Quyển 8 - Chương 58: Tính toán toàn vẹn của Một Tàng Ngoa Bàng
Kiết Dữ 2
04/06/2017
Trương Giáng trầm tư một lúc nói thêm: - Quốc tướng, mạt tướng thực sự hoài nghi lời Lý Thanh nói, thiết giáp kỵ do đại ca mạt tướng suất lĩnh là hùng binh thiên hạ, cho dù tình huống xấu thế nào cũng có thể bình an trở về mới đúng, sao có chuyện toàn quân bị diệt ở hoang nguyên, đáng nghi.
Một Táng Ngoa Bàng lắc đầu: - Mỗi lời Lý Thanh nói đều là thật, hắn nhất định đã khổ chiến tới cùng, thương tích của hắn đã chứng minh lòng trung thành và vũ dũng của hắn, điểm này không cần nghi ngờ. Ngươi không tin Vân Tranh có năng lực tiêu diệt được thiết giáp kỵ, nhưng nhìn vào quân Phú Bật là rõ, chỉ là đội quân hạng hai cũng có quyết tâm tử chiến đến cùng, chúng ta không nên lấy con mắt cũ đánh giá nữa, nếu không tương lai sẽ thua thiệt.
- Không việc gì phải hoảng tổn thất này Đại Hạ có thể chịu được, đợi qua thiên tai, dưỡng sức vài năm, chúng ta sẽ tính sổ với Vân Tranh, voi chiến của y chỉ dùng một lần thôi, lần sau chúng ta có đề phòng, thứ chậm chạp đó sẽ không gây được tổn thất cho kỵ binh Đại Hạ, thứ không có lông dầy đó cũng không chịu nổi giá lạnh phương bắc đâu.
- An bài rút lui đi, không bao lâu nữa Vân Tranh sẽ tới, lần này chúng ta không thể không giúp y đoạt Hà Hoàng.
Trương Giáng định đi nhưng nghe lời đó kinh ngạc quay lại, Một Tàng Ngoa Bàng không đợi hắn hỏi đã cười đáp: - Vân Tranh dưỡng sức ở hậu phương, mục tiêu không phải là chúng ta, mà là Đồng Chiên, chính vì thế ta mới phải phái Trương Trắc đi phá lương thảo khiến không đủ sức bắc tiến, nước Tống năm nay cũng gặp thiên tai, không thể chi viện vô tận cho y. Vân Tranh thèm Hà Hoàng phát điên rồi, năm xưa vì mấy con ngựa mà y giở trò lửa gạt, tuy thành công, nhưng cũng hủy danh dự trong sĩ lâm nước Tống...
Trương Giáng nóng ruột nói: - Chúng ta đem quân tình báo cho Đồng Chiên, nếu để nước Tống có được Hà Hoàng, sẽ nguy hại lớn cho Đại Hạ ta.
Một Tàng Ngoa Bàng cười lớn: - Ngươi nghĩ Đồng Chiên có tin không? Chúng ta và Thanh Đường thù oán bao đời, muốn hòa giải trong thời gian ngắn là không thể.
- Ha ha ha, bỏ đi, mục đích tránh họa của chúng ta đã đạt được rồi, phái sứ giả báo cho hoàng đế nước Tống là chúng ta chủ động rút lui khỏi Tần Vương Xuyên, cuộc chiến trước đó là do bị Thanh Đường xúi bẩy, chúng ta nhận lỗi là đủ, ta có an bài trước rồi, Tây Thọ Bảo Thái quân và Tĩnh Tắc quân đang ép tới biên giới nước Tống, nước Tống sẽ phải vội vàng gọi Vân Tranh về thôi, không có Vân Tranh, quân Tống sẽ sa lầy ở Hà Hoàng, khi đó chúng ta lại đợi thời cơ quay lại diệt cả hai.
Vân Tranh hiển nhiên là không thể bỏ qua Hà Hoàng, có cớ tốt thế này tiến quân, nếu không dùng, e sách lược hai mươi năm không đụng binh đao của Hàn Kỳ khiến y chết mòn ở Đông Kinh mất, tranh thủ lúc còn trẻ, sớm hoàn thành đại nghiệp, mới có sức cùng lão bà ngao du thiên hạ, đợi đến tuổi Địch Thanh như chó bệnh rên rỉ nằm một chỗ còn gì hay ho nữa.
