Quyển 6 - Chương 2: Đạo sinh tồn
Kiết Dữ 2
04/06/2017
Tiễn Lưu Ngọc Thành đi, Vân Tranh đợi một người tới, đây là cơ hội cuối cùng cho hắn, đợi khi Vũ Thắng quân nhận được quân lệnh chính thức, quân doanh thổi tù và cấp hai, như vậy không ai có thể vào đại doanh được nữa, Lang Thản cơ bản sẽ không nể mặt bất kỳ ai.
Đến khi quân doanh lên đèn, Hàm Ngưu dẫn tới Bạch Hồ Đường một người mặc áo choàng liền mũ đi vào, dưới ánh đèn âm u trông như ma quỷ, Vân Tranh đứng dậy nghênh đón, bảo Hàm Ngưu mang cơm rượu lên.
- Tào huynh, sao phải cẩn thận như thế, hai chúng ta đâu phải bàn việc mờ ám gì, huynh làm thế khiến người ta hoài nghi đấy.
Ngươi kia kéo mũ xuống lộ ra khuôn mặt vàng vọt vì tửu sắc quá độ, hai cái má phúng phính như trẻ con, chính là Tào Vinh, thoải mái ngồi xuống trước mặt Vân Tranh, nói nhỏ: - Tiểu đệ ở Đăng Châu bại trận, liên lụy tới tỷ tỷ, nên làm gì cũng phải cân nhắc cẩn thận, bản thân chả sao, nếu làm hại tới tỷ tỷ thì chết trăm lần cũng không đủ chuộc tội.
Vân Tranh hiểu ý, Đông Kinh Biện Lương thành cao nước sâu, hoàng cung càng là chốn hung hiểm nhất nhân gian, Tào Vinh cẩn thận là lẽ thường tình: - Có điều lần này Nông Trí Cao đánh đâu thắng đó, giang sơn bị uy hiếp tới an nguy, nương nương lo lắng cũng phải.
- Tỷ tỷ thấy bệ hạ lo lắng trùng trùng, đêm không chợp mắt, một đêm dậy tới ba bốn lần, mắt cứ nhìn về Ung Châu, chỉ ba tháng mà tóc đã có sợi bạc, ài..
Vân Tranh cười nhạt, họa này còn không phải do hắn ta mà ra, sợ đầu sợ đuôi, mãnh tướng giữ rịt bên cạnh, không dám dùng nên mới loạn thế này, đừng nói bạc tóc, có trọc đầu cũng chẳng ai thương, Lam Lam dựa vào kẻ này thì số phận quá bấp bênh, bề ngoài nói: - Bệ hạ xưa nay nhân từ, hẳn là lo cho bách tính nơi đó, bi thương vì con dân li tán, thực ra là triều đình quá lo rồi, thấy đánh trận là cuống lên.
- Vân huynh nói thế là sao? Tào Minh vội hỏi, Nông Trí Cao phản loạn làm tướng môn tim đập chân run, không ít danh tướng địa phương chiến tử, e không lâu nữa đến cấm quân như Phùng Nhật Quân phải xuất quân.
Chăn có rận tự mình biết, sức chiến đấu cấm quân ra sao, tướng môn đều hiểu.
- Loạn Nông Trí Cao giỏi lắm tới được Tân Châu là cùng cực, mặc dù bọn chúng dũng mãnh, nhưng nhân số ít, đánh được thành và chiếm lĩnh thành trì là hai chuyện khác nhau.
- Nếu Nông Trí Cao chia binh giữ thành, có lẽ chẳng tới nổi Tân Châu, nếu chỉ tràn qua như châu chấu, đằng sau lưng sẽ làm loạn. Nếu không muốn lún vào cảnh toàn dân tác chiến thì hắn chỉ có thể lựa chọn rút lui, giữ chặt Ung Châu, Liễu Châu, Hoành Sơn trại tự thành một nước, nếu tham đánh sẽ chết không đất chôn.
Tào Vinh tuy vô dụng, nhưng là con cháu tướng môn, binh pháp là môn phải học, dùng không được, nhưng đủ để hiểu, nghe vậy thở phào phần nào.
Hầu Tử mang thức ăn lên, xem ra Tào Vinh bị Nông Trí Cao làm sợ chết khiếp, mỳ trong quân chẳng ra gì mà hắn đánh bay hai bát liền mới buông đũa: - Vân huynh có biết đây là bữa duy nhất gần đây mà tiểu đệ ăn no không, Nông Trí Cao khốn kiếp làm đệ ăn không ngon ngủ không yên, bên cạnh lại chẳng có ai để bàn bạc, làm đệ cứ lo được lo mất.
