Quyển 14 - Chương 9: Tần thời minh nguyệt (2)
Kiết Dữ 2
30/06/2017
Trăng tàn treo cao, sao sáng đầy trời, đại quân đi đêm, gió lạnh căm căm.
Trong lòng Ủy Ca Ninh Lệnh đầy phẫn nộ và khuất nhục, thân là thân vương tôn quý nhất của Tây Hạ, không những chẳng thể vì nước mở mang bờ cõi, lại phải đi giúp nước Liêu kháng cự người Tống.
Hai nước thông gia tương trợ nhau là truyền thống, nhưng ai cũng biết vào lúc này mà nói tình thân thì quá cổ hủ nực cười, bất kể nước nào cũng không hi vọng dựa vào một hai vị phu nhân mà giữ được hòa bình giữa các quốc gia với nhau.
Cổn Chung khẩu là vùng đất thương tâm của Ủy Ca Ninh Lệnh, nằm dưới Hạ Lan Sơn, cách Hưng Khánh phủ không tới bảy mươi dặm, là một trong số thắng cảnh của Hạ Lan Sơn, cũng là vương lăng của Tây Hạ.
Thế gian này có ai vì đường huynh mình mà thủ linh mười năm?
Ủy Ca Ninh Lệnh có thể tự hào nói có! Vì ông ta thủ vệ lăng mộ cho đại ca mười năm.
Ninh Lệnh Ca giết cha mưu phản, đường ca Nguyên Hạo trước khi lâm chung truyền vị cho ông ta, nhưng Một Tàng Ngoa Bàng ỷ vào Hắc Sơn uy phúc quân ở ngay Hưng Khánh phủ khống chế triều chính, triều thần sợ hãi nên đành đưa đứa bé còn đang bế ngửa lên ngôi.
Từ đó không còn ai nói tới di mệnh tiên đế, đáng hận khi đó Ủy Ca Ninh Lệnh đang giằng co với Chủng Ngạc ở Vị châu, khi dẫn quân về thì Lương Tộ đã đăng cơ rồi.
Cổn Chung Khẩu tuy phong cảnh tú lệ, nhưng không phải chỗ cho anh hùng, nơi đó cây cối xanh biếc, nước suối trong vắt, nhưng lòng ông ta không bình tĩnh lại được.
Quân sĩ mười năm không được về nhà, ba vạn ba nghìn quân giảm biên chế mất năm nghìn, mỗi lần nhìn thủ hạ mòn mỏi chết đi, Ủy Ca Ninh Lệnh chỉ muốn chết cho xong, đêm đêm nghe tiếng ca nhớ nhà thê lương, càng khiến người ta đứt từng khúc ruột.
Không biết Ủy Ca Ninh Lệnh từng bao lần cầu xin Một Tàng Ngoa Bàng giết mình thả cho quân sĩ về nhà.
Nhưng lần nào cũng chỉ có lời từ chối lạnh băng.
Mười năm, những bộ lạc trong yếu xung quanh Hạ Lan Sơn bị Một Tàng Ngoa Bàng nắm giữ, đội quân mười năm chưa từng tác chiến được giải thoát.
Mười năm, chiến mã hùng tráng đã già nua, quân sĩ từng có thể giương cung bắn điêu nay chẳng giết nổi gà, mười năm, cảnh còn người mất.
Đây không phải là đội quân muốn lên chiến trường, tác dụng duy nhất là nạp mạng, có điều so với bị cầm tù, Ủy Ca Ninh Lệnh thà chết trên chiến trường.
Nước chảy nhẹ nhàng, hơn trăm chiến thuyền được xích sắt buộc vào nhau tạo thành cầu nổi, Ủy Ca Ninh Lệnh bước chân lên quay đầu nhìn về Tây Hạ, không ai tới tiễn chân.
