Quyển 8 - Chương 3: Bệnh ngốc dễ lây
Kiết Dữ 2
04/06/2017
- Chuẩn bị hành trang đi, ta xem chừng ngươi sắp phải đi biên quân rồi. Địch Thanh xem xong tin báo thuộc hạ ở biên ải phía tây truyền về, nói với Vân Tranh một câu, định rời nhà gỗ chuẩn bị vài điều thiết yếu:
- Không đi, năm ngoài xin đi Tần Châu thì bọn chúng không cho đi, giờ người ta đánh tới rồi mới cuống cả lên muốn phái tiểu tử đi. Vân Tranh ngáp sái quai hàm, nằm đó như mèo bệnh: - Lão bà sắp sinh rồi, ai hứng thú đi đâu nữa, không đi đâu, tiểu tử bị bệnh rồi, bệnh lười.
Địch Thanh nhìn Vân Tranh giở trò trẻ con thì phì cười: - Ngươi không đi, ta không đi thì ai đi đây? Đừng hờn dỗi nữa, không phải ngươi đã nói, chúng ta đánh trận không phải vì một người nào đó, mà là vì bách tính, vì thân nhân của chúng ta sao, đã thế rồi sao còn nghĩ không thông? Mau chuẩn bị đi, trong nhà phải bố trí ổn thỏa mới yên tâm đánh trận rồi.
Địch Thanh chỉ cần nghe tới đánh trận là rất hưng phấn, tay ấn sàn gỗ một cái là tung người nhảy xuống, chẳng cần thang, Vân Tranh nhìn mà hâm mộ, khi mình năm mươi tuổi cũng chỉ cần thế thôi.
Bế khuê nữ rời nhà gỗ, nha đầu này ăn nhiều, vận động nhiều cũng ngủ rất nhiều, ngủ say như chết rồi mà bàn tay nhỏ nhắn không chịu buông tai y ra, nó ngủ với mẹ quen sờ ti, cho nên ngủ với cha thì véo tai, không có cái gì cho nó nắm là không được.
Trước kia Vân đại tiểu thư Lạc Lạc ngủ riêng trong nôi, nhưng bị sấm mùa xuân ở Đông Kinh làm sợ, thế là cứ chui vào giường cha mẹ ngủ, đuổi cũng không đi.
Vân gia im phăng phắc, người trong nhà đều ra trang tử cứu tai rồi, năm nay Hoàng Hà ít nước họa hại không chừa nhà nào cả, thế là hoàng đế lại ba phen bốn lượt dâng tấu thỉnh tội, nhưng ông trời chẳng nể mặt đứa con này, nước chẳng có một giọt. Tiếp tới nào là chùa hoàn thượng, đạo quán đạo sĩ, am ni cô đều gõ chương suốt cả ngày, váng hết cả đầu.
Vân gia không làm trò ngu dốt ấy, xe đạp nước không đưa được nước vào ruộng thì làm guồng nước, ở Thục guồng nước khắp nơi, nghĩ không thông sao đám người này không dùng, chỉ biết chổng mông khấn vái?
Vương An Thạch nói nhân định thắng thiên, cầu trời chẳng bằng tự mình ra tay.
Vân Tranh giơ cả hai chân hai tay tán thành, nhưng chuyện mà tên này làm khiến cằm Vân Tranh rớt xuống đất, hắn ta hăm hở xung phong gánh nước từ Hoàng Hà đi tưới, không cần biết tưới vào ruộng nhà ai.
Cách làm ngu dốt này lại được đám mua danh chuốc tiếng tranh nhau hưởng ứng, dẫn người nhà đi gánh nước, thế là bên bờ Hoàng Hà đông người chưa từng có.
Tất nhiên có kẻ làm vì danh tiếng, có người làm vì người khác làm, mình không thể không làm, chắc không cam lòng chịu khổ một mình, đám ngự sử ngôn quan dâng tấu, hi vọng hoàng đế và hoàng hậu làm gương cho thiên hạ, đích thân đi gành nước, nói cái gì mà đồng lòng di chuyển được cả Thái Sơn.
Đáng thương thay cho Triệu Trinh, bị ngự sử ngôn quan dí hết đường trốn, thế là dẫn đại lão bà và tiểu lão bà cùng đi gánh nước.
Đám hủ nho thường ngày cực kỳ coi trọng quy củ, thấy lão bà của hoàng đế xuất đầu lộ diện mà chẳng có ai dị nghị, quỳ hết cả trên đê tung hô "vạn tuế!" quên cả gánh nước.
