cậu đang xem cái gì vậy?”
“Phim hành động lãng mạn.”
Tôi trả lời hết sức tự nhiên, hắn cũng cực kỳ tự nhiên mà cười, sau đó nói: “Đợi tôi xong việc rồi sẽ xem với cậu.”
Hắn nói một câu mà chạm được cả vào trái tim tôi. Tôi lấy điện thoại, gọi ít đồ ăn về cho Triệu Tinh, đặc biệt chọn món canh bò nấu củ mài và táo đỏ hắn thích.
Tiền gọi ship trong Tết rất cao, nhưng tốc độ giao hàng thì cũng rất nhanh. Không bao lâu sau, tôi đã mang canh bò về thư phòng. Triệu Tinh ngước lên nhìn tôi, nói: “Tôi cứ nghĩ cậu sẽ tự mình nấu đấy.”
Tôi đặt canh bò lên bàn cho hắn, nói: “Lâu không làm nên tôi quên cách nấu rồi. Mà hình như cơm tôi nấu cũng đâu ngon?”
“Canh cậu nấu cũng không đến nỗi nào,” Triệu Tinh vừa nói vừa mở hộp mang đi, bắt đầu uống canh, “Ít ra thì không mặn không nhạt.”
Tôi nhếch mép cười, cũng không muốn bàn chủ đề này với hắn.
Triệu Tinh nhấp mấy ngụm canh rồi hỏi tôi: “Cậu không mua cho mình à?”
“Ăn đêm dễ béo lắm,” Tôi thành thật trả lời, “Tôi vẫn trân trọng cơ bắp của mình.”
Triệu Tinh im lặng một lúc, hai tay cầm bát canh, càng uống càng vui vẻ hơn.
—
Tôi nằm trên sô pha chơi điện thoại. Triệu Tinh giục tôi về giường ngủ mấy lần, nhưng tôi cũng không nghe, lát sau thì thiếp đi.
Lúc tỉnh lại, tôi đã ở trên giường, quần áo bị lộ.t sạch, chăn đắp kín mít. Tôi sờ bên giường, nhưng Triệu Tinh lại không có ở đó.
Tôi ngáp một cái, chuẩn bị ngủ tiếp thì chợt nhận ra. Triệu Tinh đã có cơ hội chôm chiếc chìa khóa đặt trong túi quần tôi.
Tôi bật đèn ngủ lên thì phát hiện quần áo trên người không có trong phòng —— Triệu Tinh có thể đã ném vào thùng rác, nếu vậy thật thì chìa khóa sẽ càng dễ lộ hơn.
Nếu hắn mở khóa —— tất nhiên chuyện cũng chẳng có gì to tát, dù sao thì ban ngày tôi cũng đã hứa tối sẽ mở cho hắn —— tôi sẽ rất khó chịu.
Tôi xuống giường, thuận tay lấy một chiếc áo ngủ quấn quanh người. Hệ thống sưởi sàn trong phòng đủ để tôi đi chân trần vào thư phòng.
Triệu Tinh vẫn đang lạch cạch gõ bàn phím, nghe thấy tiếng động liền nhìn tôi, cau mày hỏi: “Sao lại không đi dép vào vậy?”
“Cũng không lạnh lắm.”
Nói xong, tôi lại nằm vật ra sô pha, đắp một chiếc chăn nhỏ che chân.
“Sao cậu không về ngủ tiếp đi.” Hắn biết rõ còn cố hỏi.
“Tôi ở đây chờ cậu,” Tôi ngừng lại một chút, quyết định đi thẳng vào vấn đề, “Cậu thấy chiếc khóa kia rồi chứ?”
“Thấy rồi,” Triệu Tinh cũng không hề hoảng loạn, “Tôi cũng muốn mở khóa, nhưng nghĩ cậu sẽ giận nên đành thôi.”
Tôi ‘ồ’ một tiếng, hỏi hắn: “Tôi kiểm tra chút được không?”
Triệu Tinh tách hai chân ra, hắn nói: “Đương nhiên.”
Tôi không chỉ nhìn mà còn sờ vào, xác nhận không có dấu hiệu nào cho thấy ổ khóa đã bị mở, tôi mới thở phào nhẹ nhõm.
Triệu Tinh mỉm cười hiền lành hỏi tôi: “Tôi có thể tiếp tục làm việc được chưa?”
Tôi gật gật đầu, nói: “Cần tôi giúp gì không?”
“Cậu có thể giúp tôi tính toán một ít sổ sách.” Triệu Tinh cũng không khách khí, “Tôi sẽ trả công cho cậu.”
