Quyển 4 - Chương 59: Lời của Diện Cụ Nam..
Kiết Dữ 2
03/06/2017
Hàn Lâm đã về, nhíu mày nghi hoặc nhìn cái mặt nạ quỷ mà Vân Tranh đang đeo, thấy rất không thoải mái, Ngũ Câu cũng vậy, nhưng nói thế nào Vân Tranh cũng từ chối bỏ xuống. Vừa rồi Vân Tranh đeo mặt nạ đi một vòng quân doanh được khen không ngớt miệng, ai cũng nói Vân Tranh có phong độ đại tướng, phải đeo mặt nạ thế này mới uy nghiêm.
Vân Tranh cũng thấy thú vị, vì không ai có thể phán đoán y qua nét mặt, mà y chẳng cần tốn công sức vờ cười vờ khóc, quả thực cảm giác rất thư thái.
- Địch Thanh đeo mặt nạ là vì có dấu trên trán..
Vân Tranh đưa tay ngăn cản Hàn Lâm nói tiếp, lấy bản đồ ra: - Đây là thứ bán thành phẩm ta chế ra dựa vào lời khai đám nội gián, ông thấy có chỗ nào cần bổ xung hay chỉnh sửa không?
Hàn Lâm mặt quỷ vô cảm trơ trơ của Vân Tranh, đoán rằng y đang cười toét miệng, thở dài, cầm lấy bút lông chỉ vào Vọng Giá sơn: - Nơi này thế núi dốc hơn, hai núi kẹp dòng Kính Hà ở giữa, xe ngựa muốn qua được cần thời gian dài, đường hẹp như vậy do thời Tần dựa vào lễ chế làm đường sáu thước (~ 1m8), có nơi chưa đến bốn thước, khả năng do đám đạo phỉ cố tình phá hoại, không cho ai nhanh chóng đi qua.
- Chúng ta nhiều xe nhiều chiến mã, đạo phỉ thậm chí chẳng cần tiếp chiến, đứng trên núi ném đá xuống là đủ cho chúng ta khốn đốn rồi.
- Ta và Lãng Lý Cách xông thử vào một sơn động, phát hiện ra các động ở đây đều ăn thông với nhau, đi vào hơn trăm bước là phải trở ra, nếu không sẽ bị lạc lối, ngươi muốn dùng lại kế sách ở Triệu Công sơn là không thể.
- Bắt bốn tên đạo phỉ tra hỏi thì biết sáu tên đương gia đều đã quay về, chính là để chờ đợi ngươi, tra hỏi chỗ ở của Cái Thiên vương và sáu tên đương gia kia thì chúng đều không biết, vì chúng thay đổi chỗ ở liên tục, không cách nào xác định được.
Vân Tranh chăm chú nhìn Hàn Lâm vừa nói vừa bổ xung vào bản đồ, hỏi: - Cái Thiên vương muốn giết hết chúng ta hay chỉ muốn ngựa?
- Tất nhiên là cướp chiến mã, nhắm vào chúng ta thì được cái gì, bọn chúng vốn không định bại lộ thực lực của núi Không Động, muốn âm thầm phát triển, bây giờ nếu có mấy nghìn chiến mã, bọn chúng lập tức có thể hùng cứ một phương rồi. Đại đội kỵ binh ngàn người dư sức công phá châu phủ phòng thủ bạc nhược, cho nên cướp ngựa là ưu tiên hàng đầu. Ai cũng biết rằng một khi số ngựa này bị cướp đi là vấn đề cực kỳ nghiêm trọng, là uy hiếp lớn với biên quân, Phú Bật ở Kinh Triệu phủ sẽ không từ thủ đoạn san bằng động Không Động, đám đạo phỉ cũng cân nhắc được mất rồi mới quyết định.
Vân Tranh chà chà tay: - Thế thì chuyện dễ rồi.
- Dễ, dễ chỗ nào. Hàn Lâm nhíu mày: - Bỏ cái mặt nạ ra, không nhìn được cái mặt ngươi, không biết ngươi đang vui buồn khóc cười, khó chịu lắm.
Vân Tranh từ sau mặt nạ phát ra tiếng cười khùng khục cực kỳ khó nghe: - Chính thế, không đeo cái mặt nạ này ta là Vân Tranh, đeo vào rồi thì có trời mới biết ta là ai, ta nhờ cái mặt nạ này gợi mở mới nghĩ ra biện pháp. Bây giờ ta là Diện Cụ Nam, một người không bị ràng buộc bởi bất kỳ trách nhiệm nào, ta không phải là tướng chủ tốt của Giáp Tử doanh, không phải là công thần Đại Tống, hãy nghe Diện Cụ Nam nói, có muốn nghe không?
