Tri Kỷ Của Tôi Giờ Là Tay Chơi
Chương 85
An Nhật Thiên
05/04/2024
“Cậu ta đúng là có tới tìm tôi.” Triệu Tinh một giây cũng không do dự mà trả lời luôn.
Tôi cũng không ngạc nhiên, tiếp tục hỏi hắn: “Hai người nói chuyện gì?”
“Đây là câu khác rồi,” Triệu Tinh thò lại gần, hôn lên mặt tôi, “Tôi có thể xem quà cậu tặng được chưa?”
Hắn hôn tới mức lòng tôi mềm nhũn, nhưng tôi vẫn hết sức bình tĩnh trả lời: “Chưa được.”
Triệu Tinh ngồi ngay ngắn lại, hai tay khoanh trước ngực, cười nói: “Tôi nhờ Lục Hoa xử lý chút việc.”
“Việc gì?”
“Con trai của viện trưởng Lê đang ở nước ngoài, thành tích rất tốt. Lục Hoa là đồng nghiệp của cậu ta.”
Triệu Tinh đã giải thích rõ ràng tới vậy rồi, tôi cũng không làm bộ làm tịch không hiểu để gây khó dễ nữa. Tôi im lặng trong chốc lát mới nói: “Con cái không có tội.”
“Hiếm thấy cậu mềm lòng như vậy.” Triệu Tinh có chút kinh ngạc.
“Con người khi đã được hạnh phúc thì cũng nên biết khoan dung,” Tôi ngưng một chút rồi nói, “Huống chi oan có đầu nợ có chủ, việc viện trưởng Lê làm thì phải tính sổ với viện trưởng Lê.”
“Tôi cứ nghĩ cậu sẽ còn nể tình thầy trò.”
“Thầy không coi tôi là trò thì sao tôi phải nể tình?” Tôi cũng không muốn nói thêm về vấn đề này, “Tạm thời còn chưa phải lúc.”
“Tạm thời?”
“Cứ chờ một chút đi.”
“Được.”
Triệu Tinh thoải mái đồng ý, tôi cũng thở phào nhẹ nhõm. Từ trong túi áo, tôi lấy ra hộp quà được đóng gói nghiêm mật đưa cho hắn.
“Quà của cậu.”
“Tôi mở ra luôn được chứ?”
“Mở đi. Cũng chẳng phải thứ gì quý giá.”
Triệu Tinh mở gói, lấy ra từ trong đó một tuýp kem dưỡng tay nhỏ. Thương hiệu này rất cũ, và đối với chúng tôi, nó không hề đắt.
Hắn mở nắp tuýp kem ra, xoa một ít vào lòng bàn tay, sau đó lại tách hai tay ra, áp lên má tôi nhẹ nhàng thoa kem, nói: “Không ngờ cậu vẫn nhớ.”
—
Trí nhớ của tôi rất tốt. Phàm là chuyện có liên quan đến Triệu Tinh lại càng không bao giờ quên.
Ngày đó bỏ nhà đi, Triệu Tinh thật sự rất vội, vội tới mức quên cả tuýp kem dưỡng tay mà hắn thích nhất.
Sau này chúng tôi rốt cuộc cũng tiết kiệm được chút đỉnh, tôi bèn mua tuýp kém ấy cho Triệu Tinh. Thế nhưng Triệu Tinh lại bôi quá nửa lên mặt tôi, dùng những ngón tay đã chai sần của hắn lướt nhẹ trên má tôi, nói: “Thôi Minh Lãng, mặt cậu khô hết rồi.”
Tôi cầm cổ tay hắn, không nói gì mà chỉ biết nhìn hắn. Vài giây trôi đi, chúng tôi ăn ý mà cuộn lại với nhau.
Sau đó, chúng tôi đến cả kem dưỡng tay cũng không có tiền mà mua.
Một tuýp kem dưỡng chia nửa đó trở thành một mảnh ký ức, mang theo những năm tháng chúng tôi yêu thương nhau nhất.