- Phu quân à, chàng không thấy đó thôi, bệ hạ đích thân gánh nước nhé, hoàng hậu nương nương cũng thế, có điều Thục phi nương nương gánh nhiều nhất, gánh của các nương nương khác chỉ to bằng cái bát.
Lục Khinh Doanh mặc áo vải gai màu xanh, đầu buộc khăn vải xanh, trang phục giống các bà nương ở nông thôn, nghe nói đây là trang phục thời thượng ở Đông Kinh, nữ tử nhà lành đều ăn mặc như vậy, cung tần mỹ nữ không mặc lụa là gấm vóc nữa, toàn bộ đổi sang vải thô.
Vân Tranh đang nằm hóng mát, nghe thế ngồi bật dậy: - Cái gì thế này, nàng và Thu Yên sao cũng ăn mặc như thế, Vương An Thạch muốn cả bà bầu đi gánh nước à, con bà nó, lão tử lấy chùy đồng đi tính sổ, mình ngu đã đành, hại hoàng đế không có não đã đành, Lam Lam cũng ngu dốt nốt, giờ còn muốn hại lão bà của ta à?
- Không phải đâu, thiếp chỉ mặc cho giống mọi người thôi, không có kẻ lại nói ra nói vào, thiếp đâu dại. Lục Khinh Doanh vội giữ trượng phu hùng hùng hổ hổ lại: - Hơn nữa phu quân phu quân đừng nói thế, Vương đại nhân hiện quyền thế ghê lắm, đứng trên bờ đê chỉ huy nhân thủ, người thường không dám lại gần, ngay quan gia cũng phải nghe chỉ huy.
- Tất nhiên ai dám lại gần, sợ bị chấy trên người ông ta bò sang chứ sao. Thấy không phải lão bà mình đi gánh nước, Vân Tranh lại nằm xuống:
-... Lục Khinh Doanh câm nín luôn:
- Nhà ta tưới nước xong chưa?
- Chưa, mới tưới được một chút, phu quân không biết, gầu nước đầu đổ xuống, chưa đợi được gầu nước thứ hai thì đã bị mặt đất hút cạn khô, nhà ta không đủ nhân lực.
- Vân Nhị đang chỉ huy thợ làm guồng nước, đợi nó làm xong là được, hôm trước ta nghe bọn chúng nói, mai là lắp guồng, lúa mạch nhà ta thế nào cũng có nước tưới thôi. Vân Tranh khẽ đung đưa võng ru khuê nữ, đứa bé này giống y vô cùng, má lúm đồng tiền này, mũi thẳng nhỏ này, hai cái răng cửa to này, cũng thích mấy thứ kỳ quái giống y nữa:
- Phu quân, guồng nước trong Thục đều lắp bên suối, nước Hoàng Hà xuống quá thấp rồi, guồng không tới.
Vân Tranh thở dài: - Sau này nàng tránh xa Vương An Thạch ra, cẩn thận lây bệnh ngu của ông ta. Ta thấy họ hì hụi gánh nước rất chướng mắt nên lên triều đề xuất dùng guồng nước rồi, ông ta nói y hệt nàng, lại còn chê bai đây là kỹ xảo mánh mung, có công cụ không dùng, thích sống như thời tiền sử cơ. Ta lười tranh cãi với ông ta, nhưng với nàng thì phải nói cho rõ, tránh người ta bảo Văn Tín hầu cưới phải lão bà ngốc.
Lục Khinh Doanh bị trượng phu nói là ngốc, hờn dỗi đánh cho y một cái, cố cãi: - Guồng nước trong Thục quá nhỏ mà.
- Tránh, tránh ra, đừng lây bệnh ngốc cho khuê nữ, nhỏ thì không biết làm to ra à? Mực nước sâu ba trượng, chúng ta làm bánh xe nước có bán kính hơn ba trượng không phải xong à? Ở Thục lắp guồng nước bên suối nhỏ đương nhiên chỉ có thể làm cái nhỏ, đây là Hoàng Hà, nước chảy siết sợ gì không quay nổi guồng to.
Cát Thu Yên thấy Lục Khinh Doanh bị lão gia mắng, thế là phì cười, liền bị Lục Khinh Doanh thẹn quá hóa giận, cầm chổi lông gà đánh đuổi.