Mà muốn lấy Hà Hoàng thì phải đảm bảo Đồng Chiên sẽ đánh Một Tàng Ngoa Bàng, nếu hắn nhìn ra mình muốn tọa sơn quan hổ đấu cũng án binh bất động thì phí công. Vân Tranh muốn phái người đi liên lạc với Đồng Chiên, nhưng không muốn phái bộ hạ mình đi, chẳng may Đồng Chiên lên cơn cho một đao thì lỗ quá.
Vốn Lý Thường là nhân tuyển thích hợp nhất, cái mồm ngự sử không phải chỉ biết chửi người, nhưng mà không được rồi, mấy tháng qua cũng thành huynh đệ của mình, không thể đưa huynh đệ đi chặt đầu được.
Tìm mấy địa đầu xà Tần Châu tới, nhờ bọn họ giới thiệu một người thông thuộc Thanh Đường, bọn họ nhất trí tiến cử một người.
Người này cao hơn người thường một chút, vai thì chắc phải rộng gấp đôi, tay to như cái quạt, nhìn qua một cái là biết nhân vật ăn lương chạy tứ phương trong quân, cũng có thể nói hắn là người đọc sách.
Theo như lời kể thì người này từ năm tuổi thích đánh nhau, chỉ cần bất mãn, không cần biết người trước mắt cao lớn hơn mình bao nhiêu, cứ vung nắm đấm lên, tính cách này phải nói rất giống Vân Tranh hồi nhỏ.
Sợ Vân Tranh cho rằng người là tên mãng phu, còn kể người này sau 20 tuổi, tuy thích ở trước mặt nam tử vẫn thường hung hăng tỉ võ, nhưng với nữ nhân lại ôn nhu vô cùng, tỏ ra rất hiểu chuyện, sợ chuyện.
Đến năm ba mươi tuổi thì ôn hòa hơn nhiều, tuy đọc sách không nhiều, nhưng giỏi ứng dụng, gần như kỳ tích, không học tự thông, biết viết chữ, được Phú Bật cho làm viên lại nhỏ, viết thư xử lý công sự đều làm tốt.
Trong mắt người bình thường, thì khen chê ngang nhau, có người gọi hắn là hào kiệt, có có người gọi hắn là quân khốn nạn. Nhưng không sao, gộp cả hai tính cách đó lại, mới chính là miêu tả sống động về người này.
Đã dùng người là phải tin tưởng, cho nên Vân Tranh nói thẳng: - Ta không muốn lừa ngươi, chuyện này nếu thành công là công lớn với nước, nhưng phú quý cầu trong nguy hiểm, cho nên ta không đảm bảo ngươi có thể trở về. Ta chỉ có thể đám bảo dù thành công hay không, ngươi đều có tên trong sổ quân công.
Hán tử đó nhe răng cười: - Đại soái để mắt tới Long Thiết Kiều là vinh hạnh của Long gia, có cơ hội quyên mình vì nước, ti chức sao có thể bỏ qua, chỉ bằng câu này của đại soái, ti chức lên núi đao biển lửa cũng không từ.
Vân Tranh gõ bàn nói: - Ta cần ngươi tới nói với Đồng Chiên, ta chuẩn bị cùng Thanh Đường giáp công Một Tàng Ngoa Bàng, không cho hắn về Tây Hạ.
Long Thiết Kiều khảng khãi vỗ ngực: - Ti chức sẽ không làm nhục sứ mệnh.
- Nếu có thể trở về thì đừng chết, truyền lời của ta là được, không cần làm gì thêm.
Long Thiết Kiều đột nhiên ghé tới bên cạnh Vân Tranh nói: - Đại soái cho ti chức bẩm báo, ti chức nhiều năm dựa vào Cam Lương đạo kiếm ăn, quen biết nhiều, trong đó có tộc trưởng Hạt Dược của Mạt Nhi Thủy Ba sớm có ý quy thuận Đại Tống, không biết ý đại soái ra sao?