—
Bao năm qua đi, tôi lại bỗng dưng thấy tuýp kem dưỡng tay này, mua nó về cho ái nhân ‘gương vỡ lại lành’ của mình.
Mà ái nhân Triệu Tinh của tôi lại vẫn còn nhớ rõ câu chuyện năm xưa nó mang, cũng nhớ rõ phải bôi kem ra tay để thoa lên mặt tôi.
Mặt tôi dán lấy lòng bàn tay dày rộng mà mềm mại của hắn. Quá khứ và hiện thực đan xen, chồng chéo lên nhau. Trong phút nhất thời, trái tim tôi thế nhưng bỗng như bị thôi miên.
“Cậu cũng vẫn nhớ.” Tôi nhẹ nhàng nói.
Triệu Tinh hai tay ôm má tôi, nhìn rồi lại nhìn mới nói: “Tôi vừa mới động tâm với cậu.”
“Tôi cũng vậy.”
“Cậu cũng biết tán tỉnh quá.”
“So ra vẫn kém những lời âu yếm của cậu.”
“Mọi lời âu yếm tôi nói đều là sự thật.”
“Thật sao?”
“Thật.”
Triệu Tinh trả lời như chém đinh chặt sắt, tôi cũng không nhịn được vươn tay ôm má hắn, nói: “Dạo này, cứ mỗi lần thấy cậu, lòng tôi lại tràn ngập hạnh phúc, cảm giác như thể có thể nhìn cậu mãi cũng không thấy chán vậy.”
“Vậy hãy thích tôi nhiều hơn chút, bớt chán ghét tôi thêm một chút.” Triệu Tinh buông mặt tôi ra, ôm lấy eo tôi, “Chúng ta yêu nhau, thiên kinh địa nghĩa.”
Tôi muốn cười mấy lời sến súa của hắn, muốn trào phúng thứ văn bánh bèo ấy, nhưng lời đến bên miệng rồi lại không thể nói ra —— Tôi thế nhưng cũng không muốn phá hỏng bầu không khí dịu dàng, thắm thiết này.
Tôi và Triệu Tinh quen nhau hơn ba mươi năm, tán rồi lại tụ, nhưng cũng chẳng thể ngờ tương lai sẽ có một ngày chúng tôi sẽ sống lại tình yêu cuồng nhiệt của chính mình.
Đúng vậy, có lẽ chúng tôi, khả năng, là thật sự đang đắm chìm trong tình yêu cuồng nhiệt.
Tôi ghé sát lại, hôn lên môi Triệu Tinh.
Tay Triệu Tinh ban đầu còn chống đỡ eo tôi, nhưng rồi cũng nhanh chóng bắt đầu loạn lên. Tay hắn hướng tới nơi không thể nói sờ tới sờ lui, nhưng lúc tôi tỏ vẻ cường thế, hắn lại bỗng mềm mại, dịu ngoan đến lạ.
Chúng tôi quay cuồng trên chiếc sô pha. Chiến trường sau đó lại lan rộng tới chiếc thảm lớn trong phòng khách. Cứ như vậy cho tới gần sáng.
Chờ đến khi mọi thứ dừng lại, tôi đã nhắm mắt lại nghỉ ngơi, chuẩn bị chìm vào giấc ngủ thì lại nghe thấy Triệu Tinh khẽ gọi tên tôi: “Thôi Minh Lãng.”
—— Không phải như là muốn đánh thức tôi, mà chỉ như là muốn xác nhận xem tôi đã ngủ hay chưa.
Khả năng giả vờ ngủ của tôi luôn rất tốt, tôi cũng mong đợi không biết Triệu Tinh xác nhận tôi đã ngủ rồi thì sẽ làm gì.
Tôi chờ khoảng chừng mười phút thì chờ được một nụ hôn ấm áp trên trán, đi kèm với một lời thì thầm nhỏ thật nhỏ.
Trong màn đêm, Triệu Tinh nói với một tôi ‘đã ngủ’ rằng: “Tôi thật sự rất yêu cậu.”
