Quyển 6 - Chương 50: Tính toán của tiểu nhân vật
Kiết Dữ 2
04/06/2017
Bàng Tịch không tham gia vào cuộc tranh luận đó, lặng lẽ cất bước về phía quan nha của mình, hai người này tới giờ còn chưa hiểu tâm tư của hoàng đế, giờ quan gia đã bị thắng lợi của Địch Thanh và Vân Tranh kích thích, ham công thích tích rồi.
Hôm nay vấn chính là muốn xem tâm tư đại thần trung xu thôi, Mật điệp ti không chỉnh mật báo để cho quan gia một đáp án chuẩn xác mới là nực cười, điều Văn Ngạn Bác nói, quan gia đã biết hết.
Bây giờ phương nam không còn đáng lo nữa, áp lực của Đại Tống nhẹ đi rất nhiều, nói không chừng quan gia sẽ nhắm vào Tây Hạ, Vân Tranh đại náo Tây Hạ khiến quan gia cực kỳ tự tin, làm sao ngăn cản tâm lý ham công của quan gia mới là điều nên làm, chứ không phải tranh giành kiểm soát Mật điệp ti.
Đại Tống mấy ngăm qua thiên tai liên tục, số lưu dân tăng không ngừng, ông ta tuyệt đối không chấp nhận chuyện uống thuốc độc giải khát, biến lưu dân thành sương quân nữa, quan gia muốn mở rộng quốc thổ, muốn vũ dũng, thì phải đợi quốc khố dư dả, phải đợi bách tính ổn định đã, lần này phương nam tuy không còn binh đao nhưng cũng đã nát be nát bét rồi, sẽ hao tốn rất nhiều tiền bạc mới khôi phục được.
Chiến tranh là điều ai cũng muốn tránh, thì thế việc an bài Vũ Thắng quân khải hoàn trở về thế nào là vấn đề đau đầu, để không thì phí, phái đi không yên tâm, nếu đám người này tự nhiên biến mất chắc là cảnh mà nhiều người muốn thấy.
Đại nhân vật có tính toán của đại nhân vật, tiểu nhân vật có đạo lý của mình, cho nên quân tốt Vũ Thắng quân sau khi quét sạch đồng đảng Nông Trí Cao, trên đường về, thi thoảng tụ tập, nhấp nháp chút rượu giờ đã còn ít tới đáng thương, thảo luận tương lai.
- Con bà nó, lão tử đánh trận đủ rồi, sau khi trở về Thục sẽ xin tướng chủ cho chuyển thành dân hộ, chúng ta nhiều chiến công như vậy, ban thưởng không thể ít, nửa đời sau đủ ăn rồi, không muốn lao đao mạo hiểm nữa.
Một hán tử tai dơi mặt chuột giơ chân lên, dùng dao nung nóng cậy đỉa, hậm hực nói: - Lão Tam nói có lý, huynh đệ chúng ta sở dĩ phát lên thế này là vì gặp được một vị tướng chủ tốt, Đại Tống ta cứ năm năm đổi tướng chủ một lần, có trời mới biết lần sau tới là cái loại gì, lão tử không tin chúng ta còn có thể gặp người khác như tướng chủ. Sớm ngày thành quân hộ cũng tốt, chúng ta có quân công, xuống địa phương làm bộ khoái bộ đầu không thành vấn đề, phú quý cả đời không tệ.
- Ngu xuẩn. Lão binh có tuổi mắng, nhìn đồng đội xung quanh: - Cầm tiền về quê sao? Chưa nói tới quan địa phương, đám thân thích đã nghèo tới phát điên sẽ vét sạch không còn của ngươi một đồng nào, vét tới cái quần lành cũng không để lại cho các ngươi.
Người được gọi Lão Tam kia nghĩ tới cảnh tượng khủng bố đó là rùng mình: - Văn ca, huynh sống lâu kinh nghiệm, kiến thức hơn bọn đệ trăm lần, chỉ cho mọi người một con đường sáng đi.
