Quyển 6 - Chương 42: Mất mặt
Kiết Dữ 2
04/06/2017
Triệu Trinh mất rất lâu mới ngừng nôn ọe, trên mặt không có mấy niềm vui, thất thần nhìn về phía cổng thành trống rỗng, phẩy tay lệnh bãi giá hồi cung.
Tào hoàng hậu đưa tới canh hạt sen, Triệu Trinh chỉ ăn một miếng là lại nôn, làm nàng thất kinh, tưởng canh mình nấu có vấn đề, thử một miếng, vẫn như mọi khi mà.
Triệu Trinh nhắm mắt xua xua tay: - Không phải tại canh, mà là tại ta, hôm nay ta tận mắt chứng kiến sinh tử đối quyết, khung cảnh quá tàn khốc, trong ngực tựa hồ lúc nào cũng có vị máu tanh.
Tào hoàng hậu do dự một lúc hỏi: - Bệ hạ, chiến sự ra sao?
- Vũ Thắng quân thắng, chết mất gần chục người, nhưng người Tây Hạ gần như toàn quân bị diệt, cả xạ điêu thủ. Triệu Trinh tay vịn bàn ngồi thẳng dậy, nghiến răng nói: - Khốn kiếp, Ninh Thái Cổ dám đem xạ điêu thủ vào Đông Kinh, xem ra chúng có mưu đồ bất lương, to gan. Nàng đi hỏi xem mật điệp ti sao lại không tra ra, may mà bị giết rồi, nếu không trẫm còn yên ổn không cũng thành vấn đề...
Đợi Tào hoàng hậu đi rồi, khuôn mặt thanh tú của Triệu Trinh hiện lên màu đỏ không bình thường, miệng lẩm bẩm: - Không ngờ Vũ Thắng quân lại cường hãn tới độ này, trẫm cứ nghĩ rằng nắm trong tay thuốc nổ rồi thì không còn đáng lo nữa, nhưng hôm nay xem ra, thuốc nổ chỉ là phụ, con người vẫn là chính, cho dù Phủng Nhật quân có thuốc nổ cũng khó đánh lại người Tây Hạ.
- Phủng Nhật quân quá yếu, thân yếu mà cành lại mạnh thì sớm muộn cây cũng đổ, gia pháp tổ tiên đã giáo huấn như thế, chỉ được phép thân mạnh cành yếu thôi, nhưng hiện giờ còn chưa đụng vào chúng được, cứ đợi Vũ Thắng quân quay về rồi tính.
Rời thành mười lăm dặm, Lang Thản mới hạ lệnh dừng ngựa hạ trại, ý chỉ có hoàng đế là lập tức rời thành, mười lăm dặm coi như đã tuân thủ mệnh lệnh rồi.
Tự mình cởi dây trói cho huynh đệ chiến tử trên lưng ngựa, sai người đi mời ngỗ tác, mua quan tài tới.
Lang Thản ngồi phịch xuống đất, nhìn bầu trời lấp lánh sao, đám Ngưu Đại khóc rống lên, hôm qua còn cùng nhau uống rượu chơi đùa, vậy mà hôm nay đã vĩnh viễn sinh tử cách biệt, tuy đều là người lên chiến trường, đã quen thấy cái chết, nhưng đây đâu phải chiến trường.
Binh bộ chức phương ti lang trung Lữ Công Trứ nhận lệnh của Bàng Tịch vội vàng chạy tới nơi thì nhìn thấy tám cái mộ đã được đắp lên, chắp tay với Lang Thản nói: - Qua bảy ngày, quan phủ sẽ xây lại mộ, tướng sĩ chết trận tiến cấp Vũ tiết lang.
Lang Thản gật đầu, hỏi: - Nếu ta chết trận sẽ có phong thưởng thế nào?
- Một buổi pháp sự, quan lên Vũ lược đại phu! Mẫu thân được phong cáo, thê tử xưng phu nhân, nhi tử được kế thừa chức vị.
- Vậy coi như không phải bạc đãi.
Lữ Công Ninh lấy ra trong ống tay áo bốn văn thư: - Đây là cáo thân để trống, ngươi điền tên và quân chức người chết vào, sau khi trở về ta sẽ xử lý.
