Tri Kỷ Của Tôi Giờ Là Tay Chơi
Chương 83
An Nhật Thiên
05/04/2024
Sau đêm hôm đấy, Triệu Tinh đã phanh lại rất nhiều. Công tác xong, chúng tôi ở lại thành phố đó chơi ba ngày.
Nơi này thật ra cũng không có cảnh quan gì đặc sắc nhưng nhịp sống cả thành phố rất chậm. Tối đến sẽ thấy rất nhiều các ông bà đã về hưu tới quảng trường khiêu vũ.
Tôi và Triệu Tinh mỗi người một cốc trà sữa, đứng bên lề cuộc vui mà đung đưa theo nhạc. Chúng tôi vừa uống trà sữa vừa nói chuyện phiếm, mới đầu còn cảm động trước ‘tình cảm chân thành tha thiết của các cụ’, lát sau mới nhận ra quá nửa trong số đó không phải vợ chồng.
Triệu Tinh ngưng đung đưa, hắn nói: “Có vẻ ‘Niên thiếu dựng vợ gả chồng, về già bầu bạn bên nhau’ suy cho cùng cũng chỉ là gạt người mà thôi.”
Tôi trả lời: “Xét theo số liệu thì người già và độ trung niên có xác suất ngoại tình rất cao, nhưng chúng ta có thể được xếp vào hàng ngũ không ngoại tình.”
Triệu Tinh liếc tôi một cái, nói: “Dạo gần đây cậu dịu dàng hơn nhiều rồi.”
“Chắc là vì tôi cũng có tuổi rồi,” Tôi cũng không phải là đang nói đùa, “Góc cạnh sắc bén cũng mềm mại dần, cũng sẽ bắt đầu tin vào những thứ dịu dàng, ngọt ngào.”
“Như lời nói dối?” Triệu Tinh hỏi.
“Chỉ cần nỗ lực thì sẽ có thể trở thành hiện thực.” Tôi cúi đầu hút một ngụm trà sữa ngọt ngào, “Chúng ta hẳn đều đã học được cách kiềm chế bản thân rồi.”
Triệu Tinh không nói gì. Trong thế giới của hắn, có lẽ đã rất lâu rồi không có hai chữ ‘kiềm chế’.
Khi một người đạt được những thành tựu nhất định trong sự nghiệp, hầu hết những người xung quanh sẽ khen ngợi. Dần dà, mạch não “duy ngã độc tôn” sẽ hình thành, người đó sẽ dần chẳng kiềm chế dụ.c vọng của chính mình nữa.
*Duy ngã độc tôn: Tự cao tự đại, trên trời dưới đất chỉ có ta là nhất
Triệu Tinh đúng là yêu tôi, cũng đúng là vì yêu tôi mà nguyện ý nhượng bộ, dung túng tôi. Nhưng yêu cũng có giới hạn. Mọi thứ tình cảm trên đời này đều có giới hạn.
“Kiềm chế bản thân” bao giờ cũng khó hơn “nuông chiều bản thân”. Thời gian cũng là con dao đồ tể. Tôi không muốn lại đi theo vào cái lối mòn chúng tôi đã từng lạc lối, nhưng sự nỗ lực lại không chỉ phụ thuộc vào tôi mà còn phụ thuộc vào Triệu Tinh.
Đợi đến một ngày, khi hắn không còn phải ‘vì yêu mà kiềm chế’ nữa, mà là cảm thấy ‘vững lòng trung trinh là lẽ đương nhiên’, khi đó hắn đã chuyển hoá thành công.
Nhưng ngày đó vẫn còn xa lắm.
—
Tôi dựa vào đầu giường nhìn Triệu Tinh cúi đầu thu dọn hành lý, trong lòng nghĩ dạo gần đây mình thật là hiền lương thục đức, không ra ngoài lăng nhăng, cũng không kiếm cớ gây sự với Triệu Tinh mỗi ngày.