- Năm xưa gia tổ bỏ binh quyền là muốn cho con cháu có phú quý vĩnh viễn, đan thư thiết khoản đảm bảo Tào thị bất diệt, vì phú quý này, tâm huyết mà Tào gia bỏ ra lớn thế nào huynh không tưởng tượng nổi đâu. Không phải nói khoác chứ, năm xưa tiểu đệ cũng là đứa thông minh ham học, một lòng báo quốc, nhưng đến một ngày lão tổ mẫu nói, tướng môn đọc sách sẽ mang họa cho gia tộc, huynh xem, đệ khác gì bị cướp mất tương lai, ngoại trừ mỹ nữ rượu ngon cho quên sầu thì còn làm gì được?
Vân Tranh giờ mới hiểu sao một kẻ khôn ngoan như Tào Vinh lại sống chẳng khác gì phế nhân, té ra không làm phế nhân không được, càng nổi trội thì chết càng nhanh, rót cho hắn chén rượu, an ủi: - Thói đời này chẳng ai sống dễ dàng, Tào huynh hi sinh vận mệnh cả đời vì phú quý của gia tộc, ta cũng phải xông pha đổi lấy phú quý vì cả nhà, vì khuê nữ mới sinh, nào, nhân lúc phú quý vẫn còn, huynh đệ ta cạn chén.
- Đa tạ Vân huynh hiểu cho khổ tâm của tiểu đệ. Tào Vinh uống cạn, điệu bộ ngập ngừng:
- Tào huynh đừng nói vội yêu cầu, trước tiên nói xem vì sao đánh giá cao Vân Tranh này như thế?
- Ha ha ha, chút nhãn lực ấy tiểu đệ vẫn có. Tào Vinh cười hì hì: - Không dấu Vân huynh, trước khi nhậm chức tiểu đệ đem toàn bộ lý lịch tướng quân đất Thục nghiên cứu rồi, tất nhiên đọc tới sự tích thần kỳ của Vân huynh, đệ không cần xem người khác nữa, còn đi hỏi lão tổ mẫu, lão tổ mẫu còn nói một câu, người như thế nên bám chắc vào.
- Lão tổ mẫu quá khen rồi. Lão tổ mẫu của Tào Vinh là ai, là lão bà của Tào Bân, danh tướng cái thế diệt Hậu Thục, bình Nam Đường, tuổi tác không kém lão tổ tông Lục gia là bao, là số ít ỏi cây trường sinh sống qua thời hỗn loạn, một câu đó là lời đánh giá cực cao, Vân Tranh quả thực không dám nhận:
- Không hề, chuyện trước kia đều do tiểu đệ nghe nói, nhưng huynh trưởng dùng nửa năm chỉnh quân xong, còn diệt hết đạo tặc đất Thục, tuy giờ đất Thục chưa tới mức đêm không cần đóng cửa, nhưng cũng có thương cổ dám đi riêng lẻ trên đường, nếu ở Đông Kinh, rời thành ba mươi dặm là chết ngay.
Vân Tranh lại nâng chén: - Vậy vì lão tổ mẫu của Tào huynh, uống một chén.
Người ta kính trưởng bối, Tào Vinh ngồi ngay ngắn, dùng ai tay nâng chén uống cạn: - Tiểu đệ vốn muốn đi theo Vân huynh kiếm chút quân công, chỉ là thứ hậu viện như đệ đi theo cũng là gánh nặng, chẳng bằng không có, tiểu đệ hổ thẹn lắm.
Hôm nay Tào Vinh nói ra cả chuyện riêng, tức là có ý thân cận, Vân Tranh thấy người này đáng thương hơn đáng ghét, vui vẻ tiếp nhận: - Nói thế mà sao ta thấy Tào huynh chẳng có chút hổ thẹn nào.
- Ha ha ha, tiểu đệ trời sinh mặt dày.
Quan hệ hai người nhờ đoạn đối thoại này mà tiến một bước lớn.
- Vân huynh, người ta cứ khen Vân gia là nhà phú quý đất Thục, nhưng trong mắt tiểu đệ thì còn kém xa, xa lắm, huynh xem phủ đệ đi, mới có năm dãy viện tử, gia phó chưa quá trăm, nha hoàn không tới năm mươi, tư sắc thượng thừa không thấy ai.
- Không phải đệ khoác lác chứ, nha hoàn chuyên môn thái hành trong nhà đệ cũng có nhan sắc hơn đại nha hoàn Tịch Nhục trong phủ huynh, ở Đông Kinh, gia tộc nào phó dịch ít hơn tám trăm là bị chê cười, không đáng kết giao. Trước kia Khấu Chuẩn đại nhân dùng thêm vài cây nến bị người ta lên án, giờ đại hộ chiếu sáng đều dùng "thiên lý minh".
