Quyển 8 - Chương 20: Tin từ tiền phương
Kiết Dữ 2
04/06/2017
Hiện giờ Tô Tuân là quan thanh quý nhàn rỗi, ông ta là quan thị giảng kinh diên, hoàng đế không muốn nghe giảng bài, cho nên ông ta rảnh thế nào khỏi nói cũng biết, lần trước để ông ta tới Quốc tử giám kiếm người, đã kiếm được một mớ giám sinh là con cháu huân quý chưa thoái hóa, chỉ ba ngày là xong việc, giờ lại thất nghiệp suốt ngày lang thang, tạo phải tạo công ăn việc làm cho ông ta, chơi nhiều nó hư người đi..
Chu Đồng lần trước Đông Kinh bị cháy được đưa lên làm chủ quản quân tuần phô, tên này là kẻ cứng rắn, vừa nhậm chức là lôi danh sách người trực hôm đó ra, bất kể có tham dự bạo loạn không, oan hay không đều tống hết ra biên ải, kết quả hành động nắm đấm thép này là phía dưới ngoan như cun cút, giờ quân tuần phô đi vào chính quy, hắn trở nên rảnh rỗi, suốt ngày cưỡi ngựa mang hai cái bóng đái lợn đi dạo khắp kinh thành, thi thoảng thì nghiệm xem một tay ném được đi bao xa, thật là nhàn cư vi bất thiện...
- Tướng chủ, thuộc hạ đã nói rồi, đó là bóng nước, nơi nào xe thủy long không tới được thì phải dựa vào nó dập lửa. Thuộc hạ đang tính toán để chế định xem quân tuần phố phải ném được bao xa mới hợp cách, làm sao ngài nói là rảnh rỗi được? Thuộc hạ đang có bao nhiêu là việc phải làm. Chu Đồng mặt nhăn nhó giải thích:
Vân Tranh bá đạo phất tay: - Kệ ngươi, hai người thấy rồi đấy, tên binh bộ lang trung dám dằn mặt ta, cả văn thư năm Khánh Lịch thứ tám cũng mang tới cho ta phê, một mình ta không làm hết, chúng ta cùng phê, làm xong rủ mọi người đi uống rượu.
Tô Tuân không nói không rằng đã kiếm một cái bàn ngồi xuống đọc tấu chương rồi, sai Hầu Tử pha cho mình ấm trà đầy, ông ta là người thích làm việc thật hơn mấy chuyện văn tự.
Chu Đồng nhìn đống công văn cao gần bằng mình, biết không thoát được, kéo thêm người chết chùm: - Thế thì không để cho hai tên Ngô Kiệt và Đại Chí an nhàn được, bọn chúng tiến kinh rồi, đang ở nhờ nhà thuộc hạ, phải để chúng làm cùng mới đúng.
Rồi lại sai Hầu Tử đi tới nhà mình gọi người, còn Hàm Ngưu chỉ dùng vào việc bê nhiều vác nặng thôi.
Nhiều người thì làm nhanh, Chu Đồng là người tỉ mỉ, trước tiên phân chia văn thư, cái cấp yếu quan trọng giao Vân Tranh, liên quan tới hậu cần giao Tô Tuân, còn chuyện thường nhật của quân đội địa phương giao Hầu Đại Chí và Ngô Kiệt.
- Tên này phải giết, quân binh chết từ sáu năm trước giờ mới báo lên, nếu không phải triều đình thẩm tra nhân số, đại khái hắn không muốn báo, hơn bảy trăm người, quân doanh lão tử chỉ có năm trăm.
Ngô Kiệt vừa làm việc vừa đập bàn quát tháo, Vân Tranh cầm lấy văn thư, phê cách chức điều tra, gửi tới hình bộ, không có thời gian tranh luận với đám người đó, loại người này ở lại địa phương thêm một ngày nào là họa hại thêm ngày đó.