- Đại vương, chúng ta cắm trại ở đâu đây, Tiêu Đả Hổ phái sứ giả tới nói, không cho chúng ta cắm trại cách Tây Kinh ba trăm dặm, nếu không coi như xâm phạm. Phó tướng Trương Hạ bất an hỏi, đại quân vượt sông xong phải lập trại kiên cố, nhưng trong quân thiếu vật tư:
Ủy Ca Ninh Lệnh bề ngoài trông như ông già sáu mươi khóe miệng và dưới mắt đầy những nếp nhăn, mệt mỏi và thương cảm lạ thường, đôi môi mong tự nhiên toát lên vẻ ngạo khí, ánh mắt sáng kiên cường: - Hổ xuống đồng bằng bị chó khinh, còn nhớ năm xưa lão phu ở Hắc Sơn bắt thái sư Thiết Tất Lỗ của nương Liêu, Tiêu Đả Hổ chỉ là tên tướng quèn, nay dám lớn lối với lão phu rồi.
- Truyền lệnh, đại quân dựa vào sông chặt cây lập trại, chúng ta ở bên sông nhìn Tống Liêu đánh nhau.
Trương Hạ lo lắng nói: - E không ổn, Một Tàng Ngoa Bàng muốn chúng ta đợi cơ hội tham chiến.
Ủy Ca Ninh Lệnh rút trường cung, lắp tên bắn vào bóng tối, sau đó ung dung nói: - Ngươi xem chúng ta tham chiến rồi, còn do lão phu đích thân ra trận.
Trương Hạ nuốt nước bọt, không nói nhiều nữa, phóng ngựa đi truyền lệnh, cũng biết Một Tàng Ngoa Bàng điều họ tới đây là muốn mượn đao giết người.
Ủy Ca Ninh Lệnh là mãnh tướng Tây Hạ, đi theo Lý Nguyên Hạo chinh đông phạt tây, chiến công hiển hách, thuộc hạ rất nhiều cho nên Một Tàng Ngoa Bàng không dám xử quyết, vì đảm bảo hoàng vị của tiểu hoàng đế, hắn không ngại dùng mười năm hủy đi đội quân hùng mạnh nhất Tây Hạ.
Kim Các tự trên Ngũ Đài Sơn.
Chỉ cần đi tới Nhạn Môn Quan là Vân Tranh ở lại nơi này một ngày, để tâm tình của mình trầm tĩnh lại.
Kim Các tự không phải ngồi chùa lớn nhất Ngũ Đài sơn, nhưng lại u tĩnh nhất, cả chùa nằm trong rừng cây lớn bao phủ, chỉ là giờ đã cuối thu, trừ thông ra thì những cây khác đã rụng lá trơ ra những cái cành khẳng khiu.
Ngũ Đài sơn tuy là thánh địa Phật môn, tăng nhân trong chùa không nhiều, đám Bàng Tịch, Hàn Kỳ bất mãn với tăng nhân không biết sản xuất, chỉ biết tu hành, dù Vương An Thạch cũng không có chút thiện cảm nào.
Chùa khác dựa vào cho vay nặng lãi, dù không sản xuất cũng sống giàu có, Kim Các tự lại khác, tăng lữ tự cày cấy ăn, khổ tu qua ngày, nếu bách tính dưới núi gặp nạn đói bọn họ còn tương trợ, dù bớt đi miếng ăn cũng muốn phổ độ chúng sinh.
Trong mắt Vân Tranh, đây mới là tăng nhân thực sự khiến người ta tôn kính, không giống đám tăng nhân tai to mặt lớn miệng niệm A Di Đà Phật, lòng tính toán xem người bố thí bao nhiêu.
Vân Tranh ở trong Vi Đà điện, chẳng phải vì y muốn hóa thân thành Vi Đà hộ vệ thiên hạ như tăng nhân bên ngoài nói, mà vì phong cảnh nơi này rất đẹp.
Lá hòe đã rụng hết, nhưng lá phong đỏ vẫn ngoan cường bám lấy cành cây, chỉ tiếc là đỏ thâm gần đen rồi, đưa mắt nhìn triền núi như bị máu rưới qua, diễn tả hoàn mỹ bài ca bi tráng về chiến trường.
Hiện là lúc đọc kinh tối, không nghe rõ tăng nhân đọc cái gì, nhưng tiếng gõ mõ đều đều Phạm âm vang vang thực sự khiến lòng người tĩnh lại.
Tô Tuân ngồi trên bồ đoàn đọc quân báo, thấy Vân Tranh đứng ở cửa sổ nắm cảnh rất lâu rồi, ho khẽ một tiếng: - Lý Thanh có hiềm nghi mưu sát Hãi Hồ Nhi, Một Tàng Ngoa Bàng có hiềm nghi mưu sát Ủy Ca Ninh Lệnh.
Vân Tranh quay đầu lại cười: - Không có gì lạ, Tây Hạ là một quốc gia do trưởng lão bộ tộc phân trị, bọn họ vì lợi ích mà kết hợp, vì lợi ích mà tan ra, cho nên từ khi Lý Nguyên Hạo lập quốc, chém giết chưa bao giờ dừng lại.
- Một Tàng Ngoa Bàng cũng là trí giá, chẳng lẽ hắn không nhìn ra làm thế sẽ tổn hại thực lực Tây Hạ, chẳng lẽ do lòng dạ không đủ?
Vân Tranh lắc đầu: - Sai rồi, giết chóc là đặc điểm Tây Hạ, khi huân quý xa hoa cực điểm không biết tiến thủ, phải dựa vào chém giết cho quý tộc mới tiến lên. Tiên sinh nghiên cứu quốc chính Tây Hạ bao năm không thấy Tây Hạ càng chém giết càng cường đại sao?
- Gia tộc Da Lợi bị diệt liền xuất hiện Trương thị gia tộc, bọn họ đánh bại người Thổ Phồn ở Sa Châu, mở rộng thế lực Tây Hạ tới tái ngoại.
- Sáu bộ viễn trại không còn, quân đoàn Cam Châu Cam Túc nổi lên, vươn xúc tua của Tây Hạ tới tận lưu vực Lưỡng Hà.
- Ủy Ca Ninh Lệnh bị cầm tù mười năm, đội quân đó kỳ thực hỏng rồi, dù có toàn quân bị diệt cũng chẳng ảnh hưởng gì tới Tây Hạ.
- Chỉ thương cho tướng sĩ, cũng là tinh cha huyết mẹ sinh thành, cuối cùng bị người ta đem ra chém giết như lợn dê. Tô Tuân ném quân báo xuống bàn, buông một tiếng thở dài:
Vân Tranh phì cười: - Ai nói với tiên sinh là ta muốn giết Ủy Ca Ninh Lệnh, điều kẻ địch càng muốn ta làm thì chúng ta tuyệt đối không làm, điều địch muốn thấy chúng ta nhất định không cho chúng thấy.
- Ủy Ca Ninh Lệnh không thể giết, ngược lại còn phải vũ trang cho đội quân này, biết đâu có tác dụng lớn hơn cả ba vạn tướng sĩ chúng ta khi đánh Một Tàng Ngoa Bàng.
Tô Tuân băn khoăn: - Đại soái, chúng ta sắp bắc chinh rồi, e không có thời gian đi làm chuyện này, Địch soái đang bị sáu mươi vạn quân vây công, không thể trì hoãn.
- Chuyện này tất nhiên không phải là chuyện ta có thể làm, vũ trang cho địch, ta không bị đàn hặc tới chết mới lạ, ông không phát hiện Trần Lâm không có ở đây à? Vân Tranh ngồi xuống đối diện với Tô Tuân: - Tiên sinh thực sự không muốn sau cuộc chiến cùng ta ra biển tiêu dao sao, Tô Thức nóng lòng muốn đi câu cá kình lắm rồi.
Tô Tuân cười: - Nó không đi được, lão phu chưa chết nó đừng mơ, rời mặt đất vững trãi, ra biển sóng nước mịt mù, chết rồi không tìm được thi thể, hồn phách không về được cố hương, dù ngoài biển có núi tiên, lão phu cũng chẳng thèm.
