Trí Thức Kiều Diễm Bị Gã Chồng Tháo Hán Sủng Đến Mê Mẩn
Chương 25:
Hảo Đại Nhất Mai Tiên Bối
09/01/2025
Sau khi về phòng, bà Triệu lôi ra số phiếu vải, phiếu bông, phiếu công nghiệp mà bà tích góp bấy lâu nay, cùng với tiền Triệu Dần gửi về.
Kiểm tra kỹ càng xong, bà bọc tất cả vào một miếng vải dệt tay rồi đi đến nhà Triệu Dần. Bà đứng trước cửa, gõ nhẹ.
“Triệu Dần, con ngủ chưa?”
"Không."
Triệu Dần cất quyển sổ tiết kiệm vào chỗ an toàn, đứng dậy đi ra mở cửa.
"Ngài có chuyện gì không?"
Bà Triệu đứng ngoài cửa, cười tươi đưa cho anh một túi vải.
"Đương nhiên là có chuyện rồi. Đây là tiền con gửi về trong mấy năm qua, còn phiếu định mức thì do cô của con đưa cho ta. Ta chưa dùng tới, giờ con và Tiểu Âm tình cảm tốt, sớm muộn cũng sẽ kết hôn, nên cầm lấy mà chuẩn bị. Những thứ này về sau chắc chắn sẽ cần dùng đến."
Nói đến đây, bà lại nghĩ đến căn nhà.
"Nhà này con ở một mình thì còn được, nhưng hai người ở e là hơi nhỏ. Hay là sửa lại chỗ ở của Tiểu Âm, xây lại một căn lớn hơn một chút. Trong lúc làm nhà, Thần Thần sẽ ngủ cùng ta, còn Tiểu Âm có thể tạm ở phòng của Thần Thần."
Không chỉ dừng ở chuyện nhà cửa, bà Triệu thậm chí còn tính đến cả tương lai của Khương Âm.
Bà nhớ mấy cô gái thành phố như Khương Âm khi mới về làng đều trắng trẻo, xinh đẹp, nhưng chỉ cần làm việc đồng áng một, hai năm thì làn da sẽ rám nắng, tính tình cũng thay đổi.
Khương Âm so với những cô gái khác rõ ràng mảnh mai hơn, nhìn đôi tay cô, không hề có lấy một vết chai, đủ để thấy trước kia ở nhà được cưng chiều thế nào.
Không thể để cô gái ấy lấy chồng rồi phải làm việc nặng nhọc mỗi ngày được.
Bà Triệu quyết định ngày mai sẽ đi hỏi thăm mấy người bạn già, bàn tính thêm rồi sau đó mới nói rõ với Khương Âm.
"Chuyện nhà cửa để con lo. Còn tiền thì ngài cứ giữ lấy, con có đủ rồi."
Triệu Dần không nói để khách sáo mà thực sự là anh có tiền.
Những năm đầu mới nhập ngũ, khoản trợ cấp còn eo hẹp, nhưng sau này tăng dần lên. Anh lập được không ít công trạng, nhận nhiều lời khen ngợi, nhờ đó khoản tiết kiệm cũng không nhỏ.
Hơn nữa, anh luôn tận dụng thời gian để học tập, chưa bao giờ ngừng trau dồi. Chính vì vậy, khi xuất ngũ, anh được chuyển sang làm kỹ thuật viên tại xưởng máy móc của huyện với mức lương 78 đồng mỗi tháng.
Đơn vị còn cung cấp chỗ ở, nếu cần xây nhà mới, anh có thể tạm chuyển vào ký túc xá, để Khương Âm ở nhà anh.
Điều duy nhất khiến anh bận tâm bây giờ là suy nghĩ của Khương Âm, và cả cái chân chưa hoàn toàn hồi phục của mình.
"Ngài cứ giữ tiền, phiếu thì con cầm. Ngài về nghỉ ngơi đi, cũng không còn sớm nữa."
Bà Triệu biết Triệu Dần luôn có chủ kiến riêng, nếu anh nói không cần thì đúng là không cần thật.
Dù sao, cả hai đều đang ở chung nhà, tiền này tiêu cho đôi vợ chồng trẻ cũng vậy thôi.
"Được rồi, vậy con nghỉ sớm đi."
Sau khi bà Triệu rời đi, đôi lông mày của Triệu Dần nhíu lại. Anh thở hắt ra, tựa người vào khung cửa, chậm rãi quay lại phòng mình.
Cái chân đang trong giai đoạn hồi phục, nhưng lúc nhìn thấy Thôi Kiệt định ra tay với Khương Âm, anh đã ném mọi lời dặn dò của bác sĩ ra sau đầu.
Thậm chí, anh còn quên mất bản thân giờ đây không còn là con người mạnh mẽ như trước. Bước nhanh ra để bảo vệ Khương Âm, anh chẳng nghĩ gì ngoài việc phải cho Thôi Kiệt một bài học thích đáng.
Triệu Dần lấy thuốc ra, phát hiện ly nước đã cạn, anh khẽ cắn môi, đứng dậy ra ngoài lấy nước.
**Mười lăm phút trước.**
Khương Âm, người vừa mới thiếp đi, đột nhiên nhớ ra một chuyện quan trọng mà mình đã quên.
Cô rời khỏi giường, đi dép vào cẩn thận, nhẹ nhàng bước ra ngoài hướng đến nhà chính. Tại đây, cô đổ nửa ly nước linh tuyền từ chiếc ấm.