- Ta không thích những kẻ sáng Tần tối Sở. Vân Tranh nhíu mày:
- Đại soái, không phải thế, Mạt Nhi Thủy Ba tộc họ sống ở dải hẻm Hổ Khiêu, quân ta muốn vào Thanh Đường một cách nhanh chóng chặn đường Một Tàng Ngoa Bàng thì hẻm Hổ Khiêu là nơi đầu tiên phải vượt qua, Một Tàng Ngoa Bàng đi lối Quảng Ngô Linh so với đi đường này thì xa hơn gấp đôi. Chỉ cần đại quân qua được hẻm Hổ Khiêu thì Mạt Nhi Thủy Ba tộc thành cá trên thớt của đại soái, ngài muốn cắt xẻ thế nào cũng được, dù Hạt Dược có hối hận, dưới quân uy cũng chẳng thể làm gì. Long Thiết Kiều nói tới đó cười nịnh: - Trước kia phủ tôn đại nhân cũng từng gọi ti chức tới nói chuyện giống thế này.
Vân Tranh hơi nhướng mày: - Quan hệ của ngươi với Hạt Dược thế nào, có tin được không?
- Bà nương của ti chức là người Mạt Nhi Thủy Ba, tính ra Hạt Dược còn là đại cữu ca.
Chẳng trách kẻ này lại là hợp thể của hào kiệt và quân khốn nạn, nhìn đôi mắt quyết tâm của hắn, Vân Tranh hiểu thêm một phần về nhân tính, có điều chuyện này đáng cân nhắc, nếu như có một bộ tộc nghe khống chế, đại quân vào Thanh Đường rất có lợi.
Xem ra trước kia Phú Bật muốn vào Thanh Đường cũng có tính toán đầy đủ đấy, đoán chừng lôi kéo Long Thiết Kiều là một nước cờ trong đó, thông qua không chế Mạt Nhi Thuy Ba tộc, dần dần ăn mòn Thanh Đường, chỉ là ông ta hành động quá gấp, cũng không đúng thời cơ, suýt nữa chuyện hay hóa dở, Phú Bật mất quyền chỉ huy Tần Châu, thế là con cờ Long Thiết Kiều liền rơi vào tay y.
- Vậy an bài người nhà của ngươi ở đại doanh Trần Thương rồi ta có chuyện trọng đại giao cho ngươi, đừng hiểu lầm, cho dù bản soái xuất chinh thì gia quyến cũng phải ở lại Đông Kinh, đây là thông lệ, không phải cố ý uy hiếp ngươi.
Long Thiết Kiều chắp tay vái một cái thật sâu: - Đa tạ đại soái, giữ thê tử của ti chức cũng vô ích, nên giữ cả phụ mẫu tộc nhân mới được, chỉ cần đại soái hạ lệnh, ti chức lập tức lên đường, gia quyến xin giao đại soái chiếu cố.
Kẻ này thức thời tới mức đó làm Vân Tranh thật không còn gì để nói.
Một Táng Ngoa Bàng lắc đầu: - Mỗi lời Lý Thanh nói đều là thật, hắn nhất định đã khổ chiến tới cùng, thương tích của hắn đã chứng minh lòng trung thành và vũ dũng của hắn, điểm này không cần nghi ngờ. Ngươi không tin Vân Tranh có năng lực tiêu diệt được thiết giáp kỵ, nhưng nhìn vào quân Phú Bật là rõ, chỉ là đội quân hạng hai cũng có quyết tâm tử chiến đến cùng, chúng ta không nên lấy con mắt cũ đánh giá nữa, nếu không tương lai sẽ thua thiệt.
- Không việc gì phải hoảng tổn thất này Đại Hạ có thể chịu được, đợi qua thiên tai, dưỡng sức vài năm, chúng ta sẽ tính sổ với Vân Tranh, voi chiến của y chỉ dùng một lần thôi, lần sau chúng ta có đề phòng, thứ chậm chạp đó sẽ không gây được tổn thất cho kỵ binh Đại Hạ, thứ không có lông dầy đó cũng không chịu nổi giá lạnh phương bắc đâu.
- An bài rút lui đi, không bao lâu nữa Vân Tranh sẽ tới, lần này chúng ta không thể không giúp y đoạt Hà Hoàng.
Trương Giáng định đi nhưng nghe lời đó kinh ngạc quay lại, Một Tàng Ngoa Bàng không đợi hắn hỏi đã cười đáp: - Vân Tranh dưỡng sức ở hậu phương, mục tiêu không phải là chúng ta, mà là Đồng Chiên, chính vì thế ta mới phải phái Trương Trắc đi phá lương thảo khiến không đủ sức bắc tiến, nước Tống năm nay cũng gặp thiên tai, không thể chi viện vô tận cho y. Vân Tranh thèm Hà Hoàng phát điên rồi, năm xưa vì mấy con ngựa mà y giở trò lửa gạt, tuy thành công, nhưng cũng hủy danh dự trong sĩ lâm nước Tống...