Đánh diệt là chiến thuật Vân Tranh thích nhất, phê công văn cũng thế, khi trời tối Lục Khinh Doanh biết tin trượng phu đầu óc khai khiếu, biết đi làm rồi, biết phê duyệt công văn, phân ưu vì nước, cùng Tịch Nhục xuống bếp làm rất nhiều món ngon, sai Lão Liêu mang tới cùng với lời của nàng, bảo trượng phu yên tâm làm việc, không phải lo chuyện trong nhà.
Bận rộn một ngày một đêm mới xử lý xong non nửa, Vân Tranh nhìn trời đã sáng, vươn vai ngáp: - Sáng rồi, ta phải đi hỏi Bàng Tịch với Hàn Kỳ xem chuyện binh bộ là sao, điều binh khiển tướng đã trao Xu mật viện, cái này có thể hiểu, sao ngay quyền chấp pháp cũng không có, xử lý một tên đội chính cũng phải cần Xu mật viện phê.
- Lão tử là đại tướng quân ra ngoài một chuyến cũng phải báo danh, vậy mà một tên đô ngu hầu của Tây Kinh chạy hẳn tới Hợp Phố vớt trân châu chẳng ai biết, đám quan văn chỉnh đốn quân kỷ kiểu gì thế?
Ngô Kiệt cười ngượng: - Thuộc hạ cũng tới Hoàn Châu làm ăn.
Hầu Đại Chí thấy đồng bọn khai rồi, cũng thành thực: - Thuộc hạ phái người tới Thục vận chuyện thịt trâu khô đến phủ Ứng Thiên bán, còn là nhờ cửa phu nhân.
Ngất, Vân Tranh choáng váng, thế mà mình còn đi nói người ta.
Tô Tuân đặt bút xuống, dụi đôi mắt mỏi tới cay xè: - Đó là hiện trạng ngài phải chấp nhận, ngài gọi đó là quan binh, thuộc hạ nói đó là bách tính, trong quân doanh toàn là già trẻ lớn bé, hầu gia còn lạ gì, phải nuôi những người đó ăn no trước mới tính đến chuyện khác.
Ngô Kiệt thở dài: - Sương quân thì không có cách nào tránh được việc đó, chúng ta lại không thích dùng cấm quân, quan hệ trong đó chẳng chịt phức tạp. Không chỉ bọn thuộc hạ, Lang Thản còn trực tiếp đi tìm Thôi Đạt, kiếm lấy việc bảo tiêu, kiêm tiễu phỉ dọc đường, vừa luyện quân vừa có tiền, mọi người đều thế, nếu không chẳng sống nổi.
Vân Tranh dựa vào lưng ghế, mười ngón tay chụm vào trước mặt: - Hiện ta đang có rất nhiều đất, đất đai phì nhiều, chỉ cần cầy xới một chút là thành ruộng tốt, bố trí hơn chục vạn người không thành vấn đề. Quốc gia còn trợ cấp giống, trâu, nông cụ, miễn thuế ba năm, nhưng tiền đề là phải thoát quân tịch.
- Cơ hội này vốn giành cho người khác cơ, nhưng bọn chúng còn buông lời mạt sát, không muốn lao động, vậy ta cho các ngươi, dựa theo quân doanh tạo nên từng nông trường, lao động tập thể, thu hoạch tập thể, như vậy năng lực kháng cự tai hại cũng cao hơn, sao? Có làm không?
- Có. Ngô Kiệt nhảy lên đầu tiên, hắn thường xuyên làm ăn với Hoàn Châu, biết bảo lũy Hoàn Châu giờ mới ba năm thôi đã có thể hoàn toàn tự chủ rồi, không cần tướng chủ trợ cấp nữa, ở đó hoạt động theo hình thức hợp tác xã nông trường: - Tướng chủ, nông trường ở đâu, Thiên Thanh quân xí trước.