“Được.” Tôi từ trong tủ lấy ra một chiếc máy tính xách tay, nhận tài liệu Triệu Tinh gửi trong email, ngồi trên sô pha bắt đầu làm việc.
Lần cuối cùng tôi xử lý sổ sách kế toán cho công ty của Triệu Tinh là hai năm trước. Cũng may tôi vẫn còn nhớ đại khái cách làm. Thỉnh thoảng nếu tôi có điều gì không hiểu, Triệu Tinh sẽ nhất tâm nhị dụng, luôn có thể cho tôi câu trả lời kịp thời.
Tôi làm việc được hai tiếng, tiếng gõ bàn phím của Triệu Tinh cũng dừng lại. Hắn nói: “Tôi xong việc rồi.”
“Tôi cũng sắp xong rồi,” Tôi di chuột qua lại, xác nhận lại vài chi tiết để sửa rồi gửi cho Triệu Tinh, “Cậu xem qua đi.”
Triệu Tinh nhận được xong, xem cũng không xem, gửi thẳng cho trợ lý kèm theo phần của hắn. Hắn duỗi eo, nói: “Muốn ăn sáng không?”
“Muốn ăn. Nhưng để tôi đặt là được rồi, cậu không phải nấu,” Ánh mắt tôi rơi vào quầng thâm dưới mắt hắn, “Hiện tại cậu có thể đi làm một giấc rồi.”
“Chúc mừng năm mới.” Hắn cười nói.
“Chúc mừng năm mới.” Tôi trả lời, nhưng lại cảm thấy từ ngữ không đủ để diễn tả tâm trạng bản thân vào lúc này, bởi vậy mà chân trần đi tới bên người Triệu Tinh, ôm chặt lấy eo hắn.
—
Chúng tôi ăn sáng rồi nằm trên giường cùng nhau. Tôi nhận lấy chìa khóa từ tay Triệu Tinh, dùng chìa khóa này mở khóa trên người hắn. Nơi không thể mô tả của hắn rất có tinh thần. Nóng lòng muốn thử, tôi vươn tay nhéo một cái. Triệu Tinh hít sâu vài hơi, nắm cổ tay tôi, giọng điệu rất dịu dàng, hắn nói: “Tuy rằng về sau không được xài nó nữa, nhưng tôi vẫn không muốn để nó bị hỏng đâu.”
“Tôi sẽ không để cậu bị thương,” Tôi buông tay ra, để hắn nắm tay tôi, “Kiểm tra chút vậy thôi.”
Triệu Tinh có lẽ không tin, nhưng hắn không nói gì, chỉ nắm cổ tay tôi rồi di chuyển đến một nơi khác, hắn nói: “Chơi cái này này.”
Tôi lật người, thật dễ dàng mà đè lên người hắn, nói: “Được thôi.”
—
Triệu Tinh ngủ lại tỉnh, tỉnh lại ngủ, cuối cùng mệt đến mức ngón tay cũng chẳng nhấc được lên. Thế nhưng tôi càng ngày càng hăng hái hơn, thậm chí còn tự hỏi có phải mình đã vô tình tu luyện ra ‘Kungfu’ thải dương bổ dương gì rồi không nữa.
Kể từ khi ra tù, tôi bỗng cực kỳ hứng thú với cơ thể của Triệu Tinh, nhưng tôi lại không rõ đây là vì tôi đã cấm dục quá lâu, hay là vì tôi thật sự có hứng thú với Triệu Tinh.
Vấn đề này vẫn là rất quan trọng. Nếu tôi lại bắt đầu có cảm giác phiền chán cơ thể Triệu Tinh, vậy thì tình hình, nghĩ tới thôi, cũng đã thấy như địa ngục trần gian.
Tôi mở ứng dụng mua sắm, tìm kiếm một số từ khóa không thể diễn tả, đánh giá cẩn thận liệu tôi có thể sử dụng đồ tạo tác để giải quyết các vấn đề sin.h lý của mình hay không.
Hay là đặt làm một con búp bê giống hệt Triệu Tinh?
Tôi bị chính suy nghĩ luyên thuyên của mình chọc cười.
Tôi đeo tai nghe, ngồi bên hắn xem phim. Mới đầu tôi còn xem phim nghiêm túc, lúc sau lại bắt đầu xem phim cấm trẻ em —— Ăn ngay nói thật, trong tù không có phim người lớn, bởi vậy tôi thật sự có chút muốn xem thử.
Chất lượng của phim cấm cũng không đồng đều, hầu hết đều không thú vị. Vai chính cũng không ưa nhìn mà dáng người cũng chẳng đẹp.
