Quyển 10 - Chương 43: Lòng người náo động
Kiết Dữ 2
04/06/2017
Trâu Đồng Minh nhón chân nhẹ nhàng từ chỗ ở của hoàng đế đi ra, hắn biết hoàng đế cần không gian riêng tư để phát tiết niềm vui, cho nên hắn để lại một tiểu cung nữ mỹ lệ mười lăm tuổi rồi đi.
Thắng lợi trên chiến trường dễ kích thích dục vọng của giống đực, Trâu Đồng Minh tuy không phải là nam nhân, nhưng là hoạn quan thiếp thân của hoàng đế, hắn rất hiểu hành vi thói quen, cửa vừa khép lại đã nghe thấy tiếng giai nhân hét lớn, cùng tràng cười sảng khoái của hoàng đế.
Nhanh chân đi tới cổng vòm, Tào Đại Định vẫn còn chổng cái mông to tướng quỳ ở ngoài cổng thứ hai, toàn thân bẩn như lợn, còn không ngừng nhìn về phía sau, tựa hồ có ác quỷ đang truy đuổi.
Tào Đại Định thấy Trâu Đồng Minh đi ra, nhào ngay tới ôm chân: - Trâu công công cứu mạng, Vân Tranh muốn giết ta.
Trâu Đồng Minh cho tay vào ông tay áo: - Đại tướng quân thực ra là người rất chú trọng lý lẽ, khi ở Đông Kinh hai ngài coi như là chỗ quen biết, sao lại giết ngài cơ chứ, nhất định là chỉ là nói đùa thôi.
Tấm thân thịt mỡ phì nhiêu của Tào Đại Định run một cái: - Lần này không giống đâu, nếu ta tham ô tiền tài của y, y chỉ mắng vài câu là thôi, nếu ta nhìn trộm tiểu lão bà của y, tối đa chỉ đánh ta, lần này thì y nhất định chém chết ta, Trần Hiển cắt cổ tự vẫn, Dương Độ treo cổ, không còn dê thế mạng, Vân Tranh sẽ giết ta.
- Công công không nhìn thấy y ngồi giữa đống thi thể trông đáng sợ thế nào, thị thiếp của ta và thê tử của Dương Độ đều chết bên gối y, có trời mới biết hai nữ nhân đó nói gì, chỉ biết y đang khóc, ông bao giờ thấy ma vương rơi nước mắt chưa, ma vương mà khóc thì người khác không còn đường sống nữa.
- Thế nên nhân lúc y chưa nhìn thấy ta, ta chạy luôn, nếu bị y nhìn thấy, thế nào cũng ném vào lừa thiêu chết, y là tên cuồng sát, giết người thành quen, vậy mà lần này nhìn người chết lại khóc, trời mới biết y làm sao. Giọng hắn càng lúc càng thêm khẩn thiết: - Trâu công công, làm phiền ngài bẩm báo bệ hạ một tiếng, đầy ta đi thật xa.
Trâu Đồng Minh thở dài: - Cha gia nhận ân huệ của hoàng hậu nương nương bao năm, lúc này phá lệ nói cho ngài một chuyện, giám quân Lý Thường đã gửi tấu tới. Ngài nói đúng đấy tướng quân đúng là điên rồi, xác Trần Hiển và Dương Độ được người nhà cho vào áo quan, vẫn bị đại tướng quân kéo ra dùng roi đánh, đây là đánh xác, nếu không thù sâu tựa biển không ai làm. Còn cầm đao đi khắp thành Định Châu tìm ngài, nhưng Lý giám quân chưa điên, biết không thể giết ngài, nên xin bệ hạ đầy ngài tới đảo Sa Môn, nếu không nhìn thấy ngài, bất kể thế nào đại tướng quân cũng chém chết.
- Bệ hạ vô cùng phẫn nộ, bảo cha gia nói với ngài muốn sống lựa chọn đảo Sa Môn và Lao thành Thương Châu, nếu không bệ hạ cũng không cứu nổi ngài đâu, đại tướng quân xưa nay thói quen làm xong mới bẩm báo.
Tào Đại Định đảo mắt mấy vòng, đảo Sa Môn gần nước Liêu quá, Lao Thành có người Tào gia, quyết định ngay: - Ta, ta đi Lao thành.
- Vậy thì ngài đi nhanh đi, quân cần vương các nơi đã tới Triệu châu, mai bệ hạ sẽ di giá Đại châu, cha gia nể tình nương nương sẽ nói ngài bị đầy đi Nhai châu, cả đời không được về.
Tào Đại Định liên tục dập đầu tạ ơn, Trâu Đồng Minh thở dài rời đi, lòng thì nghĩ thời buổi hung hiểm, đứa cháu của mình hơi thật thà, không thích hợp làm quan, phải kiếm cho nó một tiền đồ.
Trâu Đồng Minh chưa đi được mấy bước thì lần nữa bị đám đại thần ngăn lại, Hàn Kỳ xưa nay khinh không nói chuyện với hoạn quan, Bao Chửng mấy năm qua già đi rất nhiều, giọng dễ ghét như cũ: - Tấu báo của Lý Thường sao không qua trung xu?
Lòng khó chịu lắm, Trâu Đồng Minh vẫn khom lưng đáp: - Bẩm lão đại nhân, đó là mật tấu.
- Nói láo, bọn ta là trọng thần Đại Tống, có chuyện gì mà không thể không biết, tên điêu nô ngươi dám dối trên lừa dưới, cho rằng ngươi là nội quan thì lão phu không làm được gì chắc? Hàn Kỳ nộ khí xung thiên quát:
- Nô tài nào dám có cái gan đó, thực sự là nô tài không thể nói.
Bao Chửng ngăn Hàn Kỳ lại, trầm giọng nói: - Vậy chuyện gì có thể nói thì ngươi nói xem, bệ hạ không trách tội đâu.
Trâu Đồng Minh hạ thấp giọng: - Đại tướng quân hỏa thiêu Đường huyện, giết hết quân Da Luật Hoa Tháp.
Hàn Kỳ bực bội phẩy tay: - Chuyện này xu mật viện đã biết, nói điều gì tấu chương của xu mật viện không có ấy, ví như vì sao Vân Tranh thắng rồi không lùi về Định châu mà trú lại ở Đường huyện, vì sao toàn bộ người Liêu bị giết không để lại bất kỳ tù binh nào? Vì sao Tào Đại Định nửa đêm chạy tới tìm bệ hạ?
Trâu Đồng Minh khom lưng vâng dạ, không tiết lộ chút nào.
Bao Chửng vuốt râu trầm tư: - Xem ra Lý Thường đã có giải thích hợp lý với bệ hạ, ý bệ hạ thế nào?
- Bệ hạ cho rằng đại tướng quân xử lý thỏa đáng, ngài mai tới Định châu khao thưởng toàn quân.
Trâu Đồng Minh chắp tay đi luôn, cảm giác đám người này đang tính kế mình, vì nghĩ cho cái đầu, tránh xa đám trọng thần này là tốt nhất.
Một đám đại thần chỉ biết nhìn nhau, mỗi người một tâm trạng, lúc này Tằng Công Lượng hớt ha hớt hải chạy tới, mồ hôi chưa khô đã nói: - Bao công, ngài biết chưa, Vân Tranh quật xác tri phủ Định Châu lên đánh đòn, Dương gia với lão phu là chô thân tình, đã cho người tới tìm lão phu khóc lóc đòi công bằng rồi.
Bao Chửng gật đầu: - Dương gia cũng đã tố cáo tới chỗ lão phu, yêu cầu bắt Vân Tranh về trừng trị.
Hàn Kỳ chắp tay sau lưng đi qua đi lại: - Hết hỏa thiêu hàng binh lại quật xác người chết, phải chăng bệnh điên của y phải chăng lại phát tác, vừa rồi Tào Đại Định còn khóc lóc nói Vân Tranh muốn giết ông ta, hai người họ ở Đông Kinh thường chơi bời lêu lổng với nhau, rốt cuộc là chuyện gì mà y giết cả bằng hữu. Ta lo tâm trí y có vấn đề, kẻ như thế là nắm giữ đại quân sẽ mang họa.
- Chư công, Hàn Kỳ phải đi trước một bước đây, tới Định Châu xem xét tình hình ra sao, an nguy của bệ hạ quan trọng hơn bất kỳ điều gì.
Đám người Bao Chửng đồng loạt chắp tay từ biệt.