Tôi cẩn thận lên kế hoạch, như nuôi cây non mà dưỡng cho tình cảm chúng tôi, chậm rãi điều chỉnh lối tư duy ngựa hoang thoát cương của chúng tôi.
Cũng may, tiến độ hiện tại vẫn khá suôn sẻ.
Tôi nhìn xoáy tóc của Triệu Tinh trong chốc lát, đột nhiên hỏi: “Cậu có bao giờ nhớ về cuộc sống cũ của chúng ta không?”
Triệu Tinh khựng lại, ngẩng đầu nhìn tôi, thật tự nhiên mà nhìn tôi, nói: “Cậu đang suy nghĩ linh tinh gì vậy?”
Bởi vậy tôi lập tức biết, có thi thoảng hắn cũng sẽ hoài niệm chuyện cũ.
Tôi đan ngón tay vào nhau, thật dịu dàng mà nói với hắn: “Thi thoảng tôi cũng sẽ nhớ tới những cơ thể trẻ trung đó. Người thì mềm mại, trắng nõn, người thì nóng rực, siết chặt, người thì lại có những tiếng rên nghe thật êm tai. Suy cho cùng chúng ta cũng là đàn ông thôi, đây đều là chuyện bình thường, không có gì phải nghĩ ngợi cả.”
Triệu Tinh khoá vali lại, chuyển từ tư thế quỳ sang tư thế đứng. Dáng người hắn rất cao, bóng của hắn từ gầm giường trải dài đến tận thắt lưng tôi, tạo nên một cảm giác áp lực khiến người khác khó chịu. Hắn nói: “Đừng nói chuyện này nữa.”
Tôi ngẩng đầu lên nhìn hắn. Hắn tuấn tú, giàu có, mạnh mẽ. Cuộc sống của hắn đã thật viên mãn rồi. Mà thứ duy nhất không viên mãn, lại chính là tình yêu của chúng tôi.
Lúc chia tay, hắn đau đớn, thống khổ, liều mạng níu kéo.
Nhưng quay lại rồi, hắn có thật sự hạnh phúc không?
Khi tôi tiến vào hắn hết lần này đến lần khác, khi tôi không ngừng cố gắng kiểm soát hắn, khi tôi biến đổi hắn từng chút một, hắn rốt cuộc đã nghĩ những gì.
Tôi ý thức được chính mình không nên nghĩ tiếp.
Tôi không nên nghĩ tiếp.
Từ lúc ra tù tới giờ, tôi đã quá để tâm đến hắn rồi.
—
Tôi đang không biết phải nói sang chuyện khác như thế nào, Triệu Tinh đã bỗng nhiên cong gối để chân lên giường. Hắn làm rất nhanh, ấn vai tôi xuống chiếc gối mềm mại thật dễ dàng —— Có cảm giác như hắn đang ấn tôi vào tường để hôn môi vậy.
Chúng tôi rất gần, gần đến mức gần như có thể hôn nhau. Hắn hà vào mặt tôi, hệt như một đứa trẻ nghịch ngợm. Tôi nghe hắn nói: “Thôi Minh Lãng, cậu có thể tin tưởng tôi một chút được không? Tôi trong lòng cậu rốt cuộc yếu kém đến mức nào vậy?”
“Chắc là cũng yếu kém như tôi thôi.” Tôi hơi ngẩng đầu lên, hôn lên bờ môi của hắn, “Tôi cũng không dám mặt dày bảo cậu tin tưởng tôi.”
“Tôi tin tưởng cậu.” Triệu Tinh áp trán mình vào trán tôi, “Nếu cậu làm chuyện có lỗi với tôi, người sai nhất định là người quyến rũ cậu.”
“Tam quan của cậu thật lệch lạc.”
“Tôi không muốn làm cậu tổn thương.”
Chúng tôi lại nói chuyện, nói chuyện rồi lại lăn lộn với nhau, ngày hôm sau ngáp dài một cái rồi chạy ra sân bay.