Tôi xem một lúc, cảm giác còn chẳng bằng tự tôi lăn giường với Triệu Tinh. Nhưng Tết nhất, Triệu Tinh bận kiếm tiền, cũng không nên làm phiền hắn.
Tôi đóng cửa sổ lại, tháo tai nghe. Triệu Tinh hỏi: “Cậu đang xem cái gì vậy?”
“Phim hành động lãng mạn.”
Tôi trả lời hết sức tự nhiên, hắn cũng cực kỳ tự nhiên mà cười, sau đó nói: “Đợi tôi xong việc rồi sẽ xem với cậu.”
Hắn nói một câu mà chạm được cả vào trái tim tôi. Tôi lấy điện thoại, gọi ít đồ ăn về cho Triệu Tinh, đặc biệt chọn món canh bò nấu củ mài và táo đỏ hắn thích.
Tiền gọi ship trong Tết rất cao, nhưng tốc độ giao hàng thì cũng rất nhanh. Không bao lâu sau, tôi đã mang canh bò về thư phòng. Triệu Tinh ngước lên nhìn tôi, nói: “Tôi cứ nghĩ cậu sẽ tự mình nấu đấy.”
Tôi đặt canh bò lên bàn cho hắn, nói: “Lâu không làm nên tôi quên cách nấu rồi. Mà hình như cơm tôi nấu cũng đâu ngon?”
“Canh cậu nấu cũng không đến nỗi nào,” Triệu Tinh vừa nói vừa mở hộp mang đi, bắt đầu uống canh, “Ít ra thì không mặn không nhạt.”
Tôi nhếch mép cười, cũng không muốn bàn chủ đề này với hắn.
Triệu Tinh nhấp mấy ngụm canh rồi hỏi tôi: “Cậu không mua cho mình à?”
“Ăn đêm dễ béo lắm,” Tôi thành thật trả lời, “Tôi vẫn trân trọng cơ bắp của mình.”
Triệu Tinh im lặng một lúc, hai tay cầm bát canh, càng uống càng vui vẻ hơn.
—
Tôi nằm trên sô pha chơi điện thoại. Triệu Tinh giục tôi về giường ngủ mấy lần, nhưng tôi cũng không nghe, lát sau thì thiếp đi.
Lúc tỉnh lại, tôi đã ở trên giường, quần áo bị lộ.t sạch, chăn đắp kín mít. Tôi sờ bên giường, nhưng Triệu Tinh lại không có ở đó.
Tôi ngáp một cái, chuẩn bị ngủ tiếp thì chợt nhận ra. Triệu Tinh đã có cơ hội chôm chiếc chìa khóa đặt trong túi quần tôi.
Tôi bật đèn ngủ lên thì phát hiện quần áo trên người không có trong phòng —— Triệu Tinh có thể đã ném vào thùng rác, nếu vậy thật thì chìa khóa sẽ càng dễ lộ hơn.
Nếu hắn mở khóa —— tất nhiên chuyện cũng chẳng có gì to tát, dù sao thì ban ngày tôi cũng đã hứa tối sẽ mở cho hắn —— tôi sẽ rất khó chịu.
Tôi xuống giường, thuận tay lấy một chiếc áo ngủ quấn quanh người. Hệ thống sưởi sàn trong phòng đủ để tôi đi chân trần vào thư phòng.
Triệu Tinh vẫn đang lạch cạch gõ bàn phím, nghe thấy tiếng động liền nhìn tôi, cau mày hỏi: “Sao lại không đi dép vào vậy?”
“Cũng không lạnh lắm.”
Nói xong, tôi lại nằm vật ra sô pha, đắp một chiếc chăn nhỏ che chân.
“Sao cậu không về ngủ tiếp đi.” Hắn biết rõ còn cố hỏi.
“Tôi ở đây chờ cậu,” Tôi ngừng lại một chút, quyết định đi thẳng vào vấn đề, “Cậu thấy chiếc khóa kia rồi chứ?”
“Thấy rồi,” Triệu Tinh cũng không hề hoảng loạn, “Tôi cũng muốn mở khóa, nhưng nghĩ cậu sẽ giận nên đành thôi.”
Tôi ‘ồ’ một tiếng, hỏi hắn: “Tôi kiểm tra chút được không?”
Triệu Tinh tách hai chân ra, hắn nói: “Đương nhiên.”
Tôi không chỉ nhìn mà còn sờ vào, xác nhận không có dấu hiệu nào cho thấy ổ khóa đã bị mở, tôi mới thở phào nhẹ nhõm.
