Quyển 2 - Chương 55: Lòng cha mẹ
Kiết Dữ 2
31/05/2017
Vân Tranh định ổn định mấy ngày rồi đi bái phỏng Bành Lễ tiên sinh và Lỗ Thanh Nguyên, hôm nay trời mưa bụi bay bay, Vân Tranh ngồi trong phòng đọc sách. Bên ngoài nha hoàn phó nhân tranh thủ trời mưa lấy bàn chải ra rửa đá lợp đường, ai nấy đều vui vẻ, Lão Liêu thì sửa sang lại những cái cột bị bong sơn. Vân Tam tới nhà mới, vẫy đuôi chạy khắp nơi, chỉ có con rắn trông nhà không vui lắm, quấn tròn bên cửa sổ, ngỏng đầu nhìn xa xa, chẳng biết có phải nó nhớ về Đậu Sa trại không.
Nghe gia chủ đọc sách, đám phó nhân nha hoàn càng làm việc hăng hái, cái nhà này là chỗ bọn họ thấy sống sung sướng nhất, chủ nhân không ức hiếp hạ nhân, không có quy củ khắt khe, chỉ mỗi điều là thích sạch sẽ, cái này thì dễ lắm, chăm chỉ lau dọn nhà cửa thật sạch là được.
Vân Tam đột nhiên sủa loạn lên, Lão Liêu chạy vội ra ngoài xem, thấy một lão phụ được tiểu cô nương ăn mặc rách rưới dìu đỡ, đang run run đứng ngoài cửa, lão phụ che chắn cho tiểu cô nương, lo bị ác khuyển Vân gia làm bị thương.
Lão Liêu thở dài lấy ra mấy đồng tiền: - Lão nhân gia, cầm ít tiền, đợi lát ta bảo trong nhà làm cho bát canh nóng uống ấm người. Con chó nhỏ này ngoan lắm, chỉ sủa chứ không cắn đâu.
Lão phụ không nhận mà cùng tiểu cô nương quỳ xuống, khóc lóc nói: - Lão phụ không cần tiền, chỉ mong quan nhân tha cho ba cái mạng.
Lão Liêu nghi hoặc: - Lão nhân gia có nhầm không? Nhà ta vừa chuyển tới đây, đâu có quen biết ai ở đây mà tha mạng gì đó.
- Hạo Ca Nhi là ca ca ta, bị chủ của ông hãm hại, bây giờ nhốt trong nhà lao chờ xử trảm, ông còn dám nói không liên quan à? Tiểu cô nương vùng mình thoát khỏi lòng mẫu thân, hét vào mặt Lão Liêu đầy bi phẫn.
- A, ngươi nói tên lưu manh kia. Lão Liêu mặt lập tức âm trầm, đời này ông ta hận đám lưu manh cường đạo tận xương: - Người bắt hắn là bộ khoái Thành Đô, không liên quan tới nhà ta, hơn nữa đã là lưu manh, tất nhiên là ức hiếp người lương thiện, thế gian bớt đi một tên ác tặc, thêm một phần yên bình.
- Ca ca ta không phải là ác tặc, không phải là lưu manh.
- Không phải? Lão Lưu giọng còn lớn hơn: - Một đám lưu manh kéo tới nhà ta, giở trò đòi tiền đòi của, cho rồi vẫn muốn thêm, tham lam vô độ, còn đe dọa bắt tiểu thiếu gia nhà ta đem bán, ca ca ngươi tới bênh vực đám lưu manh đó, không phải là lưu manh thì là cái gì? Các ngươi có biết bọn bắt trẻ em đem bán sẽ làm gì không, nam thì chúng bán làm luyến đồng, nữ bán cho thanh lâu, thậm chí còn có kẻ đánh gãy chân gãy tay chúng, bắt đi làm ăn mày kiếm tiền, quá nhất là cho trẻ con vào chum, để chúng biến dạng, bán cho đám giang hồ mãi võ làm trò, loại cẩu tặc đó đáng băm vằm muôn mảnh. Ca ca ngươi bênh vực thứ người đó, chặt đầu là nhẹ lắm rồi.
Tiểu cô nương cứng lưỡi, nhìn Lão Liêu mặt mày bi phẫn vặn vẹo không giống như nói dối, không biết trả lời ra sao, chỉ biết khóc nức nở.
Lão phụ tuyệt vọng ngồi bệt xuống đất, nắm tay khuê nữ lẩm bẩm: - Về thôi, nó làm ác bị vậy cũng đáng tội, dù cứu ra sớm muộn cũng không còn mạng.
Tiểu cô nương không muốn đi, cứ ngước đầu nhìn cảnh cổng cao lớn, lão phụ ra sức kéo mà không được.
- Có câu nhà có mẹ hiền, con không gây họa, nhà có vợ hiền, cả nhà bình yên. Hạo Ca có mẹ hiền mà bản thân không biết sống đáng hoàng, thực sự không trách ai được, ài, thương thay tấm lòng người cha mẹ trong thiên hạ. Thôi vậy, để ta tới nhà lao xem có cứu được hắn ra không. Vân Tranh nghe thấy tiếng Lão Liêu quát tháo, cầm sách đi ra, nhìn hai mẹ con đang lôi kéo nhau, thở dài nói:
Tiểu cô nương vội vàng bò tới dưới chân Vân Tranh nói vội: - Chỉ cần ngươi cứu được đại ca ta ra, ta làm trâu làm ngựa, làm nô tỳ báo đáp ngươi.
Lão phụ quát át đi: - Câm mồm, ca ca con tự rước lấy họa, không thể vì thằng nghịch tử đó mà hủy cả đời, còn dám nói lời như vậy, mẹ đầu đầu chết ngay ở đây cho con xem.
Vân Tranh chỉ muốn chửi um lên, bà già chết tiệt, sao không về nhà treo cổ, bà đập đầu chết ở đây thì Vân gia ta có nhảy xuống Hoàng Hà cũng không rửa được tiếng nhơ, định hại người ta đến thế nào nữa? Vả lại mình thèm khuê nữ của bà ta chắc, trước kia làm thầy giáo, đưa mắt nhìn có cả đống tiểu nha đầu thế này, một lũ quỷ sứ tránh còn không xong, thèm lắm ấy.
- Thiếu gia, chuyện này phiền lắm, đám người kia muốn công lao, chúng ta chặn đường phát tài của họ là thành thù đấy. Lão Liêu thì thầm vào tai Vân Tranh:
Vân Tranh cũng biết thế: - Lão Liêu, mời mẹ con họ vào phòng gác cổng đợi, ta xem thế nào rồi tùy cơ mà quyết.
Không ngờ lần đầu tiên vào thành lại như thế, không có cả tâm trạng để ngắm cảnh, thúc ngựa tới thẳng Phủ nha Thành Đô, nơi này được xây dựng cực kỳ to lớn, như thành bảo nhỏ, canh phòng nghiêm ngặt, sai dịch cầm thủy hỏa côn đứng hai bên cửa canh giác.
Vân Tranh không định đi vào gặp Lỗ Thanh Nguyên, cho nên hỏi đường đi qua đó tới Thừa Yên Quan, đây là di tích cũ nơi Gia Cát Lượng đọc sách, thời Đường xây dựng lại thành một tòa đạo quan, hương hỏa cực thịnh, nghe Hoa Nương nói Tiếu Lâm đang ở chỗ này.
Bên cạnh Thừa Yên quan là đại lao, Hầu Tử vừa đi gửi ngựa vừa tính kế làm sao để vào được, thiếu gia mới tới đây không quen tình hình, tất nhiên mình phải ra tay, đây là cơ hội thể hiện, ai ngờ quay về thấy Vân Tranh và lao đầu trò chuyện vui vẻ.
- Thừa phụng lang, tên đó đến giờ vẫn cắn chặt răng không chịu khai.
- Cho vài ba gậy xem còn cứng được không, các vị đều là người ngay thẳng, không thèm dùng khốc hình, cho nên mới thế. Ta vừa mới tới Thành Đô, chưa đi bái phỏng trưởng bối, đã gây ra chuyện không hay, làm mọi người chê cười.
Trông thấy cảnh này Hầu Tử chỉ còn phận cúi đầu đứng sau lưng Vân Tranh.
Nguyên nhân đơn giản lắm, thực ra chẳng phải Vân Tranh là cao thủ ngoại giao mà trong phủ nha có người Lương gia, chỉ là con của tiểu thiếp, tên Lương Tán, là người khôi hài, qua loa khách khí vài câu hỏi: - Thừa phụng lang cho rằng chúng ta ở Đậu Sa huyện có thể tăng thêm đầu tư không? Nhất là phía thảo nguyên.
- Không tiện nhiều quá, trên thảo nguyên không có nhiều người, thương nghiệp có hạn, cần chú trọng bình hành, nếu chúng ta tiến hành khai thác mang tính cướp đoạt, trong thời gian ngắn kiếm được nhiều tiền tài, nhưng không có tính tiếp nối nữa. Hơn nữa chuyện giao dịch ngựa do chính tri phủ đại nhân giám sát, cho nên không thể sơ xuất.
