Quyển 11 - Chương 50: Đột biến
Kiết Dữ 2
04/06/2017
Tào Tính chỉ biết liên tục dập đầu cầu xin Vân Tranh hỏa tốc xuất binh, nếu không Tào Vinh khó giữ được mạng.
Nếu như vài năm trước, Vân Tranh có thể bao dung cho Tào Vinh, nhưng bây giờ y đã hòa nhập vào vai trò chủ soái, loại tướng quân như Tào Vinh trong mắt y là không chấp nhận được, thong thả nói: - Ta và Tào tướng quân xưa nay giao hảo, nếu cứu được tất nhiên sẽ cứu, Hầu Tử, hiện chúng ta có bao nhiều binh mã?
Hầu Tử đứng thẳng báo cáo: - Đại quân đều đang ở thảo nguyên, nay chúng ta còn bảy hai gia tướng, sáu mươi văn lại, một trăm tám mươi binh sĩ già yếu trông coi doanh trại Bạch Vân sơn.
Tào Tính tức thì òa khóc, hắn đi qua Thành Đô, nhưng chính binh ở Thành Đô là Vĩnh Hưng quân thì Tào Vinh đem đi hết rồi, Giáp Tử doanh ở Đập Đô giang còn quân thì phải trong coi yếu địa quân sự của Đại Tống, sương quân chỉ có thể dùng làm lao dịch, không tác chiến được.
Giờ Vân Tranh cũng nói không có quân, e rằng Tào Vinh không thoát được số kiếp.
- Vĩnh Hưng quân là một trong số quân đội có sức chiến đấu, lại được trang bị vô số thuốc nổ, làm sao lại chỉ có thể cố thủ đòi viện binh? Vân Tranh nghiêm giọng rống lớn:
Tào Tính hoảng sợ quên cả khóc, ấp a ấp úng đáp: - Bẩm Vân hầu, phản dân, đạo phỉ khắp nơi, một số đạo phỉ còn có vũ khí công thành, tướng chủ đành hạ lệnh cố thủ... Thực ra khong tới một vạn tám nghìn quân, chỉ có chưa tới tám nghìn, số quân tốt còn lại đi đào khoáng, thuốc nổ cũng dùng để phá núi... Biết đã tới nước không thể vãn hồi, hắn đành khai thật, càng nói đầu càng cúi thấp.
Vân Tranh không hề ngạc nhiên, tình hình ở phủ Kiến Xương, y còn biết nhiều hơn Tào Tính, thương đội Vân gia thường xuyên đi qua đó, làm sao không hiểu.
Tào Vinh lôi kéo tướng tá trong quân, hợp mưu dùng binh sĩ kiếm tiền, có lần vì mỏ đồng sập gây tổn thất vô số, cho nên khiến quân sĩ bất mãn.
Tào hoàng hậu sở dĩ được rất nhiều đại thần trong triều ủng hộ, nhanh chóng qua được phong ba, chính là nhờ tài thế hùng hậu ở nhà mẹ đẻ, cho nên mới bất chấp quy củ, trực tiếp hạ lệnh cho Vân Tranh.
- Vân hầu, hoàng hậu nương nương nói, nếu ngài cứu đường huynh mạt tướng, Tào gia sẽ có báo đáp. Tào Tính đứng dậy lật quân bài cuối cùng, hắn tin với uy vọng, tầm nhìn xa trong rộng của Vân Tranh thế nào có thể cũng giữ cho mình một quân có thể tùy ý điều động bất kỳ lúc nào, thậm chí có khả năng là tư quân của Vân gia.
- Tào Vinh năm xưa ta biết ít nhiều còn hiểu đạo tiến lui, biết lung lạc bộ hạ, vì thế khi ở Thục hắn làm rất tốt, cho dù hắn không biết cầm quân, nhưng phía dưới vẫn có tướng quân biết đánh trận. Tào Tính, nói cho ta biết vì sao Tào Vinh lại thay đổi lớn như thế? Hay là người có tiếng nói ở nơi đó không phải là hắn nữa.
Tào Tinh ngậm chặt miệng không nói, Vân Tranh đột nhiên quay sang nhìn cây dâu lớn: - Nghe lâu như thế cũng nên ra rồi đấy.
Tóc trắng như cước, đạo bào phất phơ, thoạt nhìn tưởng thần tiên giáng thế, đến khi thấy mặt choắt mắt hí râu dê của ông ta không khỏi tiếc nuối, Hàn Lâm cười dài: - Vân hầu, đã lâu không gặp, ngài có thể phát giác ra bần đạo, xem ra mấy năm qua làm tướng quân, nhạy bén hơn không ít, đáng mừng đáng mừng.
