Quyển 11 - Chương 53: Triệu Hạo thăng quan
Kiết Dữ 2
04/06/2017
Một người Thổ Phồn có tuổi quật cường cầm trường mâu đứng chắn trước đám phụ nữ trẻ nhỏ la hét hăm dọa, ý đồ chống cự tới cùng, kỵ binh xông qua không chút giảm tốc độ, thoáng cái để lại thi thể đầy tên.
Đám phụ nữ trẻ nhỏ quỳ xuống đất ôm nhau gào khóc, nhưng kỵ binh vòng qua bọn họ tiếp tục truy kích nam tử Thổ Phồn khỏe mạnh, bọn chúng mới là thủ phạm.
Người Thổ Phồn xưa nay không phải là dân tộc giỏi bơi lội, thậm chí không hiểu áo da dê ngấm nước sẽ kéo mình xuống sông, vì lâm vào đường cùng mới liều mạng nhảy xuống nước, vì thế cho dù một số kẻ bám lấy khúc gõ cũng không tránh được số mệnh.
Triệu Hạo chỉ đứng trên bờ nhìn từng người Thổ Phồn một chìm xuống nước, nhưng rốt cuộc cũng có một tên cao to nhất tựa hồ thành công, hắn ôm khúc cây lớn xuôi theo dòng nước, trải qua thập tử nhất sinh vượt qua được dòng sông rộng mười trượng, kiệt lực leo lên bờ.
Hắn đứng trên bờ đối diện gầm lên thị uy, rõ ràng hắn không phải là chiến sĩ, không biết trăm trượng vẫn trong phạm vi công kích của nỏ tiễn, đáp lại hắn là những mũi tên bay vun vút, ghim vào lồng ngực rộng.
Những kỵ binh khác xua phụ nữ trẻ nhỏ tới, phó đội nói nhỏ: - Đội tướng, theo quy củ, phải xử tử toàn bộ.
Triệu Hạo cởi mũ trụ xuống, để lộ khuôn mặt còn trẻ, chiếc mũi thẳng phối hợp môi dày cằm vuông, tạo cho y một vẻ kiên nghị hơn người, giọng trầm ổn: - Kết án đi, hung thủ đã bị tiêu diệt toàn bộ, áp giải bọn họ về Quy trí phủ, chúng ta là quân nhân không giết phụ nữ trẻ nhỏ, ngươi đừng làm vấy bẩn thanh danh của chúng ta.
Phó đội cúi đầu không dám nói nữa.
Bọn họ đi hai ngày mới tới được Quy trí phủ đặt bên Thiên Ưng hồ, mới chỉ trải qua một mùa đông, nơi này đã trở thành tiểu trấn nhỏ khá phồn hoa, những con đường đất đơn giản dẫn tới mục trường, hai bên là các cửa hiệu, bếp lò rực lửa, tiếng quai búa chan chát, bò dê chở hàng hóa, tiểu thương phiến đứng bên đường chào hàng bằng đủ mọi thứ tiếng.
Triệu Hạo thậm chí nhìn thấy một thanh lâu nhỏ, trên ban công tầng hai, mấy nữ tử bất chấp cái giá lạnh mùa xuân thảo nguyên, ăn mặc hở hang vẫy tay nháy mắt với hắn.
Bỗng đâu một tên thương nhân mắt hí chạy tới lớn gan nắm lấy dây cương, cười nịnh bợ: - Tướng quân bắt được người à, lão phu sẽ mua giá cao, tuyệt đối không để ngài chịu lỗ.
- Ngươi có biết quản sự Hợp Ý Thăng không, hắn bị những người này đóng đinh trên cột gỗ đấy.
- Đáng tiếc, trông thế kia sao lại giết người..
Thương nhân chép miệng làu bàu bỏ đi mất, Triệu Hạo đang định tiếp tục lên đường, đột nhiên có người ở trên đầu gọi tên mình, ngẩng lên thấy một thanh niên trẻ khá trắng trẻo tuấn tú đang mỗi tay ôm một kỹ nữ cười toe toét.
Triệu Hạo lắc đầu, dùng roi chỉ đoàn người phía sau, ý nói mình đang có công vụ, Triệu Dĩnh vịn lan can nhảy từ trên lầu xuống: - Thập Lục ca, thanh lâu vừa tới hai nữ tử người Bặc, ngon lắm, chuyện giao cho Lão Dương là được, huynh đệ ta khoái hoạt một hồi.
