Quyển 6 - Chương 33: Kinh thành yếu đuối
Kiết Dữ 2
04/06/2017
Quân tốt ôm thương ngủ gật giật mình thức giấc, đang định quát hỏi, ngẩng đầu nhìn thấy hồng hoang cự thú, mồm há hốc không phát ra được tiếng nào, oó cẳng chạy mất.
Lang Thản ghìm cương ngựa, nhíu mày lắc đầu, vì những kẻ ngu xuẩn đang chắn đường đi của hắn, không phải binh tốt thủ thành, mà là đám sĩ tử, quý nữ cùng với bách tính ra vào thành.
Ba mươi kỵ sĩ, sáu chục con ngựa đồng loạt phải ghìm cương, bất lực nhìn đám đông đang hoảng loạn không nói lên lời.
Ngưu lão đại nghi hoặc nhìn lá cờ cắm sau lưng kỵ sĩ, đẩy Tôn gia Lão Tam bên cạnh: - Lão Tam, trông chúng ta giống đạo tặc lắm à?
Tôn lão tam nhìn một mỹ nữ hai tay chống đất liên tục đẩy người lùi lại, hắn cũng xót thay cho mông nàng, mặt đất đầy đá sỏi, chẳng lẽ nàng không biết đau?
Lang Thản thở dài, đỡ một đứa bé khóc lóc thảm thiết dậy, đi tới trước mặt thiếu nữ, dụng giọng ôn nhu nhất nói: - Tiểu nương tử, có cần tiểu sinh giúp không?
Khuôn mặt tuấn tú như ngọc tạc của Lang Thản không ích gì vào lúc này, thiếu nữ kia mắt càng lúc càng lớn, cổ họng phát ra mấy tiếng ọ ẹ rồi ngoẹo đầu sang bên ngất xỉu.
- Cường đạo! Có cường đạo.
- Chạy thôi, chạy nhanh!
Sau một thoáng sững sờ, chỉ thấy người xe tranh đường cướp lối, dẫm đạp lên nhau mà trốn chạy, tiếng trẻ kêu góc gọi mẹ vang động cả trời xanh.
Mặt đất vung vãi đủ thứ đồ, nào là giỏ rau, nào là sọt táo mới hái, giày dép thì thôi rồi không kể hết, quạt gấp, khăn tay nữ sĩ, chỉ có một con ngan trắng nghênh ngang đứng giữa cổng thành làm đại tướng quân.
Đám Lang Thản thộn mặt nhìn nhau, cái quái gì thế này?
- Tặc tử to gan, giữa ban ngày ban mặt dám xông vào thành. Thình lình một văn sĩ gầy khô đội mũ cao tay cầm đòn gánh, lao tới như hổ điên bổ vào đầu Lang Thản đang đỡ thiếu nữ lên.
Ngưu lão đại ngáp một cái đẩy hất nhẹ tay, đòn gánh xoay vòng vòng bay đi, va vào cổng thành rơi xuống, nho sĩ hoảng sợ, vẫn cố xông vào cứu thiếu nữ khỏi tay cường đạo.
Lang Thản thấy nho sĩ vì tránh đụng vào người thiếu nữ, cho dùng cánh tay kẹp cổ nàng kéo đi, cứ thế này e có án mạng, vội chắp tay nói: - Lão tiên sinh, học sinh là biên quân, tới kinh thành đưa thư hỏa tốc tám trăm dặm, không phải gian tặc.
Nho sĩ nghe cách xưng hồ này mới dừng tay, nhìn Lang Thản: - Ngươi là người đọc sách à? Có công danh không?
- Học sinh chức thừa phụng lang, đang làm bộ quân đô ngu hầu ở Vũ Thắng quân.
Nho sĩ đùng đùng nổi giận, nhảy dựng lên, bợp một cái vào đầu Lang Thản, đoán chừng không hả giận, ngó quanh, nhìn thấy roi trúc đánh xe trâu, quất túi bụi lên người hắn: - Đã là sĩ tử vì sao không biết kinh sư không cho phép phóng ngựa bừa bãi, lão sư của ngươi là ai, lão phu muốn đi tìm ông ta chất vấn.
Ngưu lão đại ngứa mắt lắm rồi, muốn chọc lão già này một lỗ thông từ lưng tới bụng, vừa nhảy xuống thấy đô ngu hầu trừng mắt với mình, đành rụt đầu lại.