- À, Vân huynh chắc không biết thiên lý minh, thứ đó dùng mỡ cá giao nấu ra, đốt lên chẳng những không mùi không vị, sáng rực rỡ, thêm ít Long Tiên Hương còn có tác dụng kích dục.
- Ấy còn chưa phải cực phẩm, nghe nói Vũ Uy quận vương có một nội sủng, trong màn không cần dùng đèn, vì sao? Màn của người ta làm bằng dạ minh châu.. Chậc chậc, huynh nghĩ mà xem, ngắm tuyệt thế giai nhân trong hoàn cảnh đó,
"Ực" Vân Trnh nghe kể mà nuốt nước bọt, sự xa hoa đời sau so với Đại Tống chẳng khác nào trò hề, con bà nó thế mới là giàu có như vương hầu: - Nhưng mà rốt cuộc ngươi muốn nói cái gì?
Tào Vinh cười dâm tiện: - Tiểu đệ đang chỉ cho Vân huynh một con đường phát tài, lần này huynh đi về phía nam, có thể thêm vài người vào quân trướng không?
- Ta hiểu rồi, ngươi định nhét vài tên con cháu tướng môn vào quân ta, nói thật, đây là chuyện tốt, nhưng Vũ Thắng quân ta không giống đội quân khác, bọn ta đi đánh trận thật, chẳng may có chuyện thì ăn nói với người nhà họ thế nào?
Tào Vinh vỗ đùi cười lớn: - Huynh trưởng của đệ còn thật thà quá, huynh tưởng bọn họ chịu theo huynh tới phương nam thật à, bọn họ chỉ treo danh ở đó thôi, vì như quan đốc lương, quan quân pháp, hay là tham mưu, bọn họ không theo quân tác chiến, mà ở lại Thành Đô chơi bời, khi nào huynh khải hoàn thì họ trà trộn vào quân. Còn người theo huynh sẽ là gia tướng tâm phúc, nếu huynh tới địa phương bị làm khó thì đẩy họ ra xử lý, đệ đảm bảo họ xử lý ổn thỏa, đám gia tướng này huynh không cần cố kỵ, cần lên trận sai lên trận, dù chiến tử cũng là tướng môn báo quốc, còn huynh chỉ cần thêm vài cái tên vào quân công, tướng môn cảm kích bất tận.
Đến khi quân doanh lên đèn, Hàm Ngưu dẫn tới Bạch Hồ Đường một người mặc áo choàng liền mũ đi vào, dưới ánh đèn âm u trông như ma quỷ, Vân Tranh đứng dậy nghênh đón, bảo Hàm Ngưu mang cơm rượu lên.
- Tào huynh, sao phải cẩn thận như thế, hai chúng ta đâu phải bàn việc mờ ám gì, huynh làm thế khiến người ta hoài nghi đấy.
Ngươi kia kéo mũ xuống lộ ra khuôn mặt vàng vọt vì tửu sắc quá độ, hai cái má phúng phính như trẻ con, chính là Tào Vinh, thoải mái ngồi xuống trước mặt Vân Tranh, nói nhỏ: - Tiểu đệ ở Đăng Châu bại trận, liên lụy tới tỷ tỷ, nên làm gì cũng phải cân nhắc cẩn thận, bản thân chả sao, nếu làm hại tới tỷ tỷ thì chết trăm lần cũng không đủ chuộc tội.
Vân Tranh hiểu ý, Đông Kinh Biện Lương thành cao nước sâu, hoàng cung càng là chốn hung hiểm nhất nhân gian, Tào Vinh cẩn thận là lẽ thường tình: - Có điều lần này Nông Trí Cao đánh đâu thắng đó, giang sơn bị uy hiếp tới an nguy, nương nương lo lắng cũng phải.
- Tỷ tỷ thấy bệ hạ lo lắng trùng trùng, đêm không chợp mắt, một đêm dậy tới ba bốn lần, mắt cứ nhìn về Ung Châu, chỉ ba tháng mà tóc đã có sợi bạc, ài..
Vân Tranh cười nhạt, họa này còn không phải do hắn ta mà ra, sợ đầu sợ đuôi, mãnh tướng giữ rịt bên cạnh, không dám dùng nên mới loạn thế này, đừng nói bạc tóc, có trọc đầu cũng chẳng ai thương, Lam Lam dựa vào kẻ này thì số phận quá bấp bênh, bề ngoài nói: - Bệ hạ xưa nay nhân từ, hẳn là lo cho bách tính nơi đó, bi thương vì con dân li tán, thực ra là triều đình quá lo rồi, thấy đánh trận là cuống lên.