Lang Thản viết tên tám người Tôn Tam xong, giao lại cho Lữ Công Trứ, Lữ Công Trứ chắp tay: - Bản quan chức ti binh bộ chức phương ti, từng làm cáo thân vinh sự cho vô số người, duy chỉ có lần này là cam tâm tình nguyện, bội phục! Đi tới trước từng ngôi mộ chắp tay rồi rời đi.
Nhìn đám Ngưu Đại vẫn khóc lên khóc xuống, Lang Thản bóp chặt tay, tướng chủ nói không sai, kỵ binh Tây Hạ đúng là binh chủng mạnh nhất trên thế gian, nhưng hắn thề sẽ không để chuyện tương tự xảy ra nữa, lần sau gặp lại sẽ chỉ có máu người Tây Hạ đổ mà thôi.
….
Cách đó hơn nghìn dặm Địch Thanh nhìn Thạch Thành quận ở đối diện Ma Đặc đạo, trên đó có không dưới ba mươi loại cờ hiệu khác nhau, nói với Dương Văn Quảng: - Xem ra Cao Trí Thăng đã chuẩn bị sẵn sàng tác chiến.
Kiến Xương phủ bao đời có danh xưng tiểu Thành Đô, trù phú, giàu có, Cao Trí Thăng dựa vào nó đối kháng với Đoàn Tư Liêm nhiều năm không rơi vào thế hạ phong, lần này Đoàn Tư Liêm muốn mượn quân Tống nhổ đi cái gai trong mắt.
- Có lẽ đây là đường lui mà hắn tự tìm cho mình, chẳng trách Đoàn Tư Liêm kiêng dè.
Như kinh phó sứ Giả Quỳ xưa nay không tùy tiện lên tiếng, nay thấy hai quân giao phong đã thành định cục mới nói: - Ba vạn quân muốn vượt qua bảy tám vạn người, trên đường bắc thượng còn đánh Thạch Thành quận, Hội Xuyên phủ, Đông Xuyên quân, cuối cùng công chiếm Kiến Xương phủ, tác chiến cao độ như vậy, liệu tướng sĩ có chịu nổi không?
- Thêm nữa cho thuộc hạ làm càn hỏi một câu, chúng ta thực sự không có cách nào quay đầu sao? Vũ Thắng quân hoạt động trong vùng dịch đâu thành vấn đề?
Trương Ngọc cười gằn: - Ngươi chưa tới quân doanh Vũ Thắng quân đừng có nói bừa, đám người đó khác chúng ta, tóm lại, ngươi thích thì cứ quay đầu về, lão tử đừng hòng bước chân qua vùng dịch nửa bước.
Dịch bệnh thực ra cũng chỉ là một phần, bọn họ nhận được tin đại thắng từ phía Vân Tranh, Nông Trí Cao cùng đường lợi dụng đêm tối xuất quân rời thành tác chiến, bị Vũ Thắng quân diệt gọn, đây là điều Địch Thanh cũng không ngờ tới, có ai đoán trước được thành Ô Sào lại bùng phát dịch bệnh như vậy?
Hoàng Sư Mật do Vũ Thắng quân bắt ở Ôn Tuyền quan, nay cả Nông Trí Cao cũng do Vũ Thắng quân giết, Tây quân vất vả đường xa tới đây, nếu không có chiến tích lớn, làm sao cam tâm trở về cho được.
Địch Thanh thấy Giả Quỳ không nói gì nữa, mới chỉ Lạc Y hà đối diện: - Thành Ô Sào đã biến thành vùng dịch, lão phu tuyệt đối không mạo hiểm quay đầu về, Vân Tranh theo dị nhân học được nhiều thuật kỳ, chúng ta không biết phương thức phòng dịch, nên đường đi chỉ có ở phía trước thôi.
- Binh lực trong tay Cao Trí Thăng kỳ thực là binh lực ba quận phía đông của Đại Lý, chúng ta chỉ cần đập vỡ cái vỏ cứng này, bên trong chỉ còn lại là thịt mềm.
