Tri Kỷ Của Tôi Giờ Là Tay Chơi

Chương 99

An Nhật Thiên

05/04/2024

Bệnh tình của tôi tuy đã cải thiện rất nhiều nhưng vẫn phải uống thuốc thường xuyên. Vết mổ của Triệu Tinh cũng đã khép lại gần hết. Hắn cũng chuẩn bị cai thuốc lá, bỏ rượu bia, không làm loạn nữa. Tôi tin tưởng hắn tới lạ. 

Ngày chúng tôi xuất viện là một ngày nắng đẹp. Gần bệnh viện có một công viên hoa, nơi đó hoa anh đào đang nở rộ rất đẹp.

Tôi muốn mua kem bên đó, Triệu Tinh lại không đồng ý, nhưng cuối cùng vẫn trả tiền mua một cái.

Tôi cầm kem, hỏi hắn: “Cậu một nửa, tôi một nửa nhé?”

Triệu Tinh lắc lắc đầu, nói: “Của cậu tất đấy.”

Tôi từ từ ăn hết chỗ kem thuộc về mình, tâm trạng từng chút, từng chút một dần dần tốt hơn.

Trong công viên có rất nhiều các ông bà già, vợ chồng và con nhỏ. Thậm chí cũng có mấy cặp nam – nam giống chúng tôi. 

Răng tôi trước giờ vốn hơi yếu nên ăn được một lát là không muốn ăn nữa, bèn đưa cho Triệu Tinh, nói: “Đừng lãng phí.” 

Triệu Tinh liếc nhìn tôi một cái, không đợi tôi nghĩ hắn chê dấu răng của tôi, cúi xuống cắn một miệng, nói: “Cậu cứ ăn từ từ.” 

Tôi tiếp tục chậm rãi liế.m kem. Triệu Tinh chỉ vào hoa anh đào ở xa xa hỏi tôi: “Đẹp không?”

Tôi nhẹ nhàng gật đầu. Triệu Tinh cầm chiếc điện thoại di động đắt tiền của mình lên, chụp vài tấm ảnh, gửi vào WeChat của tôi, lại hỏi tôi: “Cậu muốn đi chèo thuyền không?” 

“Muốn chứ.” Tôi gật đầu đồng ý.

Hai tên già đầu chúng tôi chọn một chiếc thuyền đạp hết sức trẻ con. Cabin bên trong đã rỉ sét. Tôi nhìn ngày tháng được in trên tem thuyền, phát hiện con thuyền này còn già hơn cả Triệu Tinh và tôi. 

“Hai anh muốn đổi thuyền không ạ?” Nhân viên công viên hỏi.

“Không cần.” Tôi và Triệu Tinh đồng thanh nói.

Tôi có vẻ cũng có chút hoài niệm loại thuyền này. 

Năm mười mấy tuổi, Triệu Tinh và tôi cũng đã ngồi trên loại thuyền này, đạp từ bên hồ này đến bên hồ kia. Lúc đó chúng tôi có chuyện nói mãi không hết, có đồ ăn vặt ăn mãi không xong. Tới lúc mệt vì nói, mệt vì ăn, mệt vì đạp thì duỗi thẳng cẳng, mặc thuyền trôi theo dòng nước. Thỉnh thoảng chúng tôi sẽ nhìn nhau, sau đó sẽ nhịn không được mà cười. 

Thời niên thiếu, có thể ở bên người mình thích, đó chính là hạnh phúc to lớn nhất. 

Đương nhiên, trưởng thành cũng không phải chuyện xấu. 



Ít ra chiếc thuyền nặng nề năm đó, hiện tại đã hóa nhẹ bâng. 

Hai người chúng tôi ấu trĩ vô cùng, thấy mấy đôi thiếu niên yêu nhau thì dùng sức đạp mấy cái, cho mấy đứa hít bụi, mà gặp phải ai có tính hiếu thắng thì cảnh tượng trở nên hết sức thú vị.

Với một chút nỗ lực, hai chúng tôi luôn có thể dễ dàng đạt được ‘chiến thắng’.

Đến khi chúng tôi rốt cuộc cảm thấy mệt mỏi, khung cảnh hồ nước cũng thêm phần mê người. Sóng nước lấp lánh lóng lánh, như thể có vô số viên kim cương bên dưới. 

Triệu Tinh thả tay xuống thuyền, múc ít nước lên tay, ghé lại nhìn kỹ rồi lại đổ nước đi. 

Hắn cười nói: “Để về tôi mua cho cậu một viên kim cương thật đẹp.” 

Tôi dựa lưng ra sau, nhìn hắn: “Tôi giữ kim cương thì có ích gì?”