Lương Tán gật gù, hắn cũng nghĩ thế, đành tạm bỏ xuống tham vọng này.
Trò chuyện một lúc, ngục tốt dẫn Vân Tranh tới nhà lao.
Hiệu suất của bộ khoái Thành Đô không tệ, cái tên béo hôm đó bỏ trốn cũng đã bị bắt rồi.
Ngục giam chẳng chỗ nào khá được, Vân Tranh đưa tay che mũi đi theo ngục tốt đi trong nhà giam tối tù mù, hai bên lao phòng là gương mặt nhợt nhạt thiếu sinh khí, đi tới gần cuối mới tới chỗ giam Hạo Ca.
Hạo Ca bị đeo gông lại nặng nhất, tức là loại mà hai tay cùm luôn vào gông ở cổ, đầu tóc bù xù tán loạn, toàn thân bầm tím, nằm trên đống cỏ bẩn thỉu, nhìn ra ô cửa sổ bé tẹo, xem chừng muốn ra ngoài lắm. Phải thôi, trong nhà có lão nương mù mắt và ấu muội, không yên tâm cũng là thường.
- Tử tặc, có quan nhân tới gặp ngươi. Ngục tốt dùng gậy chọc Hạo Ca:
Hạo Ca vừa quay đầu lại, nhìn thấy Vân Tranh ngồi thong dong bên cái bàn thì gầm lên xông tới, xích sắt bị hắn kéo cho kêu loảng xoảng: - Ngươi hại ta.
- Ngươi là lưu manh, ta hại gì ngươi?
- Ngươi, ngươi... Hạo Ca nói mấy câu liền yếu thế hẳn, không biết chuyện gì xảy ra nữa, trên công đường không chỉ kêu oan một lần, giải thích rồi, kể lể rồi, nhưng không ai tin, đám thủ hạ thì cứ một mực nói tất cả do Hạo Ca làm, còn bọn chúng, hình như, có lẽ, chắc là đã từng nhìn thấy người giống Lưu Đại Ba cùng Hạo Ca ăn thịt uống rượu vui vẻ:
- Muội tử ngươi...
Vân Tranh vừa nói được ba chữ, Hạo Ca triệt để điên cuồng, bất chấp gông cùm xích sắt, lao đầu vào cửa phòng giam, gào thét: - Ta giết ngươi, ta giết ngươi!
Đợi ngục tốt đánh cho hắn một trận hộc máu, chửi cũng mệt rồi, Vân Tranh lại đủng đỉnh nói: - Muội tử ngươi...
Ba chữ này đúng là không thể nhắc tới, nếu không Hạo Ca nổi điên ngay, trời mới biết trong đầu hắn tưởng tượng ra câu chuyện thê thảm như thế nào.
Nghe gia chủ đọc sách, đám phó nhân nha hoàn càng làm việc hăng hái, cái nhà này là chỗ bọn họ thấy sống sung sướng nhất, chủ nhân không ức hiếp hạ nhân, không có quy củ khắt khe, chỉ mỗi điều là thích sạch sẽ, cái này thì dễ lắm, chăm chỉ lau dọn nhà cửa thật sạch là được.
Vân Tam đột nhiên sủa loạn lên, Lão Liêu chạy vội ra ngoài xem, thấy một lão phụ được tiểu cô nương ăn mặc rách rưới dìu đỡ, đang run run đứng ngoài cửa, lão phụ che chắn cho tiểu cô nương, lo bị ác khuyển Vân gia làm bị thương.
Lão Liêu thở dài lấy ra mấy đồng tiền: - Lão nhân gia, cầm ít tiền, đợi lát ta bảo trong nhà làm cho bát canh nóng uống ấm người. Con chó nhỏ này ngoan lắm, chỉ sủa chứ không cắn đâu.
Lão phụ không nhận mà cùng tiểu cô nương quỳ xuống, khóc lóc nói: - Lão phụ không cần tiền, chỉ mong quan nhân tha cho ba cái mạng.
Lão Liêu nghi hoặc: - Lão nhân gia có nhầm không? Nhà ta vừa chuyển tới đây, đâu có quen biết ai ở đây mà tha mạng gì đó.
- Hạo Ca Nhi là ca ca ta, bị chủ của ông hãm hại, bây giờ nhốt trong nhà lao chờ xử trảm, ông còn dám nói không liên quan à? Tiểu cô nương vùng mình thoát khỏi lòng mẫu thân, hét vào mặt Lão Liêu đầy bi phẫn.
