Quyển 7 - Chương 20: Người nửa thú
Kiết Dữ 2
04/06/2017
Từ cái lần Vân Tranh và Địch Thanh trải lòng với nhau ở Quảng Nam, hai người liên hệ với nhau chưa bao giờ dứt, nay chiến sự ở Đại Lý đã kết thúc, mỏ đồng đã tìm thấy, công việc của Địch Thanh đã kết thúc, thư nói ông ta đã về nhà rồi, có điều đóng không tiếp khách, đừng tới tìm.
Vẫn biết ông ta sẽ về một cách kín đáo, không phô trương như mình, nhưng không ngờ lại im hơi lặng tiếng đến vậy, lập công lớn với quốc gia mà về nhà không khác gì ăn trộm.
Trong thư nói đại quân không về Khai Phong, sau khi rời Thục là các quân chia ra về nơi của mình, chỉ có quan viên cấp quân hầu tới Đông Kinh tham dự tiệc mừng công, cho nên bọn họ hành trang gọn nhẹ trở về.
Vân Tranh gập thư lại, lẩm bẩm:" Vị lão soái này trí tuệ thì trí tuệ thật, nhưng vẫn không am hiểu đạo làm quan, tưởng rằng chút tiền bạc mình đem về đã làm thỏa mãn hoàng đế và quan văn sao? Tự chia chiến lợi phẩm, thế nào cũng bị đàn hặc cho tối mặt."
Trên lịch sử, Địch Thanh sau khi đại thắng Nông Trí Cao trở về bao lâu thì chết nhỉ? Vân Tranh không nhớ, chỉ nhớ Địch Thanh bị đám quan văn dày vò tới chết.
Thái tổ hoàng đế tổ chức một bữa tiệc rượu, nhỏ vài giọt nước mắt, thu toàn bộ binh quyền của đại tướng về TW, lại dùng mấy cái ghế tước đoạt quá nửa quyền lực của tể tướng, một lời gièm pha đẩy cải cách Khánh Lịch xuống vực sâu không đáy, phàm là người có dính líu tới cải cách đuổi hết tới châu biên viễn.
Đại Tống là cái quốc gia sinh ra đã giống đứa trẻ thiếu tháng, mang trên mình đủ thứ bệnh tật, có thể tồn tại trên thế giới này cho tới tận bây giờ phải nói là phúc trạch của nó quá lớn, vì thế những thảm họa sắp diễn ra là điều hết sức bình thường.
Chỉ là y không nói được với ai, nói chẳng ai tin hết, đó là nỗi thống khổ của người biết trước tương lai, trơ mắt nhìn người khác kéo theo mình chạy ầm ầm trên con đường diệt vong.
Giờ thì hiểu rồi, tại sao đại bộ phận những nhà tiên tri trong truyền thuyết đều mù, vì không nhẫn tâm nhìn thấy những điều mình dự đoán lại chẳng thể ngăn cản, ít nhìn thấy, bớt đau khổ.
Nếu là trước kia, y kệ, kéo cả nhà chạy ra đảo xa sống bình yên cuối đời là xong, giờ không được rồi, y càng ngày càng bị cột chặt vào con tàu chìm này, y không chỉ có gia đình, còn có bằng hữu, thuộc hạ, có thể mang hết bọn họ bỏ chạy sao? Tất nhiên là không thể.
Không phải chưa lúc nào nghĩ tới chuyện tạo phản, nhất là lúc ở Quảng Nam, nhưng khí số Triệu gia thực sự chưa hết, vẫn còn rất nhiều đám người ngu xuẩn trung thành với Triệu gia, y mà làm thế thì chỉ khiến tất cả chỉ ôm nhau chết nhanh hơn thôi.
Muốn móc mắt ra, để không phải nhìn thấy những bộ mặt ngu xuẩn kia, nhưng tay vừa ấn vào một chút đã thấy đau, đếch làm nữa.