Nho sĩ kia đánh đến khi mệt ném roi đi, thở hồng hộc, chỉ mặt Ngưu Đại, Tôn Tam: - Lão phu là Âu Dương Tu, hàn lâm học sĩ, đánh một tên hậu sinh vãn bối thôi, vừa rồi các ngươi định làm gì?
Không ngờ người này lại là Âu Dương Tu lừng danh thiên hạ, Lang Thản thất kinh, vội phủi áo, thi lễ lần nữa: - Làm tiên sinh kinh sợ là lỗi của học sinh, có điều người hiểu lầm rồi, học sinh vừa từ chiến trường Quảng Nam về, trên người mang tin tức hỏa tốc, tất nhiên không cần khống chế tốc độ, chỉ là có chỗ nào không phải, mong tiên sinh thứ lỗi, đợi học sinh làm xong việc, sẽ tới thỉnh phạt.
Âu Dương Tu thở một lúc, trấn tĩnh lại: - Ngươi nói là người của Vũ Thắng quân, chính là đội quân đại thắng Ôn Tuyền quan, chém đầu mười vạn địch đấy sao?
- Vâng đúng thế.
- Vậy chiến sự nơi đó thế nào rồi, có xấu trở lại không?
- Chiến sự thuận lợi, Địch soái đang càn quét ky mi châu, diệt trừ kẻ bất thuần, Vân tướng quân vây chặt thành Ô Sào, giờ này hẳn Nông Trí Cao chưa bị chặt đầu hoặc bị bắt thì cũng dẫn tàn binh bại tướng trốn sâu vào rừng, không đủ gây họa nữa.
Âu Dương Tu thở phào một hơi: - Đông Kinh đã trăm năm không có chiến sự, thấy dũng sĩ từ chiến trường về, ít nhiều cũng kinh hoàng, các ngươi mau đi đi, tào triều còn chưa kết thúc, mau mau.
Lang Thản thấy cổng thành đã thông, hỏi Âu Dương Tu phương hướng tấu viện, chắp tay một cái lên ngựa, phóng về phía hoàng thành.
Trên đường gần như tuyệt bóng người, tiếng vó ngựa dẫm lên nền đá như sấm, chỉ là lòng Lang Thản thở dài không thôi, ba mươi kỵ binh đã có thể hạ thành, ông trời ơi, cả Đông Kinh rộng lớn, vậy mà chỉ có một nho sĩ dám dùng đòn gánh xông lên cản địch. Tướng chủ nói không sai, quốc gia không chỉnh đốn, mất nước là không thể tránh được.
Đội ngũ Lang Thản đi rồi mới có người từ trong nhà chui ra, nhiều người đã thấy lá cờ trên lưng Lang Thản, biết mình làm trò cười, một loạt lời chửi bới phun ra, không chỉ khắc bạc còn ác độc.
Quan trông thành dẫn người vội vàng chạy tới, nghe tin này kêu lớn một tiếng ngã lăn xuống ngựa, lần này hắn xong đời rồi, đừng nói sĩ đồ kết thúc mà cái đầu cũng không giữ nổi. Người vây quanh chẳng có ai thương hại, còn coi đây là chuyện cười đi kể cho nhau nghe, cũng có một vài người nhìn cổng thành trống không mà ớn lạnh, nếu đó không phải là cường đạo mà là kỵ binh Tây Hạ, Khiết Đan thì thế nào.
Khi sáu chục chiến mã dừng lại trước tấu viện, hồi lâu sau mới có viên tiểu lại tim đập chân run đi ra, khỏi nói cũng hiểu là quan trên đẩy ra làm ma thế mạng: - Tướng quân tới đây có việc gì?
Lang Thản xuống ngựa, lấy chiến báo trong da trâu từ túi bên ngựa, mời tiểu lại kiểm tra phong ấn.
Sống rồi, tiểu lại như hồi sinh: - Tướng quân vất vả rồi, tại hạ sẽ đưa ngay tới chính sự đường.
….
- Người xem, đám lính kia đứng đó từ nãy tới giờ rồi, không nhúc nhích chút nào luôn, giáp thì sứt mẻ tan nát thế kia mà cũng không biết xấu hổ khoe ra ở Đông Kinh, nhìn là biết đám nhà quê, biểu ca ta trong Phủng Nhật quân, biết không, ngân giáp của họ mới là giáp thật.
- Trừ cái người đứng đầu kia ra thì số còn lại trông không ra dạng người, người ngợm gì không biết, chắc là giống mọi rợ nào đó, ban đêm ra đường chắc dọa chết người.
