Chương 4: Ném Tuyết
Nhất Cửu Huyền Âm
07/08/2021
Đã thoáng chốc hôm sau ba mẹ bé đã về! Vui quá đi thui!
Chiếc xe đậu tại sân làm bé bừng tỉnh trong cơn ngái ngủ.
Bà Tôn đang lẳng lặng rót trà với sự ticnh lặng.
- Mẹ! Mẹ!
Bé chạy thục mạng từ nhà bên về.
Bà Tôn đang uống dở cốc trà cũng ngừng lại. Tay bà buông khỏi tai cốc. Nhẹ nhàng... Dơ tay ôm đứa con...
- Mẹ ... Hức... Mẹ... Mẹ về rồi à...
- Ừ! Mẹ về rồi, mẹ về với Tịch Tịch của mẹ đây!
Tôn Noãn Tịch bé con này như con thỏ thật e dè núp trong lòng mẹ. Thật sự mà nói, đây là lần đầu tiên bé phải xa ba mẹ đó cho nên không tránh khỏi cô đơn sợ hãi!
Cùng lúc đó ba Tôn cũng đi ra trên tay chính là bát cháo thịt bằm nóng hôi hổi.
- Tịch Tịch của ba. Ăn cháo nào. Có một hôm không gặp con mà nhớ quá!
Ba Tịch nhẹ nhàng hôn lên má bé con trong lòng cực kì cưng nựng.
- Vâng!
-------------------
Chả mấy chốc bé đã lên 4 tuổi....
Kể từ hôn nói chuyện với tên lầm lì miệng lưỡi kia thù một năm nay bé không nói chuyện với tên đó rồi!
Aiza bây giờ là mùa đông, tuyết dày đặc bám trên sân khiến bé vô cùng thích thú.
Chạy ra sân nhào nặn người tuyết mà cảm giác lâng lâng khó tả.
A! Nhà bên kia hình như cũng đang chơi kìa...
Mẹ Lục dắt Triển Bách ra sân chơi ném tuyết với Thất Minh vừa đi Mỹ về.
Ài! Bé muốn chơi vói anh Thất Minh!
Bé cô s nghến cổ lên để nhìn ba mẹ con nhà bên chơi! Bé cũng muốn mẹ chơi với bé.
Đúng lúc Thất Minh chuyển tầm ném...
A! Rơi đúng vào mặt bé rồi!
- Tịch Tịch à! Em có bị làm sao không?
- Em! Em... Không sao...
¥¥¥¥¥¥¥¥¥¥¥¥¥¥¥¥¥¥
Để mị nói cho mà nghe . Cô bé ngày nào vừa đến thị trấn giờ chuẩn bị thành " lão làng " rồi đó nha! Mà kể ra cũng 4 năm rồi. Nói thật ra cái thị trấn này vẫn như thế, mọi người vẫn thân thiện như thế... Và tên kia vẫn hách dịch như thế. À không lại còn cái tính bắt nạt bé nữa chứ! Đúng là ông bà ta có câu " sấu người sấu nết, sấu cả vết chân đi "
Nếu như ba của bé không làm cái cửa sổ tiếp tay cho kẻ kia thì giờ này cũng đâu đến nỗi khổ nhục làm nạn nhân bị tên kia đè đầu cưỡi cổ... Vậy là bé đã biết thêm một tính cách quái dị nữa của cậu. Thật là con người này thật là khác người, không biết có phải người không đây!!!
Thật ra tên Lục Triển Bách kia cũng chẳng màng đến tấm kính kia cho đến khi...
Buổi chiều nửa năm trước ấy khi mà ba bé vừa làm xong cái cửa sổ bằng kính cho bé thì bé đi mua gấu bông! Bé chọn suốt buổi chiều mới nổi một con gấu 50cm. Khệ nệ bê lên phòng con gấu vừa mới khuân từ cửa hàng về.
Vừa bước vào cửa thì đã đối diện với tấm kính trong suốt kia... Bé càng đến gần tấm kính nhìn sang nhà bên...
- Cái gì kia kia???
Lời nói thì thầm buông ra vớ ngàn ý nghi vấn chẳng được sáng tỏ rõ ràng trước khi...
- AAAAAA!!!!
Lục Triển Bách không ngờ lại bị cô hàng xóm nhìn thấy mình thay quần áo, lúc này không tránh được sự tức giận xen với ngượng ngùng. Ước gì có cái hố mà chui xuống cho xong đi thôi!
Noãn Tịch hét xong thì lấy lại bình tĩnh lần mò đến cửa sổ nhìn lại đã thấy tên Lục Triển Bách mặc quần áo đàng hoàng vào rồi.
Cả hai cửa sổ đơn thuần chỉ cách nha có 10 cm nên tay của cậu bé có thể mò sang bên đòi mở cửa. Sau khi để Tịch Tịch mở cửa xong cậu chồm người sang phòng bên ấy. Quả thực phòng con gái có khác, đa phần là màu hồng .
- Em có thích nhìn tôi thay dồ không? Sao mà lại giám nhìn trộm??
Lục Triển Bách phẫn nộ như núi lửa chuẩn bị phun dung nham . Nguy hiểm
- Em làm gì có! Em về nhà là... Là.. Em không có ý nhìn anh thay đồ mà!
- Em nhìn xem, em còn gì của tôi chưa thấy?
- Nửa thân dưới!
- Em!!!