- Nếu như đối diện là người Tây Hạ, lão phu thà cắm trại cố thủ đợi một năm khi bệnh dịch tan đi mới về chứ không mạo hiểm, nếu như đối diện là quân Khiết Đan, lão phu sẽ vừa đánh vừa tìm điểm yếu, sau đó dốc quân công phá, một trận là thắng.
- Nhưng hiện tại đối diện là binh mã Đại Lý, là thời cơ cho chúng ta lập công dựng nghiệp, Kiến Xương phủ là yếu đạo thông thương giữa Đại Tống, Thổ Phồn và Đại Lý, lão phu muốn nạp nó vào quốc thổ, ý chư vị thế nào?
Đám Trương Ngọc, Tôn Tiết đồng thanh hưởng ứng, Dương Văn Quảng càng không thành vấn đề.
Giả Quỳ khom người nói: - Sinh tử quân vương sự, đại soái nếu đã muốn mở rộng cương thổ cho quốc gia, hạ quan dù chết cũng theo.
Địch Thanh lấy trong ống tay áo ra một văn thư: - Đây là bản sao mật tấu lão phu gửi lên cho bệ hạ, các ngươi xem đi, lần này do bản soái chủ trương, nếu có sai sót, Địch Thanh lấy cái chết tạ tội.
Đến lúc này đám Giả Quỳ mới thở phào thật sự, bất kể chiến sự ra sao đều không còn phiền toái nữa, nếu như có cả câu trả lời của quan gia thì càng hoàn mỹ.
Thượng du của Y Lạc hà chính là Phú Nguyên hà, con sông đó chẳng những chặt ngang Đại Lý, còn biến Kiến Xương phủ thành vùng bình nguyên trù phú hiếm hoi, ở cái nơi vốn là chẳng có nổi ba thước đất bằng phảng, thời tiết không đủ ba ngày nắng liên tiếp, bình nguyên cùng với Ngũ Xích đạo biến nó thành nơi phồn hoa trú phú nhất của Đại Lý.
Nếu như men theo Ngũ Xích đạo đi về phía đông, sớm muộn cũng tới một vùng đất nhỏ có tên là Đậu Sa huyện, đó là quê hương thứ hai của Vân Tranh, vào mùa đông, Đậu Sa trại vĩnh viễn bao phủ trong một làn vụ xanh lờ mờ.
Thương lão đấm ngực bồm bộp, ho khù khụ đi qua sương mù, tới căn nhà gạch của Vân Tranh, kiểm tra một lượt, không thấy có gì bất thường mới chắp tay sau lưng thong thả về nhà gạch của mình, hài lòng ngắm nghía căn nhà hai tầng tường trắng ngói xanh một lúc mới đẩy cửa đi vào.
Nhà gạch ấm áp hơn nhà trúc nhiều lắm, ông cụ tuổi cao rồi, không chịu tội được nữa, cố chấp mãi cuối cùng năm ngoái mới chịu nghe Vân Tranh xây nhà gạch. Giữa nhà là bếp lửa cháy âm ỉ, đặt một cái ấm, trong ấm là rượu gạo, tuy Vân Tranh và đám Thương Nhĩ, Thương Hổ luôn gửi về rượu ngon, những giữa ngày thời tiết lạnh cóng tay này ông cụ cứ thích một bát rượu gạo ấm bụng.
Lão bà tử không có phúc, tháng trước nhắm mắt xuôi tay, phú quý rồi, tham ăn không tiêu hóa nổi, thế là nứt bụng chết, ông cụ chỉ gửi thư báo tử, không nói nguyên do với đám Vân Tranh.
- Thật mất mặt. Thương lão uống một ngụm rượu, chửi lần nữa:
Hài lòng phà ra một hơi rượu, đứng lên xẻo một miếng thịt khô treo lủng lẳng ở xà nhà, lấy que trúc xuyên qua, nướng trên bếp lửa, chẳng bao lâu mỡ trong thịt xèo xèo chảy ra, hương thơm tràn ngập khắp phòng.
