Quyển 13 - Chương 41: Đôi phu thê kỳ lạ..
Kiết Dữ 2
30/06/2017
Lan Châu thành, không chắc có thể gọi nó là thành
không bởi vì cái đống gạch đổ nát mấp mô chỗ có chỗ không kia miễn cưỡng phân ra giới tuyến trong và ngoài, chứ chẳng ai gọi nó là tường thành
hết.
Dù sao cái tòa thành sập sệ đổ nát đó lại là trung tâm giao dịch ở miền tây bắc, là điểm trung chuyển hàng hóa giữa Tây Hạ và Đại Tống, hai nước chỉ có đúng hai địa điểm để thương nhân tự do giao dịch đó là Lan Châu thành ở Tống và Ngân Tinh Hòa Thị ở Tây Hạ, bởi thế khách lạc đà ngày đêm qua lại như mắc cửi, sự náo nhiệt không cần nói cũng biết.
Trong thành có một cái hiệu nhỏ bán chè đậu, cũng khách khứa nườm nượp, cửa hiệu này do đôi tiểu phu thê kinh doanh, nam là Xuân Ca Nhi, nữ là Tiểu Man.
Xuân Ca Nhi không phải là cái tên hoàn chỉnh, nên hắn tự đặt cho mình một cái tên rất kêu là Dương Xuân, bởi vì có tay nghề làm chè đậu xám rất ngon, lạc đà khách và những đao khách ở Lan Châu đặt cho hắn một ngoại hiệu, gọi là Hôi Đậu Xuân, chẳng ai gọi hắn là Dương Xuân hết, thế là mèo lại hoàn mèo.
Tiểu Man vẫn mỹ lệ như xưa, năm năm sống ở biên ai không tước đoạt đi vẻ đẹp của nàng, ngược lại còn thêm vài phần quyến rũ của phụ nhân thành thục, chỉ cần nàng xuất hiện trong cửa hiệu, cái hiệu nhỏ của nàng luôn chật kín khách.
Một lạc đà khách thô hào bẩn thỉu lặng lẽ đưa tay hướng trời cặp mông tròn trịa của Tiểu Man, nhưng bị Tiểu Man như vô tình nghiêng người tránh đi, nàng không giận mà còn đưa mắt lúng liếng thêm một bát đậu cho lạc đà khách.
Xuân Ca Nhi tiếp tục ngồi trước bếp quạt lửa, quyết định không nhìn về cửa hiệu nữa, đậu xám phải nóng mới ngon.
Hán tử tây bắc đa phần là thô hào, cho nên chuyện thích làm nhất là ăn thịt uống rượu, rượu phải mạnh thịt phải to, nếu như bê được cả con trâu lên bàn thì họ càng thích.
Trừ phụ nhân hài tử ra chẳng hai thích thứ chè đậu xám ngòn ngọt này, nhưng cửa hiệu của Xuân Ca Nhi, khách hàng chủ lực luôn là nam nhân.
Những năm qua không ai hiểu được vì sao một tên dung mạo tầm thường còn nghèo khó như Hôi Đậu Xuân lại giữ được nữ nhân mỹ lệ như vậy, Tiểu Man thà ở trong cửa hiệu nhỏ chứ không theo người ta ăn sung mặc sướng, không phải là chưa có ai thử, nữ nhân yểu điệu làm hoa trên núi cũng kém sắc ai mà chẳng thèm khát.
Vương Vạn Tài gia tài vạn quán, bản thân là hảo hán tử chẳng sợ ai ở Cam Lương đạo, mang rương đầy trân châu mã não đặt trước mặt Hôi Đậu Xuân, muốn mua Tiểu Man.
Hôi Đậu Xuân là tên vô dụng, thu lấy cái rương nói với Vương Vạn Tài, chỉ cần lão bà hắn đồng ý, hắn lập tức ký văn thư bán vợ.
Cả thành Lan Châu đều biết không thể cự tuyệt lời Vương Vạn Tài, Hôi Đậu Xuân cũng coi như biết điều, mà Tiểu Man nương tử cũng đồng ý, chỉ hi vọng Vương Vạn Tài đối xử với mình như chính thê, tam mai lục chứng không thể thiếu thứ nào.
Vương Vạn Tài mừng vô cùng, chỉ trong một ngày đã chuẩn bị xong mọi thứ Tiểu Man cần, Tiểu Man vui vẻ mặc áo cưỡi lên kiệu hoa, không ngờ chưa kịp động phòng, Vương Vạn Tài ở tiệc cưới tham rượu, kết quả là bị ngã xuống ngựa, thế nào mà bị ngựa đạp trúng huyệt thái dương thế là ôi thôi thương thay...