- Vân huynh nói thế là sao? Tào Minh vội hỏi, Nông Trí Cao phản loạn làm tướng môn tim đập chân run, không ít danh tướng địa phương chiến tử, e không lâu nữa đến cấm quân như Phùng Nhật Quân phải xuất quân.
Chăn có rận tự mình biết, sức chiến đấu cấm quân ra sao, tướng môn đều hiểu.
- Loạn Nông Trí Cao giỏi lắm tới được Tân Châu là cùng cực, mặc dù bọn chúng dũng mãnh, nhưng nhân số ít, đánh được thành và chiếm lĩnh thành trì là hai chuyện khác nhau.
- Nếu Nông Trí Cao chia binh giữ thành, có lẽ chẳng tới nổi Tân Châu, nếu chỉ tràn qua như châu chấu, đằng sau lưng sẽ làm loạn. Nếu không muốn lún vào cảnh toàn dân tác chiến thì hắn chỉ có thể lựa chọn rút lui, giữ chặt Ung Châu, Liễu Châu, Hoành Sơn trại tự thành một nước, nếu tham đánh sẽ chết không đất chôn.
Tào Vinh tuy vô dụng, nhưng là con cháu tướng môn, binh pháp là môn phải học, dùng không được, nhưng đủ để hiểu, nghe vậy thở phào phần nào.
Hầu Tử mang thức ăn lên, xem ra Tào Vinh bị Nông Trí Cao làm sợ chết khiếp, mỳ trong quân chẳng ra gì mà hắn đánh bay hai bát liền mới buông đũa: - Vân huynh có biết đây là bữa duy nhất gần đây mà tiểu đệ ăn no không, Nông Trí Cao khốn kiếp làm đệ ăn không ngon ngủ không yên, bên cạnh lại chẳng có ai để bàn bạc, làm đệ cứ lo được lo mất.
- Năm xưa gia tổ bỏ binh quyền là muốn cho con cháu có phú quý vĩnh viễn, đan thư thiết khoản đảm bảo Tào thị bất diệt, vì phú quý này, tâm huyết mà Tào gia bỏ ra lớn thế nào huynh không tưởng tượng nổi đâu. Không phải nói khoác chứ, năm xưa tiểu đệ cũng là đứa thông minh ham học, một lòng báo quốc, nhưng đến một ngày lão tổ mẫu nói, tướng môn đọc sách sẽ mang họa cho gia tộc, huynh xem, đệ khác gì bị cướp mất tương lai, ngoại trừ mỹ nữ rượu ngon cho quên sầu thì còn làm gì được?
Vân Tranh giờ mới hiểu sao một kẻ khôn ngoan như Tào Vinh lại sống chẳng khác gì phế nhân, té ra không làm phế nhân không được, càng nổi trội thì chết càng nhanh, rót cho hắn chén rượu, an ủi: - Thói đời này chẳng ai sống dễ dàng, Tào huynh hi sinh vận mệnh cả đời vì phú quý của gia tộc, ta cũng phải xông pha đổi lấy phú quý vì cả nhà, vì khuê nữ mới sinh, nào, nhân lúc phú quý vẫn còn, huynh đệ ta cạn chén.
- Đa tạ Vân huynh hiểu cho khổ tâm của tiểu đệ. Tào Vinh uống cạn, điệu bộ ngập ngừng:
- Tào huynh đừng nói vội yêu cầu, trước tiên nói xem vì sao đánh giá cao Vân Tranh này như thế?
- Ha ha ha, chút nhãn lực ấy tiểu đệ vẫn có. Tào Vinh cười hì hì: - Không dấu Vân huynh, trước khi nhậm chức tiểu đệ đem toàn bộ lý lịch tướng quân đất Thục nghiên cứu rồi, tất nhiên đọc tới sự tích thần kỳ của Vân huynh, đệ không cần xem người khác nữa, còn đi hỏi lão tổ mẫu, lão tổ mẫu còn nói một câu, người như thế nên bám chắc vào.