Triệu Tinh tối sầm còn đến công ty tăng ca. Tôi thì lái xe tới nhà viện trưởng Lê nói chuyện. Vợ chồng viện trưởng Lê đón tiếp tôi rất nhiệt tình, tôi thành thục ứng phó, nhưng câu chuyện lại không còn vui vẻ như xưa —— Rốt cuộc thì tôi cũng đã nhận ra bản thân chỉ là một quân cờ hữu ích nhưng có phần khó xài chứ cũng chẳng phải học trò âu yếm, hậu bối nghịch ngợm gì.
Đang nói chuyện giữa chừng, vợ viện trưởng Lê như lơ đãng nhắc tới tình trạng hôn nhân của tôi. Tôi cười cười, nói: “Tôi đã tái hôn với Triệu Tinh rồi.”
Đôi mắt tràn đầy nếp nhăn nhưng vẫn thật tinh tường của viện trưởng Lê nhìn về phía tôi, một lúc sau mới nói: “Thật là một quyết định sáng suốt.”
Tôi nói một câu thầy cũng chẳng tin, rằng: “Tôi và Triệu Tinh vẫn còn tình cảm nên mới quyết định tái hôn.”
Viện trưởng Lê đích thân tiễn tôi xuống nhà. Thầy châm một điếu thuốc nhưng không hút. Một lúc sau, thầy nặng nề vỗ vai tôi, nói: “Thầy có lỗi với cậu.”
Tôi hơi cúi đầu, trên mặt là một nụ cười hoàn hảo, nói: “Tôi hiểu.”
Tôi hiểu cho quyết định ‘bất đắc dĩ’ của thầy, hiểu cả những ‘hy sinh’ để đạt được mục đích của thầy.
Cũng mong thầy hiểu tại sao tôi sẽ coi thầy làm bàn đạp, hiểu tại sao một ngày nào đó, tôi sẽ khiến thầy phải trả giá hết thảy.
Đến Triệu Tinh tôi còn không tha thứ dễ dàng đến vậy, thầy nghĩ thầy là ai mà tôi sẽ tha thứ thế?
Nơi này thật ra cũng không có cảnh quan gì đặc sắc nhưng nhịp sống cả thành phố rất chậm. Tối đến sẽ thấy rất nhiều các ông bà đã về hưu tới quảng trường khiêu vũ.
Tôi và Triệu Tinh mỗi người một cốc trà sữa, đứng bên lề cuộc vui mà đung đưa theo nhạc. Chúng tôi vừa uống trà sữa vừa nói chuyện phiếm, mới đầu còn cảm động trước ‘tình cảm chân thành tha thiết của các cụ’, lát sau mới nhận ra quá nửa trong số đó không phải vợ chồng.
Triệu Tinh ngưng đung đưa, hắn nói: “Có vẻ ‘Niên thiếu dựng vợ gả chồng, về già bầu bạn bên nhau’ suy cho cùng cũng chỉ là gạt người mà thôi.”
Tôi trả lời: “Xét theo số liệu thì người già và độ trung niên có xác suất ngoại tình rất cao, nhưng chúng ta có thể được xếp vào hàng ngũ không ngoại tình.”
Triệu Tinh liếc tôi một cái, nói: “Dạo gần đây cậu dịu dàng hơn nhiều rồi.”
“Chắc là vì tôi cũng có tuổi rồi,” Tôi cũng không phải là đang nói đùa, “Góc cạnh sắc bén cũng mềm mại dần, cũng sẽ bắt đầu tin vào những thứ dịu dàng, ngọt ngào.”
“Như lời nói dối?” Triệu Tinh hỏi.
“Chỉ cần nỗ lực thì sẽ có thể trở thành hiện thực.” Tôi cúi đầu hút một ngụm trà sữa ngọt ngào, “Chúng ta hẳn đều đã học được cách kiềm chế bản thân rồi.”