- Đừng chơi nữa, các thẩm thẩm ở kinh thành ngày đêm lo lắng cho chúng ta, chúng ta tới đây không phải đề chơi bời, ít nhất chưa phải lúc.
Triệu Dĩnh khoác vai hắn: - Đừng nghiêm túc thế, hiện còn ai địch nổi Đại Tống ta nữa, thả lòng chút đi.
Triệu Hạo vẫn nghiêm túc nói: - Tào Vinh đã chiến bại thân vong, hơn vạn đại quân chỉ còn hai nghìn người, đầu của Tào Vinh bị người ta chặt xuống đưa tới Đông Kinh, hoàng hậu nổi giận, muốn chúng ta đánh Đại Lý kia kìa.
Triệu Dĩnh xua tay: - Tào Vinh cầm cự được tới giờ là khá đấy, đệ tưởng hắn phải chết từ đời nào kìa, thôi đi, đệ cùng huynh đi bàn giao nhiệm vụ, sau đó uống rượu.
Chủ quan của Quy trí phủ là Bành Cửu, chức trách điều đình tranh chấp trên thảo nguyên, vị tiền nhiệm Lương Tiếp vì chơi xấp ngửa với hắn thua nên đã mất chức.
Triệu Hạo, Triệu Dĩnh đi vào đại đường đơn giản dựng bằng gỗ nguyên khối, bốn phía trống hoắc, có mỗi cái bàn lớn đặt phía cuối, đằng sau là Bành Cửu đặt cả hai chân lên bàn, tu rượu ngon lành, chẳng hề có dáng vẻ quan viên, khắp phòng toàn mùi rượu.
Triệu Dĩnh tức thì xán tới cười hì hì xin rượu uống, Bành Cửu nhét bầu rượu cho Triệu Dĩnh, nhìn Triệu Hạo đứng đó thẳng tắp như cán thương thì chép miệng: - Tên tiểu tử ngươi không thú vị bằng đệ đệ ngươi, có chuyện gì tự xử lý là được, sao nhất định phải tới làm phiền ta?
Triệu Hạo nhíu mày nhìn đệ đệ, đứng thẳng, lớn tiếng báo cáo: - Bẩm tướng quân, ti chức bắt được nông nô giết chủ bỏ trốn, xin tướng quân chỉ thị.
Bành Cửu thu chân lại, gãi đầu: - Lần thứ sáu rồi đấy, con bà nó chứ, thằng vương bát đản ở thương hội kinh thành đã tới chất vấn mấy lần, thứ chó má lại mò tới nữa cho mà xem, thật là phiền chết đi được.
- Tướng quân, sáu sự kiện đều xảy ra ở những nông nô trồng trọt, còn nông nô chăn thả vẫn bình yên, đám thương nhân Lô châu, Đông Kinh bức ép người Thổ Phồn quá mức, tất nhiên xảy ra những chuyện thế này.
Bành Cửu vê chòm râu ngắn mà cứng như rễ cây, trước kia thấy Lương Tiếp đập bàn xử án oai lắm, mới lừa hắn để được làm quan thanh thiên xử án cho dân một phen, ai ngờ là khúc xương khó gặm: - Ngươi nói xem phải làm sao?
- Ai giỏi gì thì làm nấy, gần đây có rất nhiều người Bặc và sơn dân của Đậu Sa quan được Lưu huyện lệnh kêu gọi xuống núi, tới thảo nguyên khởi đầu lại, bọn họ thích làm ruộng, biết làm ruộng, thương cổ lập nông trang nên thuê họ, còn người Thổ Phồn đi chăn thả. Những sơn dân là bách tính Đại Tống có hộ tịch, đám thương cổ không dám chèn ép thái quá, như vậy sự kiện tương tự sẽ không xảy ra.
Bành Cửu sáng mắt, chạy ra vỗ vai Triệu Hạo: - Mẹ nó, không ngờ dưới trướng lão tử có nhân tài thế này, tiểu tử, chúc mừng ngươi, ngươi thăng quan rồi, từ nay ngươi là chủ quan của Quy trí phủ.
Nói xong lấy ấn tín trong lòng nhét vào tay Triệu Hạo, Triệu Dĩnh cười toe toét, liên tục chúc mừng Thập Lục ca thăng quan.
Triệu Hạo kinh ngạc: - Tướng quân, trọng khí quốc gia sao có thể tự ý cho nhận.
