Quyển 9 - Chương 66: Đồ Cùng chủy kiến
Kiết Dữ 2
04/06/2017
Không ai ngờ rằng nơi xảy ra chiến tranh trước tiên không phải là Nê Cổ trại hay Nhạn Môn Quan, càng không phải Thái Hành Sơn hoang vu.
Đông Kinh vào buổi sáng bao phủ trong một màn sương lam nhạt, cái thứ này mấy năm qua mới có, trước kia sáng mùa xuân ở Đông Kinh chỉ có tiếng chim hót, hương hoa, nay thì bị khói than thay thế rồi, cho dù không ai hiểu thế nào là “ô nhiễm môi trường” thì cũng có người bắt đầu nhớ Đông Kinh ngày trước, mùa đông năm nay nhờ có thứ than đá đó mà cuộc sống dễ dàng hơn, nhưng nhìn lên bầu trời là lại không kìm được tiếng thở dài, chỉ mong sao trời sớm ấm lên.
Chuông báo giờ du dương lan tỏa khắp bốn phương, phố xá Đông Kinh sau một đêm tấp nập, tĩnh lặng không lâu lại khôi phục sức sống của nó, những âm thanh huyên náo của cuộc sống bắt đầu phát ra khắp hàng cùng ngõ hẻm.
Mọi khi ra ngoài đường trước tiên không phải quan viên lên triều, mà là người ngự sử đài, hôm nay lại khác, ba mươi kỵ binh võ trang hạng nặng bảo vệ một chiếc xe ngựa lớn tới trước cổng hoàng cung từ rất sớm, sứ tiết nước Liêu là Dư Ma Hoa Xích tay cầm quốc thư, mắt khép lại đứng như tượng gỗ, đợi thượng triều cận kiện hoàng đế nước Tống.
Quan viên Đại Tống dần đi tới, xuýt xoa trong cái lạnh buổi sáng, chào hỏi rộn ràng, liếc mắt qua vị sứ tiết kia, không nhiều người biết tình hình căng thẳng giữa hai nước.
Bàng Tịch được gia nhân đỡ xuống xe, chỉnh lại quan bào tới khi thẳng tắp mới đủng đỉnh bước tới cửa cung, chẳng khó nhận ra sứ tiết nước Liêu với cách ăn mặc đặc trưng, ngạc nhiên hỏi: - Sứ giả vì chuyện gì muốn vào cung cầu tiến? Tại sao Hồng lư tự chẳng có tin tức gì?
Dư Ma Hoa Xích mở mắt ra, bình thản nói: - Đây là thư do đích thân hoàng đế nước ta viết, phải giao tận tay quan gia Đại Tống, chẳng lẽ tể tướng ngài muốn xem sao?
Bàng Tịch chắp tay: - Liêu Hoàng cùng quan gia nước ta có tình huynh đệ, thư tín riêng tư, lão phu tất nhiên không dám hỏi tới, không biết năm nay xuân nại bát quý quốc đã kết thúc chưa?
Dư Ma Hoa Xích tựa cười tựa không trả lời: - Đầu ngư yến đã ăn xong, đầu nga yến cũng đã ăn xong, linh hồn tổ tiên đã được cúng tế, viên trân châu đầu tiên năm nay lấy trong diều thiên nga cũng đã hiến lên thần linh. Đại Liêu quốc thái dân an, hẳn tể tướng thất vọng lắm. Bàng Tịch biến sắc quát: - Hỗn xược.
Dư Ma Hoa Xích không thèm để ý, quay đi tiếp tục nhắm mắt chờ đợi.
Bách quan tụ tập đông đủ, rỉ tai nhau chuyện Bàng Tịch và sứ tiết nước Liêu to tiếng với nhau, thì thầm dò hỏi, nhưng tới khi cửa cung mở ra, không ai rõ nguyên cớ, Dư Ma Hoa Xích thì đã khép mắt tỏ rõ thái độ không tiếp chuyện bất kỳ ai.
Triệu Trinh ngồi trên long ỷ ho khe khẽ, Trâu Đồng Minh vội vã từ Nhạn Môn Quan chạy về ôm phất trần lo lắng nhìn hoàng đế, hoàng hậu khẩn cầu hoàng đế không nên miễn cưỡng lên triều, từ nhập đông tới giờ bệnh suyễn của Triệu Trinh càng lúc càng nghiêm trọng, nhưng hắn vẫn quyết lên triều, hắn cho rằng bây giờ Đại Tống đang lúc mọi sự rối ren, không thể thiếu vị hoàng đế này.
