Quyển 8 - Chương 17: Đánh người và đánh cược
Kiết Dữ 2
04/06/2017
Vân Tranh lấy bản ( lõa hí đồ) ra, cầm hai góc nhìn, khen không ngớt: - Khéo quá, mọi người nhìn xem, vài nét bút thôi đã làm nhân vật trong tranh như sống lại, bộ ngực khoa trương của phụ nhân khiến người ta nhìn một cái khó quên, xem xem, tư thế này chẳng phải tuyệt kỹ đấu vật tiến bộ tỏa liên hoàn sao?
- Bệ hạ uống rượu mắt mê ly, Trâu công công há miệng cười lớn, đều như thật, hiếm có nhất đây là bức tranh màu, hàng chữ nhỏ in bên trên cũng rõ ràng, người ta còn ghi rõ cả cách in ấn bên trên, vì sao chư vị lại vờ như không thấy? Chư vị chỉ nhìn bức tranh mà chỉ trích bệ hạ là cớ gì?
- Một người thợ dốc hết tâm huyết phát minh thuật in ấn, có thứ này, tốc độ in sách sẽ nhanh chưa từng có, nhiều sách tức là nhiều người được tiếp cận với văn hoa, các vị là đệ tử nho gia, chẳng lẽ không muốn đem kinh điển nho gia truyền bá tới tất cả những nơi có dấu chân nhân loại à?
- Vì thánh nhân kế thừa tuyệt học, không phải chỉ nói xuông mà được, mà cần thực sự bắt tay vào làm. Sức mạnh cường đại nhất của Đại Tống ta không phải là ở quân sự, mà là vô số điển tịch tổ tiên lưu lại cho chúng ta, chúng ta có tổ tông huy hoàng, có truyền thừa chưa bao giờ đứt đoạn, đó mới là vốn liếng khiến người ta hâm mộ.
- Chư vị, vì sao chỉ nhìn thấy bề ngoài bức tranh, không nhìn thấy một người gần như tuyệt vọng, mạo hiểm tính mạng để dâng lên tuyệt kỹ? Chư vị, vì sao che đi đối mắt trí tuệ, thà giết oan một hiền giả gần như thánh nhân? Tới đó dõng dạc nói giữa triều đường: - Khởi bẩm bệ hạ, Tất Thăng phỉ báng thiên tử tội không thể tha, thần chỉ mong bệ hạ nể tình ông ta dâng lên kỹ thuật in chữ rời, tha ông ta tội chết, để ông ta hiến một phần sức lực truyền bá văn hoa Đại Tống.
Triệu Trinh gật gù suy ngẫm, lần trước xem (lõa hí đồ) hẳn chỉ cảm thấy vô vàng xỉ nhục, giờ mới cầm lấy xem thật kỹ, lần này bỏ đi quấy nhiễu, chỉ đơn thần nhìn vào tranh vẽ và chữ in.
Đa phần bách quan không ý kiến gì, một tên thợ khắc chữ thôi, sống hay chết cứ để hoàng đế định đoạt là được, chuyện không liên quan tới mình, chẳng dại gì đắc tội với Vân ma vương.
Chỉ có mỗi gián quan Lý Thường rời hàng, chắp tay tấu: - Khởi bẩm bệ hạ, Văn Tín hầu dùng lời ngon ngọt giả dối, ý đồ thoát tội cho tên thợ khắc chữ hạ tiện, cái hạng kỹ xảo mánh lới, không đáng để bệ hạ mở cho đường sống.
Vân Tranh quay đầu lạnh lùng nhìn Lý Thường từ trên xuống dưới một lượt, nhạt nhẽo hỏi: - Nhà ông có xưởng in đúng không?
Lý Thường mặt tức thì biến sắc: - Có thì sao?
Vân Tranh nhún vai khinh bỉ không thèm đáp, Lý Thường toàn thân run rẩy, xông tới túm cổ áo y: - Ngươi, ngươi là thứ quốc tặc, một tên võ nhân thô bỉ mà dám sỉ nhục lão phu, hôm nay lão phu nhất định làm cho ra nhẽ …
- Vân Tranh, không được!
