Triền Miên Nhập Cốt Tổng Tài Yêu Say Đắm
Chương 352
Phong Hăng Lăng
10/09/2022
Người đàn ông liếc nhìn chiếc đùi gà trên tay người con gái, sau đó
nhìn lướt qua khuôn mặt có chút hoảng hốt của người con gái ây, thản
nhiên nói: “Cô ăn rât ngon.”
Tuyết Lạc xấu hỗ vô cùng, nhưng cũng không thể nói với người đàn ông này ráng: “Tôi đang mang thai, vì vậy mà cơn đói đến cực nhanh! Hơn nữa vật nhỏ này lại tham lam khiến cô suýt chút nữa bị bần cùng hóa.”
“Tôi… hơi đói.” Tuyết Lạc cảm thấy hơi xấu hồ.
“Còn muốn ăn cái gì nữa? Đúng lúc tôi cũng chưa có ăn cơm tôi.” Phong Hàng Lãng không phải làm bằng sắt, anh đương nhiên cũng biết đói.
“Không, không cần. Tôi ăn no rồi, anh tự đi ăn đi.” Tuyết Lạc vội vàng từ chối.
Một cậu bé nghịch ngợm đang khóc được một người mẹ trẻ kéo qua trạm xe bus. Đoán chừng là cậu bé đang đói bụng, nhõng nhẽo muôn mẹ mình mua đồ ăn cho. Bà mẹ trẻ một mực dùng câu nói “về nhà rồi mẹ nấu cho con ăn nhé” đề dỗ dành cậu bé đang khóc.
“Phong Hàng Lãng, anh có thích trẻ con không?”
Đột nhiên, Tuyết Lạc buột miệng hỏi.
Sau khi hỏi xong, Tuyết Lạc lập tức cảm thấy hồi hận, thật là muốn cắt _ đứt lưỡi của mình quá.
Tuyết Lạc thật muốn có một cục gạch đề đánh ngất mình đi cho rồi.
Có phải vì bản thân ăn quá nhiều cánh gà nên mắt ý trí, vậy mà đi hỏi Phong Hàng Lãng cái vẫn đề này?
Tìm kiếm tai vạ hay sao vậy?
“Không thích!”
Dường như Phong Hàng Lãng không có chút suy nghĩ gì, liên không chút do dự mà thốt ra hai chữ đó làm cho Tuyết Lạc buồn bã.
Trong lòng Tuyết Lạc thắt chặt lại, đau đên mức làm cô run rây cả lên.
Người đàn ông này không thích trẻ con, hơn nữa còn chưa nói đến đứa trẻ mà Lâm Tuyết Lạc đang mang thai.
Tuyết Lạc vô thức lây tay che bụng mình, tựa hồ không muốn đứa nhỏ trong bụng nghe thây lời nói lạnh nhạt của cha mình, thằng bé sẽ rất đau An nếu như nghe được những lời ó Bảo bối, chúng ta đừng có buồn, con có mẹ thích con đây này, mẹ sẽ luôn yêu conl “Còn cô thì sao? Cô có thích trẻ con không?” Phong Hàng Lãng thờ ơ hỏi.
Tuyết Lạc không nghĩ tới Phong Hàng Lãng sẽ hỏi lại mình câu kia, có chút ngạc nhiên nhưng không khỏi xót xa ngước đầu lên nhìn anh, nhất thời không biết phải trả lời câu hỏi đột ngột của người đàn ông này như thế nào.
Trái với lương tâm mình trả lời là không thích trẻ con sao, Tuyết Lạc có chút không đành lòng. Người cha này vừa mới nói qua là không thích rồi, nêu như mà mình lại nói, đứa nhỏ trong bụng chẳng phải là càng thêm buôn hơn sao? Bản thân vừa mới nói với tiểu quai rằng cô sẽ yêu nó mãi mãi!
Nếu trả lời thật là yêu thích trẻ con, Tuyết Lạc lo lắng người đàn ông này sẽ suy nghĩ nhiều.
Cô thực sự sợ: người đàn ông kia sẽ phát điên rôi kéo cô vào bệnh viện đem bỏ đứa trẻ, nó còn không khác đưa cô Lâm Tuyết Lạc cùng thất đi chết, Tuyết Lạc không dám mạo hiểm như vậy!
Sự im lặng của người con gái được Phong Hàng Lãng coi như một sự mặc định.