Xung quanh mồm năm miệng mười tâng bốc Văn ca, nghe đâu năm xưa Văn ca là người từng đọc sách, không biết vì sao biến thành sương quân, dù gì cũng là chuyện không vui, không ai hỏi, chỉ quan tâm tới câu trả lời.
Văn ca ngẫm nghĩ rồi nói: - Nghĩ xem trong quân doanh có ai định tranh định cướp phần thưởng sắp phát xuống không?
Mấy người kia lắc đầu quầy quậy: - Thưởng thì ai chẳng có, phần lớn đều giống nhau, ai đi tranh giành của người khác, tướng chủ sẽ không tha. Nhưng lão ca ca, đang nói chuyện không ở quân doanh nữa mà.
Văn ca đạp cho tên vừa nói một phát: - Trừ quân doanh ra, có nơi nào khác người ta không thèm nhỏ giãi tiền của các ngươi không, cho các ngươi biết, ta nghe thân vệ của tướng chủ nói, tướng chủ sớm chán các ngươi rồi, đánh trận bao lâu mà vẫn chẳng ra thể loại gì, lộn xà lộn xộn, bao lần dạy các ngươi chiến pháp mới mà không ăn thua, nên sau khi ban sư về nhà, tướng chủ trở về muốn thi trạng nguyên, các quân hầu cũng đi thi làm tiến sĩ.
- Giáp Tử doanh bọn ta thì dễ, giờ còn lại mấy trăm người thôi, bỏ quân phục theo tướng chủ kiếm ăn, làm gia đinh, phó dịch cũng được, tướng chủ không thể nhận hết các ngươi, nhưng còn những vị quân hầu khác, đầu các ngươi bị lừa đá à, sao không bám vào, lại muốn chạy ra ngoài kia cho đám cẩu quan cắn xé.
- Cho dù không bám được vào quân hầu, các ngươi không biết tới trại ở Hoàn Châu à, dù sao gia quyến rất nhiều huynh đệ ở đó, về địa phương, con bà nó, ngươi vác cái mặt đóng dấu kia đi đâu, tới Hoàn Châu ấy, ở đó ai cũng như ai.
Ngô Vân Thái là hoạn quan được Triệu Trinh cử tới khao thưởng Vũ Thắng quân, đang xoa xoa cái bụng phệ đi dạo cho tiêu cơm, hắn rất thích ở cùng đám võ nhân thô lậu này, thuận miệng kể một hai điển cố hoàng gia, thế là xung quanh tụ tập một đám đông, ngửa cổ lên như chó đợi chủ cho xương, đề tài cung đình luôn là thứ dân gian thích nhất.
Hôm nay cũng thế, Ngô Vân Thái ngồi trên tảng đá lớn, phía dưới là hơn trăm sương quân nghe chuyện, chỉ là đề tài không biết làm sao lại vòng vèo thành sinh kế sau khi ban sư về triều.
- Chư vị đều là công thần của Đại Tống ta, lần này nếu không phải mọi người tắm máu chiến đâu, phương nam bình được đâu phải dễ, quan gia là minh quân cái thế, nhất định ban thưởng xứng đáng, mọi người không nghĩ tới muốn phong thê ấm tử à?
- Ngô nội thị, không làm nổi sương quân nữa rồi, tướng chủ chướng mắt với bọn mỗ, nói bọn mỗ không biết đánh trận, thật là oan uổng, bọn mỗ không biết đánh trận thì ai biết, may mà lời này do tướng chủ nói, nếu là người khác, lão tử liều mạng rồi. Một hán tử ngồi bệt trên mặt đất ủ rũ nói:
Ngô Vân Thái nghe lời ấy thì mắt sáng lên: - Vân tướng quân nói lời ấy là không ổn rồi, lần này nam chinh bình tặc, các huynh đệ ai cũng giỏi giang, cha gia không thấy ai sợ địch chạy hết, toàn là hùng sư, sao Vân tướng quân lại chê mọi người, tin đồn, nhất định là đồn thổi thôi.
