Triền Miên Nhập Cốt Tổng Tài Yêu Say Đắm
Chương 364
Phong Hăng Lăng
15/09/2022
Chương 364:
“Phong Hành Lãng, tôi muốn dậy, anh – bỏ tay ra đi.”
Tuyết I Lạc mềm mỏng nói, cô không hề chất vấn bản thân tại sao lại ở đây, và tại sao lại ngủ cùng vởi Phong Hành Lãng trên sofa.
Nhưng những cảm xúc nhỏ trên cơ thể nói cho cô biết, người đàn ông này thật sự giữ lời, tôi hôm qua không hề đụng đến cô.
Đương nhiên, cánh tay đang vòng trên eo cô không tính, động chạm kiêu này với động chạm kiêu kia không cùng một hàm nghĩa.
Cho nên mới nói, từ ngữ của Trung Quốc bác đại tỉnh thâm, chỉ là một chữ thôi, nhưng dùng ở những tình huống khác nhau lại có ý nghĩa khác nhau.
“Nhìn cô tối hôm qua ngủ say ngốc nghếch như Vậy, nên không nỡ động vào cô. Cô ngủ ngon rôi thì cũng phải cô mà cùng tôi ngủ thêm một lúc. Coi như thưởng tôi một chút an ủi đi.”
Giọng nói của người đàn ông rất êm.
tai, giông như âm thanh trầm thấp dễ nghe của cello, vừa kéo dài âm cuối, phù mị không chỉ một chút.
Không động vào cô nên phải thưởng cho anh ta quà an ủi?
Thế còn cô bị người nào đó không mặc quân áo ôm cả đêm thì phải tìm ai để đòi quà an ủi đây?
Người đàn ông này chiếm tiện nghỉ còn mặt dày đòi hỏi không nói, lại còn mè nheo đên mức bản thân họ gì cũng sắp quên luôn rôi!
“Phong Hành Lãng, tôi muốn đi vệ sinh, gấp lắm rồi!”
Kiếm cớ kiểu này là ý không thể nhịn được nữa cũng là cách hiệu quả nhất. Qủa nhiên Phong Hành Lãng xoay người trả lại tự do cho người phụ nữ dưới thân.
Tuyết Lạc lập tức dậy khỏi chiếc sofa bằng nhung, nhưng lập tức bị cái lạnh lẽo làm cho phát giác bản thân cũng không mặc cái gì, đến cả đồ lót cũng không lưu lại cho cô.
Vừa thẹn vừa tức, Tuyết Lạc quét mắt tìm kiếm toàn bộ căn phòng xem CÓ cái gì có thê dùng để che thân thể lại hay không. Đồ của cô đã không thấy tăm tích nơi đây, tủ quân áo chỉnh tê bên cạnh chỉ có đồ của Phong Hành Lãng.
Cũng không thể cứ thế này mà chạy đi hú Tuyết Lạc mặc một chiếc sơ mi của người đàn ông lên người.
Bên dưới chỉ có thê bọc lại băng áo ngủ của người đàn ông.
“Phong Hành Lãng, quần áo của tôi đâu?” Tuyết Lạc hỏi người đàn ông đang nằm trên sofa.
“Vứt rồi.”
Người đàn ông nheo mất, nhìn người phụ nữ quản dày chặt quản áo của của anh trên người. Chỉ lộ ra cái đầu và mắt cá chân tráng nõn, cũng rất thanh thuần sạch sẽ, cảnh đẹp ý vui, khiến người nhìn vào cảm thấy thoải mái.
“Vút rồi? Tại sao anh lại vứt quần áo của tôi đi? Anh vứt rồi thì tôi mặc gì?”
Tuyết Lạc cuống cuồng.
“Vậy thì không cần mặc nữa!Tôi thích dáng vẻ không mặc đồ của cô, sạch sẽ lại thuận tiện!” giọng nói của Phong Hành Lãng dương dương, tràn ngập tà ý.
Sạch sẽ? Thuận tiện? Trong đầu người đàn ông này đều đang nghĩ cái quái gì vậy chứ!
2g 0:0 TT, ” Tuyết Lạc cảm thấy bản thân hoàn toàn không cần phải đấu võ mồm n cùng người đàn ông này nữa. Một người bình thường sẽ không bao giờ pk thắng được một tên mặt dày phi nhân loại được.
Phẫn nộ trừng người đàn ông một cái, “Tuyết Lạc xoay người bắt đầu tìm quân áo có thể mặc từ trong tủ đồ.
“Phong Hành Lãng, tôi muốn dậy, anh – bỏ tay ra đi.”
Tuyết I Lạc mềm mỏng nói, cô không hề chất vấn bản thân tại sao lại ở đây, và tại sao lại ngủ cùng vởi Phong Hành Lãng trên sofa.
Nhưng những cảm xúc nhỏ trên cơ thể nói cho cô biết, người đàn ông này thật sự giữ lời, tôi hôm qua không hề đụng đến cô.
Đương nhiên, cánh tay đang vòng trên eo cô không tính, động chạm kiêu này với động chạm kiêu kia không cùng một hàm nghĩa.
Cho nên mới nói, từ ngữ của Trung Quốc bác đại tỉnh thâm, chỉ là một chữ thôi, nhưng dùng ở những tình huống khác nhau lại có ý nghĩa khác nhau.
“Nhìn cô