Triệu Tinh hỏi lại tôi: “Để tiền trong ngân hàng đóng bụi thì có ích gì?” 

Lời hắn nói có lý tới mức tôi không có lời gì để phản bác, cuối cùng đành phải nói: “Không cần phải ngọt ngào tới vậy đâu.” 



Chúng tôi chơi xong rồi về nhà, Triệu Tinh vào bếp nấu ăn, còn tôi bật TV lên, chuẩn bị cùng tiếng trong TV chơi game di động.

Tình cờ, tôi nghe được một tin tức —— “Trong những ngày gần đây, Liễu Thâm, Liễu Mạn, Liễu Mậu, và những thành viên khác thuộc tập đoàn Phong Nam đã bị viện kiểm sát bắt giữ vì nghi ngờ cố ý giết người và tổ chức mại dâm……”

Một mẩu tin tức chỉ ba phút, trên mạng cũng gió yên biển lặng, không hề có bất cứ tài khoản chính phủ hay cá nhân nào bình luận. Tôi đành tìm trên mấy diễn đàn tin tức nhỏ, rốt cuộc mới xác định Liễu gia đã tàn. 

Liễu gia phái người dụ dỗ Triệu Tinh, chụp ảnh gửi cho tôi đó, Liễu gia thịnh vượng trăm năm đó, cứ vậy mà tàn. 

Triệu Tinh lê dép lê, toe toét cười ngồi xuống cạnh tôi, hỏi tôi tại sao lại cứ nhìn hắn chằm chằm như vậy. 

Tôi muốn hỏi hắn chuyện Liễu gia sụp đổ có phải do hắn ra tay không, nhưng suy nghĩ một hồi lại thôi không hỏi. 

Vì tôi cũng không thể nghĩ ra được bất kỳ ai ngoại trừ hắn. 

Đã là tư bản thì ai cũng phải phạm tội, dù ít dù nhiều, nhưng tôi không muốn Triệu Tinh như thế. 

Hắn là người tốt hay người xấu cũng không ảnh hưởng đến chuyện tôi yêu hắn. 



Nhưng tôi cũng không thật sự muốn phải cùng hắn vào tù yêu đương. 

Tôi móc ngón út của hắn nói: “Hứa với tôi đi, từ nay về sau không làm chuyện trái pháp luật nữa.” 

Triệu Tinh cũng móc ngón út với tôi: “Tôi hứa.” 

Vài giây sau, hắn nói tiếp: “Chuyện của Liễu gia là tôi làm.” 

Vậy đấy, chúng tôi lúc nào cũng hiểu rõ đối phương, luôn luôn là ăn ý. 

Trên chiếc giường mềm mại, chúng tôi cùng nhau làm chuyện vui vẻ. Vì đã lâu không làm mà lần này có phần mãnh liệt hơn mọi khi. 

Làm xong thì tôi cũng mất sức, đây là chuyện hiếm khi xảy ra, nhưng Triệu Tinh lại không muốn buông tôi ra. Hắn tỉ mỉ hôn lên mặt, lên cổ tôi. Một lát sau, hắn nói: “Tôi từ bỏ.” 

“Cái gì?”

“Tôi từ bỏ chuyện đè cậu.” 

“Ồ.” 

Có lẽ do thái độ tôi quá bình tĩnh, nên Triệu Tinh ngước mắt lên nhìn tôi, rất dễ dàng mà đặt tôi vào một tư thế không thể mô tả. Hắn bình tĩnh đe dọa tôi: “Nói gì đó dễ nghe chút đi rồi tôi thả cậu.” 

Tôi dùng chân áp lên vành tai hắn, chắc như đinh đóng cột mà nói: “Cậu không nỡ.” 

Triệu Tinh hít sâu một hơi rồi buông tôi ra, hắn nói: “Tôi đi tắm đây.” 

Tôi dùng ngón tay câu cổ tay hắn lại, nhỏ nhẹ nói: “Tắm cái gì chứ?” 

Hắn thở dài một tiếng, cũng không vùng ra mà chỉ nhắc nhở tôi: “Ngày mai tôi còn phải đi làm……” 

Chiếc giường rung rồi lại lắc. Eo, cổ Triệu Tinh lắc lư lên xuống không ngừng. Tôi đùa bỡn hắn, trong nháy mắt, bỗng rất muốn xỏ một đôi kim cương lên nơi đó. 

Nhưng nghĩ một hồi vẫn quyết định từ bỏ. 

Dù sao hắn là người tôi yêu. 

Tôi cũng không nỡ. 

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Tri Kỷ Của Tôi Giờ Là Tay Chơi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook