Quyển 7 - Chương 13: Ai đồng hóa ai?
Kiết Dữ 2
04/06/2017
Trong lúc tất cả đều giương tai, nuốt nước bọt nghe Ngô Vân Thải đọc mãi không dứt, Vân Tranh lại quay đầu nhìn về phía tiểu lâu hai tầng cách đó hai trăm mét, Hầu Tử về nhà báo tin đã sớm cho y biết vị trí của đám Lục Khinh Doanh, khoảng cách quá xa, không nhìn rõ mặt người, chỉ thấy một phụ nhân bế con nhỏ, một thiếu niên nhảy như con choi choi ra sức vẫy tay.
Vân Tranh hoàn toàn quên chuyện gây hấn với Bàng Tịch, Hàn Kỳ, trong lòng y chỉ còn có thê tử, khuê nữ và huynh đệ, không chứa thêm được thứ khác nữa.
Trong đầu chỉ có một suy nghĩ, về nhà thật nhanh.
Thế nên nghe giọng gà mái eo éo của Ngô Vân Thải cứ vang mãi không dứt, Vân Tranh bắt đầu bực mình, đi tới lấy danh sách trong tay hắn, chắp tay tâu: - Khởi bẩm bệ hạ, tổng cộng có gần nghìn xe, nếu như cứ đọc tiếp thì phải tới khi trời tối mất, xin bệ hạ thương xót quân sĩ đường xa mọi mệt, kết thúc sớm thì hơn.
Lời này vừa phát ra, toàn bộ thải lễ im phăng phắc, không ai ngờ được Vân Tranh lại từ bỏ thời khắc vinh diệu nhất trong đời, Bàng Tịch mặt tối sầm bước ra quát: - Đây là đại điển quốc triều, không phải trò đùa, trẻ ranh lỗ mãng, tránh sang bên.
Vân Tranh hỏi nhỏ Ngô Văn Thải danh tính ông già cao lớn tóc hoa râm đó là ai, sau đó lạnh lùng nói: - Bình chương sự là kẻ no không biết nghĩ cho người đói, bản hầu một năm rưỡi xa nhà xuất chinh, khi đi ấu nữ còn nằm nôi, nay về đã chập chứng bước đi, đáng thương ngay cái tên còn chẳng có, người làm cha này vừa đau lòng vừa hổ thẹn. Sau đó chẳng thèm để ý tới ông ta quay sang nói với Triệu Trinh: - Nếu như bây giờ bệ hạ có thể tuyên bố bảo vi thần cuốn xéo thì đó là ân điển lớn nhất với thần.
Lâm Lam Lam suýt phì cười, Vân Tranh đúng là Vân Tranh, độc nhất vô nhị.
Nhưng người khác không cười nổi, Bành Tịch gần như không kìm nén được lửa giận, tay run run chỉ mặt y: - Vân Tranh càn cỡ, trước đại điển quốc gia lại buông lời thô tục, ngươi ngông nghênh quá đáng, không coi ai ra gì nữa sao?
Triệu Trinh cũng ngớ người một lúc, chuyện này cũng làm hắn chẳng thoải mái, chỉ là hết nhìn Vân Tranh lại nhìn Bàng Tịch, bất ngờ phóng thanh cười lớn: - Có câu gia quốc không thể lưỡng toàn, trẫm coi như đã được thấy rồi, xem ra ái khanh đã mất kiên nhẫn. Khi ra trận, quốc gia lên trên hết, ái khanh bỏ gia nghiệp, để lại hiền thê ấu nữ ra chiến trường, nay trở về, vinh quang xếp sau cùng, nhà đặt lên trên, không màng danh lợi, đó là phong cốt của ái khanh. Ái khanh công lớn khổ cao, chút thể diện này trẫm phải cấp chứ. Hắn chợt nhận ra một điều hiển nhiên, không cần mình phiền lòng làm gì cả, đám văn thần sẽ tự đối phó với Vân Tranh thôi, giống bao năm qua bọn họ kiềm chế Địch Thanh vậy, ở giữa xem hai bên đánh nhau, lúc thích hợp bước ra làm người tốt chẳng phải hơn sao, lần thư ba nói: - Ái khanh vất vả rồi.
- Thần, tạ ân điển bệ hạ. Vân Tranh đứng thẳng người lên, huýt sáo một tiếng, đại thanh mã phóng tới, không đợi ngựa dừng, y bám yên ngựa, đu người lên hết sức điêu luyện, giật cương, chiến mã phóng đi, hoàn toàn không có chút lưu luyến nào, để lại không ít ánh mắt tức giận cùng ngỡ ngàng.
Vân Tranh đã đi, Hầu Tử và Hàm Ngưu tất nhiên cũng theo hầu gia.
Chu Đồng nhìn theo bóng lưng Vân Gia mất một lúc, quay sang nói với Lang Thản: - Ta thực sự không bằng tướng chủ.
Lang Thản gật đầu không đáp, coi như đó là chuyện hết sức hiển nhiên, vẫn đứng thẳng tắp, không hề bị không khí náo động xung quanh làm ảnh hưởng.
Điển lễ xảy ra sự cố, Lễ bộ tả thị lang Thôi Đại Thọ giận dữ nói với hữu thị lang Lỗ Thanh Nguyên: - Đó là đệ tử mà ông dạy ra đấy à?
Lỗ Thanh Nguyên thản nhiên, mặc dù địa vị hữu thị lang thấp hơn tả thị lang, nhưng không vì thế mà ông sợ: - Thì sao, vì quốc gia chinh chiến, không tiếc sinh mạng, khi trở về coi vinh hoa phú quý như bùn đất, đó chẳng phải là đạo thánh nhân dạy à?
- Ông, ông.. Thôi Đại Thọ đỏ mặt tía tai, chỉ Lỗ Thanh Nguyên mãi mà không nói lên lời:
- Đừng nói nữa, mau chóng tiếp tục buổi lễ đi, yến tiệc cho tướng sĩ đã bày rồi, sớm kết thúc để quân sĩ về nghỉ, để kinh thành sớm quay trở lại họat đồng bình thường là hơn. Họ đều là dũng sĩ tắm máu chiến đấu vì nước, không phải đám hề chuyên mua vui cho bách tính như Phủng Nhật quân.
Buổi lễ còn dài, nhưng Vân Tranh đi rồi Triệu Trinh cũng thấy cụt hứng, sau khi kết thúc chức trách của mình liền lùi khỏi thải lâu, nhìn Bàng Tịch một cái rồi tuyên bố khởi giá về cung.
Lui ra sau thải lễ, trước khi lên xe, Triệu Trinh quay lại nói với Bạc thái phi: - Bao năm để thái phi theo trẫm chịu khổ, trong số chiến lợi phẩm Vũ Thắng quân mang về, nương nương thích cái nào cứ chọn là được.
Bạc thái phi cười lắc đầu: - Lão thân có hay không cũng chẳng hề gì, mấy năm qua dù quốc gia gian nan tới đâu quan gia cũng không quên hiếu kính lão thân, thế là đủ rồi, lão thân chỉ mừng cho các công chúa trong cung, không cần gả cho những thương cổ giàu có nữa.
Một câu nói làm Triệu Trinh hổ thẹn vô cùng, công chúa hoàng cung xuất giá thật không có chút thể diện nào, Tĩnh Nhất Đế Cơ gả cho đông nam đại thương cổ Hầu Nguyên Mậu, Chiêu Hoài Đế Cơ gả cho Lưu Hàm Long trả trăm vạn tiền treo cưới, kết quả Chiêu Hoài Đế Cơ vào ngày xuất giá liền xuất gia làm đạo sĩ, đó là vết thương lòng sâu nhất của Triệu Trinh.