Một lão binh Giáp Tử doanh cười khẩy: - Tướng chủ nói câu ấy không sai, mỗ năm xưa theo tướng chủ tới Thanh Đường, Tây Hạ, nhìn thấy thế nào là tinh binh tác chiến thật sự rồi, đừng nói các ngươi, lần trước Lang quân hầu dẫn ba mươi huynh đệ tinh nhuệ nhất tới Đông Kinh đấu với người Tây Hạ, trong tình huống đối phương không hề biết chúng ta có thuốc nổ, không hề đề phòng mà còn chết tám người, bị trọng thương hai người, ngay cả Tôn Tam dũng mãnh số một Giáp Giang doanh mà còn bỏ mạng, nếu là các ngươi, dù mang thuốc nổ cũng bị đối phương diệt sạch.
Chủ đề này càng nói càng làm người ta ủ rũ, sau đó tản đi hết, không còn hứng thú nghe điển cố trong cung nữa.
Ngô Vân Thái thời gian tới quân doanh Vũ Thắng quân phát hiện ra nhiều điều, Vân Tranh ở trong quân cực kỳ bá đạo, nhất ngôn cửu đỉnh, nói ra điều gì là quân tốt phải làm theo, dù là điều rất vô lý như không được có chấy rận, không được uống nước lã, như lần trước bị trúng phải thổ tộc phục kích, một đám binh tốt chạy thục mạng may mắn thoát thân, về tới nơi vừa mệt vừa khát nên uống luôn nước sông, thế là bị Vân Tranh đi tuần nhìn thấy, dùng roi quất túi bụi, đám quân sĩ kia không dám oán thán, chỉ nói vận khí mình không tốt.
Vì sao? Tướng chủ càng hung dữ, quân tốt càng yên tâm, tướng chủ nhà mình đã kiêu ngạo tới mức không thèm tham ô quân lương phần thưởng của mình, nếu một hai lần thì nói là duy trì lòng quân, nhưng người Giáp Tử doanh nói rồi, tướng chủ chưa bao giờ thèm một đồng trong quân, chứng tỏ tướng chủ kiêu ngạo cực độ.
...
Vẫn còn.
Hôm nay vấn chính là muốn xem tâm tư đại thần trung xu thôi, Mật điệp ti không chỉnh mật báo để cho quan gia một đáp án chuẩn xác mới là nực cười, điều Văn Ngạn Bác nói, quan gia đã biết hết.
Bây giờ phương nam không còn đáng lo nữa, áp lực của Đại Tống nhẹ đi rất nhiều, nói không chừng quan gia sẽ nhắm vào Tây Hạ, Vân Tranh đại náo Tây Hạ khiến quan gia cực kỳ tự tin, làm sao ngăn cản tâm lý ham công của quan gia mới là điều nên làm, chứ không phải tranh giành kiểm soát Mật điệp ti.
Đại Tống mấy ngăm qua thiên tai liên tục, số lưu dân tăng không ngừng, ông ta tuyệt đối không chấp nhận chuyện uống thuốc độc giải khát, biến lưu dân thành sương quân nữa, quan gia muốn mở rộng quốc thổ, muốn vũ dũng, thì phải đợi quốc khố dư dả, phải đợi bách tính ổn định đã, lần này phương nam tuy không còn binh đao nhưng cũng đã nát be nát bét rồi, sẽ hao tốn rất nhiều tiền bạc mới khôi phục được.
Chiến tranh là điều ai cũng muốn tránh, thì thế việc an bài Vũ Thắng quân khải hoàn trở về thế nào là vấn đề đau đầu, để không thì phí, phái đi không yên tâm, nếu đám người này tự nhiên biến mất chắc là cảnh mà nhiều người muốn thấy.
Đại nhân vật có tính toán của đại nhân vật, tiểu nhân vật có đạo lý của mình, cho nên quân tốt Vũ Thắng quân sau khi quét sạch đồng đảng Nông Trí Cao, trên đường về, thi thoảng tụ tập, nhấp nháp chút rượu giờ đã còn ít tới đáng thương, thảo luận tương lai.
