Quyển 14 - Chương 40: Ai vây ai?
Kiết Dữ 2
30/06/2017
Trần Lâm vén rèm dày đi nhanh vào: - Đại tướng
quân, ba ngày nữa Vương Giới Phủ sẽ tới nơi, mùng ba Tết là ngày bệ hạ
đại yến cùng quần thần, vừa vặn chúng ta ở đây cùng chúc bệ hạ trường
thọ. Nói xong chẳng chút khách khí nhấc tên Thôi béo sang một bên, chiếm chỗ: - Người trẻ tuổi không biết kính già nhường hiền gì cả, đến lượt
não phu rồi. Dùng luôn đũa của Thôi Đạt quơ một miếng thịt dê lớn cho
vào mồm vừa ăn vừa xuýt xoa.
Thôi Đạt không cam tâm, có điều cái lão già gầy như khỉ kia lại có thể một tay nhấc được mình, đoán chừng đánh không lại, không thèm so đo, kiếm đôi đũa khác tiếp tục ăn.
Quân đội Đại Tống đã bôn ba ngoài hoang nguyên hai tháng rồi, thể lực đã tiêu hao tới mép bờ nguy hiểm, không phải ăn một hai bữa mà khôi phục được.
Một mặt vừa tác chiến, một mặt xây dựng công sự, chẳng biết có đủ thể lực cầm cự tới khi thắng lợi không.
- Bảo Hàm Ngưu mang xe kéo ra đón đội ngũ dân phu của Vương An Thạch đi, cần phải giải cứu tướng sĩ khỏi lao động cực nhọc, chuyên tâm tác chiến.
Trần Lâm chắp tay một cái: - Đại soái chớ lo cho tướng sĩ, một trận đại thắng chưa từng có ở ngay trước mắt rồi, tinh thần mọi người đều sung túc, lão phu vừa tuần doanh về, tướng sĩ còn đang tính toán quân công này được thưởng thế nào. Về phần Vương Giới Phủ, lão phu cũng đã phái thân binh đi đón.
Vân Tranh gật đầu hải lòng, sau đó quay sang Tô Tuân: - Lệnh các tướng dứt khoát phải kiên thủ ở tường băng năm ngày, dù tổn thất lớn cũng được, cấm xuất kích, chỉ cần vây người Liêu trong Tây Kinh là thắng chắc.
- Đại soái sao lại trở nên lo lắng như thế, Tây Kinh đã bị chúng ta vây tới một con chim cũng khó bay hoát, cục diện này Tiêu Đả Hổ không thể xoay chiều được.
- Cẩn thận một chút vẫn hơn, giống như đánh cờ, lúc thu quan là trọng yếu nhất, trước khi chặt được đầu địch thì không nên tuyên bố thắng lợi.
Trần Lâm dừng đũa: - Lão phu đem cục diện ở đây viết vào tấu chương, gửi về Đông Kinh được chăng. Giờ ông ta cũng biết cẩn trọng, không tùy tiện như trước nữa, phàm chuyện quan trọng đều hỏi ý Vân Tranh rồi mới làm.
- Ba ngày nữa hẵng viết, khi đó mới thấy được rõ xu thế, Tiêu Đả Hổ không phải là cô quân, chưa nói ba mươi vạn quân dù bị bao vây, không có viện binh thì cũng là lực lượng cường đại.
Vân Tranh nói rồi vén rèm đi ra ngoài, áo lông cừu trắng trên người bị gió lạnh thổi phần phật, men theo đường tuyết quân sĩ đào tới bên tường băng. Tường băng mới chỉ cao bằng hai người, dày ba thước, không chịu nổi nỏ pháo đạn đá công kích.
Vì tăng thêm độ chắc chắn của bức tường, quân tốt chuyên môn thêm vào cành cây, những nơi tường băng ở địa thế cao còn làm nhà băng, nỏ tám trâu đặt bên trong, luôn có một binh tốt giám thị động tĩnh.
Thành Tây Kinh nằm ở vùng bình nguyên, chẳng hiểu vì sao tòa thành này chẳng xây dựa vào bất kỳ ngọn núi nào, vì thế về địa lợi không rõ, song chỉ có thể đặt ở đây, nếu chuyển sang phía đông hoặc phía tây đều không thể khống chế vùng đất rộng lớn. Có lẽ người xây tòa thành này cho rằng ở hoang nguyên có một tòa thành là đáng quý rồi, nên không tính tới vấn đề phòng thủ.