Bàng Tịch vừa thấy Vân Tranh thò triều vật từ ống tay áo ra thì thất kinh, phản ứng của ông ta không thể coi là chậm, đáng tiếc Vân Tranh vẫn nhanh hơn nhiều, nhưng lời vừa dứt thì triều vật bằng ngà voi của Vân Tranh đã vung ra, răng lẫn máu bay vọt ra ngoài.
Xung quanh tức thì nhốn nháo, tất nhiên quan văn nhốn nháo, võ thần thì hả hê, Thạch Trung Tín lén giơ ngón cái với Vân Tranh.
- Gọi ngự y, mau mau đi gọi ngự y.
Hàn Kỳ xông tới kéo Lý Thường lại che sau lưng, chỉ mặt Vân Tranh: - Ngươi vì sao dám cuồng ngạo như thế? Trước mắt thánh gia không thèm kiêng kỵ? Võ sĩ đâu kéo Vân Tranh ra ngoài, đợi bệ hạ xử trí.
Ông ta là tham tri chính sự, duy trì trật tự triều đường cũng là chức phận, trước kia triều đường chỉ tranh cãi là hết, từ khi có Vân Tranh, cãi nhau dần chuyển sang ẩu đả, kẻ này là nhọt độc...
Triệu Trinh như không nhìn thấy Vân Tranh đánh người, bị võ sĩ kéo ra ngoài, say sưa thưởng thức bức vẽ, biện pháp in ấn ghi trên đó đúng là thần kỳ, nhanh, lại còn rẻ, chỉ ba ngày đã phát tán thứ này khắp nơi, đã chứng minh sự ưu tú của nó.
Tổ phụ và phụ thân in tứ đại thư mà tốn vô số tiền bạc thời gian, nhưng cũng đẩy văn trị của Đại Tống lên đỉnh cao, bây giờ mình nắm trong tay kỹ thuật in ấn này, chẳng phải có thể vượt qua tổ tiên sao?
Không đợi ngự y tới, mấy võ sĩ nhanh chóng dìu Lý Thường đã nửa tỉnh nửa mê đi, còn Vân Tranh lúc đó ở ngoài đại điện, một cái roi da bọc gấm đặt lên cổ biểu thị là y đã bị trói, có võ sĩ ôm triều vật ngà voi của Vân Tranh hết sức cung kính đứng ở bên cạnh, môt người khác khom lưng nói gì đó, ở Đại Tống hiện giờ, phàm quân nhân không có mấy người không kính sợ y và Địch Thanh.
- Sao, gãy có sáu cái răng thôi à, thật là, triều vật đáng lẽ nên làm bằng sắt mới đúng... Vân Tranh chắp tay sau lưng đi đi lại lại, hôm nay không định đánh người, cơ mà cái lão già kia khiêu khích mình, thế là cái tay tự nhiên vung ra, quái thật, sao mình bạo lực thế nhỉ:
Hàn Kỳ đùng đùng nổi giận từ trong đại điện đi ra, rống lên: - Lý nào lại như thế, lý nào lại như thế, trên triều đường vốn là nơi để mọi người thương thảo bàn việc, ngươi đánh gãy răng người ta thì người ta còn nói sao được nữa, Vân Tranh, chẳng lẽ ngươi định đánh cả lão phu à?
Vân Tranh vẫy vẫy tay đuổi hai tên võ sĩ đi xa một chút, gãi cằm hỏi: - Nhà Lý Thường có xưởng in nên mới bất chấp tất cả gây sự với Vân mỗ cúng phải giết Tất Thăng, vậy còn ngài làm sao lại nổi giận?
Hàn Kỳ nghiến răng ken két, thật ra lúc này ông ta cực kỳ muốn đấm vào cái bản mặt vô lại của Vân Tranh, nhưng làm thế thì có khác gì y đâu, mãi lúc sau mới thở đều lại: - Triều đường là nơi thế nào, cho dù ngươi có thù giết cha cướp vợ với Lý Thường cũng không thể ra tay, để xem ngươi xử lý hậu quả ra sao.
- Ông ta mà xứng có thù với ta à, nếu có thì chín họ nhà ông ta đã chẳng còn một cọng cỏ nào rồi. Lão Hàn chúng ta đánh cược đi, nếu ta thua, ông bảo ta đánh chó ta tuyệt đối không đi đuổi gà, sau này ta sẽ không đánh người nữa, nhưng nếu ông thua, ông phải nghe ta một lần, chơi không?