Đám Hàn Kỳ Bao Chửng tới nơi, cuộc sống tốt đẹp của Thạch Trung Tín liền kết thúc, giờ Hàn Kỳ đã đoạt mất quyền thống quân của ông ta, khiến quân doanh suốt ngày quỷ khóc thần gào, xưa nay Hàn Kỳ luyện binh chỉ dùng một cách, đó là đánh.
Trong mắt Hàn Kỳ, đám quân binh đều đáng ăn đòn, chỉ có chặt đầu vài tên, đánh đòn liên hồi mới nghiêm được quân kỳ, cường quân sẽ xuất hiện, năm xưa ông ta luyện binh ở Hà Gian phủ thế đấy.
Đáng tiếc quân tốt Phủng Nhật quân quanh năm đóng ở kinh sư, hiểu rõ tính cách các vị đại lão, cho nên Hàn Kỳ vừa vào quân doanh là bọn họ nghiêm khắc dựa theo quân luật ước thúc bản thân, không cho Hàn Kỳ cơ hội lấy đầu mình lập công.
Cho nên Hàn Kỳ đi tới đâu là ai nấy tinh thần phấn chấn, y giáp đội ngũ chỉnh tề, chỉ cần Hàn Kỳ quay đi một cái là cả đám như bùn nhão lăn ra đất.
Nhưng với Hàn Kỳ mà nói đánh binh sĩ thì không cần lý do, cho nên bất kể họ bày trò gì, giải thích ra sao, cứ ba ngày là đánh một trận ra uy.
Khi mông đít tướng lĩnh không chịu nổi nữa thì thám tử tới báo Hàn Kỳ dẫn thân vệ đi rồi.
Thạch Trung Tín ngay tức thì bày rượu thịt ra, chỉ về phía Định Châu chửi bới om xòm, Phủng Nhật quân từ trên xuống dưới reo hò như đại thắng, phân tán khắp thành kiếm thú vui.
Trâu Đồng Minh vừa đi vào đại trướng, Thạch Trung Tín đã nhiệt tình kéo xuống, rót cho một ly rượu nho thượng hạng: - Quỷ đòi mạng đi rồi, nào nào chúng ta cạn chén vì đại thắng của Vân hầu.
Trâu Đồng Minh ngạc nhiên: - Vì sao ngài biết Vân soái chiến thắng?
Thạch Trung Tín cười ha hả: - Bước chân công công từ nặng nề thành nhẹ nhàng như không chạm đất, làm sao ta chẳng nhìn ra?!
Thắng lợi trên chiến trường dễ kích thích dục vọng của giống đực, Trâu Đồng Minh tuy không phải là nam nhân, nhưng là hoạn quan thiếp thân của hoàng đế, hắn rất hiểu hành vi thói quen, cửa vừa khép lại đã nghe thấy tiếng giai nhân hét lớn, cùng tràng cười sảng khoái của hoàng đế.
Nhanh chân đi tới cổng vòm, Tào Đại Định vẫn còn chổng cái mông to tướng quỳ ở ngoài cổng thứ hai, toàn thân bẩn như lợn, còn không ngừng nhìn về phía sau, tựa hồ có ác quỷ đang truy đuổi.
Tào Đại Định thấy Trâu Đồng Minh đi ra, nhào ngay tới ôm chân: - Trâu công công cứu mạng, Vân Tranh muốn giết ta.
Trâu Đồng Minh cho tay vào ông tay áo: - Đại tướng quân thực ra là người rất chú trọng lý lẽ, khi ở Đông Kinh hai ngài coi như là chỗ quen biết, sao lại giết ngài cơ chứ, nhất định là chỉ là nói đùa thôi.
Tấm thân thịt mỡ phì nhiêu của Tào Đại Định run một cái: - Lần này không giống đâu, nếu ta tham ô tiền tài của y, y chỉ mắng vài câu là thôi, nếu ta nhìn trộm tiểu lão bà của y, tối đa chỉ đánh ta, lần này thì y nhất định chém chết ta, Trần Hiển cắt cổ tự vẫn, Dương Độ treo cổ, không còn dê thế mạng, Vân Tranh sẽ giết ta.
- Công công không nhìn thấy y ngồi giữa đống thi thể trông đáng sợ thế nào, thị thiếp của ta và thê tử của Dương Độ đều chết bên gối y, có trời mới biết hai nữ nhân đó nói gì, chỉ biết y đang khóc, ông bao giờ thấy ma vương rơi nước mắt chưa, ma vương mà khóc thì người khác không còn đường sống nữa.