—— Tôi thật sự rất yêu cậu.
—— Tôi cũng vậy.
Tôi không muốn làm Triệu Tinh xấu hổ, cật lực giả bộ như mình đang ngủ đến mức có chút vất vả. Thế nhưng trái tim tôi lại vẫn mất khống chế mà nhảy dựng lên, hệt như thời niên thiếu; Tôi đang ôm một chồng sách thật cao, chật vật đi qua hành lang, lại thấy trên tay bỗng nhẹ bẫng, chồng sách cản tầm nhìn của tôi cũng ‘biến mất’. Triệu Tinh cầm quá nửa chồng sách vốn còn trên tay tôi. Trên mặt hắn là từng giọt mồ hôi đang chảy. Hắn nói, vừa nói vẫn còn vừa thở hồng hộc: “Sao đi lấy sách mà không bảo tôi? Một mình cậu lấy được chắc?”
Ánh mắt của tôi trượt theo từng giọt mồ hôi lăn dài trên má hắn, lăn xuống đôi môi nhạt màu kia. Dụ.c vọng bồn chồn và nhịp tim dồn dập khiến tôi chẳng thể lừa dối chính mình nữa.
Tôi thích người anh em của tôi.
Nhưng đoạn tình cảm này không nên tồn tại.
Cảm tính hẳn nên bị lý tính kiểm soát. Tôi là người thông minh, tôi hẳn phải đưa ra một lựa chọn có lợi nhất cho cả hai người chúng tôi.
Tôi cụp mi xuống, lãnh đạm mà nói: “Lấy không nổi thì tôi sẽ tìm một người nào đó tới phụ giúp. Cậu không cần phải tới.”
Triệu Tinh ‘hung tợn’ trừng mắt với tôi, thở mạnh vài hơi, cố gắng kìm nén cơn tức giận, cuối cùng gay gắt nói: “Tôi rảnh quá nên mới tới thôi, lần sau cậu đừng hòng.”
Triệu Tinh ôm sách, xoay người sải bước tiến về phía trước. Tôi bước theo phía sau, nhìn dáng người hắn được ánh mặt trời chiếu thành cái bóng thật dài. Tôi lén lút bước nhanh hơn, giẫm lên cái bóng của hắn, ngay sau đó lại cưỡng ép chính mình bước chậm lại.
Thật ngọt ngào, mà cũng thật thống khổ. Cứ chống cự, xong lại cũng cứ mong chờ.
Tôi của thời niên thiếu cứ vẻ bất khả chiến bại, nhưng lại đầy rẫy những sơ hở.
Tôi đã từng yêu thầm người mình yêu một cách say đắm, điên cuồng, dồn nén, kiềm chế như vậy đấy.
Nhưng người tôi yêu lại không hề biết gì. Hắn cứ hết lần này tới lần khác mà chọc thủng lớp mặt nạ lạnh lùng của tôi, lần này hết lần khác tỏ tình nói yêu tôi.
Mỗi lần tôi từ chối hắn, xoay người bước thật nhanh trên hành lang dài, lòng tôi sẽ lại nghĩ có lẽ lần này hắn sẽ từ bỏ.
—— Hắn phải từ bỏ tình yêu trong sáng của mình thì tôi mới có thể từ bỏ tình yêu thầm kín của tôi.
—— Chúng tôi không nên đâm đầu vào một con đường chẳng lợi lộc gì cho cả hai, không nên đâm đầu vào một con đường có thể sẽ gây tổn hại cho cả hai.
—— Làm anh em là được rồi, sao còn phải làm người yêu?
Nhưng đến lúc hắn thật sự từ bỏ, lòng tôi lại bắt đầu sợ hãi, bàng hoàng. Đến lúc đó tôi cũng đã nhận ra, thật ra tôi vẫn khát cầu được hắn tới gần.
Khát cầu hắn lớn tiếng hỏi tôi: “Thôi Minh Lãng, có phải cậu thích tôi không?”
