Tri Kỷ Của Tôi Giờ Là Tay Chơi

Chương 78

An Nhật Thiên

05/04/2024

Tôi nấu canh.

Đúng vậy, tôi đang nấu canh.

Đêm qua làm có hơi quá đà, thấy Triệu Tinh chật vật định dậy đi nấu ăn cho tôi, tôi bèn ấn hắn vào lại trong ổ chăn, nói: “Để tôi thử sức xem sao.”

Đồ đạc trong bếp đều là đồ thông minh, tôi tham khảo công thức trên mạng, nấu ăn cũng đơn giản.

Xong xuôi, tôi lại về phòng ngủ, nơi Triệu Tinh đang dựa vào đệm mềm, ‘tàn nhưng không phế’ mà xử lý công việc.

Triệu Tinh tuy không phải thiên tài, nhưng hắn thật sự rất chăm chỉ.

Tôi nhớ khi mới khởi nghiệp, mỗi lần có khách đến thăm, hắn sẽ nghiên cứu kiến thức liên quan trước một đêm. Mà gặp khách rồi, hắn lại tiếp tục thâu đêm trau dồi kiến thức. Thói quen này cứ kéo dài nhiều năm, chưa bao giờ bị gián đoạn.

Mấy năm nay, tuy rằng cũng làm càn, nhưng hắn cũng phải chịu không ít khổ, nghiệp phải trả cũng đã trả. Hiện tại thành ông chủ lớn như vậy, tuy có yếu tố may mắn, nhưng cũng có cả sự nỗ lực của hắn nữa.

Tôi chui vào trong chăn, nằm xuống bên cạnh hắn bắt đầu chơi game. Chơi được một lúc, lại nghe Triệu Tinh bảo: “Để thay cho cậu cái điện thoại mới. Mẫu này chưa ra thị trường, nhưng chơi game rất tốt.”

Động tác trên tay tôi cũng không ngừng, hỏi hắn: “Cậu mới đầu tư công ty điện thoại nào à?”

“Không, ngành công nghiệp điện thoại di động đã bão hòa rồi,” Triệu Tinh tuy nhẹ nhàng nói chuyện, nhưng lại không hề khiêm tốn chút nào cả, “Sẽ có người thường xuyên gửi điện thoại mới cho chúng ta, cậu cứ lấy đi.”

Tôi không ngẩng đầu lên, mỉm cười nói: “Cảm ơn lão công?”

Triệu Tinh sờ cổ tôi, nói: “Lão bà ngoan.”

Đây không phải là lần đầu tiên Triệu Tinh gọi tôi là “Lão bà”. Tôi cũng không quan tâm quá nhiều đến việc hắn gọi tôi là gì, vậy nên cũng không tức giận.

Một lát sau, Triệu Tinh xong việc rồi, lại bắt đầu động tay động chân với tôi. Hôm qua tôi không khóa hắn lại, bởi vậy mà bộ phận không thể gọi tên của hắn tinh thần quá mức, cứ dụi tới dụi lui, cảm giác có chút vi diệu.

Triệu Tinh áp sát vào cơ thể tôi, nụ hôn thưa thớt biến thành vết cắn hơi đau. Cổ tôi và khu vực xung quanh nơi không thể mô tả đều là dấu hôn hắn để lại. Hắn càng làm càng quá đáng, cuối cùng dứt khoát tách hai chân tôi ra, cúi đầu……

Hắn thật sự rất muốn làm tôi, nhưng nếu làm không được, vậy cũng có thể làm chuyện tương tự gần giống vậy.



Tiếc là tôi không chơi cái trò ‘tuần tự như tiến’ này, nửa bước cũng không nhường, không những không nhường còn phải dạy dỗ hắn.

Tuần tự như tiến (循序渐进): Từ từ cố gắng tiến lên sẽ dần đạt được mục đích, ước mơ.

Ngón tay Triệu Tinh oằn vào lưng tôi. Hắn vừa quát vừa mắng, dần dà tiếng mắng chửi biến thành tiếng xin tha.

Hắn nói: “Lần sau không dám nữa.”

Tôi hôn hắn, nói: “Vậy đây là hình phạt cho lần này.”



Xong việc, Triệu Tinh hút một điếu thuốc, vừa hút vừa nói: “Cậu keo kiệt thật đấy.”