Vân Tranh cưỡi đại thanh mã đi một vòng quanh thành, xác nhận vòng vây không còn sơ hở nào, có điều chim vẫn bay qua được, y nhìn thấy mấy con hải đông thanh bay lên trời, chẳng mấy chốc biến mất, nhất định là đi báo tin, người Liêu cũng đã có thể dùng hải đông thanh làm công tác báo tin đơn giản rồi.
Trong thanh có tiếng trống truyền ra không ngừng, người Liêu cũng trở nên bận rộn, Vân Tranh đặt lên mi nhìn vìa phía tướng thành, thấy chi chít xe bắn đá, bảo Lang Thản đi theo bên cạnh: - Xem ra Tiêu Đả Hổ đã biết chuyện lương thực không còn nhiều, cẩn thận đó.
Lang Thản gật đầu: - Tuy đặt máy ném đá trên tường thành có thể ném xa hơn, nhưng chúng ta cách thành một dặm mà, nơi này địa hình trống trải, hắn muốn đột vây rất khó.
Vân Tranh rũ tuyết trên tay áo: - Ai bao vây ai khó nói lắm, tuy chúng ta bao vây Tiêu Đả Hổ, nhưng ba huyện Đại Đồng, Trường Thanh, Thiên Thành tạo thành thế chân vạc, vai trò rất dễ bị đảo lộn. Bởi vậy tuyệt đối không được lơ là.
Để đối phó với máy ném đá của người Liêu, quân Tống lại bắt đầu một đợt hành động tăng cường độ cao bề dầy tường băng, cho dù là Vân Tranh cũng tham gia.
Bên ngoài thành Tây Kinh khói đen bốc nghi ngút, đó là Vân Tranh chỉ huy quân đào một ngọn đồi lấy ra rất nhiều than đá, một dải Đại Đồng này là nơi sản xuất than trứ danh, những ngọn núi đen xì xì thực ra chính là những mỏ than lộ thiên. Xe trượt từng chuyến từng chuyến chở than tới bên bếp hành quân, sau đó cho đủ các thứ cổ quái vào đun.
Thứ này mà đốt trong nhà băng thì chết người, nhưng đem ra đun tuyết thì tốt, thuận tiện chế tác tường băng. Quân tốt chỉ cần gánh từng gành tuyết lên tường, dùng chân dẫm cho chặt, sau đó là đổ nước lên, chỉ một tuần trà là tường băng cao thêm cả thước.
Quân tốt trên trạm gác hâm mộ nhìn đồng bạn sưởi ấm đun nước, còn mình thì đứng cao uống gió tây bắc, nhưng vẫn nhìn chằm chằm về phía tường thành Tây Kinh, không dám có chút lơ là nào.
Sau tường băng là những quân tốt ôm vũ khí vào lòng ngủ, một khi tù và vang lên, bọn họ phải ngay lập tức thức dậy chiến đấu.
Bức tường băng đầu tiên cao tới hai trượng rồi, Vân Tranh chỉ huy những người không có nhiệm vụ xây tường băng thứ hai, cách thứ nhất hai mươi trượng.
Tin tức từ phía Ngô Kiệt truyền về, quân Liêu ở Đại Đồng đang điên cuồng tiến về phía Tây Kinh, bất ngờ va chạm với Ngô Kiệt ở hoang nguyên, cuộc chiến diễn ra suốt một ngày trời, kết quả là lưỡng bại câu thương, vì thế lui mười dặm cắm trại, nhân lúc quân Liêu liếm vết thương, xây giữa sơn cốc tường băng dài trăm trượng.
Giờ hai quân đang cách tường băng tử chiến.
Cùng lúc đó quân Liêu ở huyện Trường Thanh, Thiên Thành cũng rời thành, có thể nói đã dốc hết toàn bộ binh lực, Hồ Ba Luân Âm báo về, nhân số không ít hơn ba vạn.
Tới đây Vân Tranh coi như yên tâm một nửa, chuyện diễn ra theo đúng phương hướng mà y thúc đẩy, quân Liêu trong băng tuyết phải từ bỏ vũ khí tối thượng là tốc độ của chiến mã, đối diện với quân Tống trang bị đủ thứ vũ khí tầm xa, chẳng qua là bia thịt thôi.