Ngồi trong thư phòng nửa buổi tối, khi chuẩn bị về đi ngủ liền thấy mình không móc mắt ra là anh minh thế nào, một mỹ nhân khoác lụa mỏng, nửa khỏa thân yểu điệu cẩm thêm một ngọn đèn đi tới, lúc như thế làm sao thiếu được bộ phận trọng yếu như đôi mắt.
Đám biến thái Đại Tống toàn thích nha đầu mười hai mười ba tuổi, Vân Tranh cho rằng đó là biểu hiện của biến thái kiêm bất lực, vì không thể chinh phục mỹ nữ thành thục như táo chín thế này.
Ngực thế này, mông thế này, đôi mắt chứa đầy dục vọng như muốn thiêu cháy cả gian phòng, đêm nay không trăng, nhưng Vân Tranh hóa sói.
Hôm qua ngủ muộn, nhưng lại dậy rất sớm, tinh thần uể oải thì là điều hiển nhiên thôi, sói hoang biến thành chó lười ăn sáng miếng được miếng chăng, thuận tiện nghe Lục Khinh Doanh mắng chửi Cát Thu Yên trong phòng, cuộc sống thật tuyệt.
Ánh mặt trời rực rỡ xuyên qua những tán lá đang dần dần vàng đi trong sân, nắng bị lá nhuốm màu, cũng biến thành màu vàng, chiếu loang lổ trên bàn, Tịch Nhục ở bên chịu khó gắp thêm thức ăn vào bát Vân Tranh, Vân Tam cứ quấn quanh chân, thè lưỡi đợi chủ nhân ném cho xương thừa.
Lục Khinh Doanh giáo huấn Cát Thu Yên xong hầm hầm đi ra, Cát Thu Yên lẽo đẽo theo sau, khóe mắt ươn ướt, nhưng khóe môi lại mang nụ cười, làm được điều này rất khó, nhưng trạng thái hiện giờ của nàng là thế đấy.
- Chàng cũng thật là, không biết tiết chế một chút, vừa mới ốm dậy chưa lâu đâu. Lục Khinh Doanh ngồi xuống rít lên nho nhỏ bên tai:
Vân Tranh lấy đũa gõ bát, uy nghiêm nói: - Chú ý một chút, có trẻ con ở đây.
Không nói câu này còn đỡ, vừa nói xong Lục Khinh Doanh dựng mày lên: - Trẻ con còn đang ngủ trong phòng kìa, chàng nói trẻ con là ai? Tịch Nhục à, trời ơi là trời, năm nay nó đã hai mươi rồi, cô nương nhà người khác mười ba tuổi xuất giá, mười sáu tuổi có con, bằng cái tuổi này thì con bồng con bế, chỉ có chàng vẫn coi lão cô nương hai mươi như trẻ con.
Chỉ cần Vân Tranh ở nhà là Tịch Nhục chẳng sợ gì cả, dù Lục Khinh Doanh nói làm nàng rất ủy khuất, nhưng chẳng buồn, nàng luôn cho rằng mình là nha hoàn của Đại thiếu gia và Nhị thiếu gia, thế nào cũng được Đại thiếu gia an bài tốt cho mình, thiếu gia thông minh hơn mình ngàn ngàn lần, thiếu gia chẳng lo, thế thì lo lắng làm gì?
Nhắc tới Tịch Nhục là Vân Tranh khoan dung vô hạn, 20 tuổi không phải trẻ con à, còn chưa tốt nghiệp đại học, nhà dư giả chút thì còn đang ở tuổi xòe tay xin tiền cha mẹ đi chơi, vẫn vô tư lắm: - Cưới khuê nữ mười ba mười bốn tuổi là đám cầm thú, người bé tí xíu đã bắt mang bầu đứa bé to như quả dưa hấu, có khác gì hành vi giết người, Tịch Nhục nhà ta còn nhỏ, thong thả rồi tính, ta có tiền, à không Tịch Nhục rất giỏi, Tịch Nhục còn nuôi được cả nhà phải không?