- Thiên Hữu quân của thuộc hạ cũng muốn, báo hộ Lang Thản luôn nếu không tên tiểu tử mặt trắng đó thế nào cũng tìm mọi người gây phiền toái.
Vân Tranh gọi tiểu lại mang bản đồ tới, chỉ Lương Sơn Bạc: - Chính là chỗ này đây, năm Khánh Lịch thứ tám sửa dòng Hoàng Hà, phá đê nơi này làm toàn bộ bị nhấn chìm, tạo thành vùng sông hồ đầm lầy, là quê hương của thóc gạo tôm cá, chỉ mỗi tội nhiều đạo tặc quá, nhưng với các ngươi, hẳn không thành vấn đề.
Ngô Kiệt và Hầu Đại Chí cùng xoa tay: - Tướng chủ, cường đạo ở đó có béo không?
Vân Tranh trừng mắt: - Chắc là không tệ đâu, nơi đó đánh cướp huyện Tiên Nguyên và Tầm Dương tiện lắm, nghe nói nơi đó có ngọn núi không cao, bên trên có bình nguyên rộng lớn có thể cày cấy, hẳn là rất giàu, mà Khổng gia lại có truyền thống bỏ tiền mua bình an.
Thế là Ngô Kiệt và Hầu Đại Chí tức thì kích động, Vũ Thắng Quân dựa vào tiễn phí để làm giàu, với bọn họ mà nói, không thành vấn đề gì.
Có Vân Tranh và Địch Thanh chống lưng, mười lăm lộ quân kinh tây bắt đầu giảm biên chế, đám sương binh kinh đông mang tâm tư ác độc đứng ngoài nhìn xem người khác chết đói thế nào.
Tin tức từ tây bắc cuối cùng đã truyền về, Phú Bật quả nhiên trúng mai phục ở Sát Hổ Khẩu, người ra tay chính là Thanh Nghị Kết Quỷ Chương, ba nghìn kỵ binh quấn lấy tiền quân của Phú Bật, Mã Kim Hổ cũng không tầm thường, chặn được cuộc tiến công dữ dội đó.
Tiền quân bị trở ngại, Phú Bật không rút lui mà cắm trại chuẩn bị đón địch, nhưng trại vừa cắm xong hơn bốn vạn kỵ binh Thanh Đường từ sau lưng Phú Bật chia ba ngả đánh tới.
"Chiến sự thảm liệt chưa từng có!" Đấy là câu trong tấu sớ của Phú Bật, trong ba ngày, máu tươi sáu nghìn tướng sĩ Đại Tống tưới ướt cát vàng, Hoàn Châu đô giám Mã Kim Hổ chiến tử, Bành Châu thiêm sự Hà Thiếu Lỗ chiến tử, ái tướng Chương Thư của Phú Bật chiến tử, Kinh tây thương tào phó sứ Lôi Bằng từ chiến trường rút về, trên người có hơn một cân mũi tên, nếu không nhờ trọng giáp đã chết tới mức không thể chết thêm được.
Vân Tranh đọc quân báo này thở dài không thôi, Mã Kim Hổ và Vũ Thắng quân rất thân thiết, không ngờ lại chết ở Sát Hổ Khẩu, có câu tên người và địa danh tương khắc, không ngờ đúng thế.
Nghĩ tới nụ cười chất phác của hán tử thô hào đó, lòng quặn đau từng cơn, hắn từng nói, lão bà đã làm đám tang cho hắn trước rồi, dù chết ở sa trường không có gì đáng tiếc.
Đồng Chiên đích thân dẫn binh tấn công doanh trại của Phú Bật ba ngày, đến đêm thứ tư, lại lần nữa biến mất trong rặng núi mênh mông.
Trận chiến này Đồng Chiên cũng không chiếm được quá nhiều ưu thế, hắn chiến tử hơn chín nghìn, tuy chỉ là doanh trại nhỏ, nhưng khả năng thủ thành của quân Tống lần nữa được khẳng định.
