Trí Thức Kiều Diễm Bị Gã Chồng Tháo Hán Sủng Đến Mê Mẩn
Chương 2:
Hảo Đại Nhất Mai Tiên Bối
09/01/2025
Triệu Dần ngẩng đầu lên, ánh mắt sắc bén lướt qua căn phòng. Khi ánh mắt chạm đến Hà Mỹ Na, cô ta thoáng run lên, hơi thở như bị nghẹn lại, ánh mắt né tránh.
“Triệu Dần, anh… anh dám…”
Cô ta chưa kịp nói hết câu thì những người dân hiếu kỳ trong sân đã bị lời nói ám chỉ của cô ta kích động, ồn ào đổ xô vào phòng.
“Trong phòng có thể có gì chứ? Mọi người về đi!” Thôi Kiệt hoảng hốt cố ngăn lại nhưng không ai nghe lời hắn.
Hà Mỹ Na cắn răng, cố ý lớn giọng: “Làm gì có gì đâu, trong phòng chỉ có một chiếc giường. Không lẽ… lại có một nam một nữ trên giường sao?”
Những người trong sân đã uống chút rượu, đầu óc bốc hỏa, càng bị lời ám chỉ của Hà Mỹ Na làm cho kích động hơn.
“Không tin! Chúng ta vào xem thử!”
Hà Mỹ Na ra vẻ khó xử, cố đứng chắn cửa, nhưng một người nhẹ nhàng đẩy đã làm cánh cửa bật mở.
“Ai, ai! Mấy người đang làm cái gì vậy?”
Trong chăn, Khương Âm nghe mà á khẩu không nói nên lời. Tuy cô chưa rõ tình hình cụ thể ra sao, nhưng chuyện này rõ ràng là người đàn ông kia đã làm cô bị kéo vào rắc rối.
Chưa kịp suy nghĩ thêm, đám người uống rượu đã hò nhau xông thẳng vào phòng.
Cảnh tượng trong phòng khiến tất cả đều trố mắt. Trên chiếc giường rộng chưa đầy 1m2, Triệu Dần – người đàn ông cao lớn, rắn chắc, đang ngồi ở mép giường. Phía sau anh là một chiếc chăn khẽ phồng lên, lộ ra một chút tóc mềm mại không nghe lời trượt ra khỏi chăn, quấn quanh cánh tay rám nắng của anh.
Tư thế nửa che nửa lộ ấy khiến người ta vừa mơ hồ vừa không khỏi đỏ mặt, máu nóng cuồn cuộn.
“Đây chẳng phải là Triệu Dần, người vừa xuất ngũ về sao?”
“Đúng rồi, đại tôn tử của nhà họ Triệu!”
“Nhưng trong chăn kia là ai thế?”
“Trời ơi, cậu ta mấy năm ở trong quân đội chắc nghẹn đến phát điên rồi. Mới về đã làm chuyện này ngay trong nhà người khác sao?”
Có vài người trong đám đã không chịu nổi, tiến tới định xốc chăn lên để nhìn cho rõ cô gái nằm bên dưới là ai. Một số người đàn ông khác cũng tò mò muốn xem, thậm chí có vẻ háo hức như thể chờ đợi một cảnh tượng kích thích.
“Cút!”
Triệu Dần chụp lấy cánh tay người định xốc chăn, dùng chút sức đã dễ dàng quăng người đó ngã nhào xuống sàn. Anh chẳng thèm liếc nhìn họ, giọng trầm thấp vang lên đầy uy quyền: “Đừng có làm bậy!”
Những kẻ vừa bị anh ném xuống đất run rẩy cả chân, nhưng ngay sau đó lại thẹn quá hóa giận.
“Sao nào, anh có thể ban ngày ban mặt lôi một cô gái lên giường mà chúng tôi không được nhìn chắc?”
“Đúng vậy! Anh làm loạn quan hệ nam nữ như thế, chẳng lẽ không cho người khác lên tiếng sao?”
Thấy tình hình càng lúc càng căng thẳng, Khương Âm cắn môi, dứt khoát xốc chăn lên. Do vừa tỉnh dậy từ cảnh mơ, giọng nói của cô mềm mại đến lạ thường:
“Ai nói chúng tôi làm loạn quan hệ nam nữ?”
“Chỉ cho các người tùy tiện vu oan, không cho chúng tôi lên tiếng phản kháng à?”
Căn phòng vốn đang ồn ào lập tức im phăng phắc. Tất cả ánh mắt đổ dồn về phía Khương Âm.
Cô gái nhỏ mặc chiếc váy vàng nhạt, làn da trắng nõn mịn màng, gương mặt xinh đẹp như bức họa. Đôi mắt to tròn, long lanh như mắt nai, vì bị chăn phủ quá lâu nên gương mặt ửng đỏ, tóc dài hơi rối xõa sau lưng. Cô trông như một chú thỏ nhỏ bị kinh động, vừa đáng thương vừa quyến rũ, khiến người ta không nỡ rời mắt.
Cảm nhận được mọi người đang nhìn mình chằm chằm, Khương Âm khẽ nâng cằm, ánh mắt đầy tự tin.
Từ bên ngoài chen vào, Thôi Kiệt vừa nhìn thấy cảnh tượng này đã cảm thấy lòng mình trào dâng sự ghen tuông. Đám đàn ông trong phòng đang nhìn Khương Âm bằng ánh mắt đầy ngưỡng mộ, thậm chí là khao khát.
Điều này khiến hắn vô cùng khó chịu.