- Ài, bảo ngươi nhận thì ngươi nhận đi, nếu không phái ngươi tới Tiểu Tùng Sơn canh gác đấy.
Triệu Dĩnh rất khôn khéo kéo Thập Lục ca ngồi vào ghế chủ quan, quay sang nói với Bành Cửu: - Tướng quân, Tiểu Xuân lâu có hai tiểu nương tử người Bặc, biết hầu hạ nam nhân lắm, ngài rảnh rang rồi, chúng ta đi xem cho biết.
Bành Cửu tu thêm ngụm rượu nữa giục: - Còn không mau dẫn đường. Trước khi đi còn ngoái lại dặn: - À phải, nếu đã giết hung thủ rồi thì những người khác thả ra, phân phối tới mục trường quan nha giám sát, người thương hội Đông Kinh tới làm phiền thì kệ chúng.
Triệu Hạo nhìn hai người kia bỏ đi, khẽ lắc đầu, nói với viên tiểu lại khom người đợi lệnh: - Đem hết toàn bộ vụ án từ khi Quy trí phủ thành lập tới đây cho ta.
Đối với quyền lực, Triệu Hạo không quá đam mê, nhưng cũng không thanh cao từ chối, hắn là người nghiêm túc chứ không phải là không màng danh lợi, nhưng hắn cũng chẳng ham gì cái chức này, chẳng qua là nó có thể giúp mình nhanh chóng hòa nhập vào trong Kinh Tây quân thôi.
Một vòng tròn khi hình thành sẽ xa lánh người ngoài, Triệu Hạo biết, với Kinh Tây quân mà nói, mình vẫn là người ngoài.
Trong Kinh Tây quân, hạch tâm chính là người cũ của Giáp Tử doanh, Triệu Hạo muốn gia nhập vòng tròn đó, tin rằng giá trị của mình trong mắt hoàng đế sẽ tăng mạnh.
Xem hồ sơ vụ án, Triệu Hạo chóng cả mặt, tất cả vụ án rõ ràng là ngả về mục trường, bất kể nông trường và mục trường xảy ra tranh chấp gì thì phần thắng luôn thuộc về mục trường, ví như bò dê ăn mất lúa mạ của nông trường, đó là là lỗi của nông trường lập bên cạnh mục trường... Thiên vị một cách trắng trợn.
Thế là cơ bản hắn biết xử lý công việc ra sao rồi.
Đám phụ nữ trẻ nhỏ quỳ xuống đất ôm nhau gào khóc, nhưng kỵ binh vòng qua bọn họ tiếp tục truy kích nam tử Thổ Phồn khỏe mạnh, bọn chúng mới là thủ phạm.
Người Thổ Phồn xưa nay không phải là dân tộc giỏi bơi lội, thậm chí không hiểu áo da dê ngấm nước sẽ kéo mình xuống sông, vì lâm vào đường cùng mới liều mạng nhảy xuống nước, vì thế cho dù một số kẻ bám lấy khúc gõ cũng không tránh được số mệnh.
Triệu Hạo chỉ đứng trên bờ nhìn từng người Thổ Phồn một chìm xuống nước, nhưng rốt cuộc cũng có một tên cao to nhất tựa hồ thành công, hắn ôm khúc cây lớn xuôi theo dòng nước, trải qua thập tử nhất sinh vượt qua được dòng sông rộng mười trượng, kiệt lực leo lên bờ.
Hắn đứng trên bờ đối diện gầm lên thị uy, rõ ràng hắn không phải là chiến sĩ, không biết trăm trượng vẫn trong phạm vi công kích của nỏ tiễn, đáp lại hắn là những mũi tên bay vun vút, ghim vào lồng ngực rộng.
Những kỵ binh khác xua phụ nữ trẻ nhỏ tới, phó đội nói nhỏ: - Đội tướng, theo quy củ, phải xử tử toàn bộ.
Triệu Hạo cởi mũ trụ xuống, để lộ khuôn mặt còn trẻ, chiếc mũi thẳng phối hợp môi dày cằm vuông, tạo cho y một vẻ kiên nghị hơn người, giọng trầm ổn: - Kết án đi, hung thủ đã bị tiêu diệt toàn bộ, áp giải bọn họ về Quy trí phủ, chúng ta là quân nhân không giết phụ nữ trẻ nhỏ, ngươi đừng làm vấy bẩn thanh danh của chúng ta.