- Thế nên nhân lúc y chưa nhìn thấy ta, ta chạy luôn, nếu bị y nhìn thấy, thế nào cũng ném vào lừa thiêu chết, y là tên cuồng sát, giết người thành quen, vậy mà lần này nhìn người chết lại khóc, trời mới biết y làm sao. Giọng hắn càng lúc càng thêm khẩn thiết: - Trâu công công, làm phiền ngài bẩm báo bệ hạ một tiếng, đầy ta đi thật xa.
Trâu Đồng Minh thở dài: - Cha gia nhận ân huệ của hoàng hậu nương nương bao năm, lúc này phá lệ nói cho ngài một chuyện, giám quân Lý Thường đã gửi tấu tới. Ngài nói đúng đấy tướng quân đúng là điên rồi, xác Trần Hiển và Dương Độ được người nhà cho vào áo quan, vẫn bị đại tướng quân kéo ra dùng roi đánh, đây là đánh xác, nếu không thù sâu tựa biển không ai làm. Còn cầm đao đi khắp thành Định Châu tìm ngài, nhưng Lý giám quân chưa điên, biết không thể giết ngài, nên xin bệ hạ đầy ngài tới đảo Sa Môn, nếu không nhìn thấy ngài, bất kể thế nào đại tướng quân cũng chém chết.
- Bệ hạ vô cùng phẫn nộ, bảo cha gia nói với ngài muốn sống lựa chọn đảo Sa Môn và Lao thành Thương Châu, nếu không bệ hạ cũng không cứu nổi ngài đâu, đại tướng quân xưa nay thói quen làm xong mới bẩm báo.
Tào Đại Định đảo mắt mấy vòng, đảo Sa Môn gần nước Liêu quá, Lao Thành có người Tào gia, quyết định ngay: - Ta, ta đi Lao thành.
- Vậy thì ngài đi nhanh đi, quân cần vương các nơi đã tới Triệu châu, mai bệ hạ sẽ di giá Đại châu, cha gia nể tình nương nương sẽ nói ngài bị đầy đi Nhai châu, cả đời không được về.
Tào Đại Định liên tục dập đầu tạ ơn, Trâu Đồng Minh thở dài rời đi, lòng thì nghĩ thời buổi hung hiểm, đứa cháu của mình hơi thật thà, không thích hợp làm quan, phải kiếm cho nó một tiền đồ.
Trâu Đồng Minh chưa đi được mấy bước thì lần nữa bị đám đại thần ngăn lại, Hàn Kỳ xưa nay khinh không nói chuyện với hoạn quan, Bao Chửng mấy năm qua già đi rất nhiều, giọng dễ ghét như cũ: - Tấu báo của Lý Thường sao không qua trung xu?
Lòng khó chịu lắm, Trâu Đồng Minh vẫn khom lưng đáp: - Bẩm lão đại nhân, đó là mật tấu.
- Nói láo, bọn ta là trọng thần Đại Tống, có chuyện gì mà không thể không biết, tên điêu nô ngươi dám dối trên lừa dưới, cho rằng ngươi là nội quan thì lão phu không làm được gì chắc? Hàn Kỳ nộ khí xung thiên quát:
- Nô tài nào dám có cái gan đó, thực sự là nô tài không thể nói.
Bao Chửng ngăn Hàn Kỳ lại, trầm giọng nói: - Vậy chuyện gì có thể nói thì ngươi nói xem, bệ hạ không trách tội đâu.
Trâu Đồng Minh hạ thấp giọng: - Đại tướng quân hỏa thiêu Đường huyện, giết hết quân Da Luật Hoa Tháp.
Hàn Kỳ bực bội phẩy tay: - Chuyện này xu mật viện đã biết, nói điều gì tấu chương của xu mật viện không có ấy, ví như vì sao Vân Tranh thắng rồi không lùi về Định châu mà trú lại ở Đường huyện, vì sao toàn bộ người Liêu bị giết không để lại bất kỳ tù binh nào? Vì sao Tào Đại Định nửa đêm chạy tới tìm bệ hạ?
Trâu Đồng Minh khom lưng vâng dạ, không tiết lộ chút nào.
Bao Chửng vuốt râu trầm tư: - Xem ra Lý Thường đã có giải thích hợp lý với bệ hạ, ý bệ hạ thế nào?