Dứt lời người loáng lên, thoáng cái tới bên Tào Tính, đao xẹt qua, mấy cái đầu bay vèo đi, không ngờ vẫn còn phất tay hất con dao cắt cỏ do Hầu Tử ném tới.
Đánh bay con dao rồi, Hàn Lâm cho đao vào vỏ, tựa hồ không hề sợ Hàm Ngưu đang trợn mắt trâu lên nhìn mình.
Ông ta cho rằng mình rất hiểu những người bên cạnh Vân Tranh, nhưng không ngờ hơn mười mũi nỏ từ các phía bắn ra, Hàn Lâm thét lên, nhảy vội xuống cầu nổi giận quát: - Ngươi định làm cái gì?
Vân Tranh nhìn thấy bóng dáng Cát Thu Yên thoáng qua rồi biến mất, cười lớn: - Đậu Sa trại đâu phải nơi muốn vào là vào, muốn đi là đi, Hầu Tử truyền lệnh, giết không cần hỏi.
Một mũi tên lệnh bắn lên trời, nổ bùng một cái, bốn phương tám hướng liền có bóng người di chuyển, tạo thành vòng vây.
- Vân Tranh, hoàng hậu ra lệnh bừa bãi, ta phụng lệnh bệ hạ trừ ý chỉ, ngươi dám làm càn sao?
Nghe thấy trong bụi cỏ có tiếng đao kiếm va chạm rồi tiếng người la thảm, Hàn Lâm cuống lên, chiến đấu trong rừng, huynh đệ Thương Báo được lão tộc trưởng gọi về là tổ tông, chưa kể Lãng Lý Cách, Cát Thu Yên cùng hộ vệ Vân gia, nơi này bảo vệ nghiêm ngặt hơn cả hoàng cung.
- Ông giết Tào Tính kệ xác ông, từ kinh sư tới Thục mấy nghìn dặm sao không giết, lại giết trước mặt ta? Giết ở Đậu Sa trại, ta đã nói, kẻ nào phá hoại sự yên bình nơi này, đừng trách ta độc ác.
Hàn Lâm cảm giác được nguy hiểm rồi, hét lên: - Tất nhiên có lý do, ngươi sai người dừng tay đã.
Vân Tranh nheo mắt nhìn trên núi đối diện lại xuất hiện bảy tám kỵ sĩ: - Hôm nay thật náo nhiệt, không biết lần này là xu mật viện hay bình chương môn hạ, vừa vặn họ làm chứng, Táo Tính không phải ta giết, mọi việc không liên quan tới ta, con bà nó ta dẫn con đi hái dâu mà các người cũng không để yên à?
Hàm Ngưu tay âm thầm nắm một viên tạc đạn kiểu giật chốt, chỉ cần rời tay hai nhịp hô hấp là nổ, Hàn Lâm xưa kia ở Vân gia hiểu rõ tên ngốc này thích chơi thuốc nổ, lại còn liều mạng, bốn xung quanh tiếng chém giết lắng dần, vứt đao đi, cho hai tay vào ống tay áo, mặt âm u: - Ngươi dám xem thường vương pháp à?
Kể từ khi hoàn thành kế hoạch ra đảo, Vân Tranh đã chẳng sợ gì nữa, giờ Đại Tống cần y, chứ y đã không còn quá kiềng nể ai nữa: - Vương pháp nào cho ông giết người trước mặt một vị đại tướng quân, nếu ta không có phản ứng, làm sao chỉ huy được ba quân nữa. Đợi những tín sứ kia tới, ông thừa nhận chuyện giết người, sau đó muốn làm gì thì làm, chớ lôi ta vào.
Hàn Lâm cười gằn: - Ngươi là thần tử Đại Tống, chuyện triều đường tất nhiên có phần của ngươi, khi lão đạo tới, bệ hạ nói, không để ngươi quá thanh nhàn, nếu không ngươi sẽ làm ra những việc không khống chế nổi, chẳng bằng kéo ngươi xuống bùn cùng bận rộn.
Vân Tranh khinh bỉ nói: - Hẳn đây là ý Trần Lâm chứ gì, bệ hạ giờ không khỏe, luôn cố gắng nói ngắn gọn, một hai lời bị các ngươi suy diễn thành một tràng dài, ý tứ cũng biến chất, lần sau truyền nguyên văn là được, Vân Tranh ta có cái đầu, biết lý giải thế nào.
- Ta là thần tử Đại Tống, không phải là của Trần Lâm hay hoàng hậu Tào thị, nghe cho rõ, muốn ta xuất binh cần ngọc tỷ của bệ hạ, ấn tín bình chương sự và ý chỉ xu mật viện.
Lúc này đám Lãng Lý Cách từ trong rừng đi ra, ném năm người tới: - Có tám tên, thoát ba tên rồi, có điều hai tên trúng độc, không sống nổi quá hai canh giờ đâu, số còn lại bị bắt sống, còn một tên ở dưới cầu.
- Hàn Lâm, năm xưa ông có thể bắt nạt ta thoải mái chứ bây giờ đừng hòng, giờ không còn là thời ông bày ra kế nhỏ khiến ta nửa đêm đưa lão bà chạy khỏi nhà giữ mang nữa rồi. Dám theo dõi Đại tướng quân, giết không cần hỏi, đây là điều thứ sáu trong đại điển quân luật. Vân Tranh lạnh lùng nói đám hộ vệ: - Chết phải thấy xác, không bỏ qua kẻ nào.
- Đại tướng quân hạ thủ lưu tình! Mười mấy thớt khoái mã kia còn chưa tới nơi đã có người hét từ xa:
Vân Tranh nhận ra chế xá viện thiên sự Tư Mã Quang, người này nay hành tẩu nội cung, rất được Triệu Trinh tín nhiệm.
Tư Mã Quang mặt đầy bụi đất, mồ hôi chảy xuống thành vằn dài, lúc xuống ngựa hai chân nhũn ra, Vân Tranh sai Hầu Tử tới dìu hắn ta lên cầu uống nước.
Trương Phương Bình lại tới, tinh thần vẫn còn khỏe khoắn, nhìn thi thể máu me khắp nơi, thở dài nhìn Vân Tranh: - Lại giết người sao?
- Phủ tôn, vị Hàn Lâm lão huynh đây hẳn là ngài biết, Tào Tính đưa cho ta một tờ ý chỉ, ta đang định xem thì Hàn Lâm nổi điên giết ba người họ, số còn lại là đám thích khách bị ta giết.
Ti Mã Quang chưa thở đều lại được đã hỏi gấp: - Đại tướng quân đã xem ý chỉ chưa?
HẾT!
Nếu như vài năm trước, Vân Tranh có thể bao dung cho Tào Vinh, nhưng bây giờ y đã hòa nhập vào vai trò chủ soái, loại tướng quân như Tào Vinh trong mắt y là không chấp nhận được, thong thả nói: - Ta và Tào tướng quân xưa nay giao hảo, nếu cứu được tất nhiên sẽ cứu, Hầu Tử, hiện chúng ta có bao nhiều binh mã?
Hầu Tử đứng thẳng báo cáo: - Đại quân đều đang ở thảo nguyên, nay chúng ta còn bảy hai gia tướng, sáu mươi văn lại, một trăm tám mươi binh sĩ già yếu trông coi doanh trại Bạch Vân sơn.
Tào Tính tức thì òa khóc, hắn đi qua Thành Đô, nhưng chính binh ở Thành Đô là Vĩnh Hưng quân thì Tào Vinh đem đi hết rồi, Giáp Tử doanh ở Đập Đô giang còn quân thì phải trong coi yếu địa quân sự của Đại Tống, sương quân chỉ có thể dùng làm lao dịch, không tác chiến được.
Giờ Vân Tranh cũng nói không có quân, e rằng Tào Vinh không thoát được số kiếp.
- Vĩnh Hưng quân là một trong số quân đội có sức chiến đấu, lại được trang bị vô số thuốc nổ, làm sao lại chỉ có thể cố thủ đòi viện binh? Vân Tranh nghiêm giọng rống lớn:
Tào Tính hoảng sợ quên cả khóc, ấp a ấp úng đáp: - Bẩm Vân hầu, phản dân, đạo phỉ khắp nơi, một số đạo phỉ còn có vũ khí công thành, tướng chủ đành hạ lệnh cố thủ... Thực ra khong tới một vạn tám nghìn quân, chỉ có chưa tới tám nghìn, số quân tốt còn lại đi đào khoáng, thuốc nổ cũng dùng để phá núi... Biết đã tới nước không thể vãn hồi, hắn đành khai thật, càng nói đầu càng cúi thấp.