Phó đội cúi đầu không dám nói nữa.
Bọn họ đi hai ngày mới tới được Quy trí phủ đặt bên Thiên Ưng hồ, mới chỉ trải qua một mùa đông, nơi này đã trở thành tiểu trấn nhỏ khá phồn hoa, những con đường đất đơn giản dẫn tới mục trường, hai bên là các cửa hiệu, bếp lò rực lửa, tiếng quai búa chan chát, bò dê chở hàng hóa, tiểu thương phiến đứng bên đường chào hàng bằng đủ mọi thứ tiếng.
Triệu Hạo thậm chí nhìn thấy một thanh lâu nhỏ, trên ban công tầng hai, mấy nữ tử bất chấp cái giá lạnh mùa xuân thảo nguyên, ăn mặc hở hang vẫy tay nháy mắt với hắn.
Bỗng đâu một tên thương nhân mắt hí chạy tới lớn gan nắm lấy dây cương, cười nịnh bợ: - Tướng quân bắt được người à, lão phu sẽ mua giá cao, tuyệt đối không để ngài chịu lỗ.
- Ngươi có biết quản sự Hợp Ý Thăng không, hắn bị những người này đóng đinh trên cột gỗ đấy.
- Đáng tiếc, trông thế kia sao lại giết người..
Thương nhân chép miệng làu bàu bỏ đi mất, Triệu Hạo đang định tiếp tục lên đường, đột nhiên có người ở trên đầu gọi tên mình, ngẩng lên thấy một thanh niên trẻ khá trắng trẻo tuấn tú đang mỗi tay ôm một kỹ nữ cười toe toét.
Triệu Hạo lắc đầu, dùng roi chỉ đoàn người phía sau, ý nói mình đang có công vụ, Triệu Dĩnh vịn lan can nhảy từ trên lầu xuống: - Thập Lục ca, thanh lâu vừa tới hai nữ tử người Bặc, ngon lắm, chuyện giao cho Lão Dương là được, huynh đệ ta khoái hoạt một hồi.
- Đừng chơi nữa, các thẩm thẩm ở kinh thành ngày đêm lo lắng cho chúng ta, chúng ta tới đây không phải đề chơi bời, ít nhất chưa phải lúc.
Triệu Dĩnh khoác vai hắn: - Đừng nghiêm túc thế, hiện còn ai địch nổi Đại Tống ta nữa, thả lòng chút đi.
Triệu Hạo vẫn nghiêm túc nói: - Tào Vinh đã chiến bại thân vong, hơn vạn đại quân chỉ còn hai nghìn người, đầu của Tào Vinh bị người ta chặt xuống đưa tới Đông Kinh, hoàng hậu nổi giận, muốn chúng ta đánh Đại Lý kia kìa.
Triệu Dĩnh xua tay: - Tào Vinh cầm cự được tới giờ là khá đấy, đệ tưởng hắn phải chết từ đời nào kìa, thôi đi, đệ cùng huynh đi bàn giao nhiệm vụ, sau đó uống rượu.
Chủ quan của Quy trí phủ là Bành Cửu, chức trách điều đình tranh chấp trên thảo nguyên, vị tiền nhiệm Lương Tiếp vì chơi xấp ngửa với hắn thua nên đã mất chức.
Triệu Hạo, Triệu Dĩnh đi vào đại đường đơn giản dựng bằng gỗ nguyên khối, bốn phía trống hoắc, có mỗi cái bàn lớn đặt phía cuối, đằng sau là Bành Cửu đặt cả hai chân lên bàn, tu rượu ngon lành, chẳng hề có dáng vẻ quan viên, khắp phòng toàn mùi rượu.
Triệu Dĩnh tức thì xán tới cười hì hì xin rượu uống, Bành Cửu nhét bầu rượu cho Triệu Dĩnh, nhìn Triệu Hạo đứng đó thẳng tắp như cán thương thì chép miệng: - Tên tiểu tử ngươi không thú vị bằng đệ đệ ngươi, có chuyện gì tự xử lý là được, sao nhất định phải tới làm phiền ta?
Triệu Hạo nhíu mày nhìn đệ đệ, đứng thẳng, lớn tiếng báo cáo: - Bẩm tướng quân, ti chức bắt được nông nô giết chủ bỏ trốn, xin tướng quân chỉ thị.