Trong lòng Ủy Ca Ninh Lệnh đầy phẫn nộ và khuất nhục, thân là thân vương tôn quý nhất của Tây Hạ, không những chẳng thể vì nước mở mang bờ cõi, lại phải đi giúp nước Liêu kháng cự người Tống.
Hai nước thông gia tương trợ nhau là truyền thống, nhưng ai cũng biết vào lúc này mà nói tình thân thì quá cổ hủ nực cười, bất kể nước nào cũng không hi vọng dựa vào một hai vị phu nhân mà giữ được hòa bình giữa các quốc gia với nhau.
Cổn Chung khẩu là vùng đất thương tâm của Ủy Ca Ninh Lệnh, nằm dưới Hạ Lan Sơn, cách Hưng Khánh phủ không tới bảy mươi dặm, là một trong số thắng cảnh của Hạ Lan Sơn, cũng là vương lăng của Tây Hạ.
Thế gian này có ai vì đường huynh mình mà thủ linh mười năm?
Ủy Ca Ninh Lệnh có thể tự hào nói có! Vì ông ta thủ vệ lăng mộ cho đại ca mười năm.
Ninh Lệnh Ca giết cha mưu phản, đường ca Nguyên Hạo trước khi lâm chung truyền vị cho ông ta, nhưng Một Tàng Ngoa Bàng ỷ vào Hắc Sơn uy phúc quân ở ngay Hưng Khánh phủ khống chế triều chính, triều thần sợ hãi nên đành đưa đứa bé còn đang bế ngửa lên ngôi.
Từ đó không còn ai nói tới di mệnh tiên đế, đáng hận khi đó Ủy Ca Ninh Lệnh đang giằng co với Chủng Ngạc ở Vị châu, khi dẫn quân về thì Lương Tộ đã đăng cơ rồi.
Cổn Chung Khẩu tuy phong cảnh tú lệ, nhưng không phải chỗ cho anh hùng, nơi đó cây cối xanh biếc, nước suối trong vắt, nhưng lòng ông ta không bình tĩnh lại được.
Quân sĩ mười năm không được về nhà, ba vạn ba nghìn quân giảm biên chế mất năm nghìn, mỗi lần nhìn thủ hạ mòn mỏi chết đi, Ủy Ca Ninh Lệnh chỉ muốn chết cho xong, đêm đêm nghe tiếng ca nhớ nhà thê lương, càng khiến người ta đứt từng khúc ruột.
Không biết Ủy Ca Ninh Lệnh từng bao lần cầu xin Một Tàng Ngoa Bàng giết mình thả cho quân sĩ về nhà.
Nhưng lần nào cũng chỉ có lời từ chối lạnh băng.
Mười năm, những bộ lạc trong yếu xung quanh Hạ Lan Sơn bị Một Tàng Ngoa Bàng nắm giữ, đội quân mười năm chưa từng tác chiến được giải thoát.
Mười năm, chiến mã hùng tráng đã già nua, quân sĩ từng có thể giương cung bắn điêu nay chẳng giết nổi gà, mười năm, cảnh còn người mất.
Đây không phải là đội quân muốn lên chiến trường, tác dụng duy nhất là nạp mạng, có điều so với bị cầm tù, Ủy Ca Ninh Lệnh thà chết trên chiến trường.
Nước chảy nhẹ nhàng, hơn trăm chiến thuyền được xích sắt buộc vào nhau tạo thành cầu nổi, Ủy Ca Ninh Lệnh bước chân lên quay đầu nhìn về Tây Hạ, không ai tới tiễn chân.
