Quyển 15 - Chương 3: Bi ai của Hi Lạp Mộc Luân
Kiết Dữ 2
30/06/2017
Khi Vân Tranh giao chiến với nước Liêu ở phương
đông, Một Tàng Ngoa Bàng ở phương bắc giao chiến với Da Luật Tín, bất kể là Vân Tranh hay Một Tàng Ngoa Bàng đều không có tinh lực đối phó với
Ủy Ca Ninh Lệnh, hoặc có thể nói hai người bọn họ đều không coi đội quân vẻn vẹn hai nghìn người ra cái gì.
Nghĩ tới chuyện này lòng Ủy Ca Ninh Lệnh lòng như dao cắt, ông ta xuất thân cành vàng lá ngọc, đã bao giờ bị người ta xem thường?
Phụ huynh mình anh hùng bậc nào, ai ngờ đường đường gia tộc Ngỗi Minh lại luân lạc tới mức này.
Ủy Ca Ninh Lệnh tới thành Hà Khúc, cũng tới Nhạn Môn Quan, thậm chí còn tới Tây Kinh, ông ta ngàn vạn lần không ngờ rằng, chỉ mới một mùa đông mà người Tống đã có mặt khắp nơi. Đứng trên đồi cao, nhìn thấy vô số người Tống được quân đội bảo vệ, chăm chỉ canh tác, tứng khoảnh đất hoang vu đang được trâu kéo cày khai phá, cảnh tượng hoang vu thay thế bằng những cánh đồng vuông vức, nhưng con kênh dẫn nước trải đi muôn nơi.
Mỗi khi ông ta vừa xuất hiện, quân Tống bảo vệ lưu dân tức thì thổi tù và, lưu dân nhanh chóng vào thành, tiếp đó kỵ binh quân Tống giơ cờ tam giác hung hắc lao về phía mình.
Một trăm quân tốt chẳng là cái gì với Ủy Ca Ninh Lệnh, cho dù là quân Tống có thứ vũ khí gọi là thuốc nổ thì ông ta cũng chẳng bận tâm, nhưng nếu bị một đội quân Tống cầm chân, sẽ bị vô số quân Tống từ bốn phương tám hướng bao vây.
Những ngày qua ông ta bắt được không dưới mười quân Tống lạc đàn, thu hoạch được ít tạc đạn, cũng từ miệng quân Tống biết cách sử dụng chúng.
Nhưng làm sao chế tạo được thứ tạc đạn này thì cho dù có moi ruột quân Tống ra, câu trả lời vẫn là không biết.
Ủy Ca Ninh Lệnh rất muốn trang bị cho số quân ít ỏi còn lại của mình sung túc tạc đạn cùng với thứ nỏ cung đơn giản hiệu quả của quân Tống, tiếc là chỉ quân Tống tinh nhuệ nhất mới có.
Ông ta cũng khao khát cái đầu của Vân Tranh, nửa đêm tỉnh giấc, luôn mơ thấy một người Tống mặc nho sam màu xanh cười nhạo mình. Ông ta chẳng biết Vân Tranh trông thế nào, chỉ biết tướng mạo Vân Tranh đẹp đẽ như nữ tử ... Đó là miêu tả của Một Tàng Ngoa Bàng về Vân Tranh.
Bầy sói ở trong sơn cốc ăn tử thi, đó là những kẻ thà chết đói trong sơn cốc cũng không dám mò lên thảo nguyên tìm đường sống, những kẻ đã sợ vỡ mật, bọn chúng không còn là dũng sĩ nữa, mà là một đám phế vật vô tích sự.
Đám quân Liêu may mắn sống sót coi bầy sói là thức ăn, mà bầy sói cũng coi đám bại binh này là lương thực, vì thế một cuộc chiến giữa thức ăn và thức ăn diễn ra dữ dội ở sơn cốc.
Ủy Ca Ninh Lệnh đứng trên đỉnh sơn cốc, lạnh lùng nhìn cuộc chiến, trong mắt ông ta, chỉ có người cuối cùng sống sót mới có tư cách được lương thực và vũ khí của mình.
Nội dung bức thư của Vân Tranh được người ta cố ý truyền đi khắp thảo nguyên, Ủy Ca Ninh Lệnh tỉnh ngộ, Một Tàng Ngoa Bàng không phải đi cướp bảo tàng, mà cướp nhân khẩu di cư tới phía tây, với ông ta mà nói không khác gì nhìn thấy ánh đèn giữa đêm đen, chỉ cần nhanh chóng thu gom bại binh quân Liêu trên thảo nguyên, ông ta sẽ kiến lập được đội quân thuốc về mình. Vì thế ông ta từ bỏ kế hoạch báo thù, bắt đầu thu nhận tất cả dũng sĩ nhìn trúng, gia nhập đội quân của mình.
- Đại soái, đám bại binh này không chống cự được bao lâu nữa đâu, số người Liêu còn lại trông có vẻ cũng toàn là hảo hán, chúng ta cứu chứ?
Ủy Ca Ninh Lệnh lắc đầu: - Không cần, chúng ta chỉ cần những kẻ giỏi nhất, bại binh thu nhận ở một nơi không quá ba mươi người! Sau này cứ theo nguyên tắc đó chấp hành.
Phó tướng nghiêm túc gật đầu, đại soái nói không sai chút nào, những kẻ này khó một lòng với mình, nếu để tạo thành cục diện khách áp chủ thì không hay chút nào.
Dưới sơn cốc, Hi Lạp Mộc Luân phát ra tiếng gầm gừ như sói, chiếc thuẫn tròn đã xuất hiện vết nứt đeo trên lưng, một con sói xám to lớn đang bám lên thuẫn, cái móng sức nhọn cào thẫn rào rạo, mũi kiếm thình lình từ dưới thuẫn bài đâm xuyên bụng con sói, hắn dùng sức rạch xuống, nội tàng sói đổ ra ồng ộc, con sói nhũn người ngã gục trên mặt đất.
Chiến tranh tàn khốc đã xóa hết đi sự non nớt trên người thiếu niên mười lăm tuổi này, Hi Lạp Mộc Luân chỉ còn lại quyết tâm về nhà.
Toàn bộ người quen đều đã chết, khi đột phá khỏi Tây Kinh, từng có một dạo Hi Lạp Mộc Luân cho rằng mình đã chết, một viên tạc đạn cháy xì xì rơi xuống, trúng mộc thuẫn không biết bắn đi đâu, một mũi nỏ tiễn lao vù vù tới, hắn đã kiệt sức không thể tránh được, không ngờ có tên vì bỏ chạy dẫm qua người hắn nhận lấy.
Sở dĩ hắn còn chưa chết mệt vì có một con chiến mã bị hoảng sợ chạy qua bên cạnh, kỵ sĩ trên lưng ngựa không còn nữa, hắn liền vội vàng leo ngay lên lưng ngựa, bị con chiến mã phát cuồng đó đưa đi khỏi vùng đất chết chóc.
Về sau trên hoang nguyên không ngừng bị kỵ binh người Tống truy sát, hắn uống sữa ngựa, rồi máu ngựa, cuối cùng đành phải giết con ngựa đã suy nhược, bắt đầu ăn thịt ngựa, dựa vào số thịt ít ỏi đó, hắn vượt qua được mùa đông.
Còn sống, Hi Lạp Mộc Luân chẳng biết đó là may mắn hay bi ai, nhưng còn sống là hắn còn đấu tranh.
Giờ đây không ai nhận ra được người trông như dã nhân kia chính là Hi Lạp Mộc Luân, vì số thịt ngựa, hắn giết tên quý tộc lệnh hắn giao nộp thịt ngựa, vì giữ thịt ngựa, hắn giết Liêu binh hung hãn.
Nay vì số thịt ngựa cuối cùng, hắn phải chiến đầu với bầy sói.
Khi Hi Lạp Mộc Luân thấy mình sắp không cầm cự được nữa, lang vương ngửa cổ tru dài, đàn sói đã kiếm đủ thức ăn rút lui, nhưng bọn chúng không bỏ đi, mà cắn xé thi thể quân Liêu ở cửa núi.
Hi Lạp Mộc Luân cũng kéo hai cái xác sói, chuẩn bị lột da chúng làm y phục, còn thịt của chúng, phải hun lửa làm thịt xông khói mới ăn được.
Còn chưa kịp làm gì thì một đội nhân mã hung mãnh từ cửa núi đán vào, đàn sói đang tranh nhau thức ăn bị kỵ binh chém giết thoáng cái đã bỏ chạy tứ tán.
Đám người này rõ ràng không phải thợ săn, mặc kệ đàn sói, từ từ giảm tốc độ tới trước mặt những Liêu binh may mắn còn sống.
Hi Lạp Mộc Luân bỏ thịt sói xuống, cầm mộc thuẫn lên, đám người kia đều mang theo trường cung, hắn không dám khẳng định mình có thể vượt được núi dưới mưa tên, càng không dám khẳng định sau núi còn có người không.
Rất nhanh suy nghĩ của hắn được người khác kiểm chứng, hai tên Liêu binh cách xa hơn bỏ chạy lên núi, nhưng tốc rơi xuống càng nhanh hơn tốc độ leo lên, vì chúng bị trường tiễn xuyên họng.
- Bọn ta muốn chiêu mộ dũng sĩ! Một tên đại hán trọc đầu rời đội ngũ đi lên, chỉ bại binh nước Liêu: - Nhưng chúng ta chỉ cần ba mươi người.
Nghe thấy thế Hi Lạp Mộc Luân ngay lập tức rụt người lại, mộc thuẫn tuy không lớn, nhưng hắn đã học được cách làm sao để mộc thuẫn che chắn được thật nhiều bộ phận cơ thể.
Trong sơn cốc ít nhất có tám mươi người, Hi Lạp Mộc Luân đã đếm rồi, nói cách khác ít nhất có năm mươi người bị đào thải, xông ra hay chống lại là hành vi ngu xuẩn, vậy chỉ còn một cách là giết nhau thôi.
Hắn muốn tránh sự tương tàn tàn khốc đó, nhưng người khác không cho hắn toại nguyện, đao chém lên mộc thuẫn phát ra tiếng cồm cộp, Hi Lạp Một Luân rút đao dưới thuẫn ra, giết chết kẻ nóng lòng muốn sống kia.
Hi Lạp Mộc Luân đứng lên cẩn thận dùng thuẫn che chắn thân trên lùi về nơi cư trú, nơi này có vị trí rất tốt, hai tảng đá lớn hai bên chỉ có khe hở rộng ba xích phía trước để ra vào.
Người khác cũng phát hiện rồi, năm người kết thành đồng minh tạm thời, bọn chúng cho rằng chỉ cần giết Hi Lạp Mộc Luân, dựa vào địa thế này có thể cầm cự tới cùng.
Ủy Ca Ninh Lệnh hứng thú nhìn cuộc chiến trong sơn cốc, ngay từ đầu ông ta đã chú ý tới Hi Lạp Mộc Luân, tên Liêu binh đó gây ông ta ấn tượng rất sau, khi chiến đấu với đàn sói, người khác chỉ biết dùng sức liều mạng, còn hắn tiến lui có phương pháp, lúc nào cũng giữ sức chiến đấu, nên khi kết thúc cuộc chiến còn sức lấy mấy đùi sói làm thịt hun khói.
Ông ta rất muốn thu nạp Hi Lạp Mộc Luân, nhưng sẽ không can thiệp vào cuộc chiến, nếu hắn chết dưới đao năm người kia cũng chẳng quá đáng tiếc.
Nghĩ tới chuyện này lòng Ủy Ca Ninh Lệnh lòng như dao cắt, ông ta xuất thân cành vàng lá ngọc, đã bao giờ bị người ta xem thường?
Phụ huynh mình anh hùng bậc nào, ai ngờ đường đường gia tộc Ngỗi Minh lại luân lạc tới mức này.
Ủy Ca Ninh Lệnh tới thành Hà Khúc, cũng tới Nhạn Môn Quan, thậm chí còn tới Tây Kinh, ông ta ngàn vạn lần không ngờ rằng, chỉ mới một mùa đông mà người Tống đã có mặt khắp nơi. Đứng trên đồi cao, nhìn thấy vô số người Tống được quân đội bảo vệ, chăm chỉ canh tác, tứng khoảnh đất hoang vu đang được trâu kéo cày khai phá, cảnh tượng hoang vu thay thế bằng những cánh đồng vuông vức, nhưng con kênh dẫn nước trải đi muôn nơi.
Mỗi khi ông ta vừa xuất hiện, quân Tống bảo vệ lưu dân tức thì thổi tù và, lưu dân nhanh chóng vào thành, tiếp đó kỵ binh quân Tống giơ cờ tam giác hung hắc lao về phía mình.
Một trăm quân tốt chẳng là cái gì với Ủy Ca Ninh Lệnh, cho dù là quân Tống có thứ vũ khí gọi là thuốc nổ thì ông ta cũng chẳng bận tâm, nhưng nếu bị một đội quân Tống cầm chân, sẽ bị vô số quân Tống từ bốn phương tám hướng bao vây.
Những ngày qua ông ta bắt được không dưới mười quân Tống lạc đàn, thu hoạch được ít tạc đạn, cũng từ miệng quân Tống biết cách sử dụng chúng.
Nhưng làm sao chế tạo được thứ tạc đạn này thì cho dù có moi ruột quân Tống ra, câu trả lời vẫn là không biết.
Ủy Ca Ninh Lệnh rất muốn trang bị cho số quân ít ỏi còn lại của mình sung túc tạc đạn cùng với thứ nỏ cung đơn giản hiệu quả của quân Tống, tiếc là chỉ quân Tống tinh nhuệ nhất mới có.
Ông ta cũng khao khát cái đầu của Vân Tranh, nửa đêm tỉnh giấc, luôn mơ thấy một người Tống mặc nho sam màu xanh cười nhạo mình. Ông ta chẳng biết Vân Tranh trông thế nào, chỉ biết tướng mạo Vân Tranh đẹp đẽ như nữ tử ... Đó là miêu tả của Một Tàng Ngoa Bàng về Vân Tranh.
Bầy sói ở trong sơn cốc ăn tử thi, đó là những kẻ thà chết đói trong sơn cốc cũng không dám mò lên thảo nguyên tìm đường sống, những kẻ đã sợ vỡ mật, bọn chúng không còn là dũng sĩ nữa, mà là một đám phế vật vô tích sự.
Đám quân Liêu may mắn sống sót coi bầy sói là thức ăn, mà bầy sói cũng coi đám bại binh này là lương thực, vì thế một cuộc chiến giữa thức ăn và thức ăn diễn ra dữ dội ở sơn cốc.
Ủy Ca Ninh Lệnh đứng trên đỉnh sơn cốc, lạnh lùng nhìn cuộc chiến, trong mắt ông ta, chỉ có người cuối cùng sống sót mới có tư cách được lương thực và vũ khí của mình.
Nội dung bức thư của Vân Tranh được người ta cố ý truyền đi khắp thảo nguyên, Ủy Ca Ninh Lệnh tỉnh ngộ, Một Tàng Ngoa Bàng không phải đi cướp bảo tàng, mà cướp nhân khẩu di cư tới phía tây, với ông ta mà nói không khác gì nhìn thấy ánh đèn giữa đêm đen, chỉ cần nhanh chóng thu gom bại binh quân Liêu trên thảo nguyên, ông ta sẽ kiến lập được đội quân thuốc về mình. Vì thế ông ta từ bỏ kế hoạch báo thù, bắt đầu thu nhận tất cả dũng sĩ nhìn trúng, gia nhập đội quân của mình.
- Đại soái, đám bại binh này không chống cự được bao lâu nữa đâu, số người Liêu còn lại trông có vẻ cũng toàn là hảo hán, chúng ta cứu chứ?
Ủy Ca Ninh Lệnh lắc đầu: - Không cần, chúng ta chỉ cần những kẻ giỏi nhất, bại binh thu nhận ở một nơi không quá ba mươi người! Sau này cứ theo nguyên tắc đó chấp hành.
Phó tướng nghiêm túc gật đầu, đại soái nói không sai chút nào, những kẻ này khó một lòng với mình, nếu để tạo thành cục diện khách áp chủ thì không hay chút nào.
Dưới sơn cốc, Hi Lạp Mộc Luân phát ra tiếng gầm gừ như sói, chiếc thuẫn tròn đã xuất hiện vết nứt đeo trên lưng, một con sói xám to lớn đang bám lên thuẫn, cái móng sức nhọn cào thẫn rào rạo, mũi kiếm thình lình từ dưới thuẫn bài đâm xuyên bụng con sói, hắn dùng sức rạch xuống, nội tàng sói đổ ra ồng ộc, con sói nhũn người ngã gục trên mặt đất.
Chiến tranh tàn khốc đã xóa hết đi sự non nớt trên người thiếu niên mười lăm tuổi này, Hi Lạp Mộc Luân chỉ còn lại quyết tâm về nhà.
Toàn bộ người quen đều đã chết, khi đột phá khỏi Tây Kinh, từng có một dạo Hi Lạp Mộc Luân cho rằng mình đã chết, một viên tạc đạn cháy xì xì rơi xuống, trúng mộc thuẫn không biết bắn đi đâu, một mũi nỏ tiễn lao vù vù tới, hắn đã kiệt sức không thể tránh được, không ngờ có tên vì bỏ chạy dẫm qua người hắn nhận lấy.
Sở dĩ hắn còn chưa chết mệt vì có một con chiến mã bị hoảng sợ chạy qua bên cạnh, kỵ sĩ trên lưng ngựa không còn nữa, hắn liền vội vàng leo ngay lên lưng ngựa, bị con chiến mã phát cuồng đó đưa đi khỏi vùng đất chết chóc.
Về sau trên hoang nguyên không ngừng bị kỵ binh người Tống truy sát, hắn uống sữa ngựa, rồi máu ngựa, cuối cùng đành phải giết con ngựa đã suy nhược, bắt đầu ăn thịt ngựa, dựa vào số thịt ít ỏi đó, hắn vượt qua được mùa đông.
Còn sống, Hi Lạp Mộc Luân chẳng biết đó là may mắn hay bi ai, nhưng còn sống là hắn còn đấu tranh.
Giờ đây không ai nhận ra được người trông như dã nhân kia chính là Hi Lạp Mộc Luân, vì số thịt ngựa, hắn giết tên quý tộc lệnh hắn giao nộp thịt ngựa, vì giữ thịt ngựa, hắn giết Liêu binh hung hãn.
Nay vì số thịt ngựa cuối cùng, hắn phải chiến đầu với bầy sói.
Khi Hi Lạp Mộc Luân thấy mình sắp không cầm cự được nữa, lang vương ngửa cổ tru dài, đàn sói đã kiếm đủ thức ăn rút lui, nhưng bọn chúng không bỏ đi, mà cắn xé thi thể quân Liêu ở cửa núi.
Hi Lạp Mộc Luân cũng kéo hai cái xác sói, chuẩn bị lột da chúng làm y phục, còn thịt của chúng, phải hun lửa làm thịt xông khói mới ăn được.
Còn chưa kịp làm gì thì một đội nhân mã hung mãnh từ cửa núi đán vào, đàn sói đang tranh nhau thức ăn bị kỵ binh chém giết thoáng cái đã bỏ chạy tứ tán.
Đám người này rõ ràng không phải thợ săn, mặc kệ đàn sói, từ từ giảm tốc độ tới trước mặt những Liêu binh may mắn còn sống.
Hi Lạp Mộc Luân bỏ thịt sói xuống, cầm mộc thuẫn lên, đám người kia đều mang theo trường cung, hắn không dám khẳng định mình có thể vượt được núi dưới mưa tên, càng không dám khẳng định sau núi còn có người không.
Rất nhanh suy nghĩ của hắn được người khác kiểm chứng, hai tên Liêu binh cách xa hơn bỏ chạy lên núi, nhưng tốc rơi xuống càng nhanh hơn tốc độ leo lên, vì chúng bị trường tiễn xuyên họng.
- Bọn ta muốn chiêu mộ dũng sĩ! Một tên đại hán trọc đầu rời đội ngũ đi lên, chỉ bại binh nước Liêu: - Nhưng chúng ta chỉ cần ba mươi người.
Nghe thấy thế Hi Lạp Mộc Luân ngay lập tức rụt người lại, mộc thuẫn tuy không lớn, nhưng hắn đã học được cách làm sao để mộc thuẫn che chắn được thật nhiều bộ phận cơ thể.
Trong sơn cốc ít nhất có tám mươi người, Hi Lạp Mộc Luân đã đếm rồi, nói cách khác ít nhất có năm mươi người bị đào thải, xông ra hay chống lại là hành vi ngu xuẩn, vậy chỉ còn một cách là giết nhau thôi.
Hắn muốn tránh sự tương tàn tàn khốc đó, nhưng người khác không cho hắn toại nguyện, đao chém lên mộc thuẫn phát ra tiếng cồm cộp, Hi Lạp Một Luân rút đao dưới thuẫn ra, giết chết kẻ nóng lòng muốn sống kia.
Hi Lạp Mộc Luân đứng lên cẩn thận dùng thuẫn che chắn thân trên lùi về nơi cư trú, nơi này có vị trí rất tốt, hai tảng đá lớn hai bên chỉ có khe hở rộng ba xích phía trước để ra vào.
Người khác cũng phát hiện rồi, năm người kết thành đồng minh tạm thời, bọn chúng cho rằng chỉ cần giết Hi Lạp Mộc Luân, dựa vào địa thế này có thể cầm cự tới cùng.
Ủy Ca Ninh Lệnh hứng thú nhìn cuộc chiến trong sơn cốc, ngay từ đầu ông ta đã chú ý tới Hi Lạp Mộc Luân, tên Liêu binh đó gây ông ta ấn tượng rất sau, khi chiến đấu với đàn sói, người khác chỉ biết dùng sức liều mạng, còn hắn tiến lui có phương pháp, lúc nào cũng giữ sức chiến đấu, nên khi kết thúc cuộc chiến còn sức lấy mấy đùi sói làm thịt hun khói.
Ông ta rất muốn thu nạp Hi Lạp Mộc Luân, nhưng sẽ không can thiệp vào cuộc chiến, nếu hắn chết dưới đao năm người kia cũng chẳng quá đáng tiếc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.