Triệu Tinh không nói gì. Trong thế giới của hắn, có lẽ đã rất lâu rồi không có hai chữ ‘kiềm chế’.
Khi một người đạt được những thành tựu nhất định trong sự nghiệp, hầu hết những người xung quanh sẽ khen ngợi. Dần dà, mạch não “duy ngã độc tôn” sẽ hình thành, người đó sẽ dần chẳng kiềm chế dụ.c vọng của chính mình nữa.
*Duy ngã độc tôn: Tự cao tự đại, trên trời dưới đất chỉ có ta là nhất
Triệu Tinh đúng là yêu tôi, cũng đúng là vì yêu tôi mà nguyện ý nhượng bộ, dung túng tôi. Nhưng yêu cũng có giới hạn. Mọi thứ tình cảm trên đời này đều có giới hạn.
“Kiềm chế bản thân” bao giờ cũng khó hơn “nuông chiều bản thân”. Thời gian cũng là con dao đồ tể. Tôi không muốn lại đi theo vào cái lối mòn chúng tôi đã từng lạc lối, nhưng sự nỗ lực lại không chỉ phụ thuộc vào tôi mà còn phụ thuộc vào Triệu Tinh.
Đợi đến một ngày, khi hắn không còn phải ‘vì yêu mà kiềm chế’ nữa, mà là cảm thấy ‘vững lòng trung trinh là lẽ đương nhiên’, khi đó hắn đã chuyển hoá thành công.
Nhưng ngày đó vẫn còn xa lắm.
—
Tôi dựa vào đầu giường nhìn Triệu Tinh cúi đầu thu dọn hành lý, trong lòng nghĩ dạo gần đây mình thật là hiền lương thục đức, không ra ngoài lăng nhăng, cũng không kiếm cớ gây sự với Triệu Tinh mỗi ngày.
Tôi cẩn thận lên kế hoạch, như nuôi cây non mà dưỡng cho tình cảm chúng tôi, chậm rãi điều chỉnh lối tư duy ngựa hoang thoát cương của chúng tôi.
Cũng may, tiến độ hiện tại vẫn khá suôn sẻ.
Tôi nhìn xoáy tóc của Triệu Tinh trong chốc lát, đột nhiên hỏi: “Cậu có bao giờ nhớ về cuộc sống cũ của chúng ta không?”
Triệu Tinh khựng lại, ngẩng đầu nhìn tôi, thật tự nhiên mà nhìn tôi, nói: “Cậu đang suy nghĩ linh tinh gì vậy?”
Bởi vậy tôi lập tức biết, có thi thoảng hắn cũng sẽ hoài niệm chuyện cũ.
Tôi đan ngón tay vào nhau, thật dịu dàng mà nói với hắn: “Thi thoảng tôi cũng sẽ nhớ tới những cơ thể trẻ trung đó. Người thì mềm mại, trắng nõn, người thì nóng rực, siết chặt, người thì lại có những tiếng rên nghe thật êm tai. Suy cho cùng chúng ta cũng là đàn ông thôi, đây đều là chuyện bình thường, không có gì phải nghĩ ngợi cả.”
Triệu Tinh khoá vali lại, chuyển từ tư thế quỳ sang tư thế đứng. Dáng người hắn rất cao, bóng của hắn từ gầm giường trải dài đến tận thắt lưng tôi, tạo nên một cảm giác áp lực khiến người khác khó chịu. Hắn nói: “Đừng nói chuyện này nữa.”
Tôi ngẩng đầu lên nhìn hắn. Hắn tuấn tú, giàu có, mạnh mẽ. Cuộc sống của hắn đã thật viên mãn rồi. Mà thứ duy nhất không viên mãn, lại chính là tình yêu của chúng tôi.
Lúc chia tay, hắn đau đớn, thống khổ, liều mạng níu kéo.
Nhưng quay lại rồi, hắn có thật sự hạnh phúc không?