Trương Giáng nóng ruột nói: - Chúng ta đem quân tình báo cho Đồng Chiên, nếu để nước Tống có được Hà Hoàng, sẽ nguy hại lớn cho Đại Hạ ta.
Một Tàng Ngoa Bàng cười lớn: - Ngươi nghĩ Đồng Chiên có tin không? Chúng ta và Thanh Đường thù oán bao đời, muốn hòa giải trong thời gian ngắn là không thể.
- Ha ha ha, bỏ đi, mục đích tránh họa của chúng ta đã đạt được rồi, phái sứ giả báo cho hoàng đế nước Tống là chúng ta chủ động rút lui khỏi Tần Vương Xuyên, cuộc chiến trước đó là do bị Thanh Đường xúi bẩy, chúng ta nhận lỗi là đủ, ta có an bài trước rồi, Tây Thọ Bảo Thái quân và Tĩnh Tắc quân đang ép tới biên giới nước Tống, nước Tống sẽ phải vội vàng gọi Vân Tranh về thôi, không có Vân Tranh, quân Tống sẽ sa lầy ở Hà Hoàng, khi đó chúng ta lại đợi thời cơ quay lại diệt cả hai.
Vân Tranh hiển nhiên là không thể bỏ qua Hà Hoàng, có cớ tốt thế này tiến quân, nếu không dùng, e sách lược hai mươi năm không đụng binh đao của Hàn Kỳ khiến y chết mòn ở Đông Kinh mất, tranh thủ lúc còn trẻ, sớm hoàn thành đại nghiệp, mới có sức cùng lão bà ngao du thiên hạ, đợi đến tuổi Địch Thanh như chó bệnh rên rỉ nằm một chỗ còn gì hay ho nữa.
Mà muốn lấy Hà Hoàng thì phải đảm bảo Đồng Chiên sẽ đánh Một Tàng Ngoa Bàng, nếu hắn nhìn ra mình muốn tọa sơn quan hổ đấu cũng án binh bất động thì phí công. Vân Tranh muốn phái người đi liên lạc với Đồng Chiên, nhưng không muốn phái bộ hạ mình đi, chẳng may Đồng Chiên lên cơn cho một đao thì lỗ quá.
Vốn Lý Thường là nhân tuyển thích hợp nhất, cái mồm ngự sử không phải chỉ biết chửi người, nhưng mà không được rồi, mấy tháng qua cũng thành huynh đệ của mình, không thể đưa huynh đệ đi chặt đầu được.
Tìm mấy địa đầu xà Tần Châu tới, nhờ bọn họ giới thiệu một người thông thuộc Thanh Đường, bọn họ nhất trí tiến cử một người.
Người này cao hơn người thường một chút, vai thì chắc phải rộng gấp đôi, tay to như cái quạt, nhìn qua một cái là biết nhân vật ăn lương chạy tứ phương trong quân, cũng có thể nói hắn là người đọc sách.
Theo như lời kể thì người này từ năm tuổi thích đánh nhau, chỉ cần bất mãn, không cần biết người trước mắt cao lớn hơn mình bao nhiêu, cứ vung nắm đấm lên, tính cách này phải nói rất giống Vân Tranh hồi nhỏ.
Sợ Vân Tranh cho rằng người là tên mãng phu, còn kể người này sau 20 tuổi, tuy thích ở trước mặt nam tử vẫn thường hung hăng tỉ võ, nhưng với nữ nhân lại ôn nhu vô cùng, tỏ ra rất hiểu chuyện, sợ chuyện.
Đến năm ba mươi tuổi thì ôn hòa hơn nhiều, tuy đọc sách không nhiều, nhưng giỏi ứng dụng, gần như kỳ tích, không học tự thông, biết viết chữ, được Phú Bật cho làm viên lại nhỏ, viết thư xử lý công sự đều làm tốt.
Trong mắt người bình thường, thì khen chê ngang nhau, có người gọi hắn là hào kiệt, có có người gọi hắn là quân khốn nạn. Nhưng không sao, gộp cả hai tính cách đó lại, mới chính là miêu tả sống động về người này.