- Đại vương, chúng ta cắm trại ở đâu đây, Tiêu Đả Hổ phái sứ giả tới nói, không cho chúng ta cắm trại cách Tây Kinh ba trăm dặm, nếu không coi như xâm phạm. Phó tướng Trương Hạ bất an hỏi, đại quân vượt sông xong phải lập trại kiên cố, nhưng trong quân thiếu vật tư:
Ủy Ca Ninh Lệnh bề ngoài trông như ông già sáu mươi khóe miệng và dưới mắt đầy những nếp nhăn, mệt mỏi và thương cảm lạ thường, đôi môi mong tự nhiên toát lên vẻ ngạo khí, ánh mắt sáng kiên cường: - Hổ xuống đồng bằng bị chó khinh, còn nhớ năm xưa lão phu ở Hắc Sơn bắt thái sư Thiết Tất Lỗ của nương Liêu, Tiêu Đả Hổ chỉ là tên tướng quèn, nay dám lớn lối với lão phu rồi.
- Truyền lệnh, đại quân dựa vào sông chặt cây lập trại, chúng ta ở bên sông nhìn Tống Liêu đánh nhau.
Trương Hạ lo lắng nói: - E không ổn, Một Tàng Ngoa Bàng muốn chúng ta đợi cơ hội tham chiến.
Ủy Ca Ninh Lệnh rút trường cung, lắp tên bắn vào bóng tối, sau đó ung dung nói: - Ngươi xem chúng ta tham chiến rồi, còn do lão phu đích thân ra trận.
Trương Hạ nuốt nước bọt, không nói nhiều nữa, phóng ngựa đi truyền lệnh, cũng biết Một Tàng Ngoa Bàng điều họ tới đây là muốn mượn đao giết người.
Ủy Ca Ninh Lệnh là mãnh tướng Tây Hạ, đi theo Lý Nguyên Hạo chinh đông phạt tây, chiến công hiển hách, thuộc hạ rất nhiều cho nên Một Tàng Ngoa Bàng không dám xử quyết, vì đảm bảo hoàng vị của tiểu hoàng đế, hắn không ngại dùng mười năm hủy đi đội quân hùng mạnh nhất Tây Hạ.
Kim Các tự trên Ngũ Đài Sơn.
Chỉ cần đi tới Nhạn Môn Quan là Vân Tranh ở lại nơi này một ngày, để tâm tình của mình trầm tĩnh lại.
Kim Các tự không phải ngồi chùa lớn nhất Ngũ Đài sơn, nhưng lại u tĩnh nhất, cả chùa nằm trong rừng cây lớn bao phủ, chỉ là giờ đã cuối thu, trừ thông ra thì những cây khác đã rụng lá trơ ra những cái cành khẳng khiu.
Ngũ Đài sơn tuy là thánh địa Phật môn, tăng nhân trong chùa không nhiều, đám Bàng Tịch, Hàn Kỳ bất mãn với tăng nhân không biết sản xuất, chỉ biết tu hành, dù Vương An Thạch cũng không có chút thiện cảm nào.
Chùa khác dựa vào cho vay nặng lãi, dù không sản xuất cũng sống giàu có, Kim Các tự lại khác, tăng lữ tự cày cấy ăn, khổ tu qua ngày, nếu bách tính dưới núi gặp nạn đói bọn họ còn tương trợ, dù bớt đi miếng ăn cũng muốn phổ độ chúng sinh.
Trong mắt Vân Tranh, đây mới là tăng nhân thực sự khiến người ta tôn kính, không giống đám tăng nhân tai to mặt lớn miệng niệm A Di Đà Phật, lòng tính toán xem người bố thí bao nhiêu.
Vân Tranh ở trong Vi Đà điện, chẳng phải vì y muốn hóa thân thành Vi Đà hộ vệ thiên hạ như tăng nhân bên ngoài nói, mà vì phong cảnh nơi này rất đẹp.
Lá hòe đã rụng hết, nhưng lá phong đỏ vẫn ngoan cường bám lấy cành cây, chỉ tiếc là đỏ thâm gần đen rồi, đưa mắt nhìn triền núi như bị máu rưới qua, diễn tả hoàn mỹ bài ca bi tráng về chiến trường.