Triệu Tinh mỉm cười hiền lành hỏi tôi: “Tôi có thể tiếp tục làm việc được chưa?”
Tôi gật gật đầu, nói: “Cần tôi giúp gì không?”
“Cậu có thể giúp tôi tính toán một ít sổ sách.” Triệu Tinh cũng không khách khí, “Tôi sẽ trả công cho cậu.”
“Được.” Tôi từ trong tủ lấy ra một chiếc máy tính xách tay, nhận tài liệu Triệu Tinh gửi trong email, ngồi trên sô pha bắt đầu làm việc.
Lần cuối cùng tôi xử lý sổ sách kế toán cho công ty của Triệu Tinh là hai năm trước. Cũng may tôi vẫn còn nhớ đại khái cách làm. Thỉnh thoảng nếu tôi có điều gì không hiểu, Triệu Tinh sẽ nhất tâm nhị dụng, luôn có thể cho tôi câu trả lời kịp thời.
Tôi làm việc được hai tiếng, tiếng gõ bàn phím của Triệu Tinh cũng dừng lại. Hắn nói: “Tôi xong việc rồi.”
“Tôi cũng sắp xong rồi,” Tôi di chuột qua lại, xác nhận lại vài chi tiết để sửa rồi gửi cho Triệu Tinh, “Cậu xem qua đi.”
Triệu Tinh nhận được xong, xem cũng không xem, gửi thẳng cho trợ lý kèm theo phần của hắn. Hắn duỗi eo, nói: “Muốn ăn sáng không?”
“Muốn ăn. Nhưng để tôi đặt là được rồi, cậu không phải nấu,” Ánh mắt tôi rơi vào quầng thâm dưới mắt hắn, “Hiện tại cậu có thể đi làm một giấc rồi.”
“Chúc mừng năm mới.” Hắn cười nói.
“Chúc mừng năm mới.” Tôi trả lời, nhưng lại cảm thấy từ ngữ không đủ để diễn tả tâm trạng bản thân vào lúc này, bởi vậy mà chân trần đi tới bên người Triệu Tinh, ôm chặt lấy eo hắn.
—
Chúng tôi ăn sáng rồi nằm trên giường cùng nhau. Tôi nhận lấy chìa khóa từ tay Triệu Tinh, dùng chìa khóa này mở khóa trên người hắn. Nơi không thể mô tả của hắn rất có tinh thần. Nóng lòng muốn thử, tôi vươn tay nhéo một cái. Triệu Tinh hít sâu vài hơi, nắm cổ tay tôi, giọng điệu rất dịu dàng, hắn nói: “Tuy rằng về sau không được xài nó nữa, nhưng tôi vẫn không muốn để nó bị hỏng đâu.”
“Tôi sẽ không để cậu bị thương,” Tôi buông tay ra, để hắn nắm tay tôi, “Kiểm tra chút vậy thôi.”
Triệu Tinh có lẽ không tin, nhưng hắn không nói gì, chỉ nắm cổ tay tôi rồi di chuyển đến một nơi khác, hắn nói: “Chơi cái này này.”
Tôi lật người, thật dễ dàng mà đè lên người hắn, nói: “Được thôi.”
—
Triệu Tinh ngủ lại tỉnh, tỉnh lại ngủ, cuối cùng mệt đến mức ngón tay cũng chẳng nhấc được lên. Thế nhưng tôi càng ngày càng hăng hái hơn, thậm chí còn tự hỏi có phải mình đã vô tình tu luyện ra ‘Kungfu’ thải dương bổ dương gì rồi không nữa.
Kể từ khi ra tù, tôi bỗng cực kỳ hứng thú với cơ thể của Triệu Tinh, nhưng tôi lại không rõ đây là vì tôi đã cấm dục quá lâu, hay là vì tôi thật sự có hứng thú với Triệu Tinh.
Vấn đề này vẫn là rất quan trọng. Nếu tôi lại bắt đầu có cảm giác phiền chán cơ thể Triệu Tinh, vậy thì tình hình, nghĩ tới thôi, cũng đã thấy như địa ngục trần gian.
Tôi mở ứng dụng mua sắm, tìm kiếm một số từ khóa không thể diễn tả, đánh giá cẩn thận liệu tôi có thể sử dụng đồ tạo tác để giải quyết các vấn đề sin.h lý của mình hay không.
Hay là đặt làm một con búp bê giống hệt Triệu Tinh?
Tôi bị chính suy nghĩ luyên thuyên của mình chọc cười.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.