Đúng vậy, Triệu Tinh Tinh.
Tôi thật sự thích cậu.
Tôi cũng không ngạc nhiên, tiếp tục hỏi hắn: “Hai người nói chuyện gì?”
“Đây là câu khác rồi,” Triệu Tinh thò lại gần, hôn lên mặt tôi, “Tôi có thể xem quà cậu tặng được chưa?”
Hắn hôn tới mức lòng tôi mềm nhũn, nhưng tôi vẫn hết sức bình tĩnh trả lời: “Chưa được.”
Triệu Tinh ngồi ngay ngắn lại, hai tay khoanh trước ngực, cười nói: “Tôi nhờ Lục Hoa xử lý chút việc.”
“Việc gì?”
“Con trai của viện trưởng Lê đang ở nước ngoài, thành tích rất tốt. Lục Hoa là đồng nghiệp của cậu ta.”
Triệu Tinh đã giải thích rõ ràng tới vậy rồi, tôi cũng không làm bộ làm tịch không hiểu để gây khó dễ nữa. Tôi im lặng trong chốc lát mới nói: “Con cái không có tội.”
“Hiếm thấy cậu mềm lòng như vậy.” Triệu Tinh có chút kinh ngạc.
“Con người khi đã được hạnh phúc thì cũng nên biết khoan dung,” Tôi ngưng một chút rồi nói, “Huống chi oan có đầu nợ có chủ, việc viện trưởng Lê làm thì phải tính sổ với viện trưởng Lê.”
“Tôi cứ nghĩ cậu sẽ còn nể tình thầy trò.”
“Thầy không coi tôi là trò thì sao tôi phải nể tình?” Tôi cũng không muốn nói thêm về vấn đề này, “Tạm thời còn chưa phải lúc.”
“Tạm thời?”
“Cứ chờ một chút đi.”
“Được.”
Triệu Tinh thoải mái đồng ý, tôi cũng thở phào nhẹ nhõm. Từ trong túi áo, tôi lấy ra hộp quà được đóng gói nghiêm mật đưa cho hắn.
“Quà của cậu.”
“Tôi mở ra luôn được chứ?”
“Mở đi. Cũng chẳng phải thứ gì quý giá.”
Triệu Tinh mở gói, lấy ra từ trong đó một tuýp kem dưỡng tay nhỏ. Thương hiệu này rất cũ, và đối với chúng tôi, nó không hề đắt.
Hắn mở nắp tuýp kem ra, xoa một ít vào lòng bàn tay, sau đó lại tách hai tay ra, áp lên má tôi nhẹ nhàng thoa kem, nói: “Không ngờ cậu vẫn nhớ.”
—
Trí nhớ của tôi rất tốt. Phàm là chuyện có liên quan đến Triệu Tinh lại càng không bao giờ quên.
Ngày đó bỏ nhà đi, Triệu Tinh thật sự rất vội, vội tới mức quên cả tuýp kem dưỡng tay mà hắn thích nhất.
Sau này chúng tôi rốt cuộc cũng tiết kiệm được chút đỉnh, tôi bèn mua tuýp kém ấy cho Triệu Tinh. Thế nhưng Triệu Tinh lại bôi quá nửa lên mặt tôi, dùng những ngón tay đã chai sần của hắn lướt nhẹ trên má tôi, nói: “Thôi Minh Lãng, mặt cậu khô hết rồi.”
Tôi cầm cổ tay hắn, không nói gì mà chỉ biết nhìn hắn. Vài giây trôi đi, chúng tôi ăn ý mà cuộn lại với nhau.
Sau đó, chúng tôi đến cả kem dưỡng tay cũng không có tiền mà mua.
Một tuýp kem dưỡng chia nửa đó trở thành một mảnh ký ức, mang theo những năm tháng chúng tôi yêu thương nhau nhất.
—
Bao năm qua đi, tôi lại bỗng dưng thấy tuýp kem dưỡng tay này, mua nó về cho ái nhân ‘gương vỡ lại lành’ của mình.
