Triền Miên Nhập Cốt Tổng Tài Yêu Say Đắm
Chương 284
Phong Hăng Lăng
22/08/2022
Lại còn có cả đồ tráng miệng là bánh kem dâu tây nữal Tuyết Lạc nhịn được chép miệng mây cái!
Lúc Viên Đóa Đóa xoay người lại, Tuyết Lạc đã bắt đầu ăn.
“Đóa Đóa, mau tới ăn đi, món sườn xào muối tiêu này ngon cực kỳ, còn có canh thịt bò rất đậm đà, uống rất ngon, cậu mau qua đây ăn đi!” Tuyết Lạc nhét đầy đồ ăn vào miệng.
Viên Đóa Đóa quả thực rất đau lòng khi nhìn thấy cô gái ăn uống thả cửa mà không có tình thương người này.
Trước đây cô còn cảm thây thật thiệt thòi và đáng thương cho Lâm Tuyết Lạc khi phải lây một người tàn tật như Phong Lập Hân, bây giờ xem ra cô ấy lại còn được một người đàn ông đẹp trai ngời ngời là Phong Hàng Lãng hạ mình quan tâm, phục vụ, cô ây có lẽ cũng sông thoải mái hơn.
Sau khi bỏ một miếng cá rán vào miệng, “Tuyết Lạc đột nhiên ngừng nhai, cô che miệng chạy vào nhà vệ sinh.
Cô nôn một trận vào bồn rửa mặt, nôn sạch bao nhiêu đồ ăn vừa ăn lúc nãy ra ngoài mà dường như vẫn chưa có dâu hiệu dừng lại, cô còn tiếp tục nôn ra dịch nhòn, gần nhưứ muốn nôn hết cả lục phủ ngũ tạng ra ngoài…
Viên Đóa Đóa đứng ở cửa phòng vệ sinh yên lặng quan sát một lúc, sau đó cô đột nhiên cât tiếng hỏi: “Lâm Tuyết Lạc, lẽ nào cậu mang thai rồi sao?”
Viên Đóa Đóa có lẽ chỉ là tùy tiện nói vậy, nhưng Lâm Tuyết. Lạc lúc đó lại bị dọa đến ngắn người.
Dường như lúc này mới nhận ra, bà dì của mình hình như là hơn một tháng rôi chưa đến. Vấn đề mấu chốt là nêu như bản thân thật sự mang thai, vậy thì đứa trẻ đó là của ai?
Chắc chắn không phải người chồng Phong Lập Hân của cô! Mà là… Mà là tên ác ma Phong Hàng Lãng!
Tuyết Lạc quả thực bị dọa sợ. Nếu như cô thực sự mang thai đứa con của Phong Hàng Lãng, vậy thì Lâm Tuyêt Lạc cô còn muôn sông nữa hay không đây?
Tuyết Lạc lúc này lại rất lý trí. Suy nghĩ duy ¡ nhất trong đầu chính là không thể đề cho Viên Đóa Đóa biết chuyện cô đã mang thai. Cho dù cô thực sự không mang thai, thì cũng không thê để Viên Đóa Đóa có ý nghĩ cô mang thail Cô chẳng phải vừa ăn cá tuyết sao?
Tuyệt Lạc liền tương kế tựu ké, dùng tay ấn lên cổ, đau đón nói với Viên Đóa Đóa: “Mang thai cọng lông ây, tớ bị hóc xương cá rồi! Mau lấy cho tớ chai nước.”
Vừa nghe thây Tuyệt Lạc nói bị xương cá móc vào cô họng, Viên Đóa Đóa cũng rất hoảng sợ, nhanh chóng chạy vào lầy một chai nước khoáng, mở nấp chai đưa ra: “Tuyết Lạc, đã nhỗ được xương cá ra chưa? Nhìn bộ dạng cậu ăn như hùm như sói kìa, giống như quỷ đói đầu thai vậy.”
Viên Đóa Đóa vừa phàn nàn về Tuyết Lạc, vừa võ nhẹ vào lưng Tuyết Lạc đề giảm bớt sự khó chịu của Tuyết Lạc.
Tạ ơn trời đất, Viên Đóa Đóa tin rồi!
Trong lòng Tuyết Lạc thầm nhẹ nhõm!
Nếu đề Viên Đóa Đóa biết cô thật sự mang thai, vậy thì sẽ tương đương, với việc cả Thân Thành này đều biết.
Chuyện › xâu trái với luân thường đạo lý này nêu như truyền ra ngoài, vậy thì mặt mũi của hai anh em Phong gia giấu đi đâu n Đặc biệt là Phong Lập Hân..
“Không biết… Trong cổ họng hình như vân có chút khó chịu.” Nếu đã diễn, thì phải diễn cho tròn vai. Tuyết Lạc vỗn không muôn lừa dối Viên Đóa Đóa, chỉ là hậu quả của chuyện này quá tôi tệ, thực sự là quá nghiêm trọng. Tuyết Lạc không chịu đựng được.
“Vậy có cần đến bệnh viện kiểm tra không?” Viên Đóa Đóa lo lắng.