Đã dùng người là phải tin tưởng, cho nên Vân Tranh nói thẳng: - Ta không muốn lừa ngươi, chuyện này nếu thành công là công lớn với nước, nhưng phú quý cầu trong nguy hiểm, cho nên ta không đảm bảo ngươi có thể trở về. Ta chỉ có thể đám bảo dù thành công hay không, ngươi đều có tên trong sổ quân công.
Hán tử đó nhe răng cười: - Đại soái để mắt tới Long Thiết Kiều là vinh hạnh của Long gia, có cơ hội quyên mình vì nước, ti chức sao có thể bỏ qua, chỉ bằng câu này của đại soái, ti chức lên núi đao biển lửa cũng không từ.
Vân Tranh gõ bàn nói: - Ta cần ngươi tới nói với Đồng Chiên, ta chuẩn bị cùng Thanh Đường giáp công Một Tàng Ngoa Bàng, không cho hắn về Tây Hạ.
Long Thiết Kiều khảng khãi vỗ ngực: - Ti chức sẽ không làm nhục sứ mệnh.
- Nếu có thể trở về thì đừng chết, truyền lời của ta là được, không cần làm gì thêm.
Long Thiết Kiều đột nhiên ghé tới bên cạnh Vân Tranh nói: - Đại soái cho ti chức bẩm báo, ti chức nhiều năm dựa vào Cam Lương đạo kiếm ăn, quen biết nhiều, trong đó có tộc trưởng Hạt Dược của Mạt Nhi Thủy Ba sớm có ý quy thuận Đại Tống, không biết ý đại soái ra sao?
- Ta không thích những kẻ sáng Tần tối Sở. Vân Tranh nhíu mày:
- Đại soái, không phải thế, Mạt Nhi Thủy Ba tộc họ sống ở dải hẻm Hổ Khiêu, quân ta muốn vào Thanh Đường một cách nhanh chóng chặn đường Một Tàng Ngoa Bàng thì hẻm Hổ Khiêu là nơi đầu tiên phải vượt qua, Một Tàng Ngoa Bàng đi lối Quảng Ngô Linh so với đi đường này thì xa hơn gấp đôi. Chỉ cần đại quân qua được hẻm Hổ Khiêu thì Mạt Nhi Thủy Ba tộc thành cá trên thớt của đại soái, ngài muốn cắt xẻ thế nào cũng được, dù Hạt Dược có hối hận, dưới quân uy cũng chẳng thể làm gì. Long Thiết Kiều nói tới đó cười nịnh: - Trước kia phủ tôn đại nhân cũng từng gọi ti chức tới nói chuyện giống thế này.
Vân Tranh hơi nhướng mày: - Quan hệ của ngươi với Hạt Dược thế nào, có tin được không?
- Bà nương của ti chức là người Mạt Nhi Thủy Ba, tính ra Hạt Dược còn là đại cữu ca.
Chẳng trách kẻ này lại là hợp thể của hào kiệt và quân khốn nạn, nhìn đôi mắt quyết tâm của hắn, Vân Tranh hiểu thêm một phần về nhân tính, có điều chuyện này đáng cân nhắc, nếu như có một bộ tộc nghe khống chế, đại quân vào Thanh Đường rất có lợi.
Xem ra trước kia Phú Bật muốn vào Thanh Đường cũng có tính toán đầy đủ đấy, đoán chừng lôi kéo Long Thiết Kiều là một nước cờ trong đó, thông qua không chế Mạt Nhi Thuy Ba tộc, dần dần ăn mòn Thanh Đường, chỉ là ông ta hành động quá gấp, cũng không đúng thời cơ, suýt nữa chuyện hay hóa dở, Phú Bật mất quyền chỉ huy Tần Châu, thế là con cờ Long Thiết Kiều liền rơi vào tay y.
- Vậy an bài người nhà của ngươi ở đại doanh Trần Thương rồi ta có chuyện trọng đại giao cho ngươi, đừng hiểu lầm, cho dù bản soái xuất chinh thì gia quyến cũng phải ở lại Đông Kinh, đây là thông lệ, không phải cố ý uy hiếp ngươi.
Long Thiết Kiều chắp tay vái một cái thật sâu: - Đa tạ đại soái, giữ thê tử của ti chức cũng vô ích, nên giữ cả phụ mẫu tộc nhân mới được, chỉ cần đại soái hạ lệnh, ti chức lập tức lên đường, gia quyến xin giao đại soái chiếu cố.
Kẻ này thức thời tới mức đó làm Vân Tranh thật không còn gì để nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.