Bành Cửu thu chân lại, gãi đầu: - Lần thứ sáu rồi đấy, con bà nó chứ, thằng vương bát đản ở thương hội kinh thành đã tới chất vấn mấy lần, thứ chó má lại mò tới nữa cho mà xem, thật là phiền chết đi được.
- Tướng quân, sáu sự kiện đều xảy ra ở những nông nô trồng trọt, còn nông nô chăn thả vẫn bình yên, đám thương nhân Lô châu, Đông Kinh bức ép người Thổ Phồn quá mức, tất nhiên xảy ra những chuyện thế này.
Bành Cửu vê chòm râu ngắn mà cứng như rễ cây, trước kia thấy Lương Tiếp đập bàn xử án oai lắm, mới lừa hắn để được làm quan thanh thiên xử án cho dân một phen, ai ngờ là khúc xương khó gặm: - Ngươi nói xem phải làm sao?
- Ai giỏi gì thì làm nấy, gần đây có rất nhiều người Bặc và sơn dân của Đậu Sa quan được Lưu huyện lệnh kêu gọi xuống núi, tới thảo nguyên khởi đầu lại, bọn họ thích làm ruộng, biết làm ruộng, thương cổ lập nông trang nên thuê họ, còn người Thổ Phồn đi chăn thả. Những sơn dân là bách tính Đại Tống có hộ tịch, đám thương cổ không dám chèn ép thái quá, như vậy sự kiện tương tự sẽ không xảy ra.
Bành Cửu sáng mắt, chạy ra vỗ vai Triệu Hạo: - Mẹ nó, không ngờ dưới trướng lão tử có nhân tài thế này, tiểu tử, chúc mừng ngươi, ngươi thăng quan rồi, từ nay ngươi là chủ quan của Quy trí phủ.
Nói xong lấy ấn tín trong lòng nhét vào tay Triệu Hạo, Triệu Dĩnh cười toe toét, liên tục chúc mừng Thập Lục ca thăng quan.
Triệu Hạo kinh ngạc: - Tướng quân, trọng khí quốc gia sao có thể tự ý cho nhận.
- Ài, bảo ngươi nhận thì ngươi nhận đi, nếu không phái ngươi tới Tiểu Tùng Sơn canh gác đấy.
Triệu Dĩnh rất khôn khéo kéo Thập Lục ca ngồi vào ghế chủ quan, quay sang nói với Bành Cửu: - Tướng quân, Tiểu Xuân lâu có hai tiểu nương tử người Bặc, biết hầu hạ nam nhân lắm, ngài rảnh rang rồi, chúng ta đi xem cho biết.
Bành Cửu tu thêm ngụm rượu nữa giục: - Còn không mau dẫn đường. Trước khi đi còn ngoái lại dặn: - À phải, nếu đã giết hung thủ rồi thì những người khác thả ra, phân phối tới mục trường quan nha giám sát, người thương hội Đông Kinh tới làm phiền thì kệ chúng.
Triệu Hạo nhìn hai người kia bỏ đi, khẽ lắc đầu, nói với viên tiểu lại khom người đợi lệnh: - Đem hết toàn bộ vụ án từ khi Quy trí phủ thành lập tới đây cho ta.
Đối với quyền lực, Triệu Hạo không quá đam mê, nhưng cũng không thanh cao từ chối, hắn là người nghiêm túc chứ không phải là không màng danh lợi, nhưng hắn cũng chẳng ham gì cái chức này, chẳng qua là nó có thể giúp mình nhanh chóng hòa nhập vào trong Kinh Tây quân thôi.
Một vòng tròn khi hình thành sẽ xa lánh người ngoài, Triệu Hạo biết, với Kinh Tây quân mà nói, mình vẫn là người ngoài.
Trong Kinh Tây quân, hạch tâm chính là người cũ của Giáp Tử doanh, Triệu Hạo muốn gia nhập vòng tròn đó, tin rằng giá trị của mình trong mắt hoàng đế sẽ tăng mạnh.
Xem hồ sơ vụ án, Triệu Hạo chóng cả mặt, tất cả vụ án rõ ràng là ngả về mục trường, bất kể nông trường và mục trường xảy ra tranh chấp gì thì phần thắng luôn thuộc về mục trường, ví như bò dê ăn mất lúa mạ của nông trường, đó là là lỗi của nông trường lập bên cạnh mục trường... Thiên vị một cách trắng trợn.
Thế là cơ bản hắn biết xử lý công việc ra sao rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.