Tri phủ Lan Châu là người tốt, sau khi thương lượng với Vương gia chủ mẫu Tiểu Man, đuổi hết thân quyết của Vương gia ra khỏi Lan Châu, cả đội lạc đà đông đảo của Vương gia cũng thành tài sản công.
Sau đó tri phủ tuyên bố chuẩn bị nạp Tiểu Man làm thiếp, nữ tử phong tình như thế dù xuất thân khoa cử, tri phủ cũng chưa từng thấy qua.
Thế là Hôi Đậu Xuân lại được một khoản bồi thường nữa, Tiểu Man mặc áo cưới mới do tri phủ mua từ tận đất Thục, chuẩn bị tái giá lần nữa.
Hôn lễ chưa cử hành xong, từ Khai Phong phủ xa xôi có một đội nhân mã tới, tân nhiệm ngự sử Đường Duy Trung không ngại vạn dặm cách trở đến Lan Châu, ở buổi lễ nạp thiếp ra lệnh bắt tri phủ... Tội danh thì mọi người chưa bao giờ nghe qua... tư tội.
Tội danh này rất lạ, ít nhất bách tính vùng hoang vắng như Lan Châu không hiểu là tội gì, chỉ thấy tri phủ đầu trần dùng ba đội xe ngựa chở cả nhà chẳng có hòm xiểng rời Lan Châu, liền biết tội danh không nhỏ.
Tiểu Man mặc áo cưới tự nhiên lại về cái cửa hiệu nhỏ, vẫn cứ ngày ngày tươi cười chiêu đãi khách tứ phương, còn khách tới quán vẫn mồm miệng ba hoa trêu ghẹo bà chủ xinh đẹp, nhưng không ai dám cưới Tiểu Man nữa, phụ nhân có mệnh thất sát đào hoa e rằng chỉ Hôi Đậu Xuân mới hưởng thụ được.
Trong bốn năm vô số người kỳ vọng Hôi Đậu Xuân chết, ấy vậy mà hắn không chết, Tiểu Man lại sinh liền cho hắn ba đứa con.
Có câu tục ngữ thế này, người ngay thằng không cần nói nhiều, tính chính trực đã nói giùm họ, Tiểu Man sống nương nhờ tên nam nhân nhát gan nhu nhược Hôi Đậu Xuân sinh con không thành vấn đề, nhưng chỉ cần có kẻ mưu đồ với Tiểu Man, không ai có một kết cục tử tế, vì thế mà mệnh cách của Tiểu Man và Hôi Đậu Xuân được truyền bá vô cùng thần kỳ.
Sau khi bán xong một nồi đậu lớn, Xuân Ca Nhi tắt bếp, theo thói quen ngồi ở cái bàn dài nhất trong hiệu, cầm ấm trà uống, đó là sự báo đáp tốt nhất của Tiểu Man cho hắn sau một ngày bận rộn.
Vị khách cuối cùng cũng đã đi, Tiểu Man rửa lê xanh mới mua, đặt trước mặt Xuân Ca Nhi.
Xuân Ca Nhi lắc đầu, ý bảo Tiểu Man cứ ăn, mình uống từng ngụm trà nhìn đám lạc đà khách qua lại bên ngoài tới thất thần.
Mình tới Lan Châu đã bốn năm, trong thời gian đó, trừ mở cửa hiệu nhỏ, còn tổ chức một đội mã tặc để giải sầu.
Có đội mã tặc này hắn nắm rõ tình thế Hà Tây như lòng bàn tay, đầu tử mã tặc Hồng Ưng nói, người Tây Hạ đã phong tỏa đường tới Ngọc Môn Quan, đuổi toàn bộ thương đội người Tống đi, mà đội lạc đà từ ngoài quan trở về cũng không được tiến vào Ngọc Môn quan. Hồng Ưng còn nói chỉ có một đội lạc đà lớn tiến vào Ngọc Môn quan, chưởng quầy đều là người Hồ, bọn họ thấy hàng hóa rất nhiều, chuẩn bị đánh cướp, mã tặc Đại Hắc Sơn đã ra tay trước. Hồng Ưng tận mắt nhìn thấy mã tặc Đại Hắc sơn toàn quân bị diệt, mã tặc hung hãn trước đội lạc đà đó như đứa trẻ mới biết đi.
Rất có khả năng đó là "Hãi Hồ Nhi" vang danh Hà Trung.
