Quyển 15 - Chương 16: Thành bại trong gang tấc
Kiết Dữ 2
30/06/2017
Rất nhanh cái chuông lớn nặng hơn vạn cân của Tướng Quốc tự gõ vang, tiếng chuông tức thì vang vọng đường lớn ngõ nhỏ Đông Kinh.
Cát Thu Yên vội vàng lấy từ trong bọc ra một miếng vài trắng, khoác lên người Vân Đình, nàng không có tư cách để trang cho hoàng đế, gài một bông hoa trắng lên tóc.
Còn về phần đám quan viên ngoài sân thì tốc độ càng nhanh, nàng vừa mặc áo tang cho Vân Đình thì khắp nơi thấy một màu trắng xóa.
Vân Đình nhìn lang yên tính xem cha rốt cuộc mất bao lâu mới biết hoàng đế chết.
Nếu như mình thông minh một chút phải chăng cũng có thể lợi dụng phong hỏa truyền thư? Giống như cha luôn viết cho mẹ bức thư viết bằng số xem không hiểu.
Cờ của tân hoàng đế dựng lên rồi.
Vân Đình vẫn cứ há mồm nghĩ, mình sau này không đánh được cái tên mặc long cổn phục kia nữa rồi, người bên cạnh hắn rất đông, đông hơn cả gia tướng của mình, Bàng gia gia không ngờ quỳ trước mặt tên khổn kiếp đó bẩm báo.
Sự tôn kính đó trước kia Vân Đình chỉ thấy người khác làm với cha, nếu Bàng gia gia đã quỳ rồi, cha mình về có phải quỳ không?
Nghĩ tới đó Vân Đình cực hận mình không đủ khỏe, tranh thủ cơ hội cuối cùng hôm qua đánh cho hắn một trận.
Nhưng mà mẹ hắn chết rồi, vừa rồi còn yên lành, thoáng cái đã chết, tên này thật đáng thương, cha mẹ chết sạch, không biết mẹ kế hoàng hậu có đánh hắn không, có bỏ đói hắn không?
Nghĩ tới đó quay đầu nhìn Nhị Nương của mình, Nhị Nương mắt sáng rực, hai tai dựng như tai thỏ, chắc là đang nghe trộm quan viên thì thầm với nhau, má Nhị Nương giật thế kia tức là muốn buôn chuyện với người ta lắm đấy.
- Nhị Nương, quỳ đi quỳ lại phiền chết người, không bằng chúng ta về đi. Khi đi mẹ có dặn, trường hợp hôm nay lời mình nói mới tính, Nhị Nương không được nói, mở mồm ra sẽ bị người ta ghét:
- Đình Nhi ngoan, nhịn chút nữa, nhìn xem có chuyện gì hay xảy ra không, hôm nay sẽ nhiều chuyện náo nhiệt lắm. Con xem, con xem, thái phi ra chửi hoàng hậu kìa, tiếc quá, không nghe thấy chửi cái gì...
- Nhị Nương, con có ngọc bài của cha có thể lên trên cùng đấy!
- Không được, mẹ con nói chúng ta không được chui vào đám đông, một khi loạn là đám nhát gan kia sẽ chạy như ong vỡ tổ, làm con bị thương.
Vân Đình nhìn phướn chiêu hồn cực lớn dựng trên điện Đại Khánh, hưng phấn nói: - Dùng thiết mâu làm cán cờ, thế nào cũng bị sét đánh.
Cát Thu Yên hết hồn bịt mồm nó lại, nhìn quanh thấy chỉ có gia tướng nhà mình mới thở phào, lời của tiểu tổ tông rơi vào tai người ta, không biết bị suy diễn thành cái gì.
Cơ mà lời này là nói thật, theo như lời phu quân nói, hoàng gia thích cắm cờ bằng trường mâu thật cao là muốn bị sét đánh.
Sáng nay ra đường có ráng hồng, đó là dấu hiệu trời mưa, kinh trập đã qua, trong thành có sấm, Lôi công còn đánh chết mấy cây hòe thành tinh.
Mặt trời ẩn mình vào mây, bụng Vân Đình sôi òng ọc, sáng ra chưa ăn gì đã bị mẹ đá khỏi nhà, bảo là bảo vệ thái tử hồi cung, đây là công lao lớn.
- Nhị Nương, con đói.
- Mẹ cũng đói.
- Lúc Nhị Nương đi sao không mang theo đồ ăn?