Khi làm việc không cảm thấy lạnh, lúc Vân Tranh sức cùng lực kiệt về tới soái trướng phát hiện áo choàng của mình đã thành vải rách, may mà thứ này chống nước, nếu không sẽ giống Hầu Tử đang vừa kêu vừa gỡ y phục dính trên da thịt.
Đưa tay lên lửa hơ nóng, giờ mới thấy từng cơn đau nhói tim.
Trần Lâm trách: - Loại công việc chân tay này không phải thứ Đại tướng quân nên làm,
- Ý ông là ta nên ngồi trong màn chướng, quyết thắng ngoài ngàn dặm, nhầm rồi, chiến sự tới lúc này cần ta hay không chẳng sao, binh sĩ chịu khó quyến chiến là đủ, ta ngồi không sẽ thấy có lỗi với tướng sĩ vất vả ngoài kia.
Trần Lâm cảm khái: - Lão phu trước kia luôn hoài nghi vì sao ngài chưa từng chiến bại, có phải là lấy chiến thắng lớn che dấu chiến bại nhỏ không, nay nhìn thấy mỗi lần chiến đấu, Đại tướng quân đều dốc toàn lực, chủ soái đã gánh than đun nước rồi, làm sao mà quân sĩ không liều chết, sao mà không thắng.
- Đa tạ giám quân hiểu cho, trên chiến trường ai nấy đều tận lực giữ mạng, tiêu diệt địch, đôi khi làm những chuyện không hay, mong giám quân che dấu giùm.
Nhân lúc lão già âm độc này hiếm khi xúc động một lần, không hòa hoãn quan hệ hai bên một chút có mà dại.
Vân Tranh tuy là lão đại trong quân, nhưng nếu lão già này mà giở trò ngầm ngáng gạt, quá nửa không thể đánh tiếp được, vì thế y có thể lờ đi những kiến nghị thối không ngửi được của Trần Lâm, nhưng không thể sỉ nhục ông ta một cách tùy tiện.
Trần Lâm cười: - Tướng quân ở ngoài có thể không tuân thượng lệnh, điều này lão phu vẫn hiểu, chỉ cần Đại tướng quân một lòng nghĩ cho Đại Tống, chia sẻ ưu phiền với bệ hạ, lão phu sẽ không lắm lời.
Vân Tranh thở dài: - Trong thời gian chinh chiến kéo dài bên ngoài, thông tin không kịp, khó tránh khỏi sinh ra hiểu lầm, vì thế mới bố trí giám quân, làm cầu nối liên hệ giữa trung xu và quân đội.
Hai bên đang hư tình giả ý khách sáo qua lại thì thám báo quân Liêu trên tường thành đang tập kết quy mô lớn.
HẾT!
Thôi Đạt không cam tâm, có điều cái lão già gầy như khỉ kia lại có thể một tay nhấc được mình, đoán chừng đánh không lại, không thèm so đo, kiếm đôi đũa khác tiếp tục ăn.
Quân đội Đại Tống đã bôn ba ngoài hoang nguyên hai tháng rồi, thể lực đã tiêu hao tới mép bờ nguy hiểm, không phải ăn một hai bữa mà khôi phục được.
Một mặt vừa tác chiến, một mặt xây dựng công sự, chẳng biết có đủ thể lực cầm cự tới khi thắng lợi không.
- Bảo Hàm Ngưu mang xe kéo ra đón đội ngũ dân phu của Vương An Thạch đi, cần phải giải cứu tướng sĩ khỏi lao động cực nhọc, chuyên tâm tác chiến.
Trần Lâm chắp tay một cái: - Đại soái chớ lo cho tướng sĩ, một trận đại thắng chưa từng có ở ngay trước mắt rồi, tinh thần mọi người đều sung túc, lão phu vừa tuần doanh về, tướng sĩ còn đang tính toán quân công này được thưởng thế nào. Về phần Vương Giới Phủ, lão phu cũng đã phái thân binh đi đón.
Vân Tranh gật đầu hải lòng, sau đó quay sang Tô Tuân: - Lệnh các tướng dứt khoát phải kiên thủ ở tường băng năm ngày, dù tổn thất lớn cũng được, cấm xuất kích, chỉ cần vây người Liêu trong Tây Kinh là thắng chắc.
- Đại soái sao lại trở nên lo lắng như thế, Tây Kinh đã bị chúng ta vây tới một con chim cũng khó bay hoát, cục diện này Tiêu Đả Hổ không thể xoay chiều được.