- Mất mặt! Thương lão thấy thịt đã chín, cắn một miếng nhìn về phía linh vị lão bà mắng, trước kia trong nhà không có linh bài, từ khi nhà Vân Tranh có một cái linh vị tổ tiên Vân thị, lão tộc trưởng cũng làm một cái linh vị cho tiên tổ, tháng trước mới thêm một cái nữa:
Tào hoàng hậu đưa tới canh hạt sen, Triệu Trinh chỉ ăn một miếng là lại nôn, làm nàng thất kinh, tưởng canh mình nấu có vấn đề, thử một miếng, vẫn như mọi khi mà.
Triệu Trinh nhắm mắt xua xua tay: - Không phải tại canh, mà là tại ta, hôm nay ta tận mắt chứng kiến sinh tử đối quyết, khung cảnh quá tàn khốc, trong ngực tựa hồ lúc nào cũng có vị máu tanh.
Tào hoàng hậu do dự một lúc hỏi: - Bệ hạ, chiến sự ra sao?
- Vũ Thắng quân thắng, chết mất gần chục người, nhưng người Tây Hạ gần như toàn quân bị diệt, cả xạ điêu thủ. Triệu Trinh tay vịn bàn ngồi thẳng dậy, nghiến răng nói: - Khốn kiếp, Ninh Thái Cổ dám đem xạ điêu thủ vào Đông Kinh, xem ra chúng có mưu đồ bất lương, to gan. Nàng đi hỏi xem mật điệp ti sao lại không tra ra, may mà bị giết rồi, nếu không trẫm còn yên ổn không cũng thành vấn đề...
Đợi Tào hoàng hậu đi rồi, khuôn mặt thanh tú của Triệu Trinh hiện lên màu đỏ không bình thường, miệng lẩm bẩm: - Không ngờ Vũ Thắng quân lại cường hãn tới độ này, trẫm cứ nghĩ rằng nắm trong tay thuốc nổ rồi thì không còn đáng lo nữa, nhưng hôm nay xem ra, thuốc nổ chỉ là phụ, con người vẫn là chính, cho dù Phủng Nhật quân có thuốc nổ cũng khó đánh lại người Tây Hạ.
- Phủng Nhật quân quá yếu, thân yếu mà cành lại mạnh thì sớm muộn cây cũng đổ, gia pháp tổ tiên đã giáo huấn như thế, chỉ được phép thân mạnh cành yếu thôi, nhưng hiện giờ còn chưa đụng vào chúng được, cứ đợi Vũ Thắng quân quay về rồi tính.
Rời thành mười lăm dặm, Lang Thản mới hạ lệnh dừng ngựa hạ trại, ý chỉ có hoàng đế là lập tức rời thành, mười lăm dặm coi như đã tuân thủ mệnh lệnh rồi.
Tự mình cởi dây trói cho huynh đệ chiến tử trên lưng ngựa, sai người đi mời ngỗ tác, mua quan tài tới.
Lang Thản ngồi phịch xuống đất, nhìn bầu trời lấp lánh sao, đám Ngưu Đại khóc rống lên, hôm qua còn cùng nhau uống rượu chơi đùa, vậy mà hôm nay đã vĩnh viễn sinh tử cách biệt, tuy đều là người lên chiến trường, đã quen thấy cái chết, nhưng đây đâu phải chiến trường.
Binh bộ chức phương ti lang trung Lữ Công Trứ nhận lệnh của Bàng Tịch vội vàng chạy tới nơi thì nhìn thấy tám cái mộ đã được đắp lên, chắp tay với Lang Thản nói: - Qua bảy ngày, quan phủ sẽ xây lại mộ, tướng sĩ chết trận tiến cấp Vũ tiết lang.
Lang Thản gật đầu, hỏi: - Nếu ta chết trận sẽ có phong thưởng thế nào?
- Một buổi pháp sự, quan lên Vũ lược đại phu! Mẫu thân được phong cáo, thê tử xưng phu nhân, nhi tử được kế thừa chức vị.
- Vậy coi như không phải bạc đãi.
Lữ Công Ninh lấy ra trong ống tay áo bốn văn thư: - Đây là cáo thân để trống, ngươi điền tên và quân chức người chết vào, sau khi trở về ta sẽ xử lý.