Mà ái nhân Triệu Tinh của tôi lại vẫn còn nhớ rõ câu chuyện năm xưa nó mang, cũng nhớ rõ phải bôi kem ra tay để thoa lên mặt tôi.
Mặt tôi dán lấy lòng bàn tay dày rộng mà mềm mại của hắn. Quá khứ và hiện thực đan xen, chồng chéo lên nhau. Trong phút nhất thời, trái tim tôi thế nhưng bỗng như bị thôi miên.
“Cậu cũng vẫn nhớ.” Tôi nhẹ nhàng nói.
Triệu Tinh hai tay ôm má tôi, nhìn rồi lại nhìn mới nói: “Tôi vừa mới động tâm với cậu.”
“Tôi cũng vậy.”
“Cậu cũng biết tán tỉnh quá.”
“So ra vẫn kém những lời âu yếm của cậu.”
“Mọi lời âu yếm tôi nói đều là sự thật.”
“Thật sao?”
“Thật.”
Triệu Tinh trả lời như chém đinh chặt sắt, tôi cũng không nhịn được vươn tay ôm má hắn, nói: “Dạo này, cứ mỗi lần thấy cậu, lòng tôi lại tràn ngập hạnh phúc, cảm giác như thể có thể nhìn cậu mãi cũng không thấy chán vậy.”
“Vậy hãy thích tôi nhiều hơn chút, bớt chán ghét tôi thêm một chút.” Triệu Tinh buông mặt tôi ra, ôm lấy eo tôi, “Chúng ta yêu nhau, thiên kinh địa nghĩa.”
Tôi muốn cười mấy lời sến súa của hắn, muốn trào phúng thứ văn bánh bèo ấy, nhưng lời đến bên miệng rồi lại không thể nói ra —— Tôi thế nhưng cũng không muốn phá hỏng bầu không khí dịu dàng, thắm thiết này.
Tôi và Triệu Tinh quen nhau hơn ba mươi năm, tán rồi lại tụ, nhưng cũng chẳng thể ngờ tương lai sẽ có một ngày chúng tôi sẽ sống lại tình yêu cuồng nhiệt của chính mình.
Đúng vậy, có lẽ chúng tôi, khả năng, là thật sự đang đắm chìm trong tình yêu cuồng nhiệt.
Tôi ghé sát lại, hôn lên môi Triệu Tinh.
Tay Triệu Tinh ban đầu còn chống đỡ eo tôi, nhưng rồi cũng nhanh chóng bắt đầu loạn lên. Tay hắn hướng tới nơi không thể nói sờ tới sờ lui, nhưng lúc tôi tỏ vẻ cường thế, hắn lại bỗng mềm mại, dịu ngoan đến lạ.
Chúng tôi quay cuồng trên chiếc sô pha. Chiến trường sau đó lại lan rộng tới chiếc thảm lớn trong phòng khách. Cứ như vậy cho tới gần sáng.
Chờ đến khi mọi thứ dừng lại, tôi đã nhắm mắt lại nghỉ ngơi, chuẩn bị chìm vào giấc ngủ thì lại nghe thấy Triệu Tinh khẽ gọi tên tôi: “Thôi Minh Lãng.”
—— Không phải như là muốn đánh thức tôi, mà chỉ như là muốn xác nhận xem tôi đã ngủ hay chưa.
Khả năng giả vờ ngủ của tôi luôn rất tốt, tôi cũng mong đợi không biết Triệu Tinh xác nhận tôi đã ngủ rồi thì sẽ làm gì.
Tôi chờ khoảng chừng mười phút thì chờ được một nụ hôn ấm áp trên trán, đi kèm với một lời thì thầm nhỏ thật nhỏ.
Trong màn đêm, Triệu Tinh nói với một tôi ‘đã ngủ’ rằng: “Tôi thật sự rất yêu cậu.”
—— Tôi thật sự rất yêu cậu.