Người trong quan khả năng rất xa lạ với cái tên này, nhưng với các nước ở Hà Trung, cái tên Hãi Hồ Nhi như mặt trời giữa trưa, trong lời đồn, đó là đội quân đã bán linh hồn cho ma quỷ, bọn chúng không cưỡi ngựa, mà cưỡi lạc đà tung hoành sa mạc.
Mỗi chiến thắng của người Tây Hạ ở Hà Trung đều có bóng dáng của Hãi Hồ Nhi, nơi nào Hãi Hồ Nhi xuất hiện nơi đó thành địa ngục nhân gian.
Cuối thư Hồng Ưng nói đội lạc đà đó đã nam hạ, mục tiêu khả năng là thành Lan Châu.
Bởi thế mỗi ngày Xuân Ca Nhi đều kết thúc chuyện làm ăn sớm, đợi đội lạc đà trong truyền thuyết tới.
Lê xanh vừa chua vừa chát mà Tiểu Man ăn ngon lành, theo ánh mắt Xuân Ca Nhi nhìn ra ngoài, đột nhiên nói: - Sao nhiều lạc đà khác thế?
- Mười ngày trước đã như thế rồi, ta tới chợ xem, lạc đà khách căn bản không rời Ngọc Môn quan, hàng hóa của chúng đại đa phần cũng là hàng hóa Hà Tây. Nàng xem, có cả chén dạ quang quận Vũ Uy, trước kia ta còn kiếm cớ muốn ngọc Côn Lôn làm trâm cho nàng, hỏi lạc đà khách cũng không có, nói cách khác dấu chân bọn họ xa nhất cũng chỉ tới Đôn Hoàng mà thôi, đường đi tới phía tây không hiểu vì sao mà phong tỏa rồi.
Tiểu Man chú ý ơn, vén rèm ngó ra ngoài: - Chẳng lẽ người Tây Hạ lại lần nữa tây chinh?
Xuân Ca Nhi lắc đầu: - Hẳn không phải, giờ là lúc thu hoạch ở Ngân Hạ châu, theo lý mà nói khách thương dùng gạo đổi lúa mạch rất nhiều, nhưng năm nay không thấy ai.
Tiểu Man hiểu lương thực người Tây Hạ luôn không đủ ăn, đổi một đấu gạo lấy hai đấu mạch, trung gian kiếm lợi kha khá, nếu sắp đại chiến, người Tây Hạ sẽ đổi thêm nhiều lương thực mới đúng.
***
Thôi xong, con tác làm cục sạn to quá thằng này rõ ràng điên rồi mà
Dù sao cái tòa thành sập sệ đổ nát đó lại là trung tâm giao dịch ở miền tây bắc, là điểm trung chuyển hàng hóa giữa Tây Hạ và Đại Tống, hai nước chỉ có đúng hai địa điểm để thương nhân tự do giao dịch đó là Lan Châu thành ở Tống và Ngân Tinh Hòa Thị ở Tây Hạ, bởi thế khách lạc đà ngày đêm qua lại như mắc cửi, sự náo nhiệt không cần nói cũng biết.
Trong thành có một cái hiệu nhỏ bán chè đậu, cũng khách khứa nườm nượp, cửa hiệu này do đôi tiểu phu thê kinh doanh, nam là Xuân Ca Nhi, nữ là Tiểu Man.
Xuân Ca Nhi không phải là cái tên hoàn chỉnh, nên hắn tự đặt cho mình một cái tên rất kêu là Dương Xuân, bởi vì có tay nghề làm chè đậu xám rất ngon, lạc đà khách và những đao khách ở Lan Châu đặt cho hắn một ngoại hiệu, gọi là Hôi Đậu Xuân, chẳng ai gọi hắn là Dương Xuân hết, thế là mèo lại hoàn mèo.
Tiểu Man vẫn mỹ lệ như xưa, năm năm sống ở biên ai không tước đoạt đi vẻ đẹp của nàng, ngược lại còn thêm vài phần quyến rũ của phụ nhân thành thục, chỉ cần nàng xuất hiện trong cửa hiệu, cái hiệu nhỏ của nàng luôn chật kín khách.
Một lạc đà khách thô hào bẩn thỉu lặng lẽ đưa tay hướng trời cặp mông tròn trịa của Tiểu Man, nhưng bị Tiểu Man như vô tình nghiêng người tránh đi, nàng không giận mà còn đưa mắt lúng liếng thêm một bát đậu cho lạc đà khách.
Xuân Ca Nhi tiếp tục ngồi trước bếp quạt lửa, quyết định không nhìn về cửa hiệu nữa, đậu xám phải nóng mới ngon.