Quy củ của hoàng gia đó là phò mã không được tham chính đã quyết định nữ nhi của quan gia thành thứ hàng ế, phàm là bậc tuấn ngạn có chí khí, không ai muốn cưới các đế cơ, vì cưới rồi coi như cả đời chỉ có thể ngồi ăn không chờ chết, bao năm đèn sách vất vả, ai muốn bị nuôi như lợn?
Hơn nữa thành thân với công chúa thì bị gọi là ở rể, không phải cưới lão bà, mà cưới một vị lão tổ tông về nhà, chẳng những mình sống không sung sướng, đến cha mẹ cũng chịu tội theo.
Dưới loại phong khí đó thì hi vọng gì công chúa cưới được phu quân tốt, gặp đúng lúc thiên tai liên miên, quốc khố trống rỗng thì cái chuyện ai bỏ nhiều tiền được cưới công chúa về cũng là chuyện đương nhiên.
Nghe Bạc thái phi nói tới chuyện các đế cơ, Tào hoàng hậu đột nhiên lên tiếng: - Bệ hạ, đệ đệ của Vân Tranh là Vân Việt tuy tuổi nhỏ nhưng vô cùng thông tuệ, lại còn anh tuấn bất phàm, nếu gả Trần Quốc rất xứng.
Triệu Trinh ngẩn người, nghe hoàng hậu nói là hiểu ẩn ý của nàng ngay, có vẻ đáng cân nhắc lắm, một Vân Tranh đã khó đối phó, nếu thêm Vân Việt còn được đánh giá cao hơn, không biết đau đầu tới đâu.
Thục phi dùng khăn tay che miệng cười khẽ: - Nương nương, chuyện này không ổn đâu, Vân Việt có người trong lòng rồi, hắn thích nha hoàn hơn tám tuổi trên là Tịch Nhục cơ, đại phụ Vân gia nhiều lần muốn giới thiệu khuê nữ nhà khác, đều bị hắn bày trò phá hỏng, kết quả làm hai bên cùng ngượng ngùng.
Tào hoàng hậu không nghĩ thế: - Nó còn ít tuổi, có tình cảm với nha hoàn thiếp thân của mình không phải lạ, Vân gia nay đã là huân quý, không tin lại cho chủ nhân trong nhà cưới nha hoàn, người ta cho cười rụng răng.
- Nương nương, nếu ở nhà khác thì không có chuyện ấy, ở Vân gia thì khác lắm, nói tới người vô lý nhất Đại Tống chính là đôi huynh đệ đấy, nương nương mà nhìn thấy hai người họ bê mỳ bát ngồi ở bậc thềm ăn thì sẽ quy củ ở Vân gia là cái gì.
Bạc thái phi nghe vậy thì nhíu mày: - Phú quý ba đời mới biết cách mặc áo, Vân gia phất lên quá nhanh không có lễ số là điều thông cảm được, song trước kia không nói, giờ y đã quốc hầu, là thể diện quốc gia, bệ hạ nên phái quản sự trong cung tới dạy dỗ Vân gia, đây là bệ hạ thể tuất thần tử.
Thục phi vẫn lắc đầu: - Thái phi, không phải vậy đâu, nếu Vân gia muốn lễ số thì họ đã tuân thủ lễ số hơn ai hết, người nghĩ mà xem, Vân hầu là đệ tử đích truyền của Bành Lễ tiên sinh, phu nhân Lục thị là khuê nữ thế gia trăm năm đất Thục, sao không hiểu lễ số, chẳng qua là không muốn tuân thủ mà thôi.
Triệu Trinh gật gù tán đồng: - Thục phi nói phải, cứ nhìn hôm nay tại đại điển, y vứt bỏ trẫm và bách quan văn võ, bỏ cả bộ hạ vào sinh ra tử, một minh bỏ về gặp thê nữ đủ thấy y là người hành động cảm tính không bị ràng buộc rồi.