- Con bà nó, lão tử đánh trận đủ rồi, sau khi trở về Thục sẽ xin tướng chủ cho chuyển thành dân hộ, chúng ta nhiều chiến công như vậy, ban thưởng không thể ít, nửa đời sau đủ ăn rồi, không muốn lao đao mạo hiểm nữa.
Một hán tử tai dơi mặt chuột giơ chân lên, dùng dao nung nóng cậy đỉa, hậm hực nói: - Lão Tam nói có lý, huynh đệ chúng ta sở dĩ phát lên thế này là vì gặp được một vị tướng chủ tốt, Đại Tống ta cứ năm năm đổi tướng chủ một lần, có trời mới biết lần sau tới là cái loại gì, lão tử không tin chúng ta còn có thể gặp người khác như tướng chủ. Sớm ngày thành quân hộ cũng tốt, chúng ta có quân công, xuống địa phương làm bộ khoái bộ đầu không thành vấn đề, phú quý cả đời không tệ.
- Ngu xuẩn. Lão binh có tuổi mắng, nhìn đồng đội xung quanh: - Cầm tiền về quê sao? Chưa nói tới quan địa phương, đám thân thích đã nghèo tới phát điên sẽ vét sạch không còn của ngươi một đồng nào, vét tới cái quần lành cũng không để lại cho các ngươi.
Người được gọi Lão Tam kia nghĩ tới cảnh tượng khủng bố đó là rùng mình: - Văn ca, huynh sống lâu kinh nghiệm, kiến thức hơn bọn đệ trăm lần, chỉ cho mọi người một con đường sáng đi.
Xung quanh mồm năm miệng mười tâng bốc Văn ca, nghe đâu năm xưa Văn ca là người từng đọc sách, không biết vì sao biến thành sương quân, dù gì cũng là chuyện không vui, không ai hỏi, chỉ quan tâm tới câu trả lời.
Văn ca ngẫm nghĩ rồi nói: - Nghĩ xem trong quân doanh có ai định tranh định cướp phần thưởng sắp phát xuống không?
Mấy người kia lắc đầu quầy quậy: - Thưởng thì ai chẳng có, phần lớn đều giống nhau, ai đi tranh giành của người khác, tướng chủ sẽ không tha. Nhưng lão ca ca, đang nói chuyện không ở quân doanh nữa mà.
Văn ca đạp cho tên vừa nói một phát: - Trừ quân doanh ra, có nơi nào khác người ta không thèm nhỏ giãi tiền của các ngươi không, cho các ngươi biết, ta nghe thân vệ của tướng chủ nói, tướng chủ sớm chán các ngươi rồi, đánh trận bao lâu mà vẫn chẳng ra thể loại gì, lộn xà lộn xộn, bao lần dạy các ngươi chiến pháp mới mà không ăn thua, nên sau khi ban sư về nhà, tướng chủ trở về muốn thi trạng nguyên, các quân hầu cũng đi thi làm tiến sĩ.
- Giáp Tử doanh bọn ta thì dễ, giờ còn lại mấy trăm người thôi, bỏ quân phục theo tướng chủ kiếm ăn, làm gia đinh, phó dịch cũng được, tướng chủ không thể nhận hết các ngươi, nhưng còn những vị quân hầu khác, đầu các ngươi bị lừa đá à, sao không bám vào, lại muốn chạy ra ngoài kia cho đám cẩu quan cắn xé.
- Cho dù không bám được vào quân hầu, các ngươi không biết tới trại ở Hoàn Châu à, dù sao gia quyến rất nhiều huynh đệ ở đó, về địa phương, con bà nó, ngươi vác cái mặt đóng dấu kia đi đâu, tới Hoàn Châu ấy, ở đó ai cũng như ai.