- A, ngươi nói tên lưu manh kia. Lão Liêu mặt lập tức âm trầm, đời này ông ta hận đám lưu manh cường đạo tận xương: - Người bắt hắn là bộ khoái Thành Đô, không liên quan tới nhà ta, hơn nữa đã là lưu manh, tất nhiên là ức hiếp người lương thiện, thế gian bớt đi một tên ác tặc, thêm một phần yên bình.
- Ca ca ta không phải là ác tặc, không phải là lưu manh.
- Không phải? Lão Lưu giọng còn lớn hơn: - Một đám lưu manh kéo tới nhà ta, giở trò đòi tiền đòi của, cho rồi vẫn muốn thêm, tham lam vô độ, còn đe dọa bắt tiểu thiếu gia nhà ta đem bán, ca ca ngươi tới bênh vực đám lưu manh đó, không phải là lưu manh thì là cái gì? Các ngươi có biết bọn bắt trẻ em đem bán sẽ làm gì không, nam thì chúng bán làm luyến đồng, nữ bán cho thanh lâu, thậm chí còn có kẻ đánh gãy chân gãy tay chúng, bắt đi làm ăn mày kiếm tiền, quá nhất là cho trẻ con vào chum, để chúng biến dạng, bán cho đám giang hồ mãi võ làm trò, loại cẩu tặc đó đáng băm vằm muôn mảnh. Ca ca ngươi bênh vực thứ người đó, chặt đầu là nhẹ lắm rồi.
Tiểu cô nương cứng lưỡi, nhìn Lão Liêu mặt mày bi phẫn vặn vẹo không giống như nói dối, không biết trả lời ra sao, chỉ biết khóc nức nở.
Lão phụ tuyệt vọng ngồi bệt xuống đất, nắm tay khuê nữ lẩm bẩm: - Về thôi, nó làm ác bị vậy cũng đáng tội, dù cứu ra sớm muộn cũng không còn mạng.
Tiểu cô nương không muốn đi, cứ ngước đầu nhìn cảnh cổng cao lớn, lão phụ ra sức kéo mà không được.
- Có câu nhà có mẹ hiền, con không gây họa, nhà có vợ hiền, cả nhà bình yên. Hạo Ca có mẹ hiền mà bản thân không biết sống đáng hoàng, thực sự không trách ai được, ài, thương thay tấm lòng người cha mẹ trong thiên hạ. Thôi vậy, để ta tới nhà lao xem có cứu được hắn ra không. Vân Tranh nghe thấy tiếng Lão Liêu quát tháo, cầm sách đi ra, nhìn hai mẹ con đang lôi kéo nhau, thở dài nói:
Tiểu cô nương vội vàng bò tới dưới chân Vân Tranh nói vội: - Chỉ cần ngươi cứu được đại ca ta ra, ta làm trâu làm ngựa, làm nô tỳ báo đáp ngươi.
Lão phụ quát át đi: - Câm mồm, ca ca con tự rước lấy họa, không thể vì thằng nghịch tử đó mà hủy cả đời, còn dám nói lời như vậy, mẹ đầu đầu chết ngay ở đây cho con xem.
Vân Tranh chỉ muốn chửi um lên, bà già chết tiệt, sao không về nhà treo cổ, bà đập đầu chết ở đây thì Vân gia ta có nhảy xuống Hoàng Hà cũng không rửa được tiếng nhơ, định hại người ta đến thế nào nữa? Vả lại mình thèm khuê nữ của bà ta chắc, trước kia làm thầy giáo, đưa mắt nhìn có cả đống tiểu nha đầu thế này, một lũ quỷ sứ tránh còn không xong, thèm lắm ấy.
- Thiếu gia, chuyện này phiền lắm, đám người kia muốn công lao, chúng ta chặn đường phát tài của họ là thành thù đấy. Lão Liêu thì thầm vào tai Vân Tranh:
Vân Tranh cũng biết thế: - Lão Liêu, mời mẹ con họ vào phòng gác cổng đợi, ta xem thế nào rồi tùy cơ mà quyết.
Không ngờ lần đầu tiên vào thành lại như thế, không có cả tâm trạng để ngắm cảnh, thúc ngựa tới thẳng Phủ nha Thành Đô, nơi này được xây dựng cực kỳ to lớn, như thành bảo nhỏ, canh phòng nghiêm ngặt, sai dịch cầm thủy hỏa côn đứng hai bên cửa canh giác.
Vân Tranh không định đi vào gặp Lỗ Thanh Nguyên, cho nên hỏi đường đi qua đó tới Thừa Yên Quan, đây là di tích cũ nơi Gia Cát Lượng đọc sách, thời Đường xây dựng lại thành một tòa đạo quan, hương hỏa cực thịnh, nghe Hoa Nương nói Tiếu Lâm đang ở chỗ này.
