Chương 3: Trừng Phạt 1
Cẩm Hoán
15/03/2024
Bên dưới bậc thềm, cô co ro trong bóng tối ở góc lồng, thân thể run rẩy co lại thành một cục, nhưng vẫn có thể nhìn ra cô rất trắng, làn da trắng gần như trong suốt nổi bật trên chiếc cổ mảnh khảnh, vừa đau xót vừa bi thương, chỉ cần một tay là có thể bóp nát.
Bùm——!
Nửa đêm bên ngoài cửa sổ đột nhiên vang lên tiếng pháo hoa nổ ầm ầm, nghe thật kinh hồn, giống như tiếng súng vậy.
Tần Du đi đến bên lồng, nhìn chằm chằm Đường Ly từ trên cao xuống.
Con mồi không nghe lời của anh.
"Phu nhân, lá thư viết hay lắm."
Nguy hiểm, mùi thuốc súng lan tràn.
Một lời nói lạnh lùng đáng sợ mang theo mùi khói nguy hiểm bao trùm lấy Đường Ly.
Cô cắn chặt môi dưới, môi tái nhợt, một lọn tóc phủ lên vừa ngoan cố vừa yếu ớt.
Tóc mềm mượt, song song sắt của lồng sắt lại cứng như được hàn chết, bóng tối bao trùm lấy cô, không trốn thoát được cũng không né tránh được.
Pháo hoa tàn lụi những chú cá trong ao đã chết quá nửa vì hoảng sợ;
Nhưng người đàn ông này có bận tâm không, anh là kẻ nắm quyền cao cao tại thượng, mưa máu gió tanh chỉ là chuyện vặt.
Cô cũng là một con cá trong ao của anh, một tù nhân dưới chân.
Hai ngày trôi qua như cách biệt một thế giới, hôm trước gặp mặt cô vẫn là vợ chưa cưới được anh yêu chiều, đứng cạnh anh nhẹ nhàng tạm biệt anh.
Cô vẫn luôn bận rộn với chuyện cưới xin, ngáp ngắn ngáp dài như mèo con làm nũng với anh, nhắc anh nên mặc gì trong lễ cưới.
Với địa vị đặc biệt của Tần Du, quân phục là lựa chọn phù hợp nhất, nhưng cô lại thấy veston may đo đẹp hơn, muốn đến Ý tìm thợ may may cho anh một bộ.
"Ừm, thế này rất đẹp." Cô giơ tay ra hiệu cho anh về kiểu dáng của bộ veston, đầu ngón tay hơi lạnh, như băng chủng (một chủng trong ngọc) hiếm.
Một mỹ nhân hiếm có, ngày thường thoát tục như tiên nữ, thỉnh thoảng lại tỏ ra tốt bụng, ai mà không mềm lòng.
Nhưng sự dịu dàng này rốt cuộc lại là cái bẫy do cô giả tạo ra.
Vợ chưa cưới của anh hóa ra lại là một con mèo nhỏ, một con nhím nhỏ không nghe lời, lén lút mài vuốt mài gai.
Cô thực sự muốn tạo phản rồi.
Trong cơn thịnh nộ, đôi tay ngọc ngà xinh đẹp kia bị anh nắm lấy, khóa chặt vào song sắt thẳng đứng lạnh lẽo của lồng sắt.
Chờ đợi anh phán xét tội lỗi của cô.
Cô thậm chí còn không chịu nhận.
"Tôi không biết lá thư nào." Đường Ly cụp mắt xuống, các đốt ngón tay trắng bệch vì căng thẳng.
Bùm——!
Nửa đêm bên ngoài cửa sổ đột nhiên vang lên tiếng pháo hoa nổ ầm ầm, nghe thật kinh hồn, giống như tiếng súng vậy.
Tần Du đi đến bên lồng, nhìn chằm chằm Đường Ly từ trên cao xuống.
Con mồi không nghe lời của anh.
"Phu nhân, lá thư viết hay lắm."
Nguy hiểm, mùi thuốc súng lan tràn.
Một lời nói lạnh lùng đáng sợ mang theo mùi khói nguy hiểm bao trùm lấy Đường Ly.
Cô cắn chặt môi dưới, môi tái nhợt, một lọn tóc phủ lên vừa ngoan cố vừa yếu ớt.
Tóc mềm mượt, song song sắt của lồng sắt lại cứng như được hàn chết, bóng tối bao trùm lấy cô, không trốn thoát được cũng không né tránh được.
Pháo hoa tàn lụi những chú cá trong ao đã chết quá nửa vì hoảng sợ;
Nhưng người đàn ông này có bận tâm không, anh là kẻ nắm quyền cao cao tại thượng, mưa máu gió tanh chỉ là chuyện vặt.
Cô cũng là một con cá trong ao của anh, một tù nhân dưới chân.
Hai ngày trôi qua như cách biệt một thế giới, hôm trước gặp mặt cô vẫn là vợ chưa cưới được anh yêu chiều, đứng cạnh anh nhẹ nhàng tạm biệt anh.
Cô vẫn luôn bận rộn với chuyện cưới xin, ngáp ngắn ngáp dài như mèo con làm nũng với anh, nhắc anh nên mặc gì trong lễ cưới.
Với địa vị đặc biệt của Tần Du, quân phục là lựa chọn phù hợp nhất, nhưng cô lại thấy veston may đo đẹp hơn, muốn đến Ý tìm thợ may may cho anh một bộ.
"Ừm, thế này rất đẹp." Cô giơ tay ra hiệu cho anh về kiểu dáng của bộ veston, đầu ngón tay hơi lạnh, như băng chủng (một chủng trong ngọc) hiếm.
Một mỹ nhân hiếm có, ngày thường thoát tục như tiên nữ, thỉnh thoảng lại tỏ ra tốt bụng, ai mà không mềm lòng.
Nhưng sự dịu dàng này rốt cuộc lại là cái bẫy do cô giả tạo ra.
Vợ chưa cưới của anh hóa ra lại là một con mèo nhỏ, một con nhím nhỏ không nghe lời, lén lút mài vuốt mài gai.
Cô thực sự muốn tạo phản rồi.
Trong cơn thịnh nộ, đôi tay ngọc ngà xinh đẹp kia bị anh nắm lấy, khóa chặt vào song sắt thẳng đứng lạnh lẽo của lồng sắt.
Chờ đợi anh phán xét tội lỗi của cô.
Cô thậm chí còn không chịu nhận.
"Tôi không biết lá thư nào." Đường Ly cụp mắt xuống, các đốt ngón tay trắng bệch vì căng thẳng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.