Có thể khiến tên bất trị Vân Tranh nghe lời, rất cám dỗ, Hàn Kỳ có chút động lòng: - Nói xem.
Vân Tranh sai võ sĩ đi lấy cho mình một cục than, sau đó ngồi xuống vẽ sàn bạch thạch, trên mặt đất dần dần hiện ra một tấm bản đồ, khi y đánh dấu Hoàng Hà và Hoàng Thủy, Hàn Kỳ ngồi xuống nhìn kỹ bản đồ.
Thêm hai cái mũi tên một to một nhỏ xuất hiện: - Cái to hơn là binh lực của Một Tàng Ngoa Bàng, dự kiến hơn mười bốn vạn, hiện đang vượt qua Hoàng Hà tiến về thành Mạc Xuyên. Quân đội Đồng Chiên không dựa vào ưu thế Hoàng Hà đánh phục kích, lại rút lui quy mô lớn, dùng vườn không nhà trống đối phó với người Tây Hạ, năm nay Tây Hạ thiên tai, thiếu lương, nên đây là đối sách chính xác...
Hàn Kỳ gõ Mạc Xuyên thành cắt ngang: - Sao ngươi khẳng định là Đồng Chiên mà không phải A Lý Cốt?
- Bằng vào việc ta từng gặp cả hai tên đó, tin ta đi, ngay khi Giác Tư La ốm nặng là A Lý Cốt đã bị tuyên án tử rồi, hắn ngoan ngoãn thì còn có thể sống, một khi có chút ý nghĩ không nên nào là chết ngay lập tức.
Hàn Kỳ trầm mặc rất lâu, Vân Tranh nói thế thì tính toán của bọn xem sai lầm rồi, chỉ mũi tên nhỏ y vừa vẽ: - Đó là Bảo An quân của Phú Bật?
Vân Tranh buông một tiếng thở dài: - Là Bảo An quân cùng Thành Hóa quân nữa, cộng với cả quân mượn từ Chủng Ngạc, đếm đi đếm lại chỉ hơn ba vạn một chút, tạm thời chưa nói đội quân bên ta, Lão Hàn, ông có thể nói được quân chủ lực của Đồng Chiên ở đâu không?
- Bệ hạ uống rượu mắt mê ly, Trâu công công há miệng cười lớn, đều như thật, hiếm có nhất đây là bức tranh màu, hàng chữ nhỏ in bên trên cũng rõ ràng, người ta còn ghi rõ cả cách in ấn bên trên, vì sao chư vị lại vờ như không thấy? Chư vị chỉ nhìn bức tranh mà chỉ trích bệ hạ là cớ gì?
- Một người thợ dốc hết tâm huyết phát minh thuật in ấn, có thứ này, tốc độ in sách sẽ nhanh chưa từng có, nhiều sách tức là nhiều người được tiếp cận với văn hoa, các vị là đệ tử nho gia, chẳng lẽ không muốn đem kinh điển nho gia truyền bá tới tất cả những nơi có dấu chân nhân loại à?
- Vì thánh nhân kế thừa tuyệt học, không phải chỉ nói xuông mà được, mà cần thực sự bắt tay vào làm. Sức mạnh cường đại nhất của Đại Tống ta không phải là ở quân sự, mà là vô số điển tịch tổ tiên lưu lại cho chúng ta, chúng ta có tổ tông huy hoàng, có truyền thừa chưa bao giờ đứt đoạn, đó mới là vốn liếng khiến người ta hâm mộ.
- Chư vị, vì sao chỉ nhìn thấy bề ngoài bức tranh, không nhìn thấy một người gần như tuyệt vọng, mạo hiểm tính mạng để dâng lên tuyệt kỹ? Chư vị, vì sao che đi đối mắt trí tuệ, thà giết oan một hiền giả gần như thánh nhân? Tới đó dõng dạc nói giữa triều đường: - Khởi bẩm bệ hạ, Tất Thăng phỉ báng thiên tử tội không thể tha, thần chỉ mong bệ hạ nể tình ông ta dâng lên kỹ thuật in chữ rời, tha ông ta tội chết, để ông ta hiến một phần sức lực truyền bá văn hoa Đại Tống.