“Tôi không biết cô có thích trẻ con hay không, nhưng ít nhất tôi biệt: Cô không thích sinh con cho tôi Phong Hàng Lãng!”
Tuyết Lạc xấu hỗ vô cùng, nhưng cũng không thể nói với người đàn ông này ráng: “Tôi đang mang thai, vì vậy mà cơn đói đến cực nhanh! Hơn nữa vật nhỏ này lại tham lam khiến cô suýt chút nữa bị bần cùng hóa.”
“Tôi… hơi đói.” Tuyết Lạc cảm thấy hơi xấu hồ.
“Còn muốn ăn cái gì nữa? Đúng lúc tôi cũng chưa có ăn cơm tôi.” Phong Hàng Lãng không phải làm bằng sắt, anh đương nhiên cũng biết đói.
“Không, không cần. Tôi ăn no rồi, anh tự đi ăn đi.” Tuyết Lạc vội vàng từ chối.
Một cậu bé nghịch ngợm đang khóc được một người mẹ trẻ kéo qua trạm xe bus. Đoán chừng là cậu bé đang đói bụng, nhõng nhẽo muôn mẹ mình mua đồ ăn cho. Bà mẹ trẻ một mực dùng câu nói “về nhà rồi mẹ nấu cho con ăn nhé” đề dỗ dành cậu bé đang khóc.
“Phong Hàng Lãng, anh có thích trẻ con không?”
Đột nhiên, Tuyết Lạc buột miệng hỏi.
Sau khi hỏi xong, Tuyết Lạc lập tức cảm thấy hồi hận, thật là muốn cắt _ đứt lưỡi của mình quá.
Tuyết Lạc thật muốn có một cục gạch đề đánh ngất mình đi cho rồi.
Có phải vì bản thân ăn quá nhiều cánh gà nên mắt ý trí, vậy mà đi hỏi Phong Hàng Lãng cái vẫn đề này?
Tìm kiếm tai vạ hay sao vậy?
“Không thích!”
Dường như Phong Hàng Lãng không có chút suy nghĩ gì, liên không chút do dự mà thốt ra hai chữ đó làm cho Tuyết Lạc buồn bã.
Trong lòng Tuyết Lạc thắt chặt lại, đau đên mức làm cô run rây cả lên.
Người đàn ông này không thích trẻ con, hơn nữa còn chưa nói đến đứa trẻ mà Lâm Tuyết Lạc đang mang thai.
Tuyết Lạc vô thức lây tay che bụng mình, tựa hồ không muốn đứa nhỏ trong bụng nghe thây lời nói lạnh nhạt của cha mình, thằng bé sẽ rất đau An nếu như nghe được những lời ó Bảo bối, chúng ta đừng có buồn, con có mẹ thích con đây này, mẹ sẽ luôn yêu conl “Còn cô thì sao? Cô có thích trẻ con không?” Phong Hàng Lãng thờ ơ hỏi.
Tuyết Lạc không nghĩ tới Phong Hàng Lãng sẽ hỏi lại mình câu kia, có chút ngạc nhiên nhưng không khỏi xót xa ngước đầu lên nhìn anh, nhất thời không biết phải trả lời câu hỏi đột ngột của người đàn ông này như thế nào.
Trái với lương tâm mình trả lời là không thích trẻ con sao, Tuyết Lạc có chút không đành lòng. Người cha này vừa mới nói qua là không thích rồi, nêu như mà mình lại nói, đứa nhỏ trong bụng chẳng phải là càng thêm buôn hơn sao? Bản thân vừa mới nói với tiểu quai rằng cô sẽ yêu nó mãi mãi!
Nếu trả lời thật là yêu thích trẻ con, Tuyết Lạc lo lắng người đàn ông này sẽ suy nghĩ nhiều.
Cô thực sự sợ: người đàn ông kia sẽ phát điên rôi kéo cô vào bệnh viện đem bỏ đứa trẻ, nó còn không khác đưa cô Lâm Tuyết Lạc cùng thất đi chết, Tuyết Lạc không dám mạo hiểm như vậy!
Sự im lặng của người con gái được Phong Hàng Lãng coi như một sự mặc định.
“Tôi không biết cô có thích trẻ con hay không, nhưng ít nhất tôi biệt: Cô không thích sinh con cho tôi Phong Hàng Lãng!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.