Trâu Đồng Minh tuyên bố đại hội triều bắt đầu, trước đó đã sai hoạn quan thân tín rỉ tai các đại thần, nói cho họ biết quan gia không khỏe, không nên kéo dài hội triều.
- Khởi bẩm bệ hạ, từ ngày mười sáu tháng Giêng khai ấn tới nay, chính sự đường thu được sáu trăm bảy mươi mốt tấu chương, sau khi xem xét đã đưa cho lục bộ và ngự sử đài hơn ba trăm hai mươi, còn lại đều là chuyện vụn vặt như cáo bệnh, xá miễn, cáo tội, đã có hữu ti xử trí, bệ hạ không cần lo. Bàng Tịch nhìn thấy hoàng đế trên long ỷ thở gian nan, liền nói ngắn gọn, ông ta cũng không muốn hoàng đế gắng gượng hại thân, nhất là vào thời khắc thế này.
- Tứ hải yên bình, bách tính ca vũ đều là nhờ các khanh vất vả, các khanh còn chuyện gì nữa không?
Hồng lư tự chính khanh do dự một lúc vẫn nói: - Bẩm bệ hạ, sứ tiết nước Liêu là Dư Ma Hoa Xích mang theo thư tay của Liêu hoàng, cùng với lễ vật, không biết bệ hạ có muốn gặp không?
Triệu Trinh ngồi thẳng lên, ho một tiếng, đôi mắt ánh lên chút sức sống: - Tuyên sư giả.
Trịnh Bân đã về kinh đem chuyến đi sứ kể hết một lượt, nếu Liêu hoàng chưa chết, nghĩa là Cao Hoài Đức thất bại rồi, cũng có nghĩa hai nước đã trở mặt, sứ tiết lúc này tới chỉ chuốc nhục vào người. Triệu Trinh ngồi ở bệ rồng cao ngất, miệng mang một nụ cười nhẹ, hắn rất muốn biết an bài của mình tạo thành tổn thất thế nào với nước Liêu.
Bao năm qua đây mới là lần đầu tiên hắn cho Liêu hoàng một niềm vui bất ngờ nho nhỏ, giờ tất nhiên trông đợi phản ứng của đối phương.
Dư Ma Hoa Xích đi vào, lễ nghi chuẩn mực không có gì khác thường, đợi Triệu Trinh khai ân cho đứng dậy mới nói: - Nhân Thánh Văn Võ Hoàng Đế Đại Liêu viết: Đệ ở Bắc Hải, nhìn thấy cá lớn chết, cho nên thất kinh, sai người tới hỏi thăm.
Quan viên văn võ đều biến sắc, sao lớn rụng, đại thần băng, cá lớn chết, lăng tẩm sập, đang định lớn tiếng chỉ trích sứ thần vô lý thì Triệu Trinh đã xua tay mìm cười: - Đa tạ ngự đệ quan tâm, cá Bắc Hải chết, ngự đệ lại ở phương bắc, nên bảo trọng mới đúng.
Dư Ma Hoa Xích lại lần nữa chắp tay: - Đệ đi săn ở Bắc Hải, không ngờ săn được ít sản vật nước nam, vật này rất lạ, một cái đầu lâu mọc đầy lỗ tai, đệ không nhận ra là vật gì, chuyên môn cắt tai xuống, mong hoàng huynh phân biệt hộ. Nói xong sai thị tòng hiến lên một cái rương lớn.
Trâu Đồng Minh đứng ở cửa kiểm tra, mặt tái nhợt, chạy lại thì thầm bên tai Triệu Trinh.
Triệu Trinh kín đáo hít sâu một hơi, nói: - Vật này tên Hình Thiên, đầu lâu tuy không còn nhưng vẫn có thể chinh chiến, chiến hồn bất diệt, ngự đệ thấy vật này là không lành.
Bàng Tịch và Hàn Kỳ ra cửa xem, đồng loạt quay về quỳ xuống tâu: - Khởi bẩm bệ hạ, nước Liêu mất lễ nghi, thần cho rằng nên dùng gậy đuổi sứ giả đi.
Dư Ma Hoa Xích như nghe thấy thứ nực cười nhất thiên hạ, ngẩng đầu cười lớn, lấy từ trong lòng ra một cuộn văn thư: - Hoàng huynh nếu như muốn Yến Vân Thập Lục Châu, điều này không phải là không thể thương lượng, hai nước chúng ta là huynh đệ mà, có chuyện gì không thể đàm phán chứ, đệ chuyên môn hiến lên sơn hà đồ của Yến Vân Thập Lục Châu, để nguôi bớt phần nào sự mong đợi của hoàng huynh.
Nói xong mời Trâu Đồng Minh rời điện, dẫn hai đại hán cao lớn vào, khiêng một tấm thảm cực lớn đặt ở đại điện, sau đó lui sang hai bên, Dư Ma Hoa Xích tiếp tục c hắp tay nói: - Bẩm bệ hạ, tấm sơn hà đồ này do hoàng hậu nước thần mới nghệ nhân giỏi nhất, dùng lông cừu tốt nhất dệt thành, dùng kim tuyến và bảo thạch thêu thành bản đồ, nay nắng sớm mới lên, hùng quan, sông núi sống động như thật, chính là lúc ngắm nhìn bản đồ tót nhất, mời bệ hạ tới chiêm ngưỡng.
Triệu Trinh cười ha hả: - Trước tiên là cá lớn thử tâm trí trẫm, rồi tai người thử đảm lượng trẫm, giờ tới sơn hà đồ, ngự đệ còn muốn kiểm tra học thức của trẫm?
Nói xong thong thả rời hoàng tọa, hắn rất tò mò về món báu vật này của nước Liêu, hắn cũng có bản đồ Yến Vân khắc trên bình phong, đặt trong tẩm cung của các đời hoàng đế, nhắc nhỏ họ không được quên ý chí.
Dư Ma Hoa Xích ngồi trên mặt đất, đích thân mở tấm thảm lớn, chỉ mở ra một chút thôi đã khiến Triệu Trinh giật mình, tấm bản đồ này thực sự xa hoa vô cùng, lam bảo thạch thêu thành sông, hắc bảo thạch thêu thành núi, tường thành là tơ vàng, lối đi là tơ bạc, dần dần Yến Châu, Vân Châu, Trác Châu, Dịch Châu... Sông núi thành quan tráng lệ làm người ta nhìn ngây ngất.
Mắt thấy toàn bộ tấm thảm sắp trải ra toàn bộ, Hàn Kỳ đột nhiên bước tới trước mặt Triệu Trinh, Bàng Tịch cũng nắm tay áo hắn kéo về phía sau.
Tích xưa đồ cùng chủy kiến, Kinh Kha ám sát Tần Thủy Hoàng chính là bằng chùy thủ dấu ở cuối bản đồ.
Đông Kinh vào buổi sáng bao phủ trong một màn sương lam nhạt, cái thứ này mấy năm qua mới có, trước kia sáng mùa xuân ở Đông Kinh chỉ có tiếng chim hót, hương hoa, nay thì bị khói than thay thế rồi, cho dù không ai hiểu thế nào là “ô nhiễm môi trường” thì cũng có người bắt đầu nhớ Đông Kinh ngày trước, mùa đông năm nay nhờ có thứ than đá đó mà cuộc sống dễ dàng hơn, nhưng nhìn lên bầu trời là lại không kìm được tiếng thở dài, chỉ mong sao trời sớm ấm lên.
Chuông báo giờ du dương lan tỏa khắp bốn phương, phố xá Đông Kinh sau một đêm tấp nập, tĩnh lặng không lâu lại khôi phục sức sống của nó, những âm thanh huyên náo của cuộc sống bắt đầu phát ra khắp hàng cùng ngõ hẻm.
Mọi khi ra ngoài đường trước tiên không phải quan viên lên triều, mà là người ngự sử đài, hôm nay lại khác, ba mươi kỵ binh võ trang hạng nặng bảo vệ một chiếc xe ngựa lớn tới trước cổng hoàng cung từ rất sớm, sứ tiết nước Liêu là Dư Ma Hoa Xích tay cầm quốc thư, mắt khép lại đứng như tượng gỗ, đợi thượng triều cận kiện hoàng đế nước Tống.
Quan viên Đại Tống dần đi tới, xuýt xoa trong cái lạnh buổi sáng, chào hỏi rộn ràng, liếc mắt qua vị sứ tiết kia, không nhiều người biết tình hình căng thẳng giữa hai nước.
Bàng Tịch được gia nhân đỡ xuống xe, chỉnh lại quan bào tới khi thẳng tắp mới đủng đỉnh bước tới cửa cung, chẳng khó nhận ra sứ tiết nước Liêu với cách ăn mặc đặc trưng, ngạc nhiên hỏi: - Sứ giả vì chuyện gì muốn vào cung cầu tiến? Tại sao Hồng lư tự chẳng có tin tức gì?