Hàn Lâm chỉ thấy cái bệnh thần kinh của Vân Tranh lại tái phát, hậm hực nói: - Nói nhanh lên.
- Thong thả, chiến mã quý ở giá trị, giá cả tùy vào nhu cầu quyết định, Đại Tống càng cần ngựa, nó càng đắt. Trong mắt Diện Cụ Nam, thứ quý nhất trên đời không phải là vàng bạc châu báu, mà là một đám bộ hạ sẵn sàng chết vì mình, có một đám người như thế, ta là người khổng lồ vô địch.
- Đừng nhăn nhó, nói gì cũng phải có đầu có cuối, chỉ có đám người Tống thèm khát chiến mã mới coi chiến mã hơn mạng người, vì thế chiến mã bỗng trở thành gánh nặng, đã là gánh nặng thì nên quảng cho người khác, ném cho đạo phỉ, chúng ta cần mạng không cần ngựa, chúng thì cần ngựa không cần mạng, ai cần ngựa hơn thì ngựa sẽ biến thành gánh nặng.
- Nghĩ xem, đạo phỉ chiếm cứ vách núi, chúng ta đi qua sẽ có đá ném xuống, nhưng ngựa đi qua chúng có dám ném không? Không, vì chúng sợ làm tổn thương chiến mã, một cái mạng nát của chúng không giá trị bằng con chiến mã, khi đó chiến mã là gánh nặng của chúng.
Có lẽ vì hưng phấn, Vân Tranh nói năng có phần lộn xộn, nhưng Hàn Lâm vẫn hiểu ý y, càng nghe mặt càng khó coi.
- Muốn có chiến mã thì bọn chúng chỉ có thể dàn trận ở hèm núi đối chiến, khi ấy ta chỉ cần đốt đuôi ngựa, ha ha ha, ba nghìn con chiến mã nổi điên lao về phía trước sẽ có kết quả gì nhỉ?
- Điền Đan người nước Sở thời Xuân Thu cũng từng dùng kế này, chỉ khác là ông ta dùng trâu, hẳn ông không lạ gì, ta chỉ bắt chước tiền nhân thôi. Khi đó ta tha hồ chạy sau truy kích đạo phỉ, còn cuối cùng thu lại được bao nhiêu chiến mã thì ai quản, quan viên Đại Tống không quan tâm, ta quan tâm làm gì? Ta sẽ lên núi, lấy tài vật của cường đạo bù vào tổn thất, chiến mã với ta chỉ là tiền mà thôi.
- Câm mồm! Hàn Lâm quát to, giật phăng mặt nạ ra khỏi mặt Vân Tranh, ném đi: - Lão đạo quên mình liều mạng chỉ có một ao ước Đại Tống trở nên cường đại, tương lai thu về Yến Vân thập lục châu, Hàn Lâm ta không chiến đấu vì bất kỳ ai, không phải vì tiền bạc, mà vì quốc gia, quốc gia muốn cường đại thì không thể thiếu số ngựa này.
- Sĩ tốt Đại Tống không phải chỉ toàn kẻ đớn hèn, cũng có người dám tử chiến, nhưng vì sao luôn thắng trước rồi thua sau, vì không có chiến mã.
Nói tới đó phanh áo ra, thân hình gầy khô đen đúa chằng chịt vệt thương.
- Toàn bộ là thương tích phía trước, lưng ta không có một vết thương nào, vì Hàn Lâm này chưa bao giờ quay lưng bỏ trốn. Nhưng ngươi có biết dùng hai chân đuổi bốn cái chân là thế nào không, ngươi chạy kiệt sức, người ta nhẹ nhàng quay đầu đánh trả là ngươi thua tan tác, đến đao còn không giơ lên nổi thì làm sao chiến đấu, thế nên ngươi không được coi thường số chiến mã này, vì chúng lão đạo sẵn sàng đổi mạng, vì chúng dù tất cả người ở đây có chết cũng là xứng đáng, vì chúng ta hi sinh cho tương lai con cháu.
Vân Tranh chưa bao giờ thấy ai thương thế thảm liệt như vậy, thấy Hàn Lâm nói vô cùng bi thương, đứng lên chắp tay một cái, những người như lão đạo này là xương sống của Đại Tống, một quốc gia thiếu họ, sẽ xụp đổ: - Bây giờ ta là Vân Tranh, nếu đã là tác chiến thì ông phải nghe ta, cho dù ta lấy chiến mã làm con tin hay đốt đuôi chiến mã đều phải nghe ta, chiến mã mất vẫn có thể kiếm lại, hơn nữa đốt đuôi không chết được, chẳng lẽ chê xấu không cưỡi.