Lang Thản viết tên tám người Tôn Tam xong, giao lại cho Lữ Công Trứ, Lữ Công Trứ chắp tay: - Bản quan chức ti binh bộ chức phương ti, từng làm cáo thân vinh sự cho vô số người, duy chỉ có lần này là cam tâm tình nguyện, bội phục! Đi tới trước từng ngôi mộ chắp tay rồi rời đi.
Nhìn đám Ngưu Đại vẫn khóc lên khóc xuống, Lang Thản bóp chặt tay, tướng chủ nói không sai, kỵ binh Tây Hạ đúng là binh chủng mạnh nhất trên thế gian, nhưng hắn thề sẽ không để chuyện tương tự xảy ra nữa, lần sau gặp lại sẽ chỉ có máu người Tây Hạ đổ mà thôi.
….
Cách đó hơn nghìn dặm Địch Thanh nhìn Thạch Thành quận ở đối diện Ma Đặc đạo, trên đó có không dưới ba mươi loại cờ hiệu khác nhau, nói với Dương Văn Quảng: - Xem ra Cao Trí Thăng đã chuẩn bị sẵn sàng tác chiến.
Kiến Xương phủ bao đời có danh xưng tiểu Thành Đô, trù phú, giàu có, Cao Trí Thăng dựa vào nó đối kháng với Đoàn Tư Liêm nhiều năm không rơi vào thế hạ phong, lần này Đoàn Tư Liêm muốn mượn quân Tống nhổ đi cái gai trong mắt.
- Có lẽ đây là đường lui mà hắn tự tìm cho mình, chẳng trách Đoàn Tư Liêm kiêng dè.
Như kinh phó sứ Giả Quỳ xưa nay không tùy tiện lên tiếng, nay thấy hai quân giao phong đã thành định cục mới nói: - Ba vạn quân muốn vượt qua bảy tám vạn người, trên đường bắc thượng còn đánh Thạch Thành quận, Hội Xuyên phủ, Đông Xuyên quân, cuối cùng công chiếm Kiến Xương phủ, tác chiến cao độ như vậy, liệu tướng sĩ có chịu nổi không?
- Thêm nữa cho thuộc hạ làm càn hỏi một câu, chúng ta thực sự không có cách nào quay đầu sao? Vũ Thắng quân hoạt động trong vùng dịch đâu thành vấn đề?
Trương Ngọc cười gằn: - Ngươi chưa tới quân doanh Vũ Thắng quân đừng có nói bừa, đám người đó khác chúng ta, tóm lại, ngươi thích thì cứ quay đầu về, lão tử đừng hòng bước chân qua vùng dịch nửa bước.
Dịch bệnh thực ra cũng chỉ là một phần, bọn họ nhận được tin đại thắng từ phía Vân Tranh, Nông Trí Cao cùng đường lợi dụng đêm tối xuất quân rời thành tác chiến, bị Vũ Thắng quân diệt gọn, đây là điều Địch Thanh cũng không ngờ tới, có ai đoán trước được thành Ô Sào lại bùng phát dịch bệnh như vậy?
Hoàng Sư Mật do Vũ Thắng quân bắt ở Ôn Tuyền quan, nay cả Nông Trí Cao cũng do Vũ Thắng quân giết, Tây quân vất vả đường xa tới đây, nếu không có chiến tích lớn, làm sao cam tâm trở về cho được.
Địch Thanh thấy Giả Quỳ không nói gì nữa, mới chỉ Lạc Y hà đối diện: - Thành Ô Sào đã biến thành vùng dịch, lão phu tuyệt đối không mạo hiểm quay đầu về, Vân Tranh theo dị nhân học được nhiều thuật kỳ, chúng ta không biết phương thức phòng dịch, nên đường đi chỉ có ở phía trước thôi.
- Binh lực trong tay Cao Trí Thăng kỳ thực là binh lực ba quận phía đông của Đại Lý, chúng ta chỉ cần đập vỡ cái vỏ cứng này, bên trong chỉ còn lại là thịt mềm.
- Nếu như đối diện là người Tây Hạ, lão phu thà cắm trại cố thủ đợi một năm khi bệnh dịch tan đi mới về chứ không mạo hiểm, nếu như đối diện là quân Khiết Đan, lão phu sẽ vừa đánh vừa tìm điểm yếu, sau đó dốc quân công phá, một trận là thắng.