- Thong thả thôi, dù sao y cũng đã vào Đông Kinh rồi, cho dù là một khúc gỗ mục cũng sẽ được lễ số Đông Kinh hun thành gỗ đàn, ba năm không được thì mười năm.
Thục phi thầm nói trong lòng:" Câu này e là nên nói ngược lại!"
Vân Tranh hoàn toàn quên chuyện gây hấn với Bàng Tịch, Hàn Kỳ, trong lòng y chỉ còn có thê tử, khuê nữ và huynh đệ, không chứa thêm được thứ khác nữa.
Trong đầu chỉ có một suy nghĩ, về nhà thật nhanh.
Thế nên nghe giọng gà mái eo éo của Ngô Vân Thải cứ vang mãi không dứt, Vân Tranh bắt đầu bực mình, đi tới lấy danh sách trong tay hắn, chắp tay tâu: - Khởi bẩm bệ hạ, tổng cộng có gần nghìn xe, nếu như cứ đọc tiếp thì phải tới khi trời tối mất, xin bệ hạ thương xót quân sĩ đường xa mọi mệt, kết thúc sớm thì hơn.
Lời này vừa phát ra, toàn bộ thải lễ im phăng phắc, không ai ngờ được Vân Tranh lại từ bỏ thời khắc vinh diệu nhất trong đời, Bàng Tịch mặt tối sầm bước ra quát: - Đây là đại điển quốc triều, không phải trò đùa, trẻ ranh lỗ mãng, tránh sang bên.
Vân Tranh hỏi nhỏ Ngô Văn Thải danh tính ông già cao lớn tóc hoa râm đó là ai, sau đó lạnh lùng nói: - Bình chương sự là kẻ no không biết nghĩ cho người đói, bản hầu một năm rưỡi xa nhà xuất chinh, khi đi ấu nữ còn nằm nôi, nay về đã chập chứng bước đi, đáng thương ngay cái tên còn chẳng có, người làm cha này vừa đau lòng vừa hổ thẹn. Sau đó chẳng thèm để ý tới ông ta quay sang nói với Triệu Trinh: - Nếu như bây giờ bệ hạ có thể tuyên bố bảo vi thần cuốn xéo thì đó là ân điển lớn nhất với thần.
Lâm Lam Lam suýt phì cười, Vân Tranh đúng là Vân Tranh, độc nhất vô nhị.
Nhưng người khác không cười nổi, Bành Tịch gần như không kìm nén được lửa giận, tay run run chỉ mặt y: - Vân Tranh càn cỡ, trước đại điển quốc gia lại buông lời thô tục, ngươi ngông nghênh quá đáng, không coi ai ra gì nữa sao?
Triệu Trinh cũng ngớ người một lúc, chuyện này cũng làm hắn chẳng thoải mái, chỉ là hết nhìn Vân Tranh lại nhìn Bàng Tịch, bất ngờ phóng thanh cười lớn: - Có câu gia quốc không thể lưỡng toàn, trẫm coi như đã được thấy rồi, xem ra ái khanh đã mất kiên nhẫn. Khi ra trận, quốc gia lên trên hết, ái khanh bỏ gia nghiệp, để lại hiền thê ấu nữ ra chiến trường, nay trở về, vinh quang xếp sau cùng, nhà đặt lên trên, không màng danh lợi, đó là phong cốt của ái khanh. Ái khanh công lớn khổ cao, chút thể diện này trẫm phải cấp chứ. Hắn chợt nhận ra một điều hiển nhiên, không cần mình phiền lòng làm gì cả, đám văn thần sẽ tự đối phó với Vân Tranh thôi, giống bao năm qua bọn họ kiềm chế Địch Thanh vậy, ở giữa xem hai bên đánh nhau, lúc thích hợp bước ra làm người tốt chẳng phải hơn sao, lần thư ba nói: - Ái khanh vất vả rồi.