- Phu quân, có phải chàng không vừa mắt với Vương An Thạch không, người ta đang lúc đắc thế, danh khí lớn, nhà ta mà lắp guồng nước xong, ông ta biến thành trò cười cho toàn thiên hạ. Bị trượng phu mắng là bà nương ngốc không hề gì, Lục Khinh Doanh lo chuyện khác, nàng nhận ra người trượng phu khó chịu là Vương an Thạch:
- Vương An Thạch thích nhất là lôi kéo kích động đại chúng, lấy lực lượng đó phục vụ cho mình, sau đó lấy danh nghĩa đại chúng đòi quyền lực của quốc gia. Lần này thiên tai tuy lớn, nhưng chỉ cần phương pháp xử lý đúng đắn, sẽ có thể khống chế trong phạm vi tổn thất có thể chịu được, với trí tuệ của ông ta, sao không nghĩ ra thiên địa có vô vàn biện pháp để dùng, ông ta lại chọn cách ngu xuẩn nhất, nàng biết vì sao không? Ông ta đã tích lũy danh tiếng đấy, chỉ cần Đại Tống xuất hiện một người mang hi vọng ba mươi năm của thiên hạ, thì người đó tha hồ hô phong hoán vũ trên triều đình, dù là lão hồ ly như Bàng Tịch cũng không phải đối thủ.
- Nàng không tin thì cứ đợi mà xem đi, hành động của Vương An Thạch thời gian qua khiến Bàng Tịch, Hàn Kỳ rất bất mãn, chỉ cần nhà chúng ta lắp guồng nước lên là có người xử trí ông ta. Nếu như ông ta đã nói thứ kỹ xảo mánh mung không được đưa lên triều đường đại nhã thì chuẩn bị đón sự phản kích của ta, Vân Tranh này không phản kích sẽ bị người ta coi khinh.
Lục Khinh Doanh nghe vậy liền nghĩ thông đầu đuôi, vỗ bàn hưởng ứng: - Phu quân, ngày mai thiếp mời hết phụ nhân trong kinh thành ra bên sông xem, Vương An Thạch dám xem thường phu quân của thiếp, thiếp sẽ biến ông ta thành trò hề ở Đông Kinh.
Thế mới là lão bà của mình, Vân Tranh cười ha hả: - Thế cũng tốt, đoán chừng ta không thể ở nhà lâu được nữa, phu nhân lập uy cũng tốt.
- Hi hi hi, không những thế còn phải nâng cao danh tiếng của Nhị thúc nữa, để thiếp đi tìm Nhị thúc, nhất định là rất thích chuyện này.
Vân Tranh rất mong đợi biểu diễn của lão bà và Vân Nhị, nhưng y thì không thể đi, nếu đi sẽ thành tử địch, nghĩ tới quyền lực ngợp trời của Vương An Thạch sau này, cũng nên để lại chút đường lui thì hơn.
- Không đi, năm ngoài xin đi Tần Châu thì bọn chúng không cho đi, giờ người ta đánh tới rồi mới cuống cả lên muốn phái tiểu tử đi. Vân Tranh ngáp sái quai hàm, nằm đó như mèo bệnh: - Lão bà sắp sinh rồi, ai hứng thú đi đâu nữa, không đi đâu, tiểu tử bị bệnh rồi, bệnh lười.
Địch Thanh nhìn Vân Tranh giở trò trẻ con thì phì cười: - Ngươi không đi, ta không đi thì ai đi đây? Đừng hờn dỗi nữa, không phải ngươi đã nói, chúng ta đánh trận không phải vì một người nào đó, mà là vì bách tính, vì thân nhân của chúng ta sao, đã thế rồi sao còn nghĩ không thông? Mau chuẩn bị đi, trong nhà phải bố trí ổn thỏa mới yên tâm đánh trận rồi.
Địch Thanh chỉ cần nghe tới đánh trận là rất hưng phấn, tay ấn sàn gỗ một cái là tung người nhảy xuống, chẳng cần thang, Vân Tranh nhìn mà hâm mộ, khi mình năm mươi tuổi cũng chỉ cần thế thôi.
Bế khuê nữ rời nhà gỗ, nha đầu này ăn nhiều, vận động nhiều cũng ngủ rất nhiều, ngủ say như chết rồi mà bàn tay nhỏ nhắn không chịu buông tai y ra, nó ngủ với mẹ quen sờ ti, cho nên ngủ với cha thì véo tai, không có cái gì cho nó nắm là không được.
Trước kia Vân đại tiểu thư Lạc Lạc ngủ riêng trong nôi, nhưng bị sấm mùa xuân ở Đông Kinh làm sợ, thế là cứ chui vào giường cha mẹ ngủ, đuổi cũng không đi.