- Ai mà biết người hoàng gia chết liên tục như thế, Đình Nhi, con quỳ thêm hai lần nữa rồi chúng ta về nhà.
Vân Đình rất hiểu chuyện gật đầu: - Không về nhà đâu, xong việc chúng ta sẽ tới Mã Hành Nhai ăn đậu hũ và bánh thịt.
Khi hai mẹ con họ thì thầm với nhau thì Triệu Húc đã khóc không còn nước mắt nữa, được hai vị hoạn quan dìu vào đại điện, tận mắt nhìn cha mẹ cùng cho vào quan tài.
Đó là căn dặn của lão hoàng đế trước khi chết, không cử hành quốc tang, thái tử thủ hiếu chín ngày là lâm triều, tức là chín ngày sau cử hành đại lễ đăng cơ.
Sơn lăng sứ Bàng Tịch đã tới Củng huyện, chuẩn bị chủ trì lễ nhập táng cho Nhân Tông Thể Thiên Pháp Đạo Cực Công Toàn Đức Thần Văn Thánh Võ Duệ Triết Minh Hiếu Hoàng Đế.
Đại sự trong triều tạm thời giao xu mật sứ Hàn Kỳ, chinh sự tham tri giao Âu Dương Tu.
Từ đầu tới cuối di chỉ của hoàng đế đều không nhắc tới Tào hoàng hậu, chỉ nói chuyện ăn ở của hoàng đế do Bạc thái phi chủ trì.
Xem xong tang lễ Vân Đình rời hoàng cung trong ánh mắt phẫn nộ của bách quan, nó đói mềm ruột rồi, làm sao chịu được nữa, đám quan viên vẫn tiếp tục đọc ( địa tạng vương bổ nguyên kinh), chứ Nhị Nương ép nó đọc hết ( tâm kinh) đã là cực hạn.
Khi Vân Đình vừa rời hoàng cung thì phía ao Kim Minh đột nhiên truyền tới tiếng nổ kinh thiên động địa, tiếp ngay đó là cột khói lớn bốc lên.
Sắc mặt Triệu Duyên Niên rất kém, mắt toàn màu đỏ, chiến mã của hắn lướt qua bên cạnh Vân Đình, đuôi mã sóc còn chạm vào tai Vân Đình một cái, chiến mã bị kích thích hí một tiếng chạy theo.
Cát Thu Yên và đám gia tướng vừa mới lên ngựa cũng thất kinh bám sát.
Không sao kìm được ngựa, hôm nay Vân Đình cưỡi con ngựa màu mận chín, đó là con ngựa đực vừa động dục đang đợi phối giống, khả năng là ngửi thấy mùi ngựa cái mà tân quân cưỡi, nên ra lệnh thế nào cũng không chịu nghe.
Tây Thủy Môn đã ở ngay trước mắt, Triệu Duyên Niên mặt âm u nhìn thủy áp môn đã hạ xuống, khắp nơi hoang tàn, quát quan binh chật vật bỏ chạy: - Người muốn các ngươi bắt đâu rồi?
Một viên thiên tướng đầu còn chảy máu đáp: - Ti chức vừa mới bao vây ngõ Tiểu Tây thì nhà trong cùng phát nổ, cư dân trong ngõ ra sức bỏ chạy, đám ti chức nhất thời không ngăn được.
Triệu Duyên Niên tuốt đao khỏi vỏ, ánh đào loáng lên, đầu thiên tướng rời cổ, người vẫn đứng đó, khi máu phun như suối một lúc mới gục xuống.
- Dựa theo hộ tịch tìm cho ta, thiếu một người nào thì lấy đầu các ngươi bù vào.
Ra tay tàn độc, mệnh lệnh cũng lạnh lùng, nhưng Triệu Duyên Niên lại nhìn thấy thuộc hạ của mình đang nhịn cười, quay đầu lại thấy một chú nhóc đang ra sức kéo con ngựa vươn đầu hít hít mông ngựa của mình.
Lúc này Cát Thu Yên cũng kịp tới, mặt đỏ rực kéo con ngựa màu mận chín đi, Triệu Duyên Niên tất nhiên là biết hai người, chắp tay: - Nha nội và Nhị phu nhân sao lại ở đây?
Vân Đình nổi giận: - Còn không phải con ngựa khốn kiếp của ngươi dụ dỗ ngựa của ta tới đây, mau giết nó đi, thiếu gia ta còn đi.
