Triền Miên Nhập Cốt Tổng Tài Yêu Say Đắm
Chương 344
Phong Hăng Lăng
07/09/2022
kem chỉ là cái cớ, mục đích cuôi cùng của Lạc Tuyết đương nhiên là
muôn thoát khỏi ma trảo của Phong Hàng Lãng. Lửa của anh ta, cô chịu
không nồi đâu.
“Kem gì chứ, làm sao có thể hạ hỏa của Phong Hàng Lãng tôi ¡ đây? Lâm Tuyết Lạc, tôi cảm thầy cô mới là công cụ tốt nhát để hạ hỏal”
Nói xong liền làm, ‘Phong Hàng Lãng từ trước đến nay đều làm việc sâm rèn gió cuốn như vậy. Không để Tuyết Lạc phản ứng lại, Phong Hàng Lãng vươn người tới, lần nữa giam Tuyết Lạc vào trong lông anh.
Lần này, anh không thơm cô cũng không hôn cô, cũng không căn cô, mà là…..mà là dùng đôi chân mạnh mẽ không gì sánh được của anh ta cô dính hai chân mảnh mai của Tuyết Lạc, dù cho Tuyết Lạc có giấy dụa như thê nào cũng không thê nhúc nhích dù chỉ một chút.
“Phong Hàng Lãng, anh muốn làm gì? Anh mau buông tôi ral” “Tuyết Lạc lập tức im bặt. Sự tàn ác của người đàn ông này cô đã từng được lĩnh giáo.
Tuyết Lạc cũng không dám dùng sức quá lớn, bác sĩ nói ba tháng đầu nhất phải phải chú ý cơ thể không thể dùng sức quá mạnh bạo, cũng không được đề ngoại lực tác động gây hại cho cơ thể, phải luôn cần thận bảo hộ bản thân.
Đương nhiên, còn đi kèm theo một U bảo khiến Tuyết Lạc mặt đỏ tim p: chính là không thể củng với cha va đứa bé làm chuyện quá mức thân mật kia.
Tuyết Lạc đã là một người chuẩn bị làm mẹ rồi, cô đương nhiên biết chuyện quá mức thân mật kia là chỉ chuyện gì.
Chỉ là Lâm Tuyết Lạc biết thì cũng có tác dụng gì, cái quan trọng là người đàn ông có cái đâu như trâu đang áp lên người cô kia anh ta không có biệt al “Tôi muốn làm gì, cô chút nữa sẽ biết thôi.”
Một tay của Phong Hàng Lãng đã với vào bên trong vạt áo của Tuyết Lạc, không đi lên trên mà trực tiếp hướng xuống bên dưới.
Vì sợ đè phải hạt đậu nhỏ mới gieo mầm, mấy ngày gân đây Tuyết Lạc đều không mặc quân bò bó chặt mà đổi thành những bộ quân áo vận động rộng rãi. Chính vì thế càng thuận tiện cho cái tay làm xăng làm bậy của Phong Hàng Lãng.
Bàn tay lớn từng đốt rõ ràng, lại thật sự không một đường thăng vào quân vận động rộng rãi của Tuyết Lạc.
Phán đoán của Tuyết Lạc có chút sai làm, cô cho rằng tay của Phong Hàng Lãng sẽ đi lên trên, nhưng không ngờ rằng lại đi thẳng xuống phía dưởi.
Khi Tuyết Lạc muốn dùng hai tay được rời ra để bảo vệ quân vận động của mình, bàn tay lớn của Phong Hàng Lãng đã sớm xâm nhập vào rồi.
Không chỉ là quần áo bình thường, đến cả quần lót bên trong, bàn tay lớn của Phong Hàng Lãng một phát bao trùm lên nơi mềm mại của Tuyết Lạc.
“Ạ Phong Hàng Lãng, tên vô lại, anh muốn lánh gì!”
Tuyết Lạc sợ hãi kêu lên, dùng sức hất đôi tay đang tiên sâu của Phong Hàng Lãng, hai chân dùng sức khép chặt, ngăn cản người đàn ông kia xâm phạm thêm bước nữa.
Phong Hàng Lãng vuôt lần nữa lên vật mêm mại mình đang bao trùm: “Sao nào, cô không phải nói cô đến ngày à? Cái mà gọi là bà dì đến ây, đi cũng nhanh thật đấy? Lúc đến vô hình lúc đi vô tung à?”
“Hay là….cô đang nói dối!”
Phong Hàng Lãng trở lên tàn bạo.
Tay của anh ta cũng giồng như sự tàn bạo của anh ta, cô ý xâm nhập nơi mêm nhuyễn xấu hồ mở miệng của cô, khiến cô không thể không khép lại hai chân mình, nhưng lại không thê khiến đôi tay làm xằng làm bậy kia rời đi.