- Bệ hạ cho rằng đại tướng quân xử lý thỏa đáng, ngài mai tới Định châu khao thưởng toàn quân.
Trâu Đồng Minh chắp tay đi luôn, cảm giác đám người này đang tính kế mình, vì nghĩ cho cái đầu, tránh xa đám trọng thần này là tốt nhất.
Một đám đại thần chỉ biết nhìn nhau, mỗi người một tâm trạng, lúc này Tằng Công Lượng hớt ha hớt hải chạy tới, mồ hôi chưa khô đã nói: - Bao công, ngài biết chưa, Vân Tranh quật xác tri phủ Định Châu lên đánh đòn, Dương gia với lão phu là chô thân tình, đã cho người tới tìm lão phu khóc lóc đòi công bằng rồi.
Bao Chửng gật đầu: - Dương gia cũng đã tố cáo tới chỗ lão phu, yêu cầu bắt Vân Tranh về trừng trị.
Hàn Kỳ chắp tay sau lưng đi qua đi lại: - Hết hỏa thiêu hàng binh lại quật xác người chết, phải chăng bệnh điên của y phải chăng lại phát tác, vừa rồi Tào Đại Định còn khóc lóc nói Vân Tranh muốn giết ông ta, hai người họ ở Đông Kinh thường chơi bời lêu lổng với nhau, rốt cuộc là chuyện gì mà y giết cả bằng hữu. Ta lo tâm trí y có vấn đề, kẻ như thế là nắm giữ đại quân sẽ mang họa.
- Chư công, Hàn Kỳ phải đi trước một bước đây, tới Định Châu xem xét tình hình ra sao, an nguy của bệ hạ quan trọng hơn bất kỳ điều gì.
Đám người Bao Chửng đồng loạt chắp tay từ biệt.
Đám Hàn Kỳ Bao Chửng tới nơi, cuộc sống tốt đẹp của Thạch Trung Tín liền kết thúc, giờ Hàn Kỳ đã đoạt mất quyền thống quân của ông ta, khiến quân doanh suốt ngày quỷ khóc thần gào, xưa nay Hàn Kỳ luyện binh chỉ dùng một cách, đó là đánh.
Trong mắt Hàn Kỳ, đám quân binh đều đáng ăn đòn, chỉ có chặt đầu vài tên, đánh đòn liên hồi mới nghiêm được quân kỳ, cường quân sẽ xuất hiện, năm xưa ông ta luyện binh ở Hà Gian phủ thế đấy.
Đáng tiếc quân tốt Phủng Nhật quân quanh năm đóng ở kinh sư, hiểu rõ tính cách các vị đại lão, cho nên Hàn Kỳ vừa vào quân doanh là bọn họ nghiêm khắc dựa theo quân luật ước thúc bản thân, không cho Hàn Kỳ cơ hội lấy đầu mình lập công.
Cho nên Hàn Kỳ đi tới đâu là ai nấy tinh thần phấn chấn, y giáp đội ngũ chỉnh tề, chỉ cần Hàn Kỳ quay đi một cái là cả đám như bùn nhão lăn ra đất.
Nhưng với Hàn Kỳ mà nói đánh binh sĩ thì không cần lý do, cho nên bất kể họ bày trò gì, giải thích ra sao, cứ ba ngày là đánh một trận ra uy.
Khi mông đít tướng lĩnh không chịu nổi nữa thì thám tử tới báo Hàn Kỳ dẫn thân vệ đi rồi.
Thạch Trung Tín ngay tức thì bày rượu thịt ra, chỉ về phía Định Châu chửi bới om xòm, Phủng Nhật quân từ trên xuống dưới reo hò như đại thắng, phân tán khắp thành kiếm thú vui.
Trâu Đồng Minh vừa đi vào đại trướng, Thạch Trung Tín đã nhiệt tình kéo xuống, rót cho một ly rượu nho thượng hạng: - Quỷ đòi mạng đi rồi, nào nào chúng ta cạn chén vì đại thắng của Vân hầu.
Trâu Đồng Minh ngạc nhiên: - Vì sao ngài biết Vân soái chiến thắng?
Thạch Trung Tín cười ha hả: - Bước chân công công từ nặng nề thành nhẹ nhàng như không chạm đất, làm sao ta chẳng nhìn ra?!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.