Tịch Nhục cười híp mắt, gắp cái bánh bao để bên mép, Đại thiếu gia chỉ cần mở mồm ra là ngoạm ngay được.
Lục Khinh Doanh càng nhìn càng chướng mắt: - Thiếp thân gả cho chàng khi đó ít tuổi hơn cả Tịch Nhục bây giờ.
- Đó là vì ta bị đám cầm thú Đại Tống dẫn dụ thành người nửa thú, nhìn xem, không phải Thu Yên cũng đợi tới hai mấy tuổi à?
Cát Thu Yên tức thì đẩy món rau hẹ muối mà lão gia thích nhất về phía trước.
Lục Khinh Doanh quét mắt một vòng: - Nói đi nói lại chỉ mình thiếp biến thành kẻ ác, các ngươi đừng đắc ý vội, đợi sau này xử lý các ngươi, chiều quá mức rồi.
Tịch Nhục thông minh, dù sao để phu nhân giận là không tốt, đánh trống lảng: - Thiếu gia sao hôm nay dậy sớm thế?
Vân Tranh chỉ ngôi nhà bên trái: - Địch soái về rồi, ông ta lén lút về đấy, về từ tối qua, không về nhà mà tới hoàng cung trước, sau đó về nhà rồi đóng cửa treo biển tạ khách luôn, rất dứt khoát.
Lục Khinh Doanh là người duy nhất trong nhà ăn bánh bao không dùng tay, cầm cái bát gắp bánh bao vào đó rồi mới cắn từng miếng nhỏ, ghé tai Vân Tranh nói: - Thiếp nghe phu nhân Vũ An bá nói ngôn quan đã viết sẵn tấu đợi Địch công về là đàn hặc, chất nữ bà ấy gả cho một ngôn quan, tin tức rất chắc chắn.
Vân Tranh há mồm ngoạm luôn cái bánh bao Lục Khinh Doanh ăn dở, đói lắm, hôm qua vận động nhiều mà, chẳng qua là lười không muốn hoạt động thôi: - Chuyện này đâu cần nghe đâu đồn đại nữa, đám ngôn quan đi kỹ viện chơi đã lớn giọng tuyên bố rồi, lần này đàn hặc tên gian tặc tham ô Địch Thanh không trở mình được nữa thì thôi. Miệng người xói vàng, dù bệ hạ có muốn bảo vệ Địch công cũng không nổi, Địch công chuyến này đem toàn bộ chiến lợi phẩm phân phối hết cho Tây quân, đây là chuyện ta cũng không dám làm, nàng xem ta còn chẳng ngoan ngoãn kéo về mấy trăm xe sao, ấy vậy mà vẫn phải rúc trong nhà như rùa đen, ôi, ta hiểu Địch công, nhưng mà ông ấy làm thế cũng quá ngang tát vào mặt chúng.
Lục Khinh Doanh không giận vì bị ăn mất bánh, còn giúp trượng phu lau nhân bánh dính bên mép: - Địch công chọc vào tổ ong rồi.
- Con người ta muốn hoàn thành một việc, đôi khi phải đánh liều, có điều lần này Địch công làm thế không đáng, chẳng qua chút tiền thôi, vì chút tiền đó mà Đại Tống ta tổn hại một chiến tướng bách thắng thì quá oan.
- Tiền chia cho Tây quân không ai đòi được cả, đến bệ hạ cũng không dám đòi tiền của sĩ tốt, cho nên đám quan văn mới lồng lộn như chó dại, muốn chia tiền cũng phải do chúng chia tiền, ài, lần này không đưa Địch công đi Đảo Hải Nam câu cá thì bọn chúng không chịu yên đâu.
Không ai hiểu Vân Tranh hơn Lục Khinh Doanh nữa rồi, nghe giọng điệu của y là giật mình, nói vội: - Chàng cũng đang có cả đống phiền toái rồi, không giúp gì được Địch công đâu.