- Cẩn thận một chút vẫn hơn, giống như đánh cờ, lúc thu quan là trọng yếu nhất, trước khi chặt được đầu địch thì không nên tuyên bố thắng lợi.
Trần Lâm dừng đũa: - Lão phu đem cục diện ở đây viết vào tấu chương, gửi về Đông Kinh được chăng. Giờ ông ta cũng biết cẩn trọng, không tùy tiện như trước nữa, phàm chuyện quan trọng đều hỏi ý Vân Tranh rồi mới làm.
- Ba ngày nữa hẵng viết, khi đó mới thấy được rõ xu thế, Tiêu Đả Hổ không phải là cô quân, chưa nói ba mươi vạn quân dù bị bao vây, không có viện binh thì cũng là lực lượng cường đại.
Vân Tranh nói rồi vén rèm đi ra ngoài, áo lông cừu trắng trên người bị gió lạnh thổi phần phật, men theo đường tuyết quân sĩ đào tới bên tường băng. Tường băng mới chỉ cao bằng hai người, dày ba thước, không chịu nổi nỏ pháo đạn đá công kích.
Vì tăng thêm độ chắc chắn của bức tường, quân tốt chuyên môn thêm vào cành cây, những nơi tường băng ở địa thế cao còn làm nhà băng, nỏ tám trâu đặt bên trong, luôn có một binh tốt giám thị động tĩnh.
Thành Tây Kinh nằm ở vùng bình nguyên, chẳng hiểu vì sao tòa thành này chẳng xây dựa vào bất kỳ ngọn núi nào, vì thế về địa lợi không rõ, song chỉ có thể đặt ở đây, nếu chuyển sang phía đông hoặc phía tây đều không thể khống chế vùng đất rộng lớn. Có lẽ người xây tòa thành này cho rằng ở hoang nguyên có một tòa thành là đáng quý rồi, nên không tính tới vấn đề phòng thủ.
Vân Tranh cưỡi đại thanh mã đi một vòng quanh thành, xác nhận vòng vây không còn sơ hở nào, có điều chim vẫn bay qua được, y nhìn thấy mấy con hải đông thanh bay lên trời, chẳng mấy chốc biến mất, nhất định là đi báo tin, người Liêu cũng đã có thể dùng hải đông thanh làm công tác báo tin đơn giản rồi.
Trong thanh có tiếng trống truyền ra không ngừng, người Liêu cũng trở nên bận rộn, Vân Tranh đặt lên mi nhìn vìa phía tướng thành, thấy chi chít xe bắn đá, bảo Lang Thản đi theo bên cạnh: - Xem ra Tiêu Đả Hổ đã biết chuyện lương thực không còn nhiều, cẩn thận đó.
Lang Thản gật đầu: - Tuy đặt máy ném đá trên tường thành có thể ném xa hơn, nhưng chúng ta cách thành một dặm mà, nơi này địa hình trống trải, hắn muốn đột vây rất khó.
Vân Tranh rũ tuyết trên tay áo: - Ai bao vây ai khó nói lắm, tuy chúng ta bao vây Tiêu Đả Hổ, nhưng ba huyện Đại Đồng, Trường Thanh, Thiên Thành tạo thành thế chân vạc, vai trò rất dễ bị đảo lộn. Bởi vậy tuyệt đối không được lơ là.
Để đối phó với máy ném đá của người Liêu, quân Tống lại bắt đầu một đợt hành động tăng cường độ cao bề dầy tường băng, cho dù là Vân Tranh cũng tham gia.
Bên ngoài thành Tây Kinh khói đen bốc nghi ngút, đó là Vân Tranh chỉ huy quân đào một ngọn đồi lấy ra rất nhiều than đá, một dải Đại Đồng này là nơi sản xuất than trứ danh, những ngọn núi đen xì xì thực ra chính là những mỏ than lộ thiên. Xe trượt từng chuyến từng chuyến chở than tới bên bếp hành quân, sau đó cho đủ các thứ cổ quái vào đun.
Thứ này mà đốt trong nhà băng thì chết người, nhưng đem ra đun tuyết thì tốt, thuận tiện chế tác tường băng. Quân tốt chỉ cần gánh từng gành tuyết lên tường, dùng chân dẫm cho chặt, sau đó là đổ nước lên, chỉ một tuần trà là tường băng cao thêm cả thước.