Triệu Trinh gật gù suy ngẫm, lần trước xem (lõa hí đồ) hẳn chỉ cảm thấy vô vàng xỉ nhục, giờ mới cầm lấy xem thật kỹ, lần này bỏ đi quấy nhiễu, chỉ đơn thần nhìn vào tranh vẽ và chữ in.
Đa phần bách quan không ý kiến gì, một tên thợ khắc chữ thôi, sống hay chết cứ để hoàng đế định đoạt là được, chuyện không liên quan tới mình, chẳng dại gì đắc tội với Vân ma vương.
Chỉ có mỗi gián quan Lý Thường rời hàng, chắp tay tấu: - Khởi bẩm bệ hạ, Văn Tín hầu dùng lời ngon ngọt giả dối, ý đồ thoát tội cho tên thợ khắc chữ hạ tiện, cái hạng kỹ xảo mánh lới, không đáng để bệ hạ mở cho đường sống.
Vân Tranh quay đầu lạnh lùng nhìn Lý Thường từ trên xuống dưới một lượt, nhạt nhẽo hỏi: - Nhà ông có xưởng in đúng không?
Lý Thường mặt tức thì biến sắc: - Có thì sao?
Vân Tranh nhún vai khinh bỉ không thèm đáp, Lý Thường toàn thân run rẩy, xông tới túm cổ áo y: - Ngươi, ngươi là thứ quốc tặc, một tên võ nhân thô bỉ mà dám sỉ nhục lão phu, hôm nay lão phu nhất định làm cho ra nhẽ …
- Vân Tranh, không được!
Bàng Tịch vừa thấy Vân Tranh thò triều vật từ ống tay áo ra thì thất kinh, phản ứng của ông ta không thể coi là chậm, đáng tiếc Vân Tranh vẫn nhanh hơn nhiều, nhưng lời vừa dứt thì triều vật bằng ngà voi của Vân Tranh đã vung ra, răng lẫn máu bay vọt ra ngoài.
Xung quanh tức thì nhốn nháo, tất nhiên quan văn nhốn nháo, võ thần thì hả hê, Thạch Trung Tín lén giơ ngón cái với Vân Tranh.
- Gọi ngự y, mau mau đi gọi ngự y.
Hàn Kỳ xông tới kéo Lý Thường lại che sau lưng, chỉ mặt Vân Tranh: - Ngươi vì sao dám cuồng ngạo như thế? Trước mắt thánh gia không thèm kiêng kỵ? Võ sĩ đâu kéo Vân Tranh ra ngoài, đợi bệ hạ xử trí.
Ông ta là tham tri chính sự, duy trì trật tự triều đường cũng là chức phận, trước kia triều đường chỉ tranh cãi là hết, từ khi có Vân Tranh, cãi nhau dần chuyển sang ẩu đả, kẻ này là nhọt độc...
Triệu Trinh như không nhìn thấy Vân Tranh đánh người, bị võ sĩ kéo ra ngoài, say sưa thưởng thức bức vẽ, biện pháp in ấn ghi trên đó đúng là thần kỳ, nhanh, lại còn rẻ, chỉ ba ngày đã phát tán thứ này khắp nơi, đã chứng minh sự ưu tú của nó.
Tổ phụ và phụ thân in tứ đại thư mà tốn vô số tiền bạc thời gian, nhưng cũng đẩy văn trị của Đại Tống lên đỉnh cao, bây giờ mình nắm trong tay kỹ thuật in ấn này, chẳng phải có thể vượt qua tổ tiên sao?
Không đợi ngự y tới, mấy võ sĩ nhanh chóng dìu Lý Thường đã nửa tỉnh nửa mê đi, còn Vân Tranh lúc đó ở ngoài đại điện, một cái roi da bọc gấm đặt lên cổ biểu thị là y đã bị trói, có võ sĩ ôm triều vật ngà voi của Vân Tranh hết sức cung kính đứng ở bên cạnh, môt người khác khom lưng nói gì đó, ở Đại Tống hiện giờ, phàm quân nhân không có mấy người không kính sợ y và Địch Thanh.