Ai za tại con bé này ngây ngô quá mức rồi. Thôi thì tiện cớ bắt nạt luôn ngày tháng sau này vậy. Đây là màn mở đầu của ngày tháng âm u
Chiếc xe đậu tại sân làm bé bừng tỉnh trong cơn ngái ngủ.
Bà Tôn đang lẳng lặng rót trà với sự ticnh lặng.
- Mẹ! Mẹ!
Bé chạy thục mạng từ nhà bên về.
Bà Tôn đang uống dở cốc trà cũng ngừng lại. Tay bà buông khỏi tai cốc. Nhẹ nhàng... Dơ tay ôm đứa con...
- Mẹ ... Hức... Mẹ... Mẹ về rồi à...
- Ừ! Mẹ về rồi, mẹ về với Tịch Tịch của mẹ đây!
Tôn Noãn Tịch bé con này như con thỏ thật e dè núp trong lòng mẹ. Thật sự mà nói, đây là lần đầu tiên bé phải xa ba mẹ đó cho nên không tránh khỏi cô đơn sợ hãi!
Cùng lúc đó ba Tôn cũng đi ra trên tay chính là bát cháo thịt bằm nóng hôi hổi.
- Tịch Tịch của ba. Ăn cháo nào. Có một hôm không gặp con mà nhớ quá!
Ba Tịch nhẹ nhàng hôn lên má bé con trong lòng cực kì cưng nựng.
- Vâng!
-------------------
Chả mấy chốc bé đã lên 4 tuổi....
Kể từ hôn nói chuyện với tên lầm lì miệng lưỡi kia thù một năm nay bé không nói chuyện với tên đó rồi!
Aiza bây giờ là mùa đông, tuyết dày đặc bám trên sân khiến bé vô cùng thích thú.
Chạy ra sân nhào nặn người tuyết mà cảm giác lâng lâng khó tả.
A! Nhà bên kia hình như cũng đang chơi kìa...
Mẹ Lục dắt Triển Bách ra sân chơi ném tuyết với Thất Minh vừa đi Mỹ về.
Ài! Bé muốn chơi vói anh Thất Minh!
Bé cô s nghến cổ lên để nhìn ba mẹ con nhà bên chơi! Bé cũng muốn mẹ chơi với bé.
Đúng lúc Thất Minh chuyển tầm ném...
A! Rơi đúng vào mặt bé rồi!
- Tịch Tịch à! Em có bị làm sao không?
- Em! Em... Không sao...
¥¥¥¥¥¥¥¥¥¥¥¥¥¥¥¥¥¥
Để mị nói cho mà nghe . Cô bé ngày nào vừa đến thị trấn giờ chuẩn bị thành " lão làng " rồi đó nha! Mà kể ra cũng 4 năm rồi. Nói thật ra cái thị trấn này vẫn như thế, mọi người vẫn thân thiện như thế... Và tên kia vẫn hách dịch như thế. À không lại còn cái tính bắt nạt bé nữa chứ! Đúng là ông bà ta có câu " sấu người sấu nết, sấu cả vết chân đi "
Nếu như ba của bé không làm cái cửa sổ tiếp tay cho kẻ kia thì giờ này cũng đâu đến nỗi khổ nhục làm nạn nhân bị tên kia đè đầu cưỡi cổ... Vậy là bé đã biết thêm một tính cách quái dị nữa của cậu. Thật là con người này thật là khác người, không biết có phải người không đây!!!
Thật ra tên Lục Triển Bách kia cũng chẳng màng đến tấm kính kia cho đến khi...
Buổi chiều nửa năm trước ấy khi mà ba bé vừa làm xong cái cửa sổ bằng kính cho bé thì bé đi mua gấu bông! Bé chọn suốt buổi chiều mới nổi một con gấu 50cm. Khệ nệ bê lên phòng con gấu vừa mới khuân từ cửa hàng về.
Vừa bước vào cửa thì đã đối diện với tấm kính trong suốt kia... Bé càng đến gần tấm kính nhìn sang nhà bên...
- Cái gì kia kia???
Lời nói thì thầm buông ra vớ ngàn ý nghi vấn chẳng được sáng tỏ rõ ràng trước khi...
- AAAAAA!!!!
Lục Triển Bách không ngờ lại bị cô hàng xóm nhìn thấy mình thay quần áo, lúc này không tránh được sự tức giận xen với ngượng ngùng. Ước gì có cái hố mà chui xuống cho xong đi thôi!
Noãn Tịch hét xong thì lấy lại bình tĩnh lần mò đến cửa sổ nhìn lại đã thấy tên Lục Triển Bách mặc quần áo đàng hoàng vào rồi.
Cả hai cửa sổ đơn thuần chỉ cách nha có 10 cm nên tay của cậu bé có thể mò sang bên đòi mở cửa. Sau khi để Tịch Tịch mở cửa xong cậu chồm người sang phòng bên ấy. Quả thực phòng con gái có khác, đa phần là màu hồng .
- Em có thích nhìn tôi thay dồ không? Sao mà lại giám nhìn trộm??
Lục Triển Bách phẫn nộ như núi lửa chuẩn bị phun dung nham . Nguy hiểm
- Em làm gì có! Em về nhà là... Là.. Em không có ý nhìn anh thay đồ mà!
- Em nhìn xem, em còn gì của tôi chưa thấy?
- Nửa thân dưới!
- Em!!!
Ai za tại con bé này ngây ngô quá mức rồi. Thôi thì tiện cớ bắt nạt luôn ngày tháng sau này vậy. Đây là màn mở đầu của ngày tháng âm u
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.