Hán tử tây bắc đa phần là thô hào, cho nên chuyện thích làm nhất là ăn thịt uống rượu, rượu phải mạnh thịt phải to, nếu như bê được cả con trâu lên bàn thì họ càng thích.
Trừ phụ nhân hài tử ra chẳng hai thích thứ chè đậu xám ngòn ngọt này, nhưng cửa hiệu của Xuân Ca Nhi, khách hàng chủ lực luôn là nam nhân.
Những năm qua không ai hiểu được vì sao một tên dung mạo tầm thường còn nghèo khó như Hôi Đậu Xuân lại giữ được nữ nhân mỹ lệ như vậy, Tiểu Man thà ở trong cửa hiệu nhỏ chứ không theo người ta ăn sung mặc sướng, không phải là chưa có ai thử, nữ nhân yểu điệu làm hoa trên núi cũng kém sắc ai mà chẳng thèm khát.
Vương Vạn Tài gia tài vạn quán, bản thân là hảo hán tử chẳng sợ ai ở Cam Lương đạo, mang rương đầy trân châu mã não đặt trước mặt Hôi Đậu Xuân, muốn mua Tiểu Man.
Hôi Đậu Xuân là tên vô dụng, thu lấy cái rương nói với Vương Vạn Tài, chỉ cần lão bà hắn đồng ý, hắn lập tức ký văn thư bán vợ.
Cả thành Lan Châu đều biết không thể cự tuyệt lời Vương Vạn Tài, Hôi Đậu Xuân cũng coi như biết điều, mà Tiểu Man nương tử cũng đồng ý, chỉ hi vọng Vương Vạn Tài đối xử với mình như chính thê, tam mai lục chứng không thể thiếu thứ nào.
Vương Vạn Tài mừng vô cùng, chỉ trong một ngày đã chuẩn bị xong mọi thứ Tiểu Man cần, Tiểu Man vui vẻ mặc áo cưỡi lên kiệu hoa, không ngờ chưa kịp động phòng, Vương Vạn Tài ở tiệc cưới tham rượu, kết quả là bị ngã xuống ngựa, thế nào mà bị ngựa đạp trúng huyệt thái dương thế là ôi thôi thương thay...
Tri phủ Lan Châu là người tốt, sau khi thương lượng với Vương gia chủ mẫu Tiểu Man, đuổi hết thân quyết của Vương gia ra khỏi Lan Châu, cả đội lạc đà đông đảo của Vương gia cũng thành tài sản công.
Sau đó tri phủ tuyên bố chuẩn bị nạp Tiểu Man làm thiếp, nữ tử phong tình như thế dù xuất thân khoa cử, tri phủ cũng chưa từng thấy qua.
Thế là Hôi Đậu Xuân lại được một khoản bồi thường nữa, Tiểu Man mặc áo cưới mới do tri phủ mua từ tận đất Thục, chuẩn bị tái giá lần nữa.
Hôn lễ chưa cử hành xong, từ Khai Phong phủ xa xôi có một đội nhân mã tới, tân nhiệm ngự sử Đường Duy Trung không ngại vạn dặm cách trở đến Lan Châu, ở buổi lễ nạp thiếp ra lệnh bắt tri phủ... Tội danh thì mọi người chưa bao giờ nghe qua... tư tội.
Tội danh này rất lạ, ít nhất bách tính vùng hoang vắng như Lan Châu không hiểu là tội gì, chỉ thấy tri phủ đầu trần dùng ba đội xe ngựa chở cả nhà chẳng có hòm xiểng rời Lan Châu, liền biết tội danh không nhỏ.
Tiểu Man mặc áo cưới tự nhiên lại về cái cửa hiệu nhỏ, vẫn cứ ngày ngày tươi cười chiêu đãi khách tứ phương, còn khách tới quán vẫn mồm miệng ba hoa trêu ghẹo bà chủ xinh đẹp, nhưng không ai dám cưới Tiểu Man nữa, phụ nhân có mệnh thất sát đào hoa e rằng chỉ Hôi Đậu Xuân mới hưởng thụ được.
Trong bốn năm vô số người kỳ vọng Hôi Đậu Xuân chết, ấy vậy mà hắn không chết, Tiểu Man lại sinh liền cho hắn ba đứa con.
Có câu tục ngữ thế này, người ngay thằng không cần nói nhiều, tính chính trực đã nói giùm họ, Tiểu Man sống nương nhờ tên nam nhân nhát gan nhu nhược Hôi Đậu Xuân sinh con không thành vấn đề, nhưng chỉ cần có kẻ mưu đồ với Tiểu Man, không ai có một kết cục tử tế, vì thế mà mệnh cách của Tiểu Man và Hôi Đậu Xuân được truyền bá vô cùng thần kỳ.