- Thần, tạ ân điển bệ hạ. Vân Tranh đứng thẳng người lên, huýt sáo một tiếng, đại thanh mã phóng tới, không đợi ngựa dừng, y bám yên ngựa, đu người lên hết sức điêu luyện, giật cương, chiến mã phóng đi, hoàn toàn không có chút lưu luyến nào, để lại không ít ánh mắt tức giận cùng ngỡ ngàng.
Vân Tranh đã đi, Hầu Tử và Hàm Ngưu tất nhiên cũng theo hầu gia.
Chu Đồng nhìn theo bóng lưng Vân Gia mất một lúc, quay sang nói với Lang Thản: - Ta thực sự không bằng tướng chủ.
Lang Thản gật đầu không đáp, coi như đó là chuyện hết sức hiển nhiên, vẫn đứng thẳng tắp, không hề bị không khí náo động xung quanh làm ảnh hưởng.
Điển lễ xảy ra sự cố, Lễ bộ tả thị lang Thôi Đại Thọ giận dữ nói với hữu thị lang Lỗ Thanh Nguyên: - Đó là đệ tử mà ông dạy ra đấy à?
Lỗ Thanh Nguyên thản nhiên, mặc dù địa vị hữu thị lang thấp hơn tả thị lang, nhưng không vì thế mà ông sợ: - Thì sao, vì quốc gia chinh chiến, không tiếc sinh mạng, khi trở về coi vinh hoa phú quý như bùn đất, đó chẳng phải là đạo thánh nhân dạy à?
- Ông, ông.. Thôi Đại Thọ đỏ mặt tía tai, chỉ Lỗ Thanh Nguyên mãi mà không nói lên lời:
- Đừng nói nữa, mau chóng tiếp tục buổi lễ đi, yến tiệc cho tướng sĩ đã bày rồi, sớm kết thúc để quân sĩ về nghỉ, để kinh thành sớm quay trở lại họat đồng bình thường là hơn. Họ đều là dũng sĩ tắm máu chiến đấu vì nước, không phải đám hề chuyên mua vui cho bách tính như Phủng Nhật quân.
Buổi lễ còn dài, nhưng Vân Tranh đi rồi Triệu Trinh cũng thấy cụt hứng, sau khi kết thúc chức trách của mình liền lùi khỏi thải lâu, nhìn Bàng Tịch một cái rồi tuyên bố khởi giá về cung.
Lui ra sau thải lễ, trước khi lên xe, Triệu Trinh quay lại nói với Bạc thái phi: - Bao năm để thái phi theo trẫm chịu khổ, trong số chiến lợi phẩm Vũ Thắng quân mang về, nương nương thích cái nào cứ chọn là được.
Bạc thái phi cười lắc đầu: - Lão thân có hay không cũng chẳng hề gì, mấy năm qua dù quốc gia gian nan tới đâu quan gia cũng không quên hiếu kính lão thân, thế là đủ rồi, lão thân chỉ mừng cho các công chúa trong cung, không cần gả cho những thương cổ giàu có nữa.
Một câu nói làm Triệu Trinh hổ thẹn vô cùng, công chúa hoàng cung xuất giá thật không có chút thể diện nào, Tĩnh Nhất Đế Cơ gả cho đông nam đại thương cổ Hầu Nguyên Mậu, Chiêu Hoài Đế Cơ gả cho Lưu Hàm Long trả trăm vạn tiền treo cưới, kết quả Chiêu Hoài Đế Cơ vào ngày xuất giá liền xuất gia làm đạo sĩ, đó là vết thương lòng sâu nhất của Triệu Trinh.
Quy củ của hoàng gia đó là phò mã không được tham chính đã quyết định nữ nhi của quan gia thành thứ hàng ế, phàm là bậc tuấn ngạn có chí khí, không ai muốn cưới các đế cơ, vì cưới rồi coi như cả đời chỉ có thể ngồi ăn không chờ chết, bao năm đèn sách vất vả, ai muốn bị nuôi như lợn?