Tôi không thèm nói gì, duỗi người, cong ngón chân.

Triệu Tinh nhìn chằm chằm móng chân của tôi một lúc, rồi chạm vào chúng. Tôi đoán hắn đang nghĩ tới chút chuyện không thể nói, đáng tiếc, tôi sẽ không đồng ý.

Triệu Tinh hút điếu thuốc đầu tiên, lại muốn hút thêm điếu nữa. Hắn nhìn tôi, tôi cũng không cản, hắn bèn châm điếu.

Triệu Tinh không chỉ nghiện thuốc lá, hắn còn nghiện chơi người khác.

Cho dù tôi có khoét rỗng cơ thể hắn, dụ.c vọng của hắn vẫn sẽ còn đó. Lúc chúng tôi mạnh ai nấy chơi, không ai kiềm chế hắn. Hiện tại chúng tôi đã tái hôn, tôi không chơi, hắn tự nhiên cũng không thể chơi. Ít nhiều là vẫn có chút khó chịu.

—— Ai lại có thể không yêu một cơ thể mới mẻ lại xinh đẹp, ai lại có thể không mê cái cảm giác chinh phục người khác?

Đó là phần con mà con người chưa thể lột bỏ.



Triệu Tinh hút xong điếu thuốc thứ hai, hắn nói: “Thôi Minh Lãng, khóa lại cho tôi đi.”

Tôi cười hỏi hắn: “Sao không gọi lão bà nữa?”

Triệu Tinh ho nhẹ một tiếng, nói: “Hơi xấu hổ.”



Tôi thưởng thức ổ khóa và chìa khóa trong tay, chơi một lúc, quyết định ném thẳng thứ đó vào thùng rác.

Tôi nói: “Lão công à, tôi sẽ không khóa cậu lại, vậy không tốt cho sức khỏe đâu.”

Triệu Tinh cũng không có gì gọi là vui mừng, hắn biết tôi còn chưa nói hết.

“Sau này nếu cậu lại chạm vào người khác, chúng ta sẽ thật sự một phách hai tán.”

“Cậu cũng biết đầu óc tôi đôi khi không bình thường. Tôi cũng sợ, chẳng may máu dồn lên não, cậu sẽ bị tra tấn đến tàn phế.”

“Cậu sẽ không làm tôi thất vọng, phải không?”

Triệu Tinh nhìn chằm chằm tôi một lúc rồi nói: “Thôi Minh Lãng, tại sao cậu lại như vậy?”

Tôi biết là hắn muốn nói: “Thôi Minh Lãng, tại sao cậu lại luôn cho tôi những lựa chọn mà tôi không thể từ chối? Tại sao cậu lại luôn có thể khiến gật đầu đồng ý với mọi yêu cầu của cậu?”

Tôi cho hắn một đáp án thật dịu dàng, thật thắm thiết: “Tại vì cậu yêu tôi.”

Tình yêu vốn là một thứ tình cảm rất đẹp, nhưng một khi đã nằm trong tay kẻ xấu, sẽ rất dễ trở thành gông xiềng khống chế người khác.

Triệu Tinh rốt cuộc vẫn đồng ý, hắn nói: “Tôi muốn sống một đời với cậu.”



Kỳ nghỉ Tết chỉ có bảy ngày, nhưng tôi cũng không có việc gì làm nên vẫn có thể tiếp tục nghỉ phép.

Triệu Tinh thì không được vậy. Hắn cứ ngựa không dừng vó, bay khắp nơi, nhưng cũng rất tự giác hỏi tôi có muốn đi cùng hắn không. Tôi ngẫm nghĩ rồi gật đầu.

Thú thật thì tôi rất hiểu thói hư tật xấu của đàn ông. Chớ nhìn Triệu Tinh lúc đó đã đồng ý với tôi. Nếu thật sự ném cho hắn một mỹ nam, đối diện với một thân thể vươn tay là có thể với tới như vậy, hắn chưa chắc đã có thể kiềm chế bản thân.

—— Hắn còn chưa quen với một mối quan hệ 1-1, nếu không thì đã không có chuyện tiểu Vương phòng thí nghiệm.

Dưới tiền đề đó, một kẻ chỉ cần có máy tính là có thể làm việc như tôi, bay theo hắn là chuyện hết sức hợp lý. 

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Tri Kỷ Của Tôi Giờ Là Tay Chơi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook