Quyển 9 - Chương 27: Cổ không thể dùng tùy tiện
Kiết Dữ 2
04/06/2017
Tiếp đó hó Hàm Ngưu ở đại lao chiếu cố Ngũ Câu đem giun mà Ngũ Câu thải ra mang về Vân gia, đại phu nói đó là sán lợn, thứ này tuy đang sợ, nhưng chỉ tiêu hao tinh thần khí của người ta, không trí mệnh.
Vân Tranh thở phào, đích thân dẫn người tới đón Ngũ Câu về nhà chăm sóc, lần này không ai ngăn cản, làm Hàm Ngưu rất bực mình, hắn đã được lão gia dặn kẻ nào cản cứ đánh mềm xương rồi.
Về Vân gia trị bệnh ba ngày, Ngũ Câu đã tỉnh táo lại, chỉ thi thoảng động kinh một chút, nghe Vân Tranh kể đầu đuôi, ông ta không giận, còn cười lớn, té ra mình không giết người, thế là tốt, còn lại cười một cái là xong, lớn tiếng bảo Tịch Nhục làm cho một lồng banh bao lớn, trong bụng còn có nhiều sinh linh cần nuôi, bảo Vân Tranh đừng giết chúng, để chúng tới từ đâu thì về đó, cái vỏ thối này chỉ là chỗ ở nhà một thời gian.
Với loại lời nói không qua óc xử lý này, Vân Tranh coi như gió thoảng bên tai: - Trong bốn người chúng ta chỉ có ông là lương thiện, còn lại chẳng ai tốt đẹp gì, chuyện này ông không truy cứu, nhưng Hoa Nương, ta và Tiếu Lâm không lý nào bỏ qua.
Ngũ Câu ngồi dậy, thò đầu ra ngoài cửa sổ: - Tiếu Lâm đi giết người rồi à?
Vân Tranh lắc đầu, nhếch mép cười: - Không, Tiếu Lâm giờ là quan rồi, ông ta không rời kinh được nếu không người ta nghi ngay.
Ngũ Câu nghi hoặc: - Hoa Nương đâu rồi?
- Cô ấy biết chuyện cưỡi khoái mã truy đuổi Lữ Huệ Khanh rồi.
Ngũ Câu vội vàng bò dậy: - Mau mau gọi Hoa Nương về, đây là kiếp số của ta, Lữ Huệ Khanh là do Phật tổ mượn tay cảnh tỉnh ta thôi, không thể ác giả ác báo, làm như thế tội nghiệt hòa thượng thêm nặng.
- Hòa thượng béo, người Lữ Huệ Khanh muốn hại là ta, có tội gì cũng tính lên ta thôi.
Ngũ Câu cuống lên: - Không được, đại thần trên đường về chịu tang mà xảy ra chuyện là lớn lắm, ngươi không được làm bừa.
- Ai làm bừa chứ, Lữ Huệ Khanh khiến ông bụng đầy giun, nếu không làm hắn bụng đầy giun hút máu làm sao xả mối hận này.
Con người thời xưa vì không lý hiểu thế giới này, nên cho rằng thế giới do sinh vật cường đại mang sức mạnh to lớn điều khiển, họ dùng trí tưởng tượng phong phú của mình, hình dung ra những sinh vật thần tiên kia đều sống trên chín tầng mây cao không ai với tới.
Có sấm sét thế là có Lôi thần, Điện mẫu, có mưa là do rồng vần vũ làm nước trên không, tất nhiên tuyết rơi là do băng long ở phương bắc phun ra.
Không hiểu thế giới, nên đành ảo tưởng, ảo tưởng là thứ cực kỳ đáng sợ.
Mấy ngày trước ở chợ Tây có một đồ tể, vì hôm đó phát hiện thê tử né tránh ánh mắt của mình, cho rằng nàng vụng trộm với kẻ khác, tát cho một cái, không hỏi cho ra ngọn ngành đã cùng trưởng bối trong tộc cho vào lồng lợn, dìm chết, sau đó mang xác trả cho nhà nhạc trượng, khi ấy mới biết lão bà chỉ lén lấy một ít thịt mang về cho cha mình nhắm rượu, sợ bị trượng phu mắng nên dấu diếm...
Ngũ Câu bị người ta hãm hại, chính bản thân cũng nghĩ rằng mình sắp giác ngộ thành Phật, ảo tưởng đổ vỡ, cho dù Ngũ Câu cũng không tránh khỏi thất vọng, vì chuyện này trốn trong phòng không gặp ai ngoài Tịch Nhục đưa cơm, theo lời ông ta nói thì cuộc sống của mình không khác gì lợn, thậm chí còn kém lợn, chỉ ăn với ỉa, lợn còn vui vẻ, chứ ông ta thì thống khổ vô cùng.
Ăn thịt lợn chưa chín kỹ sẽ bị sán lợn, đồ tể biết rất rõ, bọn họ phát hiện thịt lợn có chấm trắng là bán với giá rẻ, nhưng bọn họ chỉ biết đó không phải là thịt lợn ngon thôi.
Lữ Huệ Khanh thì khác, hắn là kẻ có học thức, có trí tuệ, cho nên dùng nó hại người, còn khoác lên bên trên bằng cái áo thần ma quỷ quái. Để toàn bộ sự việc trở nên mơ hồ, kẻ học vấn đầy người hại người ta như thế đấy.
Dùng sâu bọ hại người đều được gọi là dùng cổ, ở Đại Tống là trọng tội, trong Tống Hình Thống quy định rõ ràng, đi đầy ba ngàn dặm, không được ân xá, cơ bản là chết chắc.
Những ngày qua Vân Tranh vô cùng quy củ, trước khi làm chuyện xấu thì phải để lại ấn tượng tốt, tránh cho xảy ra chuyện người ta hoài nghi mình đầu tiên. Vân Tranh cho dù tay bị thương cũng ngoan ngoãn lên triều, tan triều về công giải phòng xử lý công vụ.
Bàng Tịch lấy cớ mình không thông thuộc sự vụ của mười lăm lộ quân Tây Kinh, nên giao hết cho Vân Tranh xử trí, đó là thỏa hiệp, vì Văn Ngạn Bác ở Thanh Đường căn bản không phải là đối thủ của Lý Thường.
Xem thư Lý Thường gửi về, Vân Tranh không phục không được, một viên giám quân khiến đường đường Tam ti sứ, thay quyền thống soái ra lệnh không ai nghe.
Văn Ngạn Bác cho rằng Phú Bật sẽ là trợ lực của mình, đâu ngờ Vân Tranh sớm ném ra cái bánh lớn, khiến Phú Bật ta ngó lơ khốn cảnh của ông ta.
Mỗi lần ra lệnh phải thông qua Lý Thường, Văn Ngạn Bác vì xoay chuyển tình thế bất lợi, tung ra vô số điều kiện ưu đãi, hi vọng có thể thu phục đám Khương Triết như thu phục Chu Đồng, nhưng đám Khương Triết có hoài bão mục tiêu rõ ràng, vả lại tương lai Vân Tranh vẽ ra còn hào hùng bao la hơn nhiều, mấy lợi ích cỏn con của Văn Ngạn Bác là cái gì.
Mấy chục vạn người Tây Hạ quy thuận thì càng Lý Thường bảo sao nghe vậy, võ tướng khác làm chuyện này thì mất đầu là cái chắc, còn Lý Thường làm thì sẽ tính là công giáo hóa, Văn Ngạn Bác bó tay bó chân, đành xin ý chỉ hồi kinh.
Cùng lúc đó Vân Tranh ra sức tiến cử Phú Bật làm Lũng Hữu tiết độ sứ, đám Bàng Tịch không muốn đắc tội với Phú Bật, đành phụ họa.
Thế là khi Phú Bật tiếp nhiệm chức Lũng Hữu tiết độ sứ, tinh binh Phượng Tường phủ và Kinh Triệu phủ bắt đầu di chuyển tới Tần Châu, còn Lý Thường cũng dẫn mười lăm lộ quân trở về, hoàng đế có ý phái tinh binh mãnh tướng này trấn thủ Nhạn Môn Quan.
Nhạn Môn Quan, một trong chín ải hiểm yếu của thiên hạ, thậm chí còn xưng là để nhất quan, dựa vào thế hiểm của núi mà dựng lên, là con đường mà chim nhạn nam hạ hay hồi bắc đều phải đi qua.
Từ thời Chiến Quốc xa xưa, danh tiếng Lý Mục của Triệu đã đóng quân ở đây chống cự Hung Nô, mặc dù nhạn bay qua bay lại không biết bao nhiêu xuân thu, đền thờ Lý Mục trên núi vẫn còn hương hỏa phồn thịnh, bách tính đều hi vọng dựa vào uy danh của vị danh tướng thiên cổ này bảo vệ cuộc sống của mình không bị giặc quấy nhiễu, đáng tiếc lang yên nơi đó chưa bao giờ tắt, tiếng trống trận trên tường thành còn nhiều hơn tiếng sấm trên trời.
Quân đội đổi phòng ngự là chuyện cực kỳ phức tạp, với Đại Tống càng như thế, Cao gia trưởng tử Cao Kế Tuyên đã trấn thủ Nhạn Môn Quan mười lăm năm, tuy không có công cũng không có tội, nói ra dưới sự quấy nhiễu liên tục của người Liêu, Cao Kế Tuyên vẫn giữ vững quan ải này đã là công lớn, thêm vào người ta là nhi tử Vũ Liệt vương Cao Quỳnh, nên bất kể thế nào cũng không thể xem nhẹ, trong kinh đối với lần thay đổi lớn này đều cực kỳ cẩn thận.
Cao Kế Tuyên trở về làm chủ tướng của Phủng Nhật Quân, kiêm điện tiền ti chỉ huy sứ, chức vụ này hẳn làm vị tướng quân mắt để trên trán hài lòng, còn đám người mười lăm lộ quân, Bàng Tịch thà để trông coi quốc môn chứ không cho về kinh làm nanh vuốt cho Vân Tranh, làm phản thì y không dám rồi, nhưng chẳng lẽ người khác phải nhìn mặt y mà sống?
Vân Tranh không bận tâm, đại quân đi thủ Nhạn Môn quan rất tốt, trọng thần thủ biên là quy củ, y không thể vì chuyện này mà chỉ trích Bàng Tịch, hơn nữa quân của y toàn tân binh, thực sự cần thử thách thêm, mang về kinh hưởng an nhàn thì hỏng hết.
Chuyện Ngũ Câu hình như toàn bộ đều quên mất, rất lạ, ngay cả chính trực như Bao Chửng cũng lờ đi tội giết người của Bao Chửng, đáng lẽ Ngũ Câu phải về nhà lao, nhưng chẳng ai nhắc tới.
Vân Tranh giám thị Ngũ Câu uống hết thứ thuốc tẩy giun khủng bố, sau đó lên nhà gỗ, Địch Thanh đã tự rót tự uống rất lâu rồi, cười nói: - Chức Đại châu phòng ngự sứ thế nào?
-Đây là một trong chức vị trọng yếu nhất, tiểu tử không có lý do gì cự tuyệt, Cao Kế Tuyên thủ biên mười lăm năm, thực sự là nên về, nếu không sẽ có vấn đề.
Địch Thanh gật gù: - Ngươi có suy nghĩ thế là đúng đấy, đám người Bàng Tịch lo người có suy nghĩ khác, ủy thác lão phu tới khuyên nhủ. Ta biết ngươi không thèm để ý chức vị, nhưng đám người đó một mực đề phòng người, dù sao ta chuyển lời là hết.
Vân Tranh nhún vai: - Địch công, còn chuyện gì nữa nói đi, đám Bàng Tịch không lo ta không tiếp nhận chức này đâu, còn lý do gì khác?
Địch Thanh ngầm chén rượu trầm ngâm: - Không phải là Bàng Tịch, mà là Vương An Thạch, hi vọng ngươi tha cho Lữ Huệ Khanh... Ài, Bao Chửng tra ra rồi, ý kiến bọn họ là đầy tới Nhai Châu, không ân xá, đó là trừng phạt nặng nhất, ngươi đừng đuổi cùng giết tận, hỏng quy củ sĩ đại phu không giết sĩ đại phu.
- Ha ha ha, giờ thì họ liệt Vân Tranh này vào hàng ngũ sĩ đại phu rồi, tiện quá nhỉ, khi họ muốn đối phó với ta thì lại nói ta là võ tướng. Vân Tranh cười lớn: - Họ tra ra thế nào?
- Đã tìm được gia quyến của Từ Sinh ở Trần Lưu, may mà sai dịch phủ Khai Phong nhanh chân, nếu không họ chết chắc, nhà họ thu tiền của người ta, không có yêu cầu gì, chỉ cần Từ Sinh cảm thấy mình sắp chết, tới cửa sau Vân gia đợi, khi Ngũ Câu xuất hiện, tìm cách chết trong tay ông ta là được. Người này dùng cái chết của mình đổi lấy cuộc sống no đủ cho gia đình, không phải ác nhân, đừng truy cứu.
- Ừm, ừm, cường đạo giết người để kiếm ăn cho gia đình cũng không phải ác nhân, hiểu rồi. Vân Tranh bóc quất ném vào mồm: - Từ Sinh chết rồi, người nhà hắn vô tội, ta truy cứu làm gì, đám tiểu nhân đó suy bụng ta ra bụng người quen rồi, kệ, còn Lữ Huệ Khanh là sao?
- Dùng cổ hại người đi đầy ba ngàn dặm không tha, còn sao nữa.
- Hết rồi!?
- Đương nhiên là hết, chẳng lẽ ngươi còn muốn nghe ngóng người ta nuôi cổ ra sao? Phàm là kẻ nào dính dáng tới cổ độc là không tha, năm xưa Hàn Vũ đế không tha cả nhi tử của mình, Lữ Huệ Khanh dùng thứ bàng môn tà đạo này, ngươi nghĩ hoàng đá sẽ tha cho hắn à?
Vân Tranh thở phào, đích thân dẫn người tới đón Ngũ Câu về nhà chăm sóc, lần này không ai ngăn cản, làm Hàm Ngưu rất bực mình, hắn đã được lão gia dặn kẻ nào cản cứ đánh mềm xương rồi.
Về Vân gia trị bệnh ba ngày, Ngũ Câu đã tỉnh táo lại, chỉ thi thoảng động kinh một chút, nghe Vân Tranh kể đầu đuôi, ông ta không giận, còn cười lớn, té ra mình không giết người, thế là tốt, còn lại cười một cái là xong, lớn tiếng bảo Tịch Nhục làm cho một lồng banh bao lớn, trong bụng còn có nhiều sinh linh cần nuôi, bảo Vân Tranh đừng giết chúng, để chúng tới từ đâu thì về đó, cái vỏ thối này chỉ là chỗ ở nhà một thời gian.
Với loại lời nói không qua óc xử lý này, Vân Tranh coi như gió thoảng bên tai: - Trong bốn người chúng ta chỉ có ông là lương thiện, còn lại chẳng ai tốt đẹp gì, chuyện này ông không truy cứu, nhưng Hoa Nương, ta và Tiếu Lâm không lý nào bỏ qua.
Ngũ Câu ngồi dậy, thò đầu ra ngoài cửa sổ: - Tiếu Lâm đi giết người rồi à?
Vân Tranh lắc đầu, nhếch mép cười: - Không, Tiếu Lâm giờ là quan rồi, ông ta không rời kinh được nếu không người ta nghi ngay.
Ngũ Câu nghi hoặc: - Hoa Nương đâu rồi?
- Cô ấy biết chuyện cưỡi khoái mã truy đuổi Lữ Huệ Khanh rồi.
Ngũ Câu vội vàng bò dậy: - Mau mau gọi Hoa Nương về, đây là kiếp số của ta, Lữ Huệ Khanh là do Phật tổ mượn tay cảnh tỉnh ta thôi, không thể ác giả ác báo, làm như thế tội nghiệt hòa thượng thêm nặng.
- Hòa thượng béo, người Lữ Huệ Khanh muốn hại là ta, có tội gì cũng tính lên ta thôi.
Ngũ Câu cuống lên: - Không được, đại thần trên đường về chịu tang mà xảy ra chuyện là lớn lắm, ngươi không được làm bừa.
- Ai làm bừa chứ, Lữ Huệ Khanh khiến ông bụng đầy giun, nếu không làm hắn bụng đầy giun hút máu làm sao xả mối hận này.
Con người thời xưa vì không lý hiểu thế giới này, nên cho rằng thế giới do sinh vật cường đại mang sức mạnh to lớn điều khiển, họ dùng trí tưởng tượng phong phú của mình, hình dung ra những sinh vật thần tiên kia đều sống trên chín tầng mây cao không ai với tới.
Có sấm sét thế là có Lôi thần, Điện mẫu, có mưa là do rồng vần vũ làm nước trên không, tất nhiên tuyết rơi là do băng long ở phương bắc phun ra.
Không hiểu thế giới, nên đành ảo tưởng, ảo tưởng là thứ cực kỳ đáng sợ.
Mấy ngày trước ở chợ Tây có một đồ tể, vì hôm đó phát hiện thê tử né tránh ánh mắt của mình, cho rằng nàng vụng trộm với kẻ khác, tát cho một cái, không hỏi cho ra ngọn ngành đã cùng trưởng bối trong tộc cho vào lồng lợn, dìm chết, sau đó mang xác trả cho nhà nhạc trượng, khi ấy mới biết lão bà chỉ lén lấy một ít thịt mang về cho cha mình nhắm rượu, sợ bị trượng phu mắng nên dấu diếm...
Ngũ Câu bị người ta hãm hại, chính bản thân cũng nghĩ rằng mình sắp giác ngộ thành Phật, ảo tưởng đổ vỡ, cho dù Ngũ Câu cũng không tránh khỏi thất vọng, vì chuyện này trốn trong phòng không gặp ai ngoài Tịch Nhục đưa cơm, theo lời ông ta nói thì cuộc sống của mình không khác gì lợn, thậm chí còn kém lợn, chỉ ăn với ỉa, lợn còn vui vẻ, chứ ông ta thì thống khổ vô cùng.
Ăn thịt lợn chưa chín kỹ sẽ bị sán lợn, đồ tể biết rất rõ, bọn họ phát hiện thịt lợn có chấm trắng là bán với giá rẻ, nhưng bọn họ chỉ biết đó không phải là thịt lợn ngon thôi.
Lữ Huệ Khanh thì khác, hắn là kẻ có học thức, có trí tuệ, cho nên dùng nó hại người, còn khoác lên bên trên bằng cái áo thần ma quỷ quái. Để toàn bộ sự việc trở nên mơ hồ, kẻ học vấn đầy người hại người ta như thế đấy.
Dùng sâu bọ hại người đều được gọi là dùng cổ, ở Đại Tống là trọng tội, trong Tống Hình Thống quy định rõ ràng, đi đầy ba ngàn dặm, không được ân xá, cơ bản là chết chắc.
Những ngày qua Vân Tranh vô cùng quy củ, trước khi làm chuyện xấu thì phải để lại ấn tượng tốt, tránh cho xảy ra chuyện người ta hoài nghi mình đầu tiên. Vân Tranh cho dù tay bị thương cũng ngoan ngoãn lên triều, tan triều về công giải phòng xử lý công vụ.
Bàng Tịch lấy cớ mình không thông thuộc sự vụ của mười lăm lộ quân Tây Kinh, nên giao hết cho Vân Tranh xử trí, đó là thỏa hiệp, vì Văn Ngạn Bác ở Thanh Đường căn bản không phải là đối thủ của Lý Thường.
Xem thư Lý Thường gửi về, Vân Tranh không phục không được, một viên giám quân khiến đường đường Tam ti sứ, thay quyền thống soái ra lệnh không ai nghe.
Văn Ngạn Bác cho rằng Phú Bật sẽ là trợ lực của mình, đâu ngờ Vân Tranh sớm ném ra cái bánh lớn, khiến Phú Bật ta ngó lơ khốn cảnh của ông ta.
Mỗi lần ra lệnh phải thông qua Lý Thường, Văn Ngạn Bác vì xoay chuyển tình thế bất lợi, tung ra vô số điều kiện ưu đãi, hi vọng có thể thu phục đám Khương Triết như thu phục Chu Đồng, nhưng đám Khương Triết có hoài bão mục tiêu rõ ràng, vả lại tương lai Vân Tranh vẽ ra còn hào hùng bao la hơn nhiều, mấy lợi ích cỏn con của Văn Ngạn Bác là cái gì.
Mấy chục vạn người Tây Hạ quy thuận thì càng Lý Thường bảo sao nghe vậy, võ tướng khác làm chuyện này thì mất đầu là cái chắc, còn Lý Thường làm thì sẽ tính là công giáo hóa, Văn Ngạn Bác bó tay bó chân, đành xin ý chỉ hồi kinh.
Cùng lúc đó Vân Tranh ra sức tiến cử Phú Bật làm Lũng Hữu tiết độ sứ, đám Bàng Tịch không muốn đắc tội với Phú Bật, đành phụ họa.
Thế là khi Phú Bật tiếp nhiệm chức Lũng Hữu tiết độ sứ, tinh binh Phượng Tường phủ và Kinh Triệu phủ bắt đầu di chuyển tới Tần Châu, còn Lý Thường cũng dẫn mười lăm lộ quân trở về, hoàng đế có ý phái tinh binh mãnh tướng này trấn thủ Nhạn Môn Quan.
Nhạn Môn Quan, một trong chín ải hiểm yếu của thiên hạ, thậm chí còn xưng là để nhất quan, dựa vào thế hiểm của núi mà dựng lên, là con đường mà chim nhạn nam hạ hay hồi bắc đều phải đi qua.
Từ thời Chiến Quốc xa xưa, danh tiếng Lý Mục của Triệu đã đóng quân ở đây chống cự Hung Nô, mặc dù nhạn bay qua bay lại không biết bao nhiêu xuân thu, đền thờ Lý Mục trên núi vẫn còn hương hỏa phồn thịnh, bách tính đều hi vọng dựa vào uy danh của vị danh tướng thiên cổ này bảo vệ cuộc sống của mình không bị giặc quấy nhiễu, đáng tiếc lang yên nơi đó chưa bao giờ tắt, tiếng trống trận trên tường thành còn nhiều hơn tiếng sấm trên trời.
Quân đội đổi phòng ngự là chuyện cực kỳ phức tạp, với Đại Tống càng như thế, Cao gia trưởng tử Cao Kế Tuyên đã trấn thủ Nhạn Môn Quan mười lăm năm, tuy không có công cũng không có tội, nói ra dưới sự quấy nhiễu liên tục của người Liêu, Cao Kế Tuyên vẫn giữ vững quan ải này đã là công lớn, thêm vào người ta là nhi tử Vũ Liệt vương Cao Quỳnh, nên bất kể thế nào cũng không thể xem nhẹ, trong kinh đối với lần thay đổi lớn này đều cực kỳ cẩn thận.
Cao Kế Tuyên trở về làm chủ tướng của Phủng Nhật Quân, kiêm điện tiền ti chỉ huy sứ, chức vụ này hẳn làm vị tướng quân mắt để trên trán hài lòng, còn đám người mười lăm lộ quân, Bàng Tịch thà để trông coi quốc môn chứ không cho về kinh làm nanh vuốt cho Vân Tranh, làm phản thì y không dám rồi, nhưng chẳng lẽ người khác phải nhìn mặt y mà sống?