Vân gia im phăng phắc, người trong nhà đều ra trang tử cứu tai rồi, năm nay Hoàng Hà ít nước họa hại không chừa nhà nào cả, thế là hoàng đế lại ba phen bốn lượt dâng tấu thỉnh tội, nhưng ông trời chẳng nể mặt đứa con này, nước chẳng có một giọt. Tiếp tới nào là chùa hoàn thượng, đạo quán đạo sĩ, am ni cô đều gõ chương suốt cả ngày, váng hết cả đầu.
Vân gia không làm trò ngu dốt ấy, xe đạp nước không đưa được nước vào ruộng thì làm guồng nước, ở Thục guồng nước khắp nơi, nghĩ không thông sao đám người này không dùng, chỉ biết chổng mông khấn vái?
Vương An Thạch nói nhân định thắng thiên, cầu trời chẳng bằng tự mình ra tay.
Vân Tranh giơ cả hai chân hai tay tán thành, nhưng chuyện mà tên này làm khiến cằm Vân Tranh rớt xuống đất, hắn ta hăm hở xung phong gánh nước từ Hoàng Hà đi tưới, không cần biết tưới vào ruộng nhà ai.
Cách làm ngu dốt này lại được đám mua danh chuốc tiếng tranh nhau hưởng ứng, dẫn người nhà đi gánh nước, thế là bên bờ Hoàng Hà đông người chưa từng có.
Tất nhiên có kẻ làm vì danh tiếng, có người làm vì người khác làm, mình không thể không làm, chắc không cam lòng chịu khổ một mình, đám ngự sử ngôn quan dâng tấu, hi vọng hoàng đế và hoàng hậu làm gương cho thiên hạ, đích thân đi gành nước, nói cái gì mà đồng lòng di chuyển được cả Thái Sơn.
Đáng thương thay cho Triệu Trinh, bị ngự sử ngôn quan dí hết đường trốn, thế là dẫn đại lão bà và tiểu lão bà cùng đi gánh nước.
Đám hủ nho thường ngày cực kỳ coi trọng quy củ, thấy lão bà của hoàng đế xuất đầu lộ diện mà chẳng có ai dị nghị, quỳ hết cả trên đê tung hô "vạn tuế!" quên cả gánh nước.
- Phu quân à, chàng không thấy đó thôi, bệ hạ đích thân gánh nước nhé, hoàng hậu nương nương cũng thế, có điều Thục phi nương nương gánh nhiều nhất, gánh của các nương nương khác chỉ to bằng cái bát.
Lục Khinh Doanh mặc áo vải gai màu xanh, đầu buộc khăn vải xanh, trang phục giống các bà nương ở nông thôn, nghe nói đây là trang phục thời thượng ở Đông Kinh, nữ tử nhà lành đều ăn mặc như vậy, cung tần mỹ nữ không mặc lụa là gấm vóc nữa, toàn bộ đổi sang vải thô.
Vân Tranh đang nằm hóng mát, nghe thế ngồi bật dậy: - Cái gì thế này, nàng và Thu Yên sao cũng ăn mặc như thế, Vương An Thạch muốn cả bà bầu đi gánh nước à, con bà nó, lão tử lấy chùy đồng đi tính sổ, mình ngu đã đành, hại hoàng đế không có não đã đành, Lam Lam cũng ngu dốt nốt, giờ còn muốn hại lão bà của ta à?
- Không phải đâu, thiếp chỉ mặc cho giống mọi người thôi, không có kẻ lại nói ra nói vào, thiếp đâu dại. Lục Khinh Doanh vội giữ trượng phu hùng hùng hổ hổ lại: - Hơn nữa phu quân phu quân đừng nói thế, Vương đại nhân hiện quyền thế ghê lắm, đứng trên bờ đê chỉ huy nhân thủ, người thường không dám lại gần, ngay quan gia cũng phải nghe chỉ huy.
- Tất nhiên ai dám lại gần, sợ bị chấy trên người ông ta bò sang chứ sao. Thấy không phải lão bà mình đi gánh nước, Vân Tranh lại nằm xuống:
-... Lục Khinh Doanh câm nín luôn:
- Nhà ta tưới nước xong chưa?
- Chưa, mới tưới được một chút, phu quân không biết, gầu nước đầu đổ xuống, chưa đợi được gầu nước thứ hai thì đã bị mặt đất hút cạn khô, nhà ta không đủ nhân lực.
- Vân Nhị đang chỉ huy thợ làm guồng nước, đợi nó làm xong là được, hôm trước ta nghe bọn chúng nói, mai là lắp guồng, lúa mạch nhà ta thế nào cũng có nước tưới thôi. Vân Tranh khẽ đung đưa võng ru khuê nữ, đứa bé này giống y vô cùng, má lúm đồng tiền này, mũi thẳng nhỏ này, hai cái răng cửa to này, cũng thích mấy thứ kỳ quái giống y nữa:
- Phu quân, guồng nước trong Thục đều lắp bên suối, nước Hoàng Hà xuống quá thấp rồi, guồng không tới.
Vân Tranh thở dài: - Sau này nàng tránh xa Vương An Thạch ra, cẩn thận lây bệnh ngu của ông ta. Ta thấy họ hì hụi gánh nước rất chướng mắt nên lên triều đề xuất dùng guồng nước rồi, ông ta nói y hệt nàng, lại còn chê bai đây là kỹ xảo mánh mung, có công cụ không dùng, thích sống như thời tiền sử cơ. Ta lười tranh cãi với ông ta, nhưng với nàng thì phải nói cho rõ, tránh người ta bảo Văn Tín hầu cưới phải lão bà ngốc.
Lục Khinh Doanh bị trượng phu nói là ngốc, hờn dỗi đánh cho y một cái, cố cãi: - Guồng nước trong Thục quá nhỏ mà.
- Tránh, tránh ra, đừng lây bệnh ngốc cho khuê nữ, nhỏ thì không biết làm to ra à? Mực nước sâu ba trượng, chúng ta làm bánh xe nước có bán kính hơn ba trượng không phải xong à? Ở Thục lắp guồng nước bên suối nhỏ đương nhiên chỉ có thể làm cái nhỏ, đây là Hoàng Hà, nước chảy siết sợ gì không quay nổi guồng to.
Cát Thu Yên thấy Lục Khinh Doanh bị lão gia mắng, thế là phì cười, liền bị Lục Khinh Doanh thẹn quá hóa giận, cầm chổi lông gà đánh đuổi.
- Phu quân, có phải chàng không vừa mắt với Vương An Thạch không, người ta đang lúc đắc thế, danh khí lớn, nhà ta mà lắp guồng nước xong, ông ta biến thành trò cười cho toàn thiên hạ. Bị trượng phu mắng là bà nương ngốc không hề gì, Lục Khinh Doanh lo chuyện khác, nàng nhận ra người trượng phu khó chịu là Vương an Thạch:
- Vương An Thạch thích nhất là lôi kéo kích động đại chúng, lấy lực lượng đó phục vụ cho mình, sau đó lấy danh nghĩa đại chúng đòi quyền lực của quốc gia. Lần này thiên tai tuy lớn, nhưng chỉ cần phương pháp xử lý đúng đắn, sẽ có thể khống chế trong phạm vi tổn thất có thể chịu được, với trí tuệ của ông ta, sao không nghĩ ra thiên địa có vô vàn biện pháp để dùng, ông ta lại chọn cách ngu xuẩn nhất, nàng biết vì sao không? Ông ta đã tích lũy danh tiếng đấy, chỉ cần Đại Tống xuất hiện một người mang hi vọng ba mươi năm của thiên hạ, thì người đó tha hồ hô phong hoán vũ trên triều đình, dù là lão hồ ly như Bàng Tịch cũng không phải đối thủ.
- Nàng không tin thì cứ đợi mà xem đi, hành động của Vương An Thạch thời gian qua khiến Bàng Tịch, Hàn Kỳ rất bất mãn, chỉ cần nhà chúng ta lắp guồng nước lên là có người xử trí ông ta. Nếu như ông ta đã nói thứ kỹ xảo mánh mung không được đưa lên triều đường đại nhã thì chuẩn bị đón sự phản kích của ta, Vân Tranh này không phản kích sẽ bị người ta coi khinh.
Lục Khinh Doanh nghe vậy liền nghĩ thông đầu đuôi, vỗ bàn hưởng ứng: - Phu quân, ngày mai thiếp mời hết phụ nhân trong kinh thành ra bên sông xem, Vương An Thạch dám xem thường phu quân của thiếp, thiếp sẽ biến ông ta thành trò hề ở Đông Kinh.
Thế mới là lão bà của mình, Vân Tranh cười ha hả: - Thế cũng tốt, đoán chừng ta không thể ở nhà lâu được nữa, phu nhân lập uy cũng tốt.
- Hi hi hi, không những thế còn phải nâng cao danh tiếng của Nhị thúc nữa, để thiếp đi tìm Nhị thúc, nhất định là rất thích chuyện này.
Vân Tranh rất mong đợi biểu diễn của lão bà và Vân Nhị, nhưng y thì không thể đi, nếu đi sẽ thành tử địch, nghĩ tới quyền lực ngợp trời của Vương An Thạch sau này, cũng nên để lại chút đường lui thì hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.