Phú Bật hao binh tổn tướng không cách nào tây tiến nữa, đành từ từ rút lui, đóng quân ở Hoa Lộ trại phía tây Tần Châu, đề phòng Đồng Chiên quay lại.
HẾT!
Dư âm của Tết
Chu Đồng lần trước Đông Kinh bị cháy được đưa lên làm chủ quản quân tuần phô, tên này là kẻ cứng rắn, vừa nhậm chức là lôi danh sách người trực hôm đó ra, bất kể có tham dự bạo loạn không, oan hay không đều tống hết ra biên ải, kết quả hành động nắm đấm thép này là phía dưới ngoan như cun cút, giờ quân tuần phô đi vào chính quy, hắn trở nên rảnh rỗi, suốt ngày cưỡi ngựa mang hai cái bóng đái lợn đi dạo khắp kinh thành, thi thoảng thì nghiệm xem một tay ném được đi bao xa, thật là nhàn cư vi bất thiện...
- Tướng chủ, thuộc hạ đã nói rồi, đó là bóng nước, nơi nào xe thủy long không tới được thì phải dựa vào nó dập lửa. Thuộc hạ đang tính toán để chế định xem quân tuần phố phải ném được bao xa mới hợp cách, làm sao ngài nói là rảnh rỗi được? Thuộc hạ đang có bao nhiêu là việc phải làm. Chu Đồng mặt nhăn nhó giải thích:
Vân Tranh bá đạo phất tay: - Kệ ngươi, hai người thấy rồi đấy, tên binh bộ lang trung dám dằn mặt ta, cả văn thư năm Khánh Lịch thứ tám cũng mang tới cho ta phê, một mình ta không làm hết, chúng ta cùng phê, làm xong rủ mọi người đi uống rượu.
Tô Tuân không nói không rằng đã kiếm một cái bàn ngồi xuống đọc tấu chương rồi, sai Hầu Tử pha cho mình ấm trà đầy, ông ta là người thích làm việc thật hơn mấy chuyện văn tự.
Chu Đồng nhìn đống công văn cao gần bằng mình, biết không thoát được, kéo thêm người chết chùm: - Thế thì không để cho hai tên Ngô Kiệt và Đại Chí an nhàn được, bọn chúng tiến kinh rồi, đang ở nhờ nhà thuộc hạ, phải để chúng làm cùng mới đúng.
Rồi lại sai Hầu Tử đi tới nhà mình gọi người, còn Hàm Ngưu chỉ dùng vào việc bê nhiều vác nặng thôi.
Nhiều người thì làm nhanh, Chu Đồng là người tỉ mỉ, trước tiên phân chia văn thư, cái cấp yếu quan trọng giao Vân Tranh, liên quan tới hậu cần giao Tô Tuân, còn chuyện thường nhật của quân đội địa phương giao Hầu Đại Chí và Ngô Kiệt.
- Tên này phải giết, quân binh chết từ sáu năm trước giờ mới báo lên, nếu không phải triều đình thẩm tra nhân số, đại khái hắn không muốn báo, hơn bảy trăm người, quân doanh lão tử chỉ có năm trăm.
Ngô Kiệt vừa làm việc vừa đập bàn quát tháo, Vân Tranh cầm lấy văn thư, phê cách chức điều tra, gửi tới hình bộ, không có thời gian tranh luận với đám người đó, loại người này ở lại địa phương thêm một ngày nào là họa hại thêm ngày đó.
Đánh diệt là chiến thuật Vân Tranh thích nhất, phê công văn cũng thế, khi trời tối Lục Khinh Doanh biết tin trượng phu đầu óc khai khiếu, biết đi làm rồi, biết phê duyệt công văn, phân ưu vì nước, cùng Tịch Nhục xuống bếp làm rất nhiều món ngon, sai Lão Liêu mang tới cùng với lời của nàng, bảo trượng phu yên tâm làm việc, không phải lo chuyện trong nhà.