Hàn Lâm nhìn chằm chằm Vân Tranh rất lâu: - Ngàn vạn lần đừng lừa ta, ta biết mình ngốc, không thể so được với ngươi, nhưng kẻ ngốc cũng có cách của kẻ ngốc. Cả đời này ta sẽ theo sát ngươi, ngươi đùng hòng đi vào đường tà đạo, ta chết rồi sẽ để đồ đệ ta tiếp tục theo dõi ngươi, cho tới khi ngươi chết, thi thể thối rữa mới yên tâm.
Ngũ Câu nãy giờ chỉ nhắm mặt niệm kinh, tới lúc này mới mở mắt ra: - Vân Tranh, ngươi đang ngày càng trở nên tàn bạo đấy, ta phát hiện từ khi ngươi rời nhà là trở nên không biết cố kỵ gì cả, cứ tiếp tục thế này ngươi sẽ hủy hoại chính bản thân, rõ ràng ngươi biết viên phòng ngự sứ kia bị người ta bức ép, ngươi từ chối không cho người ta bất kỳ đường sống nào, với trí tuệ của ngươi không khó nghĩ ra biện pháp không cần giết người. Nhưng bây giờ ngươi cứ có đao trong tay là không ngần ngại chém xuống, mà không cân nhắc tới biện pháp khác.
- Năng lực của con người có lớn có nhỏ, không ai cũng có thể thông minh như ngươi để thoát khỏi phiền toái, làm việc tùy ý, chúng sinh khổ, chúng sinh khổ, ngươi có hiểu không?
Vân Tranh bực dọc đứng dậy, đi tới góc tường nhặt cái mặt nạ lên đeo vào, hướng cái mặt quỷ về phía Ngũ Câu: - Hình như ông nói đúng, có điều chuyện tu dưỡng thì cứ về nhà hẵng tính, giờ giết Cái Thiên vương đã. Nói xong sải bước ra ngoài.
- A di đà phật. Ngũ Câu chỉ biết thở dài:
**** Yến Vân thập lục châu hay nói tới chính là vùng quanh quanh Bắc Kinh và Hà Bắc ( đất của Viên Thiệu thời Tam Quốc), qua Vạn Lý Trường Thành, chính vì mất vùng đất chiến lược này nên nhà Tống phơi mặt cho người ta đánh.
Vân Tranh cũng thấy thú vị, vì không ai có thể phán đoán y qua nét mặt, mà y chẳng cần tốn công sức vờ cười vờ khóc, quả thực cảm giác rất thư thái.
- Địch Thanh đeo mặt nạ là vì có dấu trên trán..
Vân Tranh đưa tay ngăn cản Hàn Lâm nói tiếp, lấy bản đồ ra: - Đây là thứ bán thành phẩm ta chế ra dựa vào lời khai đám nội gián, ông thấy có chỗ nào cần bổ xung hay chỉnh sửa không?
Hàn Lâm mặt quỷ vô cảm trơ trơ của Vân Tranh, đoán rằng y đang cười toét miệng, thở dài, cầm lấy bút lông chỉ vào Vọng Giá sơn: - Nơi này thế núi dốc hơn, hai núi kẹp dòng Kính Hà ở giữa, xe ngựa muốn qua được cần thời gian dài, đường hẹp như vậy do thời Tần dựa vào lễ chế làm đường sáu thước (~ 1m8), có nơi chưa đến bốn thước, khả năng do đám đạo phỉ cố tình phá hoại, không cho ai nhanh chóng đi qua.
- Chúng ta nhiều xe nhiều chiến mã, đạo phỉ thậm chí chẳng cần tiếp chiến, đứng trên núi ném đá xuống là đủ cho chúng ta khốn đốn rồi.
- Ta và Lãng Lý Cách xông thử vào một sơn động, phát hiện ra các động ở đây đều ăn thông với nhau, đi vào hơn trăm bước là phải trở ra, nếu không sẽ bị lạc lối, ngươi muốn dùng lại kế sách ở Triệu Công sơn là không thể.
- Bắt bốn tên đạo phỉ tra hỏi thì biết sáu tên đương gia đều đã quay về, chính là để chờ đợi ngươi, tra hỏi chỗ ở của Cái Thiên vương và sáu tên đương gia kia thì chúng đều không biết, vì chúng thay đổi chỗ ở liên tục, không cách nào xác định được.