- Các ngươi không biết gì cả, đó là sương quân đấy, xem dấu trên mặt kìa, lần đầu tiên ta thấy sương quân cưỡi ngựa, trước nay chỉ thấy chúng vào thành gánh phân thôi.
Viên tiểu lại đưa văn thư lên quay trở về nhìn thấy ngoài cổng rất đông người, có cả bách tính có cả tiểu lại khác đang chỉ chỏ đám người Lang Thản bàn tán, nghe vài câu đã nhíu mày, tới trước mặt Lang Thản chắp tay hỏi: - Tướng quân đã giao văn thư, hạ quan cũng ký tên rồi, sao không tới dịch quán nghỉ ngơi, ở lại đây cho những kẻ vô tri chế giễu.
Lang Thản giọng đều đều vô cảm: - Ta là thân quân thiên tử, ra ngoài nghe lệnh tướng chủ, tới kinh thành thì nghe lệnh bệ hạ, bệ hạ còn chưa ra lệnh cởi giáp, ta không dám tùy ý rời đi! Sứ lang cứ làm việc, ta ở đây đợi nghe quân lệnh của bệ hạ.
Tiểu lại nghẹn họng không biết nói gì, gặp người cứng nhắc rồi, chưa thấy tên nào cứng nhắc cỡ này, bệ hạ sao lại ra ý chỉ cho tiểu binh tầng chót chứ.
Đem chuyện lạ này về kể cho đồng liêu nghe, những người khác cười ngặt nghẽo, chê cười đám nhà quê ngớ ngẩn, chỉ có một viên tiểu lại tuổi cao, mơ hồ nhớ thời thái tông có cảnh này, chỉ là khi đó ông ta quá nhỏ, không nhớ rõ nữa. Có điều là viên lại lâu năm, cả đời ăn cơm nha môn, biết rằng không sợ chuyện lạ, chỉ sợ mình ứng phó không tốt, vì tính cách này mà một bạch đinh mới ngồi vững ở vị trí tấu viện đệ nhất lại.
- Chuyện này không có gì đáng cười hết, đó là do quân pháp của người ta nghiêm khắc, ở ngoài, một vị tướng quân có quyền sinh sát, nhưng tới kinh sư, quyền này tự động thu về tay bệ hạ. Đây là quy củ rất xưa rồi giờ hẳn nhiều người không nhớ nữa, quan gia chắc cũng không còn nhớ, nhưng ngươi chạy thêm một chuyến nữa đi, chúng ta là chân chạy, chạy nhiều một chút không sai.
Lang Thản ghìm cương ngựa, nhíu mày lắc đầu, vì những kẻ ngu xuẩn đang chắn đường đi của hắn, không phải binh tốt thủ thành, mà là đám sĩ tử, quý nữ cùng với bách tính ra vào thành.
Ba mươi kỵ sĩ, sáu chục con ngựa đồng loạt phải ghìm cương, bất lực nhìn đám đông đang hoảng loạn không nói lên lời.
Ngưu lão đại nghi hoặc nhìn lá cờ cắm sau lưng kỵ sĩ, đẩy Tôn gia Lão Tam bên cạnh: - Lão Tam, trông chúng ta giống đạo tặc lắm à?
Tôn lão tam nhìn một mỹ nữ hai tay chống đất liên tục đẩy người lùi lại, hắn cũng xót thay cho mông nàng, mặt đất đầy đá sỏi, chẳng lẽ nàng không biết đau?
Lang Thản thở dài, đỡ một đứa bé khóc lóc thảm thiết dậy, đi tới trước mặt thiếu nữ, dụng giọng ôn nhu nhất nói: - Tiểu nương tử, có cần tiểu sinh giúp không?
Khuôn mặt tuấn tú như ngọc tạc của Lang Thản không ích gì vào lúc này, thiếu nữ kia mắt càng lúc càng lớn, cổ họng phát ra mấy tiếng ọ ẹ rồi ngoẹo đầu sang bên ngất xỉu.
- Cường đạo! Có cường đạo.
- Chạy thôi, chạy nhanh!
Sau một thoáng sững sờ, chỉ thấy người xe tranh đường cướp lối, dẫm đạp lên nhau mà trốn chạy, tiếng trẻ kêu góc gọi mẹ vang động cả trời xanh.
Mặt đất vung vãi đủ thứ đồ, nào là giỏ rau, nào là sọt táo mới hái, giày dép thì thôi rồi không kể hết, quạt gấp, khăn tay nữ sĩ, chỉ có một con ngan trắng nghênh ngang đứng giữa cổng thành làm đại tướng quân.
Đám Lang Thản thộn mặt nhìn nhau, cái quái gì thế này?
- Tặc tử to gan, giữa ban ngày ban mặt dám xông vào thành. Thình lình một văn sĩ gầy khô đội mũ cao tay cầm đòn gánh, lao tới như hổ điên bổ vào đầu Lang Thản đang đỡ thiếu nữ lên.
Ngưu lão đại ngáp một cái đẩy hất nhẹ tay, đòn gánh xoay vòng vòng bay đi, va vào cổng thành rơi xuống, nho sĩ hoảng sợ, vẫn cố xông vào cứu thiếu nữ khỏi tay cường đạo.
Lang Thản thấy nho sĩ vì tránh đụng vào người thiếu nữ, cho dùng cánh tay kẹp cổ nàng kéo đi, cứ thế này e có án mạng, vội chắp tay nói: - Lão tiên sinh, học sinh là biên quân, tới kinh thành đưa thư hỏa tốc tám trăm dặm, không phải gian tặc.
Nho sĩ nghe cách xưng hồ này mới dừng tay, nhìn Lang Thản: - Ngươi là người đọc sách à? Có công danh không?
- Học sinh chức thừa phụng lang, đang làm bộ quân đô ngu hầu ở Vũ Thắng quân.
Nho sĩ đùng đùng nổi giận, nhảy dựng lên, bợp một cái vào đầu Lang Thản, đoán chừng không hả giận, ngó quanh, nhìn thấy roi trúc đánh xe trâu, quất túi bụi lên người hắn: - Đã là sĩ tử vì sao không biết kinh sư không cho phép phóng ngựa bừa bãi, lão sư của ngươi là ai, lão phu muốn đi tìm ông ta chất vấn.
Ngưu lão đại ngứa mắt lắm rồi, muốn chọc lão già này một lỗ thông từ lưng tới bụng, vừa nhảy xuống thấy đô ngu hầu trừng mắt với mình, đành rụt đầu lại.
Nho sĩ kia đánh đến khi mệt ném roi đi, thở hồng hộc, chỉ mặt Ngưu Đại, Tôn Tam: - Lão phu là Âu Dương Tu, hàn lâm học sĩ, đánh một tên hậu sinh vãn bối thôi, vừa rồi các ngươi định làm gì?
Không ngờ người này lại là Âu Dương Tu lừng danh thiên hạ, Lang Thản thất kinh, vội phủi áo, thi lễ lần nữa: - Làm tiên sinh kinh sợ là lỗi của học sinh, có điều người hiểu lầm rồi, học sinh vừa từ chiến trường Quảng Nam về, trên người mang tin tức hỏa tốc, tất nhiên không cần khống chế tốc độ, chỉ là có chỗ nào không phải, mong tiên sinh thứ lỗi, đợi học sinh làm xong việc, sẽ tới thỉnh phạt.
Âu Dương Tu thở một lúc, trấn tĩnh lại: - Ngươi nói là người của Vũ Thắng quân, chính là đội quân đại thắng Ôn Tuyền quan, chém đầu mười vạn địch đấy sao?
- Vâng đúng thế.
- Vậy chiến sự nơi đó thế nào rồi, có xấu trở lại không?
- Chiến sự thuận lợi, Địch soái đang càn quét ky mi châu, diệt trừ kẻ bất thuần, Vân tướng quân vây chặt thành Ô Sào, giờ này hẳn Nông Trí Cao chưa bị chặt đầu hoặc bị bắt thì cũng dẫn tàn binh bại tướng trốn sâu vào rừng, không đủ gây họa nữa.
Âu Dương Tu thở phào một hơi: - Đông Kinh đã trăm năm không có chiến sự, thấy dũng sĩ từ chiến trường về, ít nhiều cũng kinh hoàng, các ngươi mau đi đi, tào triều còn chưa kết thúc, mau mau.
Lang Thản thấy cổng thành đã thông, hỏi Âu Dương Tu phương hướng tấu viện, chắp tay một cái lên ngựa, phóng về phía hoàng thành.
Trên đường gần như tuyệt bóng người, tiếng vó ngựa dẫm lên nền đá như sấm, chỉ là lòng Lang Thản thở dài không thôi, ba mươi kỵ binh đã có thể hạ thành, ông trời ơi, cả Đông Kinh rộng lớn, vậy mà chỉ có một nho sĩ dám dùng đòn gánh xông lên cản địch. Tướng chủ nói không sai, quốc gia không chỉnh đốn, mất nước là không thể tránh được.
Đội ngũ Lang Thản đi rồi mới có người từ trong nhà chui ra, nhiều người đã thấy lá cờ trên lưng Lang Thản, biết mình làm trò cười, một loạt lời chửi bới phun ra, không chỉ khắc bạc còn ác độc.
Quan trông thành dẫn người vội vàng chạy tới, nghe tin này kêu lớn một tiếng ngã lăn xuống ngựa, lần này hắn xong đời rồi, đừng nói sĩ đồ kết thúc mà cái đầu cũng không giữ nổi. Người vây quanh chẳng có ai thương hại, còn coi đây là chuyện cười đi kể cho nhau nghe, cũng có một vài người nhìn cổng thành trống không mà ớn lạnh, nếu đó không phải là cường đạo mà là kỵ binh Tây Hạ, Khiết Đan thì thế nào.
Khi sáu chục chiến mã dừng lại trước tấu viện, hồi lâu sau mới có viên tiểu lại tim đập chân run đi ra, khỏi nói cũng hiểu là quan trên đẩy ra làm ma thế mạng: - Tướng quân tới đây có việc gì?
Lang Thản xuống ngựa, lấy chiến báo trong da trâu từ túi bên ngựa, mời tiểu lại kiểm tra phong ấn.
Sống rồi, tiểu lại như hồi sinh: - Tướng quân vất vả rồi, tại hạ sẽ đưa ngay tới chính sự đường.
….
- Người xem, đám lính kia đứng đó từ nãy tới giờ rồi, không nhúc nhích chút nào luôn, giáp thì sứt mẻ tan nát thế kia mà cũng không biết xấu hổ khoe ra ở Đông Kinh, nhìn là biết đám nhà quê, biểu ca ta trong Phủng Nhật quân, biết không, ngân giáp của họ mới là giáp thật.
- Trừ cái người đứng đầu kia ra thì số còn lại trông không ra dạng người, người ngợm gì không biết, chắc là giống mọi rợ nào đó, ban đêm ra đường chắc dọa chết người.
- Các ngươi không biết gì cả, đó là sương quân đấy, xem dấu trên mặt kìa, lần đầu tiên ta thấy sương quân cưỡi ngựa, trước nay chỉ thấy chúng vào thành gánh phân thôi.
Viên tiểu lại đưa văn thư lên quay trở về nhìn thấy ngoài cổng rất đông người, có cả bách tính có cả tiểu lại khác đang chỉ chỏ đám người Lang Thản bàn tán, nghe vài câu đã nhíu mày, tới trước mặt Lang Thản chắp tay hỏi: - Tướng quân đã giao văn thư, hạ quan cũng ký tên rồi, sao không tới dịch quán nghỉ ngơi, ở lại đây cho những kẻ vô tri chế giễu.
Lang Thản giọng đều đều vô cảm: - Ta là thân quân thiên tử, ra ngoài nghe lệnh tướng chủ, tới kinh thành thì nghe lệnh bệ hạ, bệ hạ còn chưa ra lệnh cởi giáp, ta không dám tùy ý rời đi! Sứ lang cứ làm việc, ta ở đây đợi nghe quân lệnh của bệ hạ.
Tiểu lại nghẹn họng không biết nói gì, gặp người cứng nhắc rồi, chưa thấy tên nào cứng nhắc cỡ này, bệ hạ sao lại ra ý chỉ cho tiểu binh tầng chót chứ.
Đem chuyện lạ này về kể cho đồng liêu nghe, những người khác cười ngặt nghẽo, chê cười đám nhà quê ngớ ngẩn, chỉ có một viên tiểu lại tuổi cao, mơ hồ nhớ thời thái tông có cảnh này, chỉ là khi đó ông ta quá nhỏ, không nhớ rõ nữa. Có điều là viên lại lâu năm, cả đời ăn cơm nha môn, biết rằng không sợ chuyện lạ, chỉ sợ mình ứng phó không tốt, vì tính cách này mà một bạch đinh mới ngồi vững ở vị trí tấu viện đệ nhất lại.
- Chuyện này không có gì đáng cười hết, đó là do quân pháp của người ta nghiêm khắc, ở ngoài, một vị tướng quân có quyền sinh sát, nhưng tới kinh sư, quyền này tự động thu về tay bệ hạ. Đây là quy củ rất xưa rồi giờ hẳn nhiều người không nhớ nữa, quan gia chắc cũng không còn nhớ, nhưng ngươi chạy thêm một chuyến nữa đi, chúng ta là chân chạy, chạy nhiều một chút không sai.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.