Vân Tranh không hề ngạc nhiên, tình hình ở phủ Kiến Xương, y còn biết nhiều hơn Tào Tính, thương đội Vân gia thường xuyên đi qua đó, làm sao không hiểu.
Tào Vinh lôi kéo tướng tá trong quân, hợp mưu dùng binh sĩ kiếm tiền, có lần vì mỏ đồng sập gây tổn thất vô số, cho nên khiến quân sĩ bất mãn.
Tào hoàng hậu sở dĩ được rất nhiều đại thần trong triều ủng hộ, nhanh chóng qua được phong ba, chính là nhờ tài thế hùng hậu ở nhà mẹ đẻ, cho nên mới bất chấp quy củ, trực tiếp hạ lệnh cho Vân Tranh.
- Vân hầu, hoàng hậu nương nương nói, nếu ngài cứu đường huynh mạt tướng, Tào gia sẽ có báo đáp. Tào Tính đứng dậy lật quân bài cuối cùng, hắn tin với uy vọng, tầm nhìn xa trong rộng của Vân Tranh thế nào có thể cũng giữ cho mình một quân có thể tùy ý điều động bất kỳ lúc nào, thậm chí có khả năng là tư quân của Vân gia.
- Tào Vinh năm xưa ta biết ít nhiều còn hiểu đạo tiến lui, biết lung lạc bộ hạ, vì thế khi ở Thục hắn làm rất tốt, cho dù hắn không biết cầm quân, nhưng phía dưới vẫn có tướng quân biết đánh trận. Tào Tính, nói cho ta biết vì sao Tào Vinh lại thay đổi lớn như thế? Hay là người có tiếng nói ở nơi đó không phải là hắn nữa.
Tào Tinh ngậm chặt miệng không nói, Vân Tranh đột nhiên quay sang nhìn cây dâu lớn: - Nghe lâu như thế cũng nên ra rồi đấy.
Tóc trắng như cước, đạo bào phất phơ, thoạt nhìn tưởng thần tiên giáng thế, đến khi thấy mặt choắt mắt hí râu dê của ông ta không khỏi tiếc nuối, Hàn Lâm cười dài: - Vân hầu, đã lâu không gặp, ngài có thể phát giác ra bần đạo, xem ra mấy năm qua làm tướng quân, nhạy bén hơn không ít, đáng mừng đáng mừng.
Dứt lời người loáng lên, thoáng cái tới bên Tào Tính, đao xẹt qua, mấy cái đầu bay vèo đi, không ngờ vẫn còn phất tay hất con dao cắt cỏ do Hầu Tử ném tới.
Đánh bay con dao rồi, Hàn Lâm cho đao vào vỏ, tựa hồ không hề sợ Hàm Ngưu đang trợn mắt trâu lên nhìn mình.
Ông ta cho rằng mình rất hiểu những người bên cạnh Vân Tranh, nhưng không ngờ hơn mười mũi nỏ từ các phía bắn ra, Hàn Lâm thét lên, nhảy vội xuống cầu nổi giận quát: - Ngươi định làm cái gì?
Vân Tranh nhìn thấy bóng dáng Cát Thu Yên thoáng qua rồi biến mất, cười lớn: - Đậu Sa trại đâu phải nơi muốn vào là vào, muốn đi là đi, Hầu Tử truyền lệnh, giết không cần hỏi.
Một mũi tên lệnh bắn lên trời, nổ bùng một cái, bốn phương tám hướng liền có bóng người di chuyển, tạo thành vòng vây.
- Vân Tranh, hoàng hậu ra lệnh bừa bãi, ta phụng lệnh bệ hạ trừ ý chỉ, ngươi dám làm càn sao?
Nghe thấy trong bụi cỏ có tiếng đao kiếm va chạm rồi tiếng người la thảm, Hàn Lâm cuống lên, chiến đấu trong rừng, huynh đệ Thương Báo được lão tộc trưởng gọi về là tổ tông, chưa kể Lãng Lý Cách, Cát Thu Yên cùng hộ vệ Vân gia, nơi này bảo vệ nghiêm ngặt hơn cả hoàng cung.
- Ông giết Tào Tính kệ xác ông, từ kinh sư tới Thục mấy nghìn dặm sao không giết, lại giết trước mặt ta? Giết ở Đậu Sa trại, ta đã nói, kẻ nào phá hoại sự yên bình nơi này, đừng trách ta độc ác.
Hàn Lâm cảm giác được nguy hiểm rồi, hét lên: - Tất nhiên có lý do, ngươi sai người dừng tay đã.