Vân Tranh chăm chú nhìn Hàn Lâm vừa nói vừa bổ xung vào bản đồ, hỏi: - Cái Thiên vương muốn giết hết chúng ta hay chỉ muốn ngựa?
- Tất nhiên là cướp chiến mã, nhắm vào chúng ta thì được cái gì, bọn chúng vốn không định bại lộ thực lực của núi Không Động, muốn âm thầm phát triển, bây giờ nếu có mấy nghìn chiến mã, bọn chúng lập tức có thể hùng cứ một phương rồi. Đại đội kỵ binh ngàn người dư sức công phá châu phủ phòng thủ bạc nhược, cho nên cướp ngựa là ưu tiên hàng đầu. Ai cũng biết rằng một khi số ngựa này bị cướp đi là vấn đề cực kỳ nghiêm trọng, là uy hiếp lớn với biên quân, Phú Bật ở Kinh Triệu phủ sẽ không từ thủ đoạn san bằng động Không Động, đám đạo phỉ cũng cân nhắc được mất rồi mới quyết định.
Vân Tranh chà chà tay: - Thế thì chuyện dễ rồi.
- Dễ, dễ chỗ nào. Hàn Lâm nhíu mày: - Bỏ cái mặt nạ ra, không nhìn được cái mặt ngươi, không biết ngươi đang vui buồn khóc cười, khó chịu lắm.
Vân Tranh từ sau mặt nạ phát ra tiếng cười khùng khục cực kỳ khó nghe: - Chính thế, không đeo cái mặt nạ này ta là Vân Tranh, đeo vào rồi thì có trời mới biết ta là ai, ta nhờ cái mặt nạ này gợi mở mới nghĩ ra biện pháp. Bây giờ ta là Diện Cụ Nam, một người không bị ràng buộc bởi bất kỳ trách nhiệm nào, ta không phải là tướng chủ tốt của Giáp Tử doanh, không phải là công thần Đại Tống, hãy nghe Diện Cụ Nam nói, có muốn nghe không?
Hàn Lâm chỉ thấy cái bệnh thần kinh của Vân Tranh lại tái phát, hậm hực nói: - Nói nhanh lên.
- Thong thả, chiến mã quý ở giá trị, giá cả tùy vào nhu cầu quyết định, Đại Tống càng cần ngựa, nó càng đắt. Trong mắt Diện Cụ Nam, thứ quý nhất trên đời không phải là vàng bạc châu báu, mà là một đám bộ hạ sẵn sàng chết vì mình, có một đám người như thế, ta là người khổng lồ vô địch.
- Đừng nhăn nhó, nói gì cũng phải có đầu có cuối, chỉ có đám người Tống thèm khát chiến mã mới coi chiến mã hơn mạng người, vì thế chiến mã bỗng trở thành gánh nặng, đã là gánh nặng thì nên quảng cho người khác, ném cho đạo phỉ, chúng ta cần mạng không cần ngựa, chúng thì cần ngựa không cần mạng, ai cần ngựa hơn thì ngựa sẽ biến thành gánh nặng.
- Nghĩ xem, đạo phỉ chiếm cứ vách núi, chúng ta đi qua sẽ có đá ném xuống, nhưng ngựa đi qua chúng có dám ném không? Không, vì chúng sợ làm tổn thương chiến mã, một cái mạng nát của chúng không giá trị bằng con chiến mã, khi đó chiến mã là gánh nặng của chúng.
Có lẽ vì hưng phấn, Vân Tranh nói năng có phần lộn xộn, nhưng Hàn Lâm vẫn hiểu ý y, càng nghe mặt càng khó coi.
- Muốn có chiến mã thì bọn chúng chỉ có thể dàn trận ở hèm núi đối chiến, khi ấy ta chỉ cần đốt đuôi ngựa, ha ha ha, ba nghìn con chiến mã nổi điên lao về phía trước sẽ có kết quả gì nhỉ?
- Điền Đan người nước Sở thời Xuân Thu cũng từng dùng kế này, chỉ khác là ông ta dùng trâu, hẳn ông không lạ gì, ta chỉ bắt chước tiền nhân thôi. Khi đó ta tha hồ chạy sau truy kích đạo phỉ, còn cuối cùng thu lại được bao nhiêu chiến mã thì ai quản, quan viên Đại Tống không quan tâm, ta quan tâm làm gì? Ta sẽ lên núi, lấy tài vật của cường đạo bù vào tổn thất, chiến mã với ta chỉ là tiền mà thôi.