Quả nhiên Vân Tranh đập bàn hừ một tiếng: - Ta thì có phiền toái gì chứ, bọn chúng muốn diệt giặc, ta diệt rồi, muốn tiền tài, ta cho rồi, muốn Vũ Thắng quân, ta cũng cho nốt, muốn ta ngậm mồm không can dự vào triều chính, ta đóng cửa chơi với lão bà với khuê nữ, lão tử thành thật như thế mà chúng còn đàn hặc à?
Lục Khinh Doanh vuốt ngực y: - Nhà ta chỉ cần sống an ổn là tốt rồi, kệ chuyện ngoài kia, thiếp thấy tinh thần chàng không tốt, Thu Yên, Thu Yên, ngươi dìu lão gia vào phòng nghỉ ngơi đi.
Vân Tranh vỗ đùi nàng: - Đừng lấy mỹ nhân kế ra đối phó với ta, nàng muốn phu quân mình sống như rùa đen không? Ừ thì nếu làm rùa đen mà tránh được họa thì ta cũng làm, nhưng mà lúc này rụt đầu làm rùa thì chúng biến thành canh hầm ngay, nàng có tin không, Địch soái mà đi Nam Hải thì chẳng bao lâu chúng ta cũng tới đó làm hàng xóm, tới khi đó một già một trẻ tha hồ mà ngồi câu cá.
- Bà nó, lão tử cũng chẳng thèm, với tài lực của Vân gia, ta dư sức biến đảo Hải Nam thành thắng cảnh nghỉ dưỡng còn tốt bằng mấy lần cái Đông Kinh sặc mùi son phấn này.
- Nhưng nàng có hiểu không, một khi chiến loạn xảy ra, ta và Địch soái sẽ lập tức bị đám chó má đó tóm cổ ném ra chiến trường, đánh thua là đại tội, đánh thắng là ân điển của lũ chó má ban cho, sau đó chúng lại giở trò cũ tước hết công lao của ta, đuổi ta ra đảo, lại hả hê nâng chén với nhau. Nàng nghĩ thời gian qua ta ở trong nhà là sợ bọn chúng chắc, lão tử sợ quái gì ai, chẳng qua không thèm dây dưa với chó dại thôi, bọn chúng là cái thá gì mà ta sợ.
HẾT!
Vẫn biết ông ta sẽ về một cách kín đáo, không phô trương như mình, nhưng không ngờ lại im hơi lặng tiếng đến vậy, lập công lớn với quốc gia mà về nhà không khác gì ăn trộm.
Trong thư nói đại quân không về Khai Phong, sau khi rời Thục là các quân chia ra về nơi của mình, chỉ có quan viên cấp quân hầu tới Đông Kinh tham dự tiệc mừng công, cho nên bọn họ hành trang gọn nhẹ trở về.
Vân Tranh gập thư lại, lẩm bẩm:" Vị lão soái này trí tuệ thì trí tuệ thật, nhưng vẫn không am hiểu đạo làm quan, tưởng rằng chút tiền bạc mình đem về đã làm thỏa mãn hoàng đế và quan văn sao? Tự chia chiến lợi phẩm, thế nào cũng bị đàn hặc cho tối mặt."
Trên lịch sử, Địch Thanh sau khi đại thắng Nông Trí Cao trở về bao lâu thì chết nhỉ? Vân Tranh không nhớ, chỉ nhớ Địch Thanh bị đám quan văn dày vò tới chết.
Thái tổ hoàng đế tổ chức một bữa tiệc rượu, nhỏ vài giọt nước mắt, thu toàn bộ binh quyền của đại tướng về TW, lại dùng mấy cái ghế tước đoạt quá nửa quyền lực của tể tướng, một lời gièm pha đẩy cải cách Khánh Lịch xuống vực sâu không đáy, phàm là người có dính líu tới cải cách đuổi hết tới châu biên viễn.