Triệu Duyên Niên gượng cười: - Kỵ binh không giết chiến mã.
Vân Đình chỉ cái xác: - Không giết ngựa, vì sao giết người, cha ta nói giết người mình là ngu xuẩn nhất, ngươi không sợ lên chiến trường bị bộ hạ bắn trộm chứ?
Triệu Duyên Niên lắc đầu: - Nha nội chỉ biết một mà không biết hai, đợi nha nội lớn lên sẽ hiểu.
Vân Đình bĩu môi khinh bỉ: - Toàn dùng câu này đối phó người ta, người lớn chẳng ai tốt, chẳng buồn quản, ta đi đây, đem chiến mã của ngươi đi.
Triệu Duyên Niên mỉm cười, kéo cương chiến mã đi về phía trước, Cát Thu Yên thừa cơ kéo con ngựa của Vân Đình đi, Triệu Duyên Niên mặt thoáng cái trở nên âm trầm nhìn binh sĩ tân quân: - Làm việc đi, chuyện này không hoàn thành, dù ai trong chúng ta cũng không sống yên.
Trên biện hà có con thuyền nhỏ dập dềnh trôi, trong khoang thuyền có hai người, một ngư phu tóc trắng, một tên béo áo xanh đang tán gẫu.
- Hậu sự của lão nô đã an bài xong, thiếu gia đừng lo, người trong ngõ Tiểu Tây chỉ thấy lão nô mà không thấy thiếu gia, chỉ cần lão nô biến mất khỏi nhân gian là thiếu gia vạn sự vô ưu.
- Phúc bá, ta đã an bài rồi, người tới Giao Chỉ dưỡng lão đi, ở đó có người của chúng ta, tới đó an hưởng tuổi già cũng không tệ.
- Hà hà, thiếu gia có lòng rồi, nhưng lão nô không muốn đi xa, lão nô sinh ở Đông Kinh thì nên chết ở Đông Kinh.
Ngư ông tóc trắng đứng dậy chắp tay nhảy ùm xuống nước, lập tức chìm như đá, hiển nhiên người mang vật nặng.
Tên béo rụt tay lại thở dài: - Vì sao chọn Biện Hà? Đi hai mươi dặm nữa là tới Hoàng Hà rồi, đó mới là nơi thích hợp.
HẾT!
Cát Thu Yên vội vàng lấy từ trong bọc ra một miếng vài trắng, khoác lên người Vân Đình, nàng không có tư cách để trang cho hoàng đế, gài một bông hoa trắng lên tóc.
Còn về phần đám quan viên ngoài sân thì tốc độ càng nhanh, nàng vừa mặc áo tang cho Vân Đình thì khắp nơi thấy một màu trắng xóa.
Vân Đình nhìn lang yên tính xem cha rốt cuộc mất bao lâu mới biết hoàng đế chết.
Nếu như mình thông minh một chút phải chăng cũng có thể lợi dụng phong hỏa truyền thư? Giống như cha luôn viết cho mẹ bức thư viết bằng số xem không hiểu.
Cờ của tân hoàng đế dựng lên rồi.
Vân Đình vẫn cứ há mồm nghĩ, mình sau này không đánh được cái tên mặc long cổn phục kia nữa rồi, người bên cạnh hắn rất đông, đông hơn cả gia tướng của mình, Bàng gia gia không ngờ quỳ trước mặt tên khổn kiếp đó bẩm báo.
Sự tôn kính đó trước kia Vân Đình chỉ thấy người khác làm với cha, nếu Bàng gia gia đã quỳ rồi, cha mình về có phải quỳ không?
Nghĩ tới đó Vân Đình cực hận mình không đủ khỏe, tranh thủ cơ hội cuối cùng hôm qua đánh cho hắn một trận.
Nhưng mà mẹ hắn chết rồi, vừa rồi còn yên lành, thoáng cái đã chết, tên này thật đáng thương, cha mẹ chết sạch, không biết mẹ kế hoàng hậu có đánh hắn không, có bỏ đói hắn không?
Nghĩ tới đó quay đầu nhìn Nhị Nương của mình, Nhị Nương mắt sáng rực, hai tai dựng như tai thỏ, chắc là đang nghe trộm quan viên thì thầm với nhau, má Nhị Nương giật thế kia tức là muốn buôn chuyện với người ta lắm đấy.