Khi tôi tiến vào hắn hết lần này đến lần khác, khi tôi không ngừng cố gắng kiểm soát hắn, khi tôi biến đổi hắn từng chút một, hắn rốt cuộc đã nghĩ những gì.
Tôi ý thức được chính mình không nên nghĩ tiếp.
Tôi không nên nghĩ tiếp.
Từ lúc ra tù tới giờ, tôi đã quá để tâm đến hắn rồi.
—
Tôi đang không biết phải nói sang chuyện khác như thế nào, Triệu Tinh đã bỗng nhiên cong gối để chân lên giường. Hắn làm rất nhanh, ấn vai tôi xuống chiếc gối mềm mại thật dễ dàng —— Có cảm giác như hắn đang ấn tôi vào tường để hôn môi vậy.
Chúng tôi rất gần, gần đến mức gần như có thể hôn nhau. Hắn hà vào mặt tôi, hệt như một đứa trẻ nghịch ngợm. Tôi nghe hắn nói: “Thôi Minh Lãng, cậu có thể tin tưởng tôi một chút được không? Tôi trong lòng cậu rốt cuộc yếu kém đến mức nào vậy?”
“Chắc là cũng yếu kém như tôi thôi.” Tôi hơi ngẩng đầu lên, hôn lên bờ môi của hắn, “Tôi cũng không dám mặt dày bảo cậu tin tưởng tôi.”
“Tôi tin tưởng cậu.” Triệu Tinh áp trán mình vào trán tôi, “Nếu cậu làm chuyện có lỗi với tôi, người sai nhất định là người quyến rũ cậu.”
“Tam quan của cậu thật lệch lạc.”
“Tôi không muốn làm cậu tổn thương.”
Chúng tôi lại nói chuyện, nói chuyện rồi lại lăn lộn với nhau, ngày hôm sau ngáp dài một cái rồi chạy ra sân bay.
Triệu Tinh tối sầm còn đến công ty tăng ca. Tôi thì lái xe tới nhà viện trưởng Lê nói chuyện. Vợ chồng viện trưởng Lê đón tiếp tôi rất nhiệt tình, tôi thành thục ứng phó, nhưng câu chuyện lại không còn vui vẻ như xưa —— Rốt cuộc thì tôi cũng đã nhận ra bản thân chỉ là một quân cờ hữu ích nhưng có phần khó xài chứ cũng chẳng phải học trò âu yếm, hậu bối nghịch ngợm gì.
Đang nói chuyện giữa chừng, vợ viện trưởng Lê như lơ đãng nhắc tới tình trạng hôn nhân của tôi. Tôi cười cười, nói: “Tôi đã tái hôn với Triệu Tinh rồi.”
Đôi mắt tràn đầy nếp nhăn nhưng vẫn thật tinh tường của viện trưởng Lê nhìn về phía tôi, một lúc sau mới nói: “Thật là một quyết định sáng suốt.”
Tôi nói một câu thầy cũng chẳng tin, rằng: “Tôi và Triệu Tinh vẫn còn tình cảm nên mới quyết định tái hôn.”
Viện trưởng Lê đích thân tiễn tôi xuống nhà. Thầy châm một điếu thuốc nhưng không hút. Một lúc sau, thầy nặng nề vỗ vai tôi, nói: “Thầy có lỗi với cậu.”
Tôi hơi cúi đầu, trên mặt là một nụ cười hoàn hảo, nói: “Tôi hiểu.”
Tôi hiểu cho quyết định ‘bất đắc dĩ’ của thầy, hiểu cả những ‘hy sinh’ để đạt được mục đích của thầy.
Cũng mong thầy hiểu tại sao tôi sẽ coi thầy làm bàn đạp, hiểu tại sao một ngày nào đó, tôi sẽ khiến thầy phải trả giá hết thảy.
Đến Triệu Tinh tôi còn không tha thứ dễ dàng đến vậy, thầy nghĩ thầy là ai mà tôi sẽ tha thứ thế?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.