- Câm mồm! Hàn Lâm quát to, giật phăng mặt nạ ra khỏi mặt Vân Tranh, ném đi: - Lão đạo quên mình liều mạng chỉ có một ao ước Đại Tống trở nên cường đại, tương lai thu về Yến Vân thập lục châu, Hàn Lâm ta không chiến đấu vì bất kỳ ai, không phải vì tiền bạc, mà vì quốc gia, quốc gia muốn cường đại thì không thể thiếu số ngựa này.
- Sĩ tốt Đại Tống không phải chỉ toàn kẻ đớn hèn, cũng có người dám tử chiến, nhưng vì sao luôn thắng trước rồi thua sau, vì không có chiến mã.
Nói tới đó phanh áo ra, thân hình gầy khô đen đúa chằng chịt vệt thương.
- Toàn bộ là thương tích phía trước, lưng ta không có một vết thương nào, vì Hàn Lâm này chưa bao giờ quay lưng bỏ trốn. Nhưng ngươi có biết dùng hai chân đuổi bốn cái chân là thế nào không, ngươi chạy kiệt sức, người ta nhẹ nhàng quay đầu đánh trả là ngươi thua tan tác, đến đao còn không giơ lên nổi thì làm sao chiến đấu, thế nên ngươi không được coi thường số chiến mã này, vì chúng lão đạo sẵn sàng đổi mạng, vì chúng dù tất cả người ở đây có chết cũng là xứng đáng, vì chúng ta hi sinh cho tương lai con cháu.
Vân Tranh chưa bao giờ thấy ai thương thế thảm liệt như vậy, thấy Hàn Lâm nói vô cùng bi thương, đứng lên chắp tay một cái, những người như lão đạo này là xương sống của Đại Tống, một quốc gia thiếu họ, sẽ xụp đổ: - Bây giờ ta là Vân Tranh, nếu đã là tác chiến thì ông phải nghe ta, cho dù ta lấy chiến mã làm con tin hay đốt đuôi chiến mã đều phải nghe ta, chiến mã mất vẫn có thể kiếm lại, hơn nữa đốt đuôi không chết được, chẳng lẽ chê xấu không cưỡi.
Hàn Lâm nhìn chằm chằm Vân Tranh rất lâu: - Ngàn vạn lần đừng lừa ta, ta biết mình ngốc, không thể so được với ngươi, nhưng kẻ ngốc cũng có cách của kẻ ngốc. Cả đời này ta sẽ theo sát ngươi, ngươi đùng hòng đi vào đường tà đạo, ta chết rồi sẽ để đồ đệ ta tiếp tục theo dõi ngươi, cho tới khi ngươi chết, thi thể thối rữa mới yên tâm.
Ngũ Câu nãy giờ chỉ nhắm mặt niệm kinh, tới lúc này mới mở mắt ra: - Vân Tranh, ngươi đang ngày càng trở nên tàn bạo đấy, ta phát hiện từ khi ngươi rời nhà là trở nên không biết cố kỵ gì cả, cứ tiếp tục thế này ngươi sẽ hủy hoại chính bản thân, rõ ràng ngươi biết viên phòng ngự sứ kia bị người ta bức ép, ngươi từ chối không cho người ta bất kỳ đường sống nào, với trí tuệ của ngươi không khó nghĩ ra biện pháp không cần giết người. Nhưng bây giờ ngươi cứ có đao trong tay là không ngần ngại chém xuống, mà không cân nhắc tới biện pháp khác.
- Năng lực của con người có lớn có nhỏ, không ai cũng có thể thông minh như ngươi để thoát khỏi phiền toái, làm việc tùy ý, chúng sinh khổ, chúng sinh khổ, ngươi có hiểu không?
Vân Tranh bực dọc đứng dậy, đi tới góc tường nhặt cái mặt nạ lên đeo vào, hướng cái mặt quỷ về phía Ngũ Câu: - Hình như ông nói đúng, có điều chuyện tu dưỡng thì cứ về nhà hẵng tính, giờ giết Cái Thiên vương đã. Nói xong sải bước ra ngoài.
- A di đà phật. Ngũ Câu chỉ biết thở dài:
**** Yến Vân thập lục châu hay nói tới chính là vùng quanh quanh Bắc Kinh và Hà Bắc ( đất của Viên Thiệu thời Tam Quốc), qua Vạn Lý Trường Thành, chính vì mất vùng đất chiến lược này nên nhà Tống phơi mặt cho người ta đánh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.