- Nhị Nương, quỳ đi quỳ lại phiền chết người, không bằng chúng ta về đi. Khi đi mẹ có dặn, trường hợp hôm nay lời mình nói mới tính, Nhị Nương không được nói, mở mồm ra sẽ bị người ta ghét:
- Đình Nhi ngoan, nhịn chút nữa, nhìn xem có chuyện gì hay xảy ra không, hôm nay sẽ nhiều chuyện náo nhiệt lắm. Con xem, con xem, thái phi ra chửi hoàng hậu kìa, tiếc quá, không nghe thấy chửi cái gì...
- Nhị Nương, con có ngọc bài của cha có thể lên trên cùng đấy!
- Không được, mẹ con nói chúng ta không được chui vào đám đông, một khi loạn là đám nhát gan kia sẽ chạy như ong vỡ tổ, làm con bị thương.
Vân Đình nhìn phướn chiêu hồn cực lớn dựng trên điện Đại Khánh, hưng phấn nói: - Dùng thiết mâu làm cán cờ, thế nào cũng bị sét đánh.
Cát Thu Yên hết hồn bịt mồm nó lại, nhìn quanh thấy chỉ có gia tướng nhà mình mới thở phào, lời của tiểu tổ tông rơi vào tai người ta, không biết bị suy diễn thành cái gì.
Cơ mà lời này là nói thật, theo như lời phu quân nói, hoàng gia thích cắm cờ bằng trường mâu thật cao là muốn bị sét đánh.
Sáng nay ra đường có ráng hồng, đó là dấu hiệu trời mưa, kinh trập đã qua, trong thành có sấm, Lôi công còn đánh chết mấy cây hòe thành tinh.
Mặt trời ẩn mình vào mây, bụng Vân Đình sôi òng ọc, sáng ra chưa ăn gì đã bị mẹ đá khỏi nhà, bảo là bảo vệ thái tử hồi cung, đây là công lao lớn.
- Nhị Nương, con đói.
- Mẹ cũng đói.
- Lúc Nhị Nương đi sao không mang theo đồ ăn?
- Ai mà biết người hoàng gia chết liên tục như thế, Đình Nhi, con quỳ thêm hai lần nữa rồi chúng ta về nhà.
Vân Đình rất hiểu chuyện gật đầu: - Không về nhà đâu, xong việc chúng ta sẽ tới Mã Hành Nhai ăn đậu hũ và bánh thịt.
Khi hai mẹ con họ thì thầm với nhau thì Triệu Húc đã khóc không còn nước mắt nữa, được hai vị hoạn quan dìu vào đại điện, tận mắt nhìn cha mẹ cùng cho vào quan tài.
Đó là căn dặn của lão hoàng đế trước khi chết, không cử hành quốc tang, thái tử thủ hiếu chín ngày là lâm triều, tức là chín ngày sau cử hành đại lễ đăng cơ.
Sơn lăng sứ Bàng Tịch đã tới Củng huyện, chuẩn bị chủ trì lễ nhập táng cho Nhân Tông Thể Thiên Pháp Đạo Cực Công Toàn Đức Thần Văn Thánh Võ Duệ Triết Minh Hiếu Hoàng Đế.
Đại sự trong triều tạm thời giao xu mật sứ Hàn Kỳ, chinh sự tham tri giao Âu Dương Tu.
Từ đầu tới cuối di chỉ của hoàng đế đều không nhắc tới Tào hoàng hậu, chỉ nói chuyện ăn ở của hoàng đế do Bạc thái phi chủ trì.
Xem xong tang lễ Vân Đình rời hoàng cung trong ánh mắt phẫn nộ của bách quan, nó đói mềm ruột rồi, làm sao chịu được nữa, đám quan viên vẫn tiếp tục đọc ( địa tạng vương bổ nguyên kinh), chứ Nhị Nương ép nó đọc hết ( tâm kinh) đã là cực hạn.
Khi Vân Đình vừa rời hoàng cung thì phía ao Kim Minh đột nhiên truyền tới tiếng nổ kinh thiên động địa, tiếp ngay đó là cột khói lớn bốc lên.
Sắc mặt Triệu Duyên Niên rất kém, mắt toàn màu đỏ, chiến mã của hắn lướt qua bên cạnh Vân Đình, đuôi mã sóc còn chạm vào tai Vân Đình một cái, chiến mã bị kích thích hí một tiếng chạy theo.