Ngô Vân Thái là hoạn quan được Triệu Trinh cử tới khao thưởng Vũ Thắng quân, đang xoa xoa cái bụng phệ đi dạo cho tiêu cơm, hắn rất thích ở cùng đám võ nhân thô lậu này, thuận miệng kể một hai điển cố hoàng gia, thế là xung quanh tụ tập một đám đông, ngửa cổ lên như chó đợi chủ cho xương, đề tài cung đình luôn là thứ dân gian thích nhất.
Hôm nay cũng thế, Ngô Vân Thái ngồi trên tảng đá lớn, phía dưới là hơn trăm sương quân nghe chuyện, chỉ là đề tài không biết làm sao lại vòng vèo thành sinh kế sau khi ban sư về triều.
- Chư vị đều là công thần của Đại Tống ta, lần này nếu không phải mọi người tắm máu chiến đâu, phương nam bình được đâu phải dễ, quan gia là minh quân cái thế, nhất định ban thưởng xứng đáng, mọi người không nghĩ tới muốn phong thê ấm tử à?
- Ngô nội thị, không làm nổi sương quân nữa rồi, tướng chủ chướng mắt với bọn mỗ, nói bọn mỗ không biết đánh trận, thật là oan uổng, bọn mỗ không biết đánh trận thì ai biết, may mà lời này do tướng chủ nói, nếu là người khác, lão tử liều mạng rồi. Một hán tử ngồi bệt trên mặt đất ủ rũ nói:
Ngô Vân Thái nghe lời ấy thì mắt sáng lên: - Vân tướng quân nói lời ấy là không ổn rồi, lần này nam chinh bình tặc, các huynh đệ ai cũng giỏi giang, cha gia không thấy ai sợ địch chạy hết, toàn là hùng sư, sao Vân tướng quân lại chê mọi người, tin đồn, nhất định là đồn thổi thôi.
Một lão binh Giáp Tử doanh cười khẩy: - Tướng chủ nói câu ấy không sai, mỗ năm xưa theo tướng chủ tới Thanh Đường, Tây Hạ, nhìn thấy thế nào là tinh binh tác chiến thật sự rồi, đừng nói các ngươi, lần trước Lang quân hầu dẫn ba mươi huynh đệ tinh nhuệ nhất tới Đông Kinh đấu với người Tây Hạ, trong tình huống đối phương không hề biết chúng ta có thuốc nổ, không hề đề phòng mà còn chết tám người, bị trọng thương hai người, ngay cả Tôn Tam dũng mãnh số một Giáp Giang doanh mà còn bỏ mạng, nếu là các ngươi, dù mang thuốc nổ cũng bị đối phương diệt sạch.
Chủ đề này càng nói càng làm người ta ủ rũ, sau đó tản đi hết, không còn hứng thú nghe điển cố trong cung nữa.
Ngô Vân Thái thời gian tới quân doanh Vũ Thắng quân phát hiện ra nhiều điều, Vân Tranh ở trong quân cực kỳ bá đạo, nhất ngôn cửu đỉnh, nói ra điều gì là quân tốt phải làm theo, dù là điều rất vô lý như không được có chấy rận, không được uống nước lã, như lần trước bị trúng phải thổ tộc phục kích, một đám binh tốt chạy thục mạng may mắn thoát thân, về tới nơi vừa mệt vừa khát nên uống luôn nước sông, thế là bị Vân Tranh đi tuần nhìn thấy, dùng roi quất túi bụi, đám quân sĩ kia không dám oán thán, chỉ nói vận khí mình không tốt.
Vì sao? Tướng chủ càng hung dữ, quân tốt càng yên tâm, tướng chủ nhà mình đã kiêu ngạo tới mức không thèm tham ô quân lương phần thưởng của mình, nếu một hai lần thì nói là duy trì lòng quân, nhưng người Giáp Tử doanh nói rồi, tướng chủ chưa bao giờ thèm một đồng trong quân, chứng tỏ tướng chủ kiêu ngạo cực độ.
...
Vẫn còn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.