Vân Tranh không bận tâm, đại quân đi thủ Nhạn Môn quan rất tốt, trọng thần thủ biên là quy củ, y không thể vì chuyện này mà chỉ trích Bàng Tịch, hơn nữa quân của y toàn tân binh, thực sự cần thử thách thêm, mang về kinh hưởng an nhàn thì hỏng hết.
Chuyện Ngũ Câu hình như toàn bộ đều quên mất, rất lạ, ngay cả chính trực như Bao Chửng cũng lờ đi tội giết người của Bao Chửng, đáng lẽ Ngũ Câu phải về nhà lao, nhưng chẳng ai nhắc tới.
Vân Tranh giám thị Ngũ Câu uống hết thứ thuốc tẩy giun khủng bố, sau đó lên nhà gỗ, Địch Thanh đã tự rót tự uống rất lâu rồi, cười nói: - Chức Đại châu phòng ngự sứ thế nào?
-Đây là một trong chức vị trọng yếu nhất, tiểu tử không có lý do gì cự tuyệt, Cao Kế Tuyên thủ biên mười lăm năm, thực sự là nên về, nếu không sẽ có vấn đề.
Địch Thanh gật gù: - Ngươi có suy nghĩ thế là đúng đấy, đám người Bàng Tịch lo người có suy nghĩ khác, ủy thác lão phu tới khuyên nhủ. Ta biết ngươi không thèm để ý chức vị, nhưng đám người đó một mực đề phòng người, dù sao ta chuyển lời là hết.
Vân Tranh nhún vai: - Địch công, còn chuyện gì nữa nói đi, đám Bàng Tịch không lo ta không tiếp nhận chức này đâu, còn lý do gì khác?
Địch Thanh ngầm chén rượu trầm ngâm: - Không phải là Bàng Tịch, mà là Vương An Thạch, hi vọng ngươi tha cho Lữ Huệ Khanh... Ài, Bao Chửng tra ra rồi, ý kiến bọn họ là đầy tới Nhai Châu, không ân xá, đó là trừng phạt nặng nhất, ngươi đừng đuổi cùng giết tận, hỏng quy củ sĩ đại phu không giết sĩ đại phu.
- Ha ha ha, giờ thì họ liệt Vân Tranh này vào hàng ngũ sĩ đại phu rồi, tiện quá nhỉ, khi họ muốn đối phó với ta thì lại nói ta là võ tướng. Vân Tranh cười lớn: - Họ tra ra thế nào?
- Đã tìm được gia quyến của Từ Sinh ở Trần Lưu, may mà sai dịch phủ Khai Phong nhanh chân, nếu không họ chết chắc, nhà họ thu tiền của người ta, không có yêu cầu gì, chỉ cần Từ Sinh cảm thấy mình sắp chết, tới cửa sau Vân gia đợi, khi Ngũ Câu xuất hiện, tìm cách chết trong tay ông ta là được. Người này dùng cái chết của mình đổi lấy cuộc sống no đủ cho gia đình, không phải ác nhân, đừng truy cứu.
- Ừm, ừm, cường đạo giết người để kiếm ăn cho gia đình cũng không phải ác nhân, hiểu rồi. Vân Tranh bóc quất ném vào mồm: - Từ Sinh chết rồi, người nhà hắn vô tội, ta truy cứu làm gì, đám tiểu nhân đó suy bụng ta ra bụng người quen rồi, kệ, còn Lữ Huệ Khanh là sao?
- Dùng cổ hại người đi đầy ba ngàn dặm không tha, còn sao nữa.
- Hết rồi!?
- Đương nhiên là hết, chẳng lẽ ngươi còn muốn nghe ngóng người ta nuôi cổ ra sao? Phàm là kẻ nào dính dáng tới cổ độc là không tha, năm xưa Hàn Vũ đế không tha cả nhi tử của mình, Lữ Huệ Khanh dùng thứ bàng môn tà đạo này, ngươi nghĩ hoàng đá sẽ tha cho hắn à?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.