Dư Ma Hoa Xích mở mắt ra, bình thản nói: - Đây là thư do đích thân hoàng đế nước ta viết, phải giao tận tay quan gia Đại Tống, chẳng lẽ tể tướng ngài muốn xem sao?
Bàng Tịch chắp tay: - Liêu Hoàng cùng quan gia nước ta có tình huynh đệ, thư tín riêng tư, lão phu tất nhiên không dám hỏi tới, không biết năm nay xuân nại bát quý quốc đã kết thúc chưa?
Dư Ma Hoa Xích tựa cười tựa không trả lời: - Đầu ngư yến đã ăn xong, đầu nga yến cũng đã ăn xong, linh hồn tổ tiên đã được cúng tế, viên trân châu đầu tiên năm nay lấy trong diều thiên nga cũng đã hiến lên thần linh. Đại Liêu quốc thái dân an, hẳn tể tướng thất vọng lắm. Bàng Tịch biến sắc quát: - Hỗn xược.
Dư Ma Hoa Xích không thèm để ý, quay đi tiếp tục nhắm mắt chờ đợi.
Bách quan tụ tập đông đủ, rỉ tai nhau chuyện Bàng Tịch và sứ tiết nước Liêu to tiếng với nhau, thì thầm dò hỏi, nhưng tới khi cửa cung mở ra, không ai rõ nguyên cớ, Dư Ma Hoa Xích thì đã khép mắt tỏ rõ thái độ không tiếp chuyện bất kỳ ai.
Triệu Trinh ngồi trên long ỷ ho khe khẽ, Trâu Đồng Minh vội vã từ Nhạn Môn Quan chạy về ôm phất trần lo lắng nhìn hoàng đế, hoàng hậu khẩn cầu hoàng đế không nên miễn cưỡng lên triều, từ nhập đông tới giờ bệnh suyễn của Triệu Trinh càng lúc càng nghiêm trọng, nhưng hắn vẫn quyết lên triều, hắn cho rằng bây giờ Đại Tống đang lúc mọi sự rối ren, không thể thiếu vị hoàng đế này.
Trâu Đồng Minh tuyên bố đại hội triều bắt đầu, trước đó đã sai hoạn quan thân tín rỉ tai các đại thần, nói cho họ biết quan gia không khỏe, không nên kéo dài hội triều.
- Khởi bẩm bệ hạ, từ ngày mười sáu tháng Giêng khai ấn tới nay, chính sự đường thu được sáu trăm bảy mươi mốt tấu chương, sau khi xem xét đã đưa cho lục bộ và ngự sử đài hơn ba trăm hai mươi, còn lại đều là chuyện vụn vặt như cáo bệnh, xá miễn, cáo tội, đã có hữu ti xử trí, bệ hạ không cần lo. Bàng Tịch nhìn thấy hoàng đế trên long ỷ thở gian nan, liền nói ngắn gọn, ông ta cũng không muốn hoàng đế gắng gượng hại thân, nhất là vào thời khắc thế này.
- Tứ hải yên bình, bách tính ca vũ đều là nhờ các khanh vất vả, các khanh còn chuyện gì nữa không?
Hồng lư tự chính khanh do dự một lúc vẫn nói: - Bẩm bệ hạ, sứ tiết nước Liêu là Dư Ma Hoa Xích mang theo thư tay của Liêu hoàng, cùng với lễ vật, không biết bệ hạ có muốn gặp không?
Triệu Trinh ngồi thẳng lên, ho một tiếng, đôi mắt ánh lên chút sức sống: - Tuyên sư giả.
Trịnh Bân đã về kinh đem chuyến đi sứ kể hết một lượt, nếu Liêu hoàng chưa chết, nghĩa là Cao Hoài Đức thất bại rồi, cũng có nghĩa hai nước đã trở mặt, sứ tiết lúc này tới chỉ chuốc nhục vào người. Triệu Trinh ngồi ở bệ rồng cao ngất, miệng mang một nụ cười nhẹ, hắn rất muốn biết an bài của mình tạo thành tổn thất thế nào với nước Liêu.
Bao năm qua đây mới là lần đầu tiên hắn cho Liêu hoàng một niềm vui bất ngờ nho nhỏ, giờ tất nhiên trông đợi phản ứng của đối phương.