Dù không chắc sau này mình và Triệu Dần có thể ở bên nhau hay không, nhưng hôm nay vì cô mà anh đã bị thương chân. Khương Âm, người từng chăm sóc người bệnh, hiểu rất rõ rằng trong giai đoạn hồi phục, một sơ suất nhỏ cũng có thể để lại hậu quả nghiêm trọng.
Kiểm tra kỹ càng xong, bà bọc tất cả vào một miếng vải dệt tay rồi đi đến nhà Triệu Dần. Bà đứng trước cửa, gõ nhẹ.
“Triệu Dần, con ngủ chưa?”
"Không."
Triệu Dần cất quyển sổ tiết kiệm vào chỗ an toàn, đứng dậy đi ra mở cửa.
"Ngài có chuyện gì không?"
Bà Triệu đứng ngoài cửa, cười tươi đưa cho anh một túi vải.
"Đương nhiên là có chuyện rồi. Đây là tiền con gửi về trong mấy năm qua, còn phiếu định mức thì do cô của con đưa cho ta. Ta chưa dùng tới, giờ con và Tiểu Âm tình cảm tốt, sớm muộn cũng sẽ kết hôn, nên cầm lấy mà chuẩn bị. Những thứ này về sau chắc chắn sẽ cần dùng đến."
Nói đến đây, bà lại nghĩ đến căn nhà.
"Nhà này con ở một mình thì còn được, nhưng hai người ở e là hơi nhỏ. Hay là sửa lại chỗ ở của Tiểu Âm, xây lại một căn lớn hơn một chút. Trong lúc làm nhà, Thần Thần sẽ ngủ cùng ta, còn Tiểu Âm có thể tạm ở phòng của Thần Thần."
Không chỉ dừng ở chuyện nhà cửa, bà Triệu thậm chí còn tính đến cả tương lai của Khương Âm.
Bà nhớ mấy cô gái thành phố như Khương Âm khi mới về làng đều trắng trẻo, xinh đẹp, nhưng chỉ cần làm việc đồng áng một, hai năm thì làn da sẽ rám nắng, tính tình cũng thay đổi.
Khương Âm so với những cô gái khác rõ ràng mảnh mai hơn, nhìn đôi tay cô, không hề có lấy một vết chai, đủ để thấy trước kia ở nhà được cưng chiều thế nào.
Không thể để cô gái ấy lấy chồng rồi phải làm việc nặng nhọc mỗi ngày được.
Bà Triệu quyết định ngày mai sẽ đi hỏi thăm mấy người bạn già, bàn tính thêm rồi sau đó mới nói rõ với Khương Âm.
"Chuyện nhà cửa để con lo. Còn tiền thì ngài cứ giữ lấy, con có đủ rồi."
Triệu Dần không nói để khách sáo mà thực sự là anh có tiền.
Những năm đầu mới nhập ngũ, khoản trợ cấp còn eo hẹp, nhưng sau này tăng dần lên. Anh lập được không ít công trạng, nhận nhiều lời khen ngợi, nhờ đó khoản tiết kiệm cũng không nhỏ.
Hơn nữa, anh luôn tận dụng thời gian để học tập, chưa bao giờ ngừng trau dồi. Chính vì vậy, khi xuất ngũ, anh được chuyển sang làm kỹ thuật viên tại xưởng máy móc của huyện với mức lương 78 đồng mỗi tháng.
Đơn vị còn cung cấp chỗ ở, nếu cần xây nhà mới, anh có thể tạm chuyển vào ký túc xá, để Khương Âm ở nhà anh.
Điều duy nhất khiến anh bận tâm bây giờ là suy nghĩ của Khương Âm, và cả cái chân chưa hoàn toàn hồi phục của mình.
"Ngài cứ giữ tiền, phiếu thì con cầm. Ngài về nghỉ ngơi đi, cũng không còn sớm nữa."
Bà Triệu biết Triệu Dần luôn có chủ kiến riêng, nếu anh nói không cần thì đúng là không cần thật.
Dù sao, cả hai đều đang ở chung nhà, tiền này tiêu cho đôi vợ chồng trẻ cũng vậy thôi.
"Được rồi, vậy con nghỉ sớm đi."
Sau khi bà Triệu rời đi, đôi lông mày của Triệu Dần nhíu lại. Anh thở hắt ra, tựa người vào khung cửa, chậm rãi quay lại phòng mình.
Cái chân đang trong giai đoạn hồi phục, nhưng lúc nhìn thấy Thôi Kiệt định ra tay với Khương Âm, anh đã ném mọi lời dặn dò của bác sĩ ra sau đầu.
Thậm chí, anh còn quên mất bản thân giờ đây không còn là con người mạnh mẽ như trước. Bước nhanh ra để bảo vệ Khương Âm, anh chẳng nghĩ gì ngoài việc phải cho Thôi Kiệt một bài học thích đáng.
Triệu Dần lấy thuốc ra, phát hiện ly nước đã cạn, anh khẽ cắn môi, đứng dậy ra ngoài lấy nước.
**Mười lăm phút trước.**
Khương Âm, người vừa mới thiếp đi, đột nhiên nhớ ra một chuyện quan trọng mà mình đã quên.
Cô rời khỏi giường, đi dép vào cẩn thận, nhẹ nhàng bước ra ngoài hướng đến nhà chính. Tại đây, cô đổ nửa ly nước linh tuyền từ chiếc ấm.
Dù không chắc sau này mình và Triệu Dần có thể ở bên nhau hay không, nhưng hôm nay vì cô mà anh đã bị thương chân. Khương Âm, người từng chăm sóc người bệnh, hiểu rất rõ rằng trong giai đoạn hồi phục, một sơ suất nhỏ cũng có thể để lại hậu quả nghiêm trọng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.