Sau khi bán xong một nồi đậu lớn, Xuân Ca Nhi tắt bếp, theo thói quen ngồi ở cái bàn dài nhất trong hiệu, cầm ấm trà uống, đó là sự báo đáp tốt nhất của Tiểu Man cho hắn sau một ngày bận rộn.
Vị khách cuối cùng cũng đã đi, Tiểu Man rửa lê xanh mới mua, đặt trước mặt Xuân Ca Nhi.
Xuân Ca Nhi lắc đầu, ý bảo Tiểu Man cứ ăn, mình uống từng ngụm trà nhìn đám lạc đà khách qua lại bên ngoài tới thất thần.
Mình tới Lan Châu đã bốn năm, trong thời gian đó, trừ mở cửa hiệu nhỏ, còn tổ chức một đội mã tặc để giải sầu.
Có đội mã tặc này hắn nắm rõ tình thế Hà Tây như lòng bàn tay, đầu tử mã tặc Hồng Ưng nói, người Tây Hạ đã phong tỏa đường tới Ngọc Môn Quan, đuổi toàn bộ thương đội người Tống đi, mà đội lạc đà từ ngoài quan trở về cũng không được tiến vào Ngọc Môn quan. Hồng Ưng còn nói chỉ có một đội lạc đà lớn tiến vào Ngọc Môn quan, chưởng quầy đều là người Hồ, bọn họ thấy hàng hóa rất nhiều, chuẩn bị đánh cướp, mã tặc Đại Hắc Sơn đã ra tay trước. Hồng Ưng tận mắt nhìn thấy mã tặc Đại Hắc sơn toàn quân bị diệt, mã tặc hung hãn trước đội lạc đà đó như đứa trẻ mới biết đi.
Rất có khả năng đó là "Hãi Hồ Nhi" vang danh Hà Trung.
Người trong quan khả năng rất xa lạ với cái tên này, nhưng với các nước ở Hà Trung, cái tên Hãi Hồ Nhi như mặt trời giữa trưa, trong lời đồn, đó là đội quân đã bán linh hồn cho ma quỷ, bọn chúng không cưỡi ngựa, mà cưỡi lạc đà tung hoành sa mạc.
Mỗi chiến thắng của người Tây Hạ ở Hà Trung đều có bóng dáng của Hãi Hồ Nhi, nơi nào Hãi Hồ Nhi xuất hiện nơi đó thành địa ngục nhân gian.
Cuối thư Hồng Ưng nói đội lạc đà đó đã nam hạ, mục tiêu khả năng là thành Lan Châu.
Bởi thế mỗi ngày Xuân Ca Nhi đều kết thúc chuyện làm ăn sớm, đợi đội lạc đà trong truyền thuyết tới.
Lê xanh vừa chua vừa chát mà Tiểu Man ăn ngon lành, theo ánh mắt Xuân Ca Nhi nhìn ra ngoài, đột nhiên nói: - Sao nhiều lạc đà khác thế?
- Mười ngày trước đã như thế rồi, ta tới chợ xem, lạc đà khách căn bản không rời Ngọc Môn quan, hàng hóa của chúng đại đa phần cũng là hàng hóa Hà Tây. Nàng xem, có cả chén dạ quang quận Vũ Uy, trước kia ta còn kiếm cớ muốn ngọc Côn Lôn làm trâm cho nàng, hỏi lạc đà khách cũng không có, nói cách khác dấu chân bọn họ xa nhất cũng chỉ tới Đôn Hoàng mà thôi, đường đi tới phía tây không hiểu vì sao mà phong tỏa rồi.
Tiểu Man chú ý ơn, vén rèm ngó ra ngoài: - Chẳng lẽ người Tây Hạ lại lần nữa tây chinh?
Xuân Ca Nhi lắc đầu: - Hẳn không phải, giờ là lúc thu hoạch ở Ngân Hạ châu, theo lý mà nói khách thương dùng gạo đổi lúa mạch rất nhiều, nhưng năm nay không thấy ai.
Tiểu Man hiểu lương thực người Tây Hạ luôn không đủ ăn, đổi một đấu gạo lấy hai đấu mạch, trung gian kiếm lợi kha khá, nếu sắp đại chiến, người Tây Hạ sẽ đổi thêm nhiều lương thực mới đúng.
***
Thôi xong, con tác làm cục sạn to quá thằng này rõ ràng điên rồi mà
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.