“Không, không cần. Lát nữa là ổn thôi.” Tuyết Lạc vội lần tránh.
Lúc Viên Đóa Đóa xoay người lại, Tuyết Lạc đã bắt đầu ăn.
“Đóa Đóa, mau tới ăn đi, món sườn xào muối tiêu này ngon cực kỳ, còn có canh thịt bò rất đậm đà, uống rất ngon, cậu mau qua đây ăn đi!” Tuyết Lạc nhét đầy đồ ăn vào miệng.
Viên Đóa Đóa quả thực rất đau lòng khi nhìn thấy cô gái ăn uống thả cửa mà không có tình thương người này.
Trước đây cô còn cảm thây thật thiệt thòi và đáng thương cho Lâm Tuyết Lạc khi phải lây một người tàn tật như Phong Lập Hân, bây giờ xem ra cô ấy lại còn được một người đàn ông đẹp trai ngời ngời là Phong Hàng Lãng hạ mình quan tâm, phục vụ, cô ây có lẽ cũng sông thoải mái hơn.
Sau khi bỏ một miếng cá rán vào miệng, “Tuyết Lạc đột nhiên ngừng nhai, cô che miệng chạy vào nhà vệ sinh.
Cô nôn một trận vào bồn rửa mặt, nôn sạch bao nhiêu đồ ăn vừa ăn lúc nãy ra ngoài mà dường như vẫn chưa có dâu hiệu dừng lại, cô còn tiếp tục nôn ra dịch nhòn, gần nhưứ muốn nôn hết cả lục phủ ngũ tạng ra ngoài…
Viên Đóa Đóa đứng ở cửa phòng vệ sinh yên lặng quan sát một lúc, sau đó cô đột nhiên cât tiếng hỏi: “Lâm Tuyết Lạc, lẽ nào cậu mang thai rồi sao?”
Viên Đóa Đóa có lẽ chỉ là tùy tiện nói vậy, nhưng Lâm Tuyết. Lạc lúc đó lại bị dọa đến ngắn người.
Dường như lúc này mới nhận ra, bà dì của mình hình như là hơn một tháng rôi chưa đến. Vấn đề mấu chốt là nêu như bản thân thật sự mang thai, vậy thì đứa trẻ đó là của ai?
Chắc chắn không phải người chồng Phong Lập Hân của cô! Mà là… Mà là tên ác ma Phong Hàng Lãng!
Tuyết Lạc quả thực bị dọa sợ. Nếu như cô thực sự mang thai đứa con của Phong Hàng Lãng, vậy thì Lâm Tuyêt Lạc cô còn muôn sông nữa hay không đây?
Tuyết Lạc lúc này lại rất lý trí. Suy nghĩ duy ¡ nhất trong đầu chính là không thể đề cho Viên Đóa Đóa biết chuyện cô đã mang thai. Cho dù cô thực sự không mang thai, thì cũng không thê để Viên Đóa Đóa có ý nghĩ cô mang thail Cô chẳng phải vừa ăn cá tuyết sao?
Tuyệt Lạc liền tương kế tựu ké, dùng tay ấn lên cổ, đau đón nói với Viên Đóa Đóa: “Mang thai cọng lông ây, tớ bị hóc xương cá rồi! Mau lấy cho tớ chai nước.”
Vừa nghe thây Tuyệt Lạc nói bị xương cá móc vào cô họng, Viên Đóa Đóa cũng rất hoảng sợ, nhanh chóng chạy vào lầy một chai nước khoáng, mở nấp chai đưa ra: “Tuyết Lạc, đã nhỗ được xương cá ra chưa? Nhìn bộ dạng cậu ăn như hùm như sói kìa, giống như quỷ đói đầu thai vậy.”
Viên Đóa Đóa vừa phàn nàn về Tuyết Lạc, vừa võ nhẹ vào lưng Tuyết Lạc đề giảm bớt sự khó chịu của Tuyết Lạc.
Tạ ơn trời đất, Viên Đóa Đóa tin rồi!
Trong lòng Tuyết Lạc thầm nhẹ nhõm!
Nếu đề Viên Đóa Đóa biết cô thật sự mang thai, vậy thì sẽ tương đương, với việc cả Thân Thành này đều biết.
Chuyện › xâu trái với luân thường đạo lý này nêu như truyền ra ngoài, vậy thì mặt mũi của hai anh em Phong gia giấu đi đâu n Đặc biệt là Phong Lập Hân..
“Không biết… Trong cổ họng hình như vân có chút khó chịu.” Nếu đã diễn, thì phải diễn cho tròn vai. Tuyết Lạc vỗn không muôn lừa dối Viên Đóa Đóa, chỉ là hậu quả của chuyện này quá tôi tệ, thực sự là quá nghiêm trọng. Tuyết Lạc không chịu đựng được.
“Vậy có cần đến bệnh viện kiểm tra không?” Viên Đóa Đóa lo lắng.
“Không, không cần. Lát nữa là ổn thôi.” Tuyết Lạc vội lần tránh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.