—— Tôi cũng vậy.
Tôi không muốn làm Triệu Tinh xấu hổ, cật lực giả bộ như mình đang ngủ đến mức có chút vất vả. Thế nhưng trái tim tôi lại vẫn mất khống chế mà nhảy dựng lên, hệt như thời niên thiếu; Tôi đang ôm một chồng sách thật cao, chật vật đi qua hành lang, lại thấy trên tay bỗng nhẹ bẫng, chồng sách cản tầm nhìn của tôi cũng ‘biến mất’. Triệu Tinh cầm quá nửa chồng sách vốn còn trên tay tôi. Trên mặt hắn là từng giọt mồ hôi đang chảy. Hắn nói, vừa nói vẫn còn vừa thở hồng hộc: “Sao đi lấy sách mà không bảo tôi? Một mình cậu lấy được chắc?”
Ánh mắt của tôi trượt theo từng giọt mồ hôi lăn dài trên má hắn, lăn xuống đôi môi nhạt màu kia. Dụ.c vọng bồn chồn và nhịp tim dồn dập khiến tôi chẳng thể lừa dối chính mình nữa.
Tôi thích người anh em của tôi.
Nhưng đoạn tình cảm này không nên tồn tại.
Cảm tính hẳn nên bị lý tính kiểm soát. Tôi là người thông minh, tôi hẳn phải đưa ra một lựa chọn có lợi nhất cho cả hai người chúng tôi.
Tôi cụp mi xuống, lãnh đạm mà nói: “Lấy không nổi thì tôi sẽ tìm một người nào đó tới phụ giúp. Cậu không cần phải tới.”
Triệu Tinh ‘hung tợn’ trừng mắt với tôi, thở mạnh vài hơi, cố gắng kìm nén cơn tức giận, cuối cùng gay gắt nói: “Tôi rảnh quá nên mới tới thôi, lần sau cậu đừng hòng.”
Triệu Tinh ôm sách, xoay người sải bước tiến về phía trước. Tôi bước theo phía sau, nhìn dáng người hắn được ánh mặt trời chiếu thành cái bóng thật dài. Tôi lén lút bước nhanh hơn, giẫm lên cái bóng của hắn, ngay sau đó lại cưỡng ép chính mình bước chậm lại.
Thật ngọt ngào, mà cũng thật thống khổ. Cứ chống cự, xong lại cũng cứ mong chờ.
Tôi của thời niên thiếu cứ vẻ bất khả chiến bại, nhưng lại đầy rẫy những sơ hở.
Tôi đã từng yêu thầm người mình yêu một cách say đắm, điên cuồng, dồn nén, kiềm chế như vậy đấy.
Nhưng người tôi yêu lại không hề biết gì. Hắn cứ hết lần này tới lần khác mà chọc thủng lớp mặt nạ lạnh lùng của tôi, lần này hết lần khác tỏ tình nói yêu tôi.
Mỗi lần tôi từ chối hắn, xoay người bước thật nhanh trên hành lang dài, lòng tôi sẽ lại nghĩ có lẽ lần này hắn sẽ từ bỏ.
—— Hắn phải từ bỏ tình yêu trong sáng của mình thì tôi mới có thể từ bỏ tình yêu thầm kín của tôi.
—— Chúng tôi không nên đâm đầu vào một con đường chẳng lợi lộc gì cho cả hai, không nên đâm đầu vào một con đường có thể sẽ gây tổn hại cho cả hai.
—— Làm anh em là được rồi, sao còn phải làm người yêu?
Nhưng đến lúc hắn thật sự từ bỏ, lòng tôi lại bắt đầu sợ hãi, bàng hoàng. Đến lúc đó tôi cũng đã nhận ra, thật ra tôi vẫn khát cầu được hắn tới gần.
Khát cầu hắn lớn tiếng hỏi tôi: “Thôi Minh Lãng, có phải cậu thích tôi không?”
Đúng vậy, Triệu Tinh Tinh.
Tôi thật sự thích cậu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.