Bận rộn một ngày một đêm mới xử lý xong non nửa, Vân Tranh nhìn trời đã sáng, vươn vai ngáp: - Sáng rồi, ta phải đi hỏi Bàng Tịch với Hàn Kỳ xem chuyện binh bộ là sao, điều binh khiển tướng đã trao Xu mật viện, cái này có thể hiểu, sao ngay quyền chấp pháp cũng không có, xử lý một tên đội chính cũng phải cần Xu mật viện phê.
- Lão tử là đại tướng quân ra ngoài một chuyến cũng phải báo danh, vậy mà một tên đô ngu hầu của Tây Kinh chạy hẳn tới Hợp Phố vớt trân châu chẳng ai biết, đám quan văn chỉnh đốn quân kỷ kiểu gì thế?
Ngô Kiệt cười ngượng: - Thuộc hạ cũng tới Hoàn Châu làm ăn.
Hầu Đại Chí thấy đồng bọn khai rồi, cũng thành thực: - Thuộc hạ phái người tới Thục vận chuyện thịt trâu khô đến phủ Ứng Thiên bán, còn là nhờ cửa phu nhân.
Ngất, Vân Tranh choáng váng, thế mà mình còn đi nói người ta.
Tô Tuân đặt bút xuống, dụi đôi mắt mỏi tới cay xè: - Đó là hiện trạng ngài phải chấp nhận, ngài gọi đó là quan binh, thuộc hạ nói đó là bách tính, trong quân doanh toàn là già trẻ lớn bé, hầu gia còn lạ gì, phải nuôi những người đó ăn no trước mới tính đến chuyện khác.
Ngô Kiệt thở dài: - Sương quân thì không có cách nào tránh được việc đó, chúng ta lại không thích dùng cấm quân, quan hệ trong đó chẳng chịt phức tạp. Không chỉ bọn thuộc hạ, Lang Thản còn trực tiếp đi tìm Thôi Đạt, kiếm lấy việc bảo tiêu, kiêm tiễu phỉ dọc đường, vừa luyện quân vừa có tiền, mọi người đều thế, nếu không chẳng sống nổi.
Vân Tranh dựa vào lưng ghế, mười ngón tay chụm vào trước mặt: - Hiện ta đang có rất nhiều đất, đất đai phì nhiều, chỉ cần cầy xới một chút là thành ruộng tốt, bố trí hơn chục vạn người không thành vấn đề. Quốc gia còn trợ cấp giống, trâu, nông cụ, miễn thuế ba năm, nhưng tiền đề là phải thoát quân tịch.
- Cơ hội này vốn giành cho người khác cơ, nhưng bọn chúng còn buông lời mạt sát, không muốn lao động, vậy ta cho các ngươi, dựa theo quân doanh tạo nên từng nông trường, lao động tập thể, thu hoạch tập thể, như vậy năng lực kháng cự tai hại cũng cao hơn, sao? Có làm không?
- Có. Ngô Kiệt nhảy lên đầu tiên, hắn thường xuyên làm ăn với Hoàn Châu, biết bảo lũy Hoàn Châu giờ mới ba năm thôi đã có thể hoàn toàn tự chủ rồi, không cần tướng chủ trợ cấp nữa, ở đó hoạt động theo hình thức hợp tác xã nông trường: - Tướng chủ, nông trường ở đâu, Thiên Thanh quân xí trước.
- Thiên Hữu quân của thuộc hạ cũng muốn, báo hộ Lang Thản luôn nếu không tên tiểu tử mặt trắng đó thế nào cũng tìm mọi người gây phiền toái.