Đại Tống là cái quốc gia sinh ra đã giống đứa trẻ thiếu tháng, mang trên mình đủ thứ bệnh tật, có thể tồn tại trên thế giới này cho tới tận bây giờ phải nói là phúc trạch của nó quá lớn, vì thế những thảm họa sắp diễn ra là điều hết sức bình thường.
Chỉ là y không nói được với ai, nói chẳng ai tin hết, đó là nỗi thống khổ của người biết trước tương lai, trơ mắt nhìn người khác kéo theo mình chạy ầm ầm trên con đường diệt vong.
Giờ thì hiểu rồi, tại sao đại bộ phận những nhà tiên tri trong truyền thuyết đều mù, vì không nhẫn tâm nhìn thấy những điều mình dự đoán lại chẳng thể ngăn cản, ít nhìn thấy, bớt đau khổ.
Nếu là trước kia, y kệ, kéo cả nhà chạy ra đảo xa sống bình yên cuối đời là xong, giờ không được rồi, y càng ngày càng bị cột chặt vào con tàu chìm này, y không chỉ có gia đình, còn có bằng hữu, thuộc hạ, có thể mang hết bọn họ bỏ chạy sao? Tất nhiên là không thể.
Không phải chưa lúc nào nghĩ tới chuyện tạo phản, nhất là lúc ở Quảng Nam, nhưng khí số Triệu gia thực sự chưa hết, vẫn còn rất nhiều đám người ngu xuẩn trung thành với Triệu gia, y mà làm thế thì chỉ khiến tất cả chỉ ôm nhau chết nhanh hơn thôi.
Muốn móc mắt ra, để không phải nhìn thấy những bộ mặt ngu xuẩn kia, nhưng tay vừa ấn vào một chút đã thấy đau, đếch làm nữa.
Ngồi trong thư phòng nửa buổi tối, khi chuẩn bị về đi ngủ liền thấy mình không móc mắt ra là anh minh thế nào, một mỹ nhân khoác lụa mỏng, nửa khỏa thân yểu điệu cẩm thêm một ngọn đèn đi tới, lúc như thế làm sao thiếu được bộ phận trọng yếu như đôi mắt.
Đám biến thái Đại Tống toàn thích nha đầu mười hai mười ba tuổi, Vân Tranh cho rằng đó là biểu hiện của biến thái kiêm bất lực, vì không thể chinh phục mỹ nữ thành thục như táo chín thế này.
Ngực thế này, mông thế này, đôi mắt chứa đầy dục vọng như muốn thiêu cháy cả gian phòng, đêm nay không trăng, nhưng Vân Tranh hóa sói.
Hôm qua ngủ muộn, nhưng lại dậy rất sớm, tinh thần uể oải thì là điều hiển nhiên thôi, sói hoang biến thành chó lười ăn sáng miếng được miếng chăng, thuận tiện nghe Lục Khinh Doanh mắng chửi Cát Thu Yên trong phòng, cuộc sống thật tuyệt.
Ánh mặt trời rực rỡ xuyên qua những tán lá đang dần dần vàng đi trong sân, nắng bị lá nhuốm màu, cũng biến thành màu vàng, chiếu loang lổ trên bàn, Tịch Nhục ở bên chịu khó gắp thêm thức ăn vào bát Vân Tranh, Vân Tam cứ quấn quanh chân, thè lưỡi đợi chủ nhân ném cho xương thừa.
Lục Khinh Doanh giáo huấn Cát Thu Yên xong hầm hầm đi ra, Cát Thu Yên lẽo đẽo theo sau, khóe mắt ươn ướt, nhưng khóe môi lại mang nụ cười, làm được điều này rất khó, nhưng trạng thái hiện giờ của nàng là thế đấy.
- Chàng cũng thật là, không biết tiết chế một chút, vừa mới ốm dậy chưa lâu đâu. Lục Khinh Doanh ngồi xuống rít lên nho nhỏ bên tai:
Vân Tranh lấy đũa gõ bát, uy nghiêm nói: - Chú ý một chút, có trẻ con ở đây.