Quân tốt trên trạm gác hâm mộ nhìn đồng bạn sưởi ấm đun nước, còn mình thì đứng cao uống gió tây bắc, nhưng vẫn nhìn chằm chằm về phía tường thành Tây Kinh, không dám có chút lơ là nào.
Sau tường băng là những quân tốt ôm vũ khí vào lòng ngủ, một khi tù và vang lên, bọn họ phải ngay lập tức thức dậy chiến đấu.
Bức tường băng đầu tiên cao tới hai trượng rồi, Vân Tranh chỉ huy những người không có nhiệm vụ xây tường băng thứ hai, cách thứ nhất hai mươi trượng.
Tin tức từ phía Ngô Kiệt truyền về, quân Liêu ở Đại Đồng đang điên cuồng tiến về phía Tây Kinh, bất ngờ va chạm với Ngô Kiệt ở hoang nguyên, cuộc chiến diễn ra suốt một ngày trời, kết quả là lưỡng bại câu thương, vì thế lui mười dặm cắm trại, nhân lúc quân Liêu liếm vết thương, xây giữa sơn cốc tường băng dài trăm trượng.
Giờ hai quân đang cách tường băng tử chiến.
Cùng lúc đó quân Liêu ở huyện Trường Thanh, Thiên Thành cũng rời thành, có thể nói đã dốc hết toàn bộ binh lực, Hồ Ba Luân Âm báo về, nhân số không ít hơn ba vạn.
Tới đây Vân Tranh coi như yên tâm một nửa, chuyện diễn ra theo đúng phương hướng mà y thúc đẩy, quân Liêu trong băng tuyết phải từ bỏ vũ khí tối thượng là tốc độ của chiến mã, đối diện với quân Tống trang bị đủ thứ vũ khí tầm xa, chẳng qua là bia thịt thôi.
Khi làm việc không cảm thấy lạnh, lúc Vân Tranh sức cùng lực kiệt về tới soái trướng phát hiện áo choàng của mình đã thành vải rách, may mà thứ này chống nước, nếu không sẽ giống Hầu Tử đang vừa kêu vừa gỡ y phục dính trên da thịt.
Đưa tay lên lửa hơ nóng, giờ mới thấy từng cơn đau nhói tim.
Trần Lâm trách: - Loại công việc chân tay này không phải thứ Đại tướng quân nên làm,
- Ý ông là ta nên ngồi trong màn chướng, quyết thắng ngoài ngàn dặm, nhầm rồi, chiến sự tới lúc này cần ta hay không chẳng sao, binh sĩ chịu khó quyến chiến là đủ, ta ngồi không sẽ thấy có lỗi với tướng sĩ vất vả ngoài kia.
Trần Lâm cảm khái: - Lão phu trước kia luôn hoài nghi vì sao ngài chưa từng chiến bại, có phải là lấy chiến thắng lớn che dấu chiến bại nhỏ không, nay nhìn thấy mỗi lần chiến đấu, Đại tướng quân đều dốc toàn lực, chủ soái đã gánh than đun nước rồi, làm sao mà quân sĩ không liều chết, sao mà không thắng.
- Đa tạ giám quân hiểu cho, trên chiến trường ai nấy đều tận lực giữ mạng, tiêu diệt địch, đôi khi làm những chuyện không hay, mong giám quân che dấu giùm.
Nhân lúc lão già âm độc này hiếm khi xúc động một lần, không hòa hoãn quan hệ hai bên một chút có mà dại.
Vân Tranh tuy là lão đại trong quân, nhưng nếu lão già này mà giở trò ngầm ngáng gạt, quá nửa không thể đánh tiếp được, vì thế y có thể lờ đi những kiến nghị thối không ngửi được của Trần Lâm, nhưng không thể sỉ nhục ông ta một cách tùy tiện.
Trần Lâm cười: - Tướng quân ở ngoài có thể không tuân thượng lệnh, điều này lão phu vẫn hiểu, chỉ cần Đại tướng quân một lòng nghĩ cho Đại Tống, chia sẻ ưu phiền với bệ hạ, lão phu sẽ không lắm lời.
Vân Tranh thở dài: - Trong thời gian chinh chiến kéo dài bên ngoài, thông tin không kịp, khó tránh khỏi sinh ra hiểu lầm, vì thế mới bố trí giám quân, làm cầu nối liên hệ giữa trung xu và quân đội.
Hai bên đang hư tình giả ý khách sáo qua lại thì thám báo quân Liêu trên tường thành đang tập kết quy mô lớn.
HẾT!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.