Dư Ma Hoa Xích đi vào, lễ nghi chuẩn mực không có gì khác thường, đợi Triệu Trinh khai ân cho đứng dậy mới nói: - Nhân Thánh Văn Võ Hoàng Đế Đại Liêu viết: Đệ ở Bắc Hải, nhìn thấy cá lớn chết, cho nên thất kinh, sai người tới hỏi thăm.
Quan viên văn võ đều biến sắc, sao lớn rụng, đại thần băng, cá lớn chết, lăng tẩm sập, đang định lớn tiếng chỉ trích sứ thần vô lý thì Triệu Trinh đã xua tay mìm cười: - Đa tạ ngự đệ quan tâm, cá Bắc Hải chết, ngự đệ lại ở phương bắc, nên bảo trọng mới đúng.
Dư Ma Hoa Xích lại lần nữa chắp tay: - Đệ đi săn ở Bắc Hải, không ngờ săn được ít sản vật nước nam, vật này rất lạ, một cái đầu lâu mọc đầy lỗ tai, đệ không nhận ra là vật gì, chuyên môn cắt tai xuống, mong hoàng huynh phân biệt hộ. Nói xong sai thị tòng hiến lên một cái rương lớn.
Trâu Đồng Minh đứng ở cửa kiểm tra, mặt tái nhợt, chạy lại thì thầm bên tai Triệu Trinh.
Triệu Trinh kín đáo hít sâu một hơi, nói: - Vật này tên Hình Thiên, đầu lâu tuy không còn nhưng vẫn có thể chinh chiến, chiến hồn bất diệt, ngự đệ thấy vật này là không lành.
Bàng Tịch và Hàn Kỳ ra cửa xem, đồng loạt quay về quỳ xuống tâu: - Khởi bẩm bệ hạ, nước Liêu mất lễ nghi, thần cho rằng nên dùng gậy đuổi sứ giả đi.
Dư Ma Hoa Xích như nghe thấy thứ nực cười nhất thiên hạ, ngẩng đầu cười lớn, lấy từ trong lòng ra một cuộn văn thư: - Hoàng huynh nếu như muốn Yến Vân Thập Lục Châu, điều này không phải là không thể thương lượng, hai nước chúng ta là huynh đệ mà, có chuyện gì không thể đàm phán chứ, đệ chuyên môn hiến lên sơn hà đồ của Yến Vân Thập Lục Châu, để nguôi bớt phần nào sự mong đợi của hoàng huynh.
Nói xong mời Trâu Đồng Minh rời điện, dẫn hai đại hán cao lớn vào, khiêng một tấm thảm cực lớn đặt ở đại điện, sau đó lui sang hai bên, Dư Ma Hoa Xích tiếp tục c hắp tay nói: - Bẩm bệ hạ, tấm sơn hà đồ này do hoàng hậu nước thần mới nghệ nhân giỏi nhất, dùng lông cừu tốt nhất dệt thành, dùng kim tuyến và bảo thạch thêu thành bản đồ, nay nắng sớm mới lên, hùng quan, sông núi sống động như thật, chính là lúc ngắm nhìn bản đồ tót nhất, mời bệ hạ tới chiêm ngưỡng.
Triệu Trinh cười ha hả: - Trước tiên là cá lớn thử tâm trí trẫm, rồi tai người thử đảm lượng trẫm, giờ tới sơn hà đồ, ngự đệ còn muốn kiểm tra học thức của trẫm?
Nói xong thong thả rời hoàng tọa, hắn rất tò mò về món báu vật này của nước Liêu, hắn cũng có bản đồ Yến Vân khắc trên bình phong, đặt trong tẩm cung của các đời hoàng đế, nhắc nhỏ họ không được quên ý chí.
Dư Ma Hoa Xích ngồi trên mặt đất, đích thân mở tấm thảm lớn, chỉ mở ra một chút thôi đã khiến Triệu Trinh giật mình, tấm bản đồ này thực sự xa hoa vô cùng, lam bảo thạch thêu thành sông, hắc bảo thạch thêu thành núi, tường thành là tơ vàng, lối đi là tơ bạc, dần dần Yến Châu, Vân Châu, Trác Châu, Dịch Châu... Sông núi thành quan tráng lệ làm người ta nhìn ngây ngất.
Mắt thấy toàn bộ tấm thảm sắp trải ra toàn bộ, Hàn Kỳ đột nhiên bước tới trước mặt Triệu Trinh, Bàng Tịch cũng nắm tay áo hắn kéo về phía sau.
Tích xưa đồ cùng chủy kiến, Kinh Kha ám sát Tần Thủy Hoàng chính là bằng chùy thủ dấu ở cuối bản đồ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.