Không nói câu này còn đỡ, vừa nói xong Lục Khinh Doanh dựng mày lên: - Trẻ con còn đang ngủ trong phòng kìa, chàng nói trẻ con là ai? Tịch Nhục à, trời ơi là trời, năm nay nó đã hai mươi rồi, cô nương nhà người khác mười ba tuổi xuất giá, mười sáu tuổi có con, bằng cái tuổi này thì con bồng con bế, chỉ có chàng vẫn coi lão cô nương hai mươi như trẻ con.
Chỉ cần Vân Tranh ở nhà là Tịch Nhục chẳng sợ gì cả, dù Lục Khinh Doanh nói làm nàng rất ủy khuất, nhưng chẳng buồn, nàng luôn cho rằng mình là nha hoàn của Đại thiếu gia và Nhị thiếu gia, thế nào cũng được Đại thiếu gia an bài tốt cho mình, thiếu gia thông minh hơn mình ngàn ngàn lần, thiếu gia chẳng lo, thế thì lo lắng làm gì?
Nhắc tới Tịch Nhục là Vân Tranh khoan dung vô hạn, 20 tuổi không phải trẻ con à, còn chưa tốt nghiệp đại học, nhà dư giả chút thì còn đang ở tuổi xòe tay xin tiền cha mẹ đi chơi, vẫn vô tư lắm: - Cưới khuê nữ mười ba mười bốn tuổi là đám cầm thú, người bé tí xíu đã bắt mang bầu đứa bé to như quả dưa hấu, có khác gì hành vi giết người, Tịch Nhục nhà ta còn nhỏ, thong thả rồi tính, ta có tiền, à không Tịch Nhục rất giỏi, Tịch Nhục còn nuôi được cả nhà phải không?
Tịch Nhục cười híp mắt, gắp cái bánh bao để bên mép, Đại thiếu gia chỉ cần mở mồm ra là ngoạm ngay được.
Lục Khinh Doanh càng nhìn càng chướng mắt: - Thiếp thân gả cho chàng khi đó ít tuổi hơn cả Tịch Nhục bây giờ.
- Đó là vì ta bị đám cầm thú Đại Tống dẫn dụ thành người nửa thú, nhìn xem, không phải Thu Yên cũng đợi tới hai mấy tuổi à?
Cát Thu Yên tức thì đẩy món rau hẹ muối mà lão gia thích nhất về phía trước.
Lục Khinh Doanh quét mắt một vòng: - Nói đi nói lại chỉ mình thiếp biến thành kẻ ác, các ngươi đừng đắc ý vội, đợi sau này xử lý các ngươi, chiều quá mức rồi.
Tịch Nhục thông minh, dù sao để phu nhân giận là không tốt, đánh trống lảng: - Thiếu gia sao hôm nay dậy sớm thế?
Vân Tranh chỉ ngôi nhà bên trái: - Địch soái về rồi, ông ta lén lút về đấy, về từ tối qua, không về nhà mà tới hoàng cung trước, sau đó về nhà rồi đóng cửa treo biển tạ khách luôn, rất dứt khoát.
Lục Khinh Doanh là người duy nhất trong nhà ăn bánh bao không dùng tay, cầm cái bát gắp bánh bao vào đó rồi mới cắn từng miếng nhỏ, ghé tai Vân Tranh nói: - Thiếp nghe phu nhân Vũ An bá nói ngôn quan đã viết sẵn tấu đợi Địch công về là đàn hặc, chất nữ bà ấy gả cho một ngôn quan, tin tức rất chắc chắn.
Vân Tranh há mồm ngoạm luôn cái bánh bao Lục Khinh Doanh ăn dở, đói lắm, hôm qua vận động nhiều mà, chẳng qua là lười không muốn hoạt động thôi: - Chuyện này đâu cần nghe đâu đồn đại nữa, đám ngôn quan đi kỹ viện chơi đã lớn giọng tuyên bố rồi, lần này đàn hặc tên gian tặc tham ô Địch Thanh không trở mình được nữa thì thôi. Miệng người xói vàng, dù bệ hạ có muốn bảo vệ Địch công cũng không nổi, Địch công chuyến này đem toàn bộ chiến lợi phẩm phân phối hết cho Tây quân, đây là chuyện ta cũng không dám làm, nàng xem ta còn chẳng ngoan ngoãn kéo về mấy trăm xe sao, ấy vậy mà vẫn phải rúc trong nhà như rùa đen, ôi, ta hiểu Địch công, nhưng mà ông ấy làm thế cũng quá ngang tát vào mặt chúng.
Lục Khinh Doanh không giận vì bị ăn mất bánh, còn giúp trượng phu lau nhân bánh dính bên mép: - Địch công chọc vào tổ ong rồi.
- Con người ta muốn hoàn thành một việc, đôi khi phải đánh liều, có điều lần này Địch công làm thế không đáng, chẳng qua chút tiền thôi, vì chút tiền đó mà Đại Tống ta tổn hại một chiến tướng bách thắng thì quá oan.
- Tiền chia cho Tây quân không ai đòi được cả, đến bệ hạ cũng không dám đòi tiền của sĩ tốt, cho nên đám quan văn mới lồng lộn như chó dại, muốn chia tiền cũng phải do chúng chia tiền, ài, lần này không đưa Địch công đi Đảo Hải Nam câu cá thì bọn chúng không chịu yên đâu.
Không ai hiểu Vân Tranh hơn Lục Khinh Doanh nữa rồi, nghe giọng điệu của y là giật mình, nói vội: - Chàng cũng đang có cả đống phiền toái rồi, không giúp gì được Địch công đâu.
Quả nhiên Vân Tranh đập bàn hừ một tiếng: - Ta thì có phiền toái gì chứ, bọn chúng muốn diệt giặc, ta diệt rồi, muốn tiền tài, ta cho rồi, muốn Vũ Thắng quân, ta cũng cho nốt, muốn ta ngậm mồm không can dự vào triều chính, ta đóng cửa chơi với lão bà với khuê nữ, lão tử thành thật như thế mà chúng còn đàn hặc à?
Lục Khinh Doanh vuốt ngực y: - Nhà ta chỉ cần sống an ổn là tốt rồi, kệ chuyện ngoài kia, thiếp thấy tinh thần chàng không tốt, Thu Yên, Thu Yên, ngươi dìu lão gia vào phòng nghỉ ngơi đi.
Vân Tranh vỗ đùi nàng: - Đừng lấy mỹ nhân kế ra đối phó với ta, nàng muốn phu quân mình sống như rùa đen không? Ừ thì nếu làm rùa đen mà tránh được họa thì ta cũng làm, nhưng mà lúc này rụt đầu làm rùa thì chúng biến thành canh hầm ngay, nàng có tin không, Địch soái mà đi Nam Hải thì chẳng bao lâu chúng ta cũng tới đó làm hàng xóm, tới khi đó một già một trẻ tha hồ mà ngồi câu cá.
- Bà nó, lão tử cũng chẳng thèm, với tài lực của Vân gia, ta dư sức biến đảo Hải Nam thành thắng cảnh nghỉ dưỡng còn tốt bằng mấy lần cái Đông Kinh sặc mùi son phấn này.
- Nhưng nàng có hiểu không, một khi chiến loạn xảy ra, ta và Địch soái sẽ lập tức bị đám chó má đó tóm cổ ném ra chiến trường, đánh thua là đại tội, đánh thắng là ân điển của lũ chó má ban cho, sau đó chúng lại giở trò cũ tước hết công lao của ta, đuổi ta ra đảo, lại hả hê nâng chén với nhau. Nàng nghĩ thời gian qua ta ở trong nhà là sợ bọn chúng chắc, lão tử sợ quái gì ai, chẳng qua không thèm dây dưa với chó dại thôi, bọn chúng là cái thá gì mà ta sợ.
HẾT!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.