“Phong Hàng Lãng, anh bỏ tay ra đi!”
“Kem gì chứ, làm sao có thể hạ hỏa của Phong Hàng Lãng tôi ¡ đây? Lâm Tuyết Lạc, tôi cảm thầy cô mới là công cụ tốt nhát để hạ hỏal”
Nói xong liền làm, ‘Phong Hàng Lãng từ trước đến nay đều làm việc sâm rèn gió cuốn như vậy. Không để Tuyết Lạc phản ứng lại, Phong Hàng Lãng vươn người tới, lần nữa giam Tuyết Lạc vào trong lông anh.
Lần này, anh không thơm cô cũng không hôn cô, cũng không căn cô, mà là…..mà là dùng đôi chân mạnh mẽ không gì sánh được của anh ta cô dính hai chân mảnh mai của Tuyết Lạc, dù cho Tuyết Lạc có giấy dụa như thê nào cũng không thê nhúc nhích dù chỉ một chút.
“Phong Hàng Lãng, anh muốn làm gì? Anh mau buông tôi ral” “Tuyết Lạc lập tức im bặt. Sự tàn ác của người đàn ông này cô đã từng được lĩnh giáo.
Tuyết Lạc cũng không dám dùng sức quá lớn, bác sĩ nói ba tháng đầu nhất phải phải chú ý cơ thể không thể dùng sức quá mạnh bạo, cũng không được đề ngoại lực tác động gây hại cho cơ thể, phải luôn cần thận bảo hộ bản thân.
Đương nhiên, còn đi kèm theo một U bảo khiến Tuyết Lạc mặt đỏ tim p: chính là không thể củng với cha va đứa bé làm chuyện quá mức thân mật kia.
Tuyết Lạc đã là một người chuẩn bị làm mẹ rồi, cô đương nhiên biết chuyện quá mức thân mật kia là chỉ chuyện gì.
Chỉ là Lâm Tuyết Lạc biết thì cũng có tác dụng gì, cái quan trọng là người đàn ông có cái đâu như trâu đang áp lên người cô kia anh ta không có biệt al “Tôi muốn làm gì, cô chút nữa sẽ biết thôi.”
Một tay của Phong Hàng Lãng đã với vào bên trong vạt áo của Tuyết Lạc, không đi lên trên mà trực tiếp hướng xuống bên dưới.
Vì sợ đè phải hạt đậu nhỏ mới gieo mầm, mấy ngày gân đây Tuyết Lạc đều không mặc quân bò bó chặt mà đổi thành những bộ quân áo vận động rộng rãi. Chính vì thế càng thuận tiện cho cái tay làm xăng làm bậy của Phong Hàng Lãng.
Bàn tay lớn từng đốt rõ ràng, lại thật sự không một đường thăng vào quân vận động rộng rãi của Tuyết Lạc.
Phán đoán của Tuyết Lạc có chút sai làm, cô cho rằng tay của Phong Hàng Lãng sẽ đi lên trên, nhưng không ngờ rằng lại đi thẳng xuống phía dưởi.
Khi Tuyết Lạc muốn dùng hai tay được rời ra để bảo vệ quân vận động của mình, bàn tay lớn của Phong Hàng Lãng đã sớm xâm nhập vào rồi.
Không chỉ là quần áo bình thường, đến cả quần lót bên trong, bàn tay lớn của Phong Hàng Lãng một phát bao trùm lên nơi mềm mại của Tuyết Lạc.
“Ạ Phong Hàng Lãng, tên vô lại, anh muốn lánh gì!”
Tuyết Lạc sợ hãi kêu lên, dùng sức hất đôi tay đang tiên sâu của Phong Hàng Lãng, hai chân dùng sức khép chặt, ngăn cản người đàn ông kia xâm phạm thêm bước nữa.
Phong Hàng Lãng vuôt lần nữa lên vật mêm mại mình đang bao trùm: “Sao nào, cô không phải nói cô đến ngày à? Cái mà gọi là bà dì đến ây, đi cũng nhanh thật đấy? Lúc đến vô hình lúc đi vô tung à?”
“Hay là….cô đang nói dối!”
Phong Hàng Lãng trở lên tàn bạo.
Tay của anh ta cũng giồng như sự tàn bạo của anh ta, cô ý xâm nhập nơi mêm nhuyễn xấu hồ mở miệng của cô, khiến cô không thể không khép lại hai chân mình, nhưng lại không thê khiến đôi tay làm xằng làm bậy kia rời đi.
“Phong Hàng Lãng, anh bỏ tay ra đi!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.