Hơn nữa, không hiểu vì sao chỉ trong một thời gian ngắn, Khương Âm bỗng trở nên đẹp đến lạ lùng. Đôi mắt cô không còn ảm đạm và yếu đuối như trước, mà sáng long lanh, đầy sức hút.
“Triệu Dần, anh… anh dám…”
Cô ta chưa kịp nói hết câu thì những người dân hiếu kỳ trong sân đã bị lời nói ám chỉ của cô ta kích động, ồn ào đổ xô vào phòng.
“Trong phòng có thể có gì chứ? Mọi người về đi!” Thôi Kiệt hoảng hốt cố ngăn lại nhưng không ai nghe lời hắn.
Hà Mỹ Na cắn răng, cố ý lớn giọng: “Làm gì có gì đâu, trong phòng chỉ có một chiếc giường. Không lẽ… lại có một nam một nữ trên giường sao?”
Những người trong sân đã uống chút rượu, đầu óc bốc hỏa, càng bị lời ám chỉ của Hà Mỹ Na làm cho kích động hơn.
“Không tin! Chúng ta vào xem thử!”
Hà Mỹ Na ra vẻ khó xử, cố đứng chắn cửa, nhưng một người nhẹ nhàng đẩy đã làm cánh cửa bật mở.
“Ai, ai! Mấy người đang làm cái gì vậy?”
Trong chăn, Khương Âm nghe mà á khẩu không nói nên lời. Tuy cô chưa rõ tình hình cụ thể ra sao, nhưng chuyện này rõ ràng là người đàn ông kia đã làm cô bị kéo vào rắc rối.
Chưa kịp suy nghĩ thêm, đám người uống rượu đã hò nhau xông thẳng vào phòng.
Cảnh tượng trong phòng khiến tất cả đều trố mắt. Trên chiếc giường rộng chưa đầy 1m2, Triệu Dần – người đàn ông cao lớn, rắn chắc, đang ngồi ở mép giường. Phía sau anh là một chiếc chăn khẽ phồng lên, lộ ra một chút tóc mềm mại không nghe lời trượt ra khỏi chăn, quấn quanh cánh tay rám nắng của anh.
Tư thế nửa che nửa lộ ấy khiến người ta vừa mơ hồ vừa không khỏi đỏ mặt, máu nóng cuồn cuộn.
“Đây chẳng phải là Triệu Dần, người vừa xuất ngũ về sao?”
“Đúng rồi, đại tôn tử của nhà họ Triệu!”
“Nhưng trong chăn kia là ai thế?”
“Trời ơi, cậu ta mấy năm ở trong quân đội chắc nghẹn đến phát điên rồi. Mới về đã làm chuyện này ngay trong nhà người khác sao?”
Có vài người trong đám đã không chịu nổi, tiến tới định xốc chăn lên để nhìn cho rõ cô gái nằm bên dưới là ai. Một số người đàn ông khác cũng tò mò muốn xem, thậm chí có vẻ háo hức như thể chờ đợi một cảnh tượng kích thích.
“Cút!”
Triệu Dần chụp lấy cánh tay người định xốc chăn, dùng chút sức đã dễ dàng quăng người đó ngã nhào xuống sàn. Anh chẳng thèm liếc nhìn họ, giọng trầm thấp vang lên đầy uy quyền: “Đừng có làm bậy!”
Những kẻ vừa bị anh ném xuống đất run rẩy cả chân, nhưng ngay sau đó lại thẹn quá hóa giận.
“Sao nào, anh có thể ban ngày ban mặt lôi một cô gái lên giường mà chúng tôi không được nhìn chắc?”
“Đúng vậy! Anh làm loạn quan hệ nam nữ như thế, chẳng lẽ không cho người khác lên tiếng sao?”
Thấy tình hình càng lúc càng căng thẳng, Khương Âm cắn môi, dứt khoát xốc chăn lên. Do vừa tỉnh dậy từ cảnh mơ, giọng nói của cô mềm mại đến lạ thường:
“Ai nói chúng tôi làm loạn quan hệ nam nữ?”
“Chỉ cho các người tùy tiện vu oan, không cho chúng tôi lên tiếng phản kháng à?”
Căn phòng vốn đang ồn ào lập tức im phăng phắc. Tất cả ánh mắt đổ dồn về phía Khương Âm.
Cô gái nhỏ mặc chiếc váy vàng nhạt, làn da trắng nõn mịn màng, gương mặt xinh đẹp như bức họa. Đôi mắt to tròn, long lanh như mắt nai, vì bị chăn phủ quá lâu nên gương mặt ửng đỏ, tóc dài hơi rối xõa sau lưng. Cô trông như một chú thỏ nhỏ bị kinh động, vừa đáng thương vừa quyến rũ, khiến người ta không nỡ rời mắt.
Cảm nhận được mọi người đang nhìn mình chằm chằm, Khương Âm khẽ nâng cằm, ánh mắt đầy tự tin.
Từ bên ngoài chen vào, Thôi Kiệt vừa nhìn thấy cảnh tượng này đã cảm thấy lòng mình trào dâng sự ghen tuông. Đám đàn ông trong phòng đang nhìn Khương Âm bằng ánh mắt đầy ngưỡng mộ, thậm chí là khao khát.
Điều này khiến hắn vô cùng khó chịu.
Hơn nữa, không hiểu vì sao chỉ trong một thời gian ngắn, Khương Âm bỗng trở nên đẹp đến lạ lùng. Đôi mắt cô không còn ảm đạm và yếu đuối như trước, mà sáng long lanh, đầy sức hút.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.