- Sao, gãy có sáu cái răng thôi à, thật là, triều vật đáng lẽ nên làm bằng sắt mới đúng... Vân Tranh chắp tay sau lưng đi đi lại lại, hôm nay không định đánh người, cơ mà cái lão già kia khiêu khích mình, thế là cái tay tự nhiên vung ra, quái thật, sao mình bạo lực thế nhỉ:
Hàn Kỳ đùng đùng nổi giận từ trong đại điện đi ra, rống lên: - Lý nào lại như thế, lý nào lại như thế, trên triều đường vốn là nơi để mọi người thương thảo bàn việc, ngươi đánh gãy răng người ta thì người ta còn nói sao được nữa, Vân Tranh, chẳng lẽ ngươi định đánh cả lão phu à?
Vân Tranh vẫy vẫy tay đuổi hai tên võ sĩ đi xa một chút, gãi cằm hỏi: - Nhà Lý Thường có xưởng in nên mới bất chấp tất cả gây sự với Vân mỗ cúng phải giết Tất Thăng, vậy còn ngài làm sao lại nổi giận?
Hàn Kỳ nghiến răng ken két, thật ra lúc này ông ta cực kỳ muốn đấm vào cái bản mặt vô lại của Vân Tranh, nhưng làm thế thì có khác gì y đâu, mãi lúc sau mới thở đều lại: - Triều đường là nơi thế nào, cho dù ngươi có thù giết cha cướp vợ với Lý Thường cũng không thể ra tay, để xem ngươi xử lý hậu quả ra sao.
- Ông ta mà xứng có thù với ta à, nếu có thì chín họ nhà ông ta đã chẳng còn một cọng cỏ nào rồi. Lão Hàn chúng ta đánh cược đi, nếu ta thua, ông bảo ta đánh chó ta tuyệt đối không đi đuổi gà, sau này ta sẽ không đánh người nữa, nhưng nếu ông thua, ông phải nghe ta một lần, chơi không?
Có thể khiến tên bất trị Vân Tranh nghe lời, rất cám dỗ, Hàn Kỳ có chút động lòng: - Nói xem.
Vân Tranh sai võ sĩ đi lấy cho mình một cục than, sau đó ngồi xuống vẽ sàn bạch thạch, trên mặt đất dần dần hiện ra một tấm bản đồ, khi y đánh dấu Hoàng Hà và Hoàng Thủy, Hàn Kỳ ngồi xuống nhìn kỹ bản đồ.
Thêm hai cái mũi tên một to một nhỏ xuất hiện: - Cái to hơn là binh lực của Một Tàng Ngoa Bàng, dự kiến hơn mười bốn vạn, hiện đang vượt qua Hoàng Hà tiến về thành Mạc Xuyên. Quân đội Đồng Chiên không dựa vào ưu thế Hoàng Hà đánh phục kích, lại rút lui quy mô lớn, dùng vườn không nhà trống đối phó với người Tây Hạ, năm nay Tây Hạ thiên tai, thiếu lương, nên đây là đối sách chính xác...
Hàn Kỳ gõ Mạc Xuyên thành cắt ngang: - Sao ngươi khẳng định là Đồng Chiên mà không phải A Lý Cốt?
- Bằng vào việc ta từng gặp cả hai tên đó, tin ta đi, ngay khi Giác Tư La ốm nặng là A Lý Cốt đã bị tuyên án tử rồi, hắn ngoan ngoãn thì còn có thể sống, một khi có chút ý nghĩ không nên nào là chết ngay lập tức.
Hàn Kỳ trầm mặc rất lâu, Vân Tranh nói thế thì tính toán của bọn xem sai lầm rồi, chỉ mũi tên nhỏ y vừa vẽ: - Đó là Bảo An quân của Phú Bật?
Vân Tranh buông một tiếng thở dài: - Là Bảo An quân cùng Thành Hóa quân nữa, cộng với cả quân mượn từ Chủng Ngạc, đếm đi đếm lại chỉ hơn ba vạn một chút, tạm thời chưa nói đội quân bên ta, Lão Hàn, ông có thể nói được quân chủ lực của Đồng Chiên ở đâu không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.