- Lão tổ mẫu quá khen rồi. Lão tổ mẫu của Tào Vinh là ai, là lão bà của Tào Bân, danh tướng cái thế diệt Hậu Thục, bình Nam Đường, tuổi tác không kém lão tổ tông Lục gia là bao, là số ít ỏi cây trường sinh sống qua thời hỗn loạn, một câu đó là lời đánh giá cực cao, Vân Tranh quả thực không dám nhận:
- Không hề, chuyện trước kia đều do tiểu đệ nghe nói, nhưng huynh trưởng dùng nửa năm chỉnh quân xong, còn diệt hết đạo tặc đất Thục, tuy giờ đất Thục chưa tới mức đêm không cần đóng cửa, nhưng cũng có thương cổ dám đi riêng lẻ trên đường, nếu ở Đông Kinh, rời thành ba mươi dặm là chết ngay.
Vân Tranh lại nâng chén: - Vậy vì lão tổ mẫu của Tào huynh, uống một chén.
Người ta kính trưởng bối, Tào Vinh ngồi ngay ngắn, dùng ai tay nâng chén uống cạn: - Tiểu đệ vốn muốn đi theo Vân huynh kiếm chút quân công, chỉ là thứ hậu viện như đệ đi theo cũng là gánh nặng, chẳng bằng không có, tiểu đệ hổ thẹn lắm.
Hôm nay Tào Vinh nói ra cả chuyện riêng, tức là có ý thân cận, Vân Tranh thấy người này đáng thương hơn đáng ghét, vui vẻ tiếp nhận: - Nói thế mà sao ta thấy Tào huynh chẳng có chút hổ thẹn nào.
- Ha ha ha, tiểu đệ trời sinh mặt dày.
Quan hệ hai người nhờ đoạn đối thoại này mà tiến một bước lớn.
- Vân huynh, người ta cứ khen Vân gia là nhà phú quý đất Thục, nhưng trong mắt tiểu đệ thì còn kém xa, xa lắm, huynh xem phủ đệ đi, mới có năm dãy viện tử, gia phó chưa quá trăm, nha hoàn không tới năm mươi, tư sắc thượng thừa không thấy ai.
- Không phải đệ khoác lác chứ, nha hoàn chuyên môn thái hành trong nhà đệ cũng có nhan sắc hơn đại nha hoàn Tịch Nhục trong phủ huynh, ở Đông Kinh, gia tộc nào phó dịch ít hơn tám trăm là bị chê cười, không đáng kết giao. Trước kia Khấu Chuẩn đại nhân dùng thêm vài cây nến bị người ta lên án, giờ đại hộ chiếu sáng đều dùng "thiên lý minh".
- À, Vân huynh chắc không biết thiên lý minh, thứ đó dùng mỡ cá giao nấu ra, đốt lên chẳng những không mùi không vị, sáng rực rỡ, thêm ít Long Tiên Hương còn có tác dụng kích dục.
- Ấy còn chưa phải cực phẩm, nghe nói Vũ Uy quận vương có một nội sủng, trong màn không cần dùng đèn, vì sao? Màn của người ta làm bằng dạ minh châu.. Chậc chậc, huynh nghĩ mà xem, ngắm tuyệt thế giai nhân trong hoàn cảnh đó,
"Ực" Vân Trnh nghe kể mà nuốt nước bọt, sự xa hoa đời sau so với Đại Tống chẳng khác nào trò hề, con bà nó thế mới là giàu có như vương hầu: - Nhưng mà rốt cuộc ngươi muốn nói cái gì?
Tào Vinh cười dâm tiện: - Tiểu đệ đang chỉ cho Vân huynh một con đường phát tài, lần này huynh đi về phía nam, có thể thêm vài người vào quân trướng không?
- Ta hiểu rồi, ngươi định nhét vài tên con cháu tướng môn vào quân ta, nói thật, đây là chuyện tốt, nhưng Vũ Thắng quân ta không giống đội quân khác, bọn ta đi đánh trận thật, chẳng may có chuyện thì ăn nói với người nhà họ thế nào?
Tào Vinh vỗ đùi cười lớn: - Huynh trưởng của đệ còn thật thà quá, huynh tưởng bọn họ chịu theo huynh tới phương nam thật à, bọn họ chỉ treo danh ở đó thôi, vì như quan đốc lương, quan quân pháp, hay là tham mưu, bọn họ không theo quân tác chiến, mà ở lại Thành Đô chơi bời, khi nào huynh khải hoàn thì họ trà trộn vào quân. Còn người theo huynh sẽ là gia tướng tâm phúc, nếu huynh tới địa phương bị làm khó thì đẩy họ ra xử lý, đệ đảm bảo họ xử lý ổn thỏa, đám gia tướng này huynh không cần cố kỵ, cần lên trận sai lên trận, dù chiến tử cũng là tướng môn báo quốc, còn huynh chỉ cần thêm vài cái tên vào quân công, tướng môn cảm kích bất tận.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.