- Nhưng hiện tại đối diện là binh mã Đại Lý, là thời cơ cho chúng ta lập công dựng nghiệp, Kiến Xương phủ là yếu đạo thông thương giữa Đại Tống, Thổ Phồn và Đại Lý, lão phu muốn nạp nó vào quốc thổ, ý chư vị thế nào?
Đám Trương Ngọc, Tôn Tiết đồng thanh hưởng ứng, Dương Văn Quảng càng không thành vấn đề.
Giả Quỳ khom người nói: - Sinh tử quân vương sự, đại soái nếu đã muốn mở rộng cương thổ cho quốc gia, hạ quan dù chết cũng theo.
Địch Thanh lấy trong ống tay áo ra một văn thư: - Đây là bản sao mật tấu lão phu gửi lên cho bệ hạ, các ngươi xem đi, lần này do bản soái chủ trương, nếu có sai sót, Địch Thanh lấy cái chết tạ tội.
Đến lúc này đám Giả Quỳ mới thở phào thật sự, bất kể chiến sự ra sao đều không còn phiền toái nữa, nếu như có cả câu trả lời của quan gia thì càng hoàn mỹ.
Thượng du của Y Lạc hà chính là Phú Nguyên hà, con sông đó chẳng những chặt ngang Đại Lý, còn biến Kiến Xương phủ thành vùng bình nguyên trù phú hiếm hoi, ở cái nơi vốn là chẳng có nổi ba thước đất bằng phảng, thời tiết không đủ ba ngày nắng liên tiếp, bình nguyên cùng với Ngũ Xích đạo biến nó thành nơi phồn hoa trú phú nhất của Đại Lý.
Nếu như men theo Ngũ Xích đạo đi về phía đông, sớm muộn cũng tới một vùng đất nhỏ có tên là Đậu Sa huyện, đó là quê hương thứ hai của Vân Tranh, vào mùa đông, Đậu Sa trại vĩnh viễn bao phủ trong một làn vụ xanh lờ mờ.
Thương lão đấm ngực bồm bộp, ho khù khụ đi qua sương mù, tới căn nhà gạch của Vân Tranh, kiểm tra một lượt, không thấy có gì bất thường mới chắp tay sau lưng thong thả về nhà gạch của mình, hài lòng ngắm nghía căn nhà hai tầng tường trắng ngói xanh một lúc mới đẩy cửa đi vào.
Nhà gạch ấm áp hơn nhà trúc nhiều lắm, ông cụ tuổi cao rồi, không chịu tội được nữa, cố chấp mãi cuối cùng năm ngoái mới chịu nghe Vân Tranh xây nhà gạch. Giữa nhà là bếp lửa cháy âm ỉ, đặt một cái ấm, trong ấm là rượu gạo, tuy Vân Tranh và đám Thương Nhĩ, Thương Hổ luôn gửi về rượu ngon, những giữa ngày thời tiết lạnh cóng tay này ông cụ cứ thích một bát rượu gạo ấm bụng.
Lão bà tử không có phúc, tháng trước nhắm mắt xuôi tay, phú quý rồi, tham ăn không tiêu hóa nổi, thế là nứt bụng chết, ông cụ chỉ gửi thư báo tử, không nói nguyên do với đám Vân Tranh.
- Thật mất mặt. Thương lão uống một ngụm rượu, chửi lần nữa:
Hài lòng phà ra một hơi rượu, đứng lên xẻo một miếng thịt khô treo lủng lẳng ở xà nhà, lấy que trúc xuyên qua, nướng trên bếp lửa, chẳng bao lâu mỡ trong thịt xèo xèo chảy ra, hương thơm tràn ngập khắp phòng.
- Mất mặt! Thương lão thấy thịt đã chín, cắn một miếng nhìn về phía linh vị lão bà mắng, trước kia trong nhà không có linh bài, từ khi nhà Vân Tranh có một cái linh vị tổ tiên Vân thị, lão tộc trưởng cũng làm một cái linh vị cho tiên tổ, tháng trước mới thêm một cái nữa:
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.