Vân Tranh gọi tiểu lại mang bản đồ tới, chỉ Lương Sơn Bạc: - Chính là chỗ này đây, năm Khánh Lịch thứ tám sửa dòng Hoàng Hà, phá đê nơi này làm toàn bộ bị nhấn chìm, tạo thành vùng sông hồ đầm lầy, là quê hương của thóc gạo tôm cá, chỉ mỗi tội nhiều đạo tặc quá, nhưng với các ngươi, hẳn không thành vấn đề.
Ngô Kiệt và Hầu Đại Chí cùng xoa tay: - Tướng chủ, cường đạo ở đó có béo không?
Vân Tranh trừng mắt: - Chắc là không tệ đâu, nơi đó đánh cướp huyện Tiên Nguyên và Tầm Dương tiện lắm, nghe nói nơi đó có ngọn núi không cao, bên trên có bình nguyên rộng lớn có thể cày cấy, hẳn là rất giàu, mà Khổng gia lại có truyền thống bỏ tiền mua bình an.
Thế là Ngô Kiệt và Hầu Đại Chí tức thì kích động, Vũ Thắng Quân dựa vào tiễn phí để làm giàu, với bọn họ mà nói, không thành vấn đề gì.
Có Vân Tranh và Địch Thanh chống lưng, mười lăm lộ quân kinh tây bắt đầu giảm biên chế, đám sương binh kinh đông mang tâm tư ác độc đứng ngoài nhìn xem người khác chết đói thế nào.
Tin tức từ tây bắc cuối cùng đã truyền về, Phú Bật quả nhiên trúng mai phục ở Sát Hổ Khẩu, người ra tay chính là Thanh Nghị Kết Quỷ Chương, ba nghìn kỵ binh quấn lấy tiền quân của Phú Bật, Mã Kim Hổ cũng không tầm thường, chặn được cuộc tiến công dữ dội đó.
Tiền quân bị trở ngại, Phú Bật không rút lui mà cắm trại chuẩn bị đón địch, nhưng trại vừa cắm xong hơn bốn vạn kỵ binh Thanh Đường từ sau lưng Phú Bật chia ba ngả đánh tới.
"Chiến sự thảm liệt chưa từng có!" Đấy là câu trong tấu sớ của Phú Bật, trong ba ngày, máu tươi sáu nghìn tướng sĩ Đại Tống tưới ướt cát vàng, Hoàn Châu đô giám Mã Kim Hổ chiến tử, Bành Châu thiêm sự Hà Thiếu Lỗ chiến tử, ái tướng Chương Thư của Phú Bật chiến tử, Kinh tây thương tào phó sứ Lôi Bằng từ chiến trường rút về, trên người có hơn một cân mũi tên, nếu không nhờ trọng giáp đã chết tới mức không thể chết thêm được.
Vân Tranh đọc quân báo này thở dài không thôi, Mã Kim Hổ và Vũ Thắng quân rất thân thiết, không ngờ lại chết ở Sát Hổ Khẩu, có câu tên người và địa danh tương khắc, không ngờ đúng thế.
Nghĩ tới nụ cười chất phác của hán tử thô hào đó, lòng quặn đau từng cơn, hắn từng nói, lão bà đã làm đám tang cho hắn trước rồi, dù chết ở sa trường không có gì đáng tiếc.
Đồng Chiên đích thân dẫn binh tấn công doanh trại của Phú Bật ba ngày, đến đêm thứ tư, lại lần nữa biến mất trong rặng núi mênh mông.
Trận chiến này Đồng Chiên cũng không chiếm được quá nhiều ưu thế, hắn chiến tử hơn chín nghìn, tuy chỉ là doanh trại nhỏ, nhưng khả năng thủ thành của quân Tống lần nữa được khẳng định.
Phú Bật hao binh tổn tướng không cách nào tây tiến nữa, đành từ từ rút lui, đóng quân ở Hoa Lộ trại phía tây Tần Châu, đề phòng Đồng Chiên quay lại.
HẾT!
Dư âm của Tết
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.