Bên cạnh Thừa Yên quan là đại lao, Hầu Tử vừa đi gửi ngựa vừa tính kế làm sao để vào được, thiếu gia mới tới đây không quen tình hình, tất nhiên mình phải ra tay, đây là cơ hội thể hiện, ai ngờ quay về thấy Vân Tranh và lao đầu trò chuyện vui vẻ.
- Thừa phụng lang, tên đó đến giờ vẫn cắn chặt răng không chịu khai.
- Cho vài ba gậy xem còn cứng được không, các vị đều là người ngay thẳng, không thèm dùng khốc hình, cho nên mới thế. Ta vừa mới tới Thành Đô, chưa đi bái phỏng trưởng bối, đã gây ra chuyện không hay, làm mọi người chê cười.
Trông thấy cảnh này Hầu Tử chỉ còn phận cúi đầu đứng sau lưng Vân Tranh.
Nguyên nhân đơn giản lắm, thực ra chẳng phải Vân Tranh là cao thủ ngoại giao mà trong phủ nha có người Lương gia, chỉ là con của tiểu thiếp, tên Lương Tán, là người khôi hài, qua loa khách khí vài câu hỏi: - Thừa phụng lang cho rằng chúng ta ở Đậu Sa huyện có thể tăng thêm đầu tư không? Nhất là phía thảo nguyên.
- Không tiện nhiều quá, trên thảo nguyên không có nhiều người, thương nghiệp có hạn, cần chú trọng bình hành, nếu chúng ta tiến hành khai thác mang tính cướp đoạt, trong thời gian ngắn kiếm được nhiều tiền tài, nhưng không có tính tiếp nối nữa. Hơn nữa chuyện giao dịch ngựa do chính tri phủ đại nhân giám sát, cho nên không thể sơ xuất.
Lương Tán gật gù, hắn cũng nghĩ thế, đành tạm bỏ xuống tham vọng này.
Trò chuyện một lúc, ngục tốt dẫn Vân Tranh tới nhà lao.
Hiệu suất của bộ khoái Thành Đô không tệ, cái tên béo hôm đó bỏ trốn cũng đã bị bắt rồi.
Ngục giam chẳng chỗ nào khá được, Vân Tranh đưa tay che mũi đi theo ngục tốt đi trong nhà giam tối tù mù, hai bên lao phòng là gương mặt nhợt nhạt thiếu sinh khí, đi tới gần cuối mới tới chỗ giam Hạo Ca.
Hạo Ca bị đeo gông lại nặng nhất, tức là loại mà hai tay cùm luôn vào gông ở cổ, đầu tóc bù xù tán loạn, toàn thân bầm tím, nằm trên đống cỏ bẩn thỉu, nhìn ra ô cửa sổ bé tẹo, xem chừng muốn ra ngoài lắm. Phải thôi, trong nhà có lão nương mù mắt và ấu muội, không yên tâm cũng là thường.
- Tử tặc, có quan nhân tới gặp ngươi. Ngục tốt dùng gậy chọc Hạo Ca:
Hạo Ca vừa quay đầu lại, nhìn thấy Vân Tranh ngồi thong dong bên cái bàn thì gầm lên xông tới, xích sắt bị hắn kéo cho kêu loảng xoảng: - Ngươi hại ta.
- Ngươi là lưu manh, ta hại gì ngươi?
- Ngươi, ngươi... Hạo Ca nói mấy câu liền yếu thế hẳn, không biết chuyện gì xảy ra nữa, trên công đường không chỉ kêu oan một lần, giải thích rồi, kể lể rồi, nhưng không ai tin, đám thủ hạ thì cứ một mực nói tất cả do Hạo Ca làm, còn bọn chúng, hình như, có lẽ, chắc là đã từng nhìn thấy người giống Lưu Đại Ba cùng Hạo Ca ăn thịt uống rượu vui vẻ:
- Muội tử ngươi...
Vân Tranh vừa nói được ba chữ, Hạo Ca triệt để điên cuồng, bất chấp gông cùm xích sắt, lao đầu vào cửa phòng giam, gào thét: - Ta giết ngươi, ta giết ngươi!
Đợi ngục tốt đánh cho hắn một trận hộc máu, chửi cũng mệt rồi, Vân Tranh lại đủng đỉnh nói: - Muội tử ngươi...
Ba chữ này đúng là không thể nhắc tới, nếu không Hạo Ca nổi điên ngay, trời mới biết trong đầu hắn tưởng tượng ra câu chuyện thê thảm như thế nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.