Hơn nữa thành thân với công chúa thì bị gọi là ở rể, không phải cưới lão bà, mà cưới một vị lão tổ tông về nhà, chẳng những mình sống không sung sướng, đến cha mẹ cũng chịu tội theo.
Dưới loại phong khí đó thì hi vọng gì công chúa cưới được phu quân tốt, gặp đúng lúc thiên tai liên miên, quốc khố trống rỗng thì cái chuyện ai bỏ nhiều tiền được cưới công chúa về cũng là chuyện đương nhiên.
Nghe Bạc thái phi nói tới chuyện các đế cơ, Tào hoàng hậu đột nhiên lên tiếng: - Bệ hạ, đệ đệ của Vân Tranh là Vân Việt tuy tuổi nhỏ nhưng vô cùng thông tuệ, lại còn anh tuấn bất phàm, nếu gả Trần Quốc rất xứng.
Triệu Trinh ngẩn người, nghe hoàng hậu nói là hiểu ẩn ý của nàng ngay, có vẻ đáng cân nhắc lắm, một Vân Tranh đã khó đối phó, nếu thêm Vân Việt còn được đánh giá cao hơn, không biết đau đầu tới đâu.
Thục phi dùng khăn tay che miệng cười khẽ: - Nương nương, chuyện này không ổn đâu, Vân Việt có người trong lòng rồi, hắn thích nha hoàn hơn tám tuổi trên là Tịch Nhục cơ, đại phụ Vân gia nhiều lần muốn giới thiệu khuê nữ nhà khác, đều bị hắn bày trò phá hỏng, kết quả làm hai bên cùng ngượng ngùng.
Tào hoàng hậu không nghĩ thế: - Nó còn ít tuổi, có tình cảm với nha hoàn thiếp thân của mình không phải lạ, Vân gia nay đã là huân quý, không tin lại cho chủ nhân trong nhà cưới nha hoàn, người ta cho cười rụng răng.
- Nương nương, nếu ở nhà khác thì không có chuyện ấy, ở Vân gia thì khác lắm, nói tới người vô lý nhất Đại Tống chính là đôi huynh đệ đấy, nương nương mà nhìn thấy hai người họ bê mỳ bát ngồi ở bậc thềm ăn thì sẽ quy củ ở Vân gia là cái gì.
Bạc thái phi nghe vậy thì nhíu mày: - Phú quý ba đời mới biết cách mặc áo, Vân gia phất lên quá nhanh không có lễ số là điều thông cảm được, song trước kia không nói, giờ y đã quốc hầu, là thể diện quốc gia, bệ hạ nên phái quản sự trong cung tới dạy dỗ Vân gia, đây là bệ hạ thể tuất thần tử.
Thục phi vẫn lắc đầu: - Thái phi, không phải vậy đâu, nếu Vân gia muốn lễ số thì họ đã tuân thủ lễ số hơn ai hết, người nghĩ mà xem, Vân hầu là đệ tử đích truyền của Bành Lễ tiên sinh, phu nhân Lục thị là khuê nữ thế gia trăm năm đất Thục, sao không hiểu lễ số, chẳng qua là không muốn tuân thủ mà thôi.
Triệu Trinh gật gù tán đồng: - Thục phi nói phải, cứ nhìn hôm nay tại đại điển, y vứt bỏ trẫm và bách quan văn võ, bỏ cả bộ hạ vào sinh ra tử, một minh bỏ về gặp thê nữ đủ thấy y là người hành động cảm tính không bị ràng buộc rồi.
- Thong thả thôi, dù sao y cũng đã vào Đông Kinh rồi, cho dù là một khúc gỗ mục cũng sẽ được lễ số Đông Kinh hun thành gỗ đàn, ba năm không được thì mười năm.
Thục phi thầm nói trong lòng:" Câu này e là nên nói ngược lại!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.