Cát Thu Yên và đám gia tướng vừa mới lên ngựa cũng thất kinh bám sát.
Không sao kìm được ngựa, hôm nay Vân Đình cưỡi con ngựa màu mận chín, đó là con ngựa đực vừa động dục đang đợi phối giống, khả năng là ngửi thấy mùi ngựa cái mà tân quân cưỡi, nên ra lệnh thế nào cũng không chịu nghe.
Tây Thủy Môn đã ở ngay trước mắt, Triệu Duyên Niên mặt âm u nhìn thủy áp môn đã hạ xuống, khắp nơi hoang tàn, quát quan binh chật vật bỏ chạy: - Người muốn các ngươi bắt đâu rồi?
Một viên thiên tướng đầu còn chảy máu đáp: - Ti chức vừa mới bao vây ngõ Tiểu Tây thì nhà trong cùng phát nổ, cư dân trong ngõ ra sức bỏ chạy, đám ti chức nhất thời không ngăn được.
Triệu Duyên Niên tuốt đao khỏi vỏ, ánh đào loáng lên, đầu thiên tướng rời cổ, người vẫn đứng đó, khi máu phun như suối một lúc mới gục xuống.
- Dựa theo hộ tịch tìm cho ta, thiếu một người nào thì lấy đầu các ngươi bù vào.
Ra tay tàn độc, mệnh lệnh cũng lạnh lùng, nhưng Triệu Duyên Niên lại nhìn thấy thuộc hạ của mình đang nhịn cười, quay đầu lại thấy một chú nhóc đang ra sức kéo con ngựa vươn đầu hít hít mông ngựa của mình.
Lúc này Cát Thu Yên cũng kịp tới, mặt đỏ rực kéo con ngựa màu mận chín đi, Triệu Duyên Niên tất nhiên là biết hai người, chắp tay: - Nha nội và Nhị phu nhân sao lại ở đây?
Vân Đình nổi giận: - Còn không phải con ngựa khốn kiếp của ngươi dụ dỗ ngựa của ta tới đây, mau giết nó đi, thiếu gia ta còn đi.
Triệu Duyên Niên gượng cười: - Kỵ binh không giết chiến mã.
Vân Đình chỉ cái xác: - Không giết ngựa, vì sao giết người, cha ta nói giết người mình là ngu xuẩn nhất, ngươi không sợ lên chiến trường bị bộ hạ bắn trộm chứ?
Triệu Duyên Niên lắc đầu: - Nha nội chỉ biết một mà không biết hai, đợi nha nội lớn lên sẽ hiểu.
Vân Đình bĩu môi khinh bỉ: - Toàn dùng câu này đối phó người ta, người lớn chẳng ai tốt, chẳng buồn quản, ta đi đây, đem chiến mã của ngươi đi.
Triệu Duyên Niên mỉm cười, kéo cương chiến mã đi về phía trước, Cát Thu Yên thừa cơ kéo con ngựa của Vân Đình đi, Triệu Duyên Niên mặt thoáng cái trở nên âm trầm nhìn binh sĩ tân quân: - Làm việc đi, chuyện này không hoàn thành, dù ai trong chúng ta cũng không sống yên.
Trên biện hà có con thuyền nhỏ dập dềnh trôi, trong khoang thuyền có hai người, một ngư phu tóc trắng, một tên béo áo xanh đang tán gẫu.
- Hậu sự của lão nô đã an bài xong, thiếu gia đừng lo, người trong ngõ Tiểu Tây chỉ thấy lão nô mà không thấy thiếu gia, chỉ cần lão nô biến mất khỏi nhân gian là thiếu gia vạn sự vô ưu.
- Phúc bá, ta đã an bài rồi, người tới Giao Chỉ dưỡng lão đi, ở đó có người của chúng ta, tới đó an hưởng tuổi già cũng không tệ.
- Hà hà, thiếu gia có lòng rồi, nhưng lão nô không muốn đi xa, lão nô sinh ở Đông Kinh thì nên chết ở Đông Kinh.
Ngư ông tóc trắng đứng dậy chắp tay nhảy ùm xuống nước, lập tức chìm như đá, hiển nhiên người mang vật nặng.
Tên béo rụt tay lại thở dài: - Vì sao chọn Biện Hà? Đi hai mươi dặm nữa là tới Hoàng Hà rồi, đó mới là nơi thích hợp.
HẾT!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.