Vân Tranh nheo mắt nhìn trên núi đối diện lại xuất hiện bảy tám kỵ sĩ: - Hôm nay thật náo nhiệt, không biết lần này là xu mật viện hay bình chương môn hạ, vừa vặn họ làm chứng, Táo Tính không phải ta giết, mọi việc không liên quan tới ta, con bà nó ta dẫn con đi hái dâu mà các người cũng không để yên à?
Hàm Ngưu tay âm thầm nắm một viên tạc đạn kiểu giật chốt, chỉ cần rời tay hai nhịp hô hấp là nổ, Hàn Lâm xưa kia ở Vân gia hiểu rõ tên ngốc này thích chơi thuốc nổ, lại còn liều mạng, bốn xung quanh tiếng chém giết lắng dần, vứt đao đi, cho hai tay vào ống tay áo, mặt âm u: - Ngươi dám xem thường vương pháp à?
Kể từ khi hoàn thành kế hoạch ra đảo, Vân Tranh đã chẳng sợ gì nữa, giờ Đại Tống cần y, chứ y đã không còn quá kiềng nể ai nữa: - Vương pháp nào cho ông giết người trước mặt một vị đại tướng quân, nếu ta không có phản ứng, làm sao chỉ huy được ba quân nữa. Đợi những tín sứ kia tới, ông thừa nhận chuyện giết người, sau đó muốn làm gì thì làm, chớ lôi ta vào.
Hàn Lâm cười gằn: - Ngươi là thần tử Đại Tống, chuyện triều đường tất nhiên có phần của ngươi, khi lão đạo tới, bệ hạ nói, không để ngươi quá thanh nhàn, nếu không ngươi sẽ làm ra những việc không khống chế nổi, chẳng bằng kéo ngươi xuống bùn cùng bận rộn.
Vân Tranh khinh bỉ nói: - Hẳn đây là ý Trần Lâm chứ gì, bệ hạ giờ không khỏe, luôn cố gắng nói ngắn gọn, một hai lời bị các ngươi suy diễn thành một tràng dài, ý tứ cũng biến chất, lần sau truyền nguyên văn là được, Vân Tranh ta có cái đầu, biết lý giải thế nào.
- Ta là thần tử Đại Tống, không phải là của Trần Lâm hay hoàng hậu Tào thị, nghe cho rõ, muốn ta xuất binh cần ngọc tỷ của bệ hạ, ấn tín bình chương sự và ý chỉ xu mật viện.
Lúc này đám Lãng Lý Cách từ trong rừng đi ra, ném năm người tới: - Có tám tên, thoát ba tên rồi, có điều hai tên trúng độc, không sống nổi quá hai canh giờ đâu, số còn lại bị bắt sống, còn một tên ở dưới cầu.
- Hàn Lâm, năm xưa ông có thể bắt nạt ta thoải mái chứ bây giờ đừng hòng, giờ không còn là thời ông bày ra kế nhỏ khiến ta nửa đêm đưa lão bà chạy khỏi nhà giữ mang nữa rồi. Dám theo dõi Đại tướng quân, giết không cần hỏi, đây là điều thứ sáu trong đại điển quân luật. Vân Tranh lạnh lùng nói đám hộ vệ: - Chết phải thấy xác, không bỏ qua kẻ nào.
- Đại tướng quân hạ thủ lưu tình! Mười mấy thớt khoái mã kia còn chưa tới nơi đã có người hét từ xa:
Vân Tranh nhận ra chế xá viện thiên sự Tư Mã Quang, người này nay hành tẩu nội cung, rất được Triệu Trinh tín nhiệm.
Tư Mã Quang mặt đầy bụi đất, mồ hôi chảy xuống thành vằn dài, lúc xuống ngựa hai chân nhũn ra, Vân Tranh sai Hầu Tử tới dìu hắn ta lên cầu uống nước.
Trương Phương Bình lại tới, tinh thần vẫn còn khỏe khoắn, nhìn thi thể máu me khắp nơi, thở dài nhìn Vân Tranh: - Lại giết người sao?
- Phủ tôn, vị Hàn Lâm lão huynh đây hẳn là ngài biết, Tào Tính đưa cho ta một tờ ý chỉ, ta đang định xem thì Hàn Lâm nổi điên giết ba người họ, số còn lại là đám thích khách bị ta giết.
Ti Mã Quang chưa thở đều lại được đã hỏi gấp: - Đại tướng quân đã xem ý chỉ chưa?
HẾT!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.