Hiện là lúc đọc kinh tối, không nghe rõ tăng nhân đọc cái gì, nhưng tiếng gõ mõ đều đều Phạm âm vang vang thực sự khiến lòng người tĩnh lại.
Tô Tuân ngồi trên bồ đoàn đọc quân báo, thấy Vân Tranh đứng ở cửa sổ nắm cảnh rất lâu rồi, ho khẽ một tiếng: - Lý Thanh có hiềm nghi mưu sát Hãi Hồ Nhi, Một Tàng Ngoa Bàng có hiềm nghi mưu sát Ủy Ca Ninh Lệnh.
Vân Tranh quay đầu lại cười: - Không có gì lạ, Tây Hạ là một quốc gia do trưởng lão bộ tộc phân trị, bọn họ vì lợi ích mà kết hợp, vì lợi ích mà tan ra, cho nên từ khi Lý Nguyên Hạo lập quốc, chém giết chưa bao giờ dừng lại.
- Một Tàng Ngoa Bàng cũng là trí giá, chẳng lẽ hắn không nhìn ra làm thế sẽ tổn hại thực lực Tây Hạ, chẳng lẽ do lòng dạ không đủ?
Vân Tranh lắc đầu: - Sai rồi, giết chóc là đặc điểm Tây Hạ, khi huân quý xa hoa cực điểm không biết tiến thủ, phải dựa vào chém giết cho quý tộc mới tiến lên. Tiên sinh nghiên cứu quốc chính Tây Hạ bao năm không thấy Tây Hạ càng chém giết càng cường đại sao?
- Gia tộc Da Lợi bị diệt liền xuất hiện Trương thị gia tộc, bọn họ đánh bại người Thổ Phồn ở Sa Châu, mở rộng thế lực Tây Hạ tới tái ngoại.
- Sáu bộ viễn trại không còn, quân đoàn Cam Châu Cam Túc nổi lên, vươn xúc tua của Tây Hạ tới tận lưu vực Lưỡng Hà.
- Ủy Ca Ninh Lệnh bị cầm tù mười năm, đội quân đó kỳ thực hỏng rồi, dù có toàn quân bị diệt cũng chẳng ảnh hưởng gì tới Tây Hạ.
- Chỉ thương cho tướng sĩ, cũng là tinh cha huyết mẹ sinh thành, cuối cùng bị người ta đem ra chém giết như lợn dê. Tô Tuân ném quân báo xuống bàn, buông một tiếng thở dài:
Vân Tranh phì cười: - Ai nói với tiên sinh là ta muốn giết Ủy Ca Ninh Lệnh, điều kẻ địch càng muốn ta làm thì chúng ta tuyệt đối không làm, điều địch muốn thấy chúng ta nhất định không cho chúng thấy.
- Ủy Ca Ninh Lệnh không thể giết, ngược lại còn phải vũ trang cho đội quân này, biết đâu có tác dụng lớn hơn cả ba vạn tướng sĩ chúng ta khi đánh Một Tàng Ngoa Bàng.
Tô Tuân băn khoăn: - Đại soái, chúng ta sắp bắc chinh rồi, e không có thời gian đi làm chuyện này, Địch soái đang bị sáu mươi vạn quân vây công, không thể trì hoãn.
- Chuyện này tất nhiên không phải là chuyện ta có thể làm, vũ trang cho địch, ta không bị đàn hặc tới chết mới lạ, ông không phát hiện Trần Lâm không có ở đây à? Vân Tranh ngồi xuống đối diện với Tô Tuân: - Tiên sinh thực sự không muốn sau cuộc chiến cùng ta ra biển tiêu dao sao, Tô Thức nóng lòng muốn đi câu cá kình lắm rồi.
Tô Tuân cười: - Nó không đi được, lão phu chưa chết nó đừng mơ, rời mặt đất vững trãi, ra biển sóng nước mịt mù, chết rồi không tìm được thi thể, hồn phách không về được cố hương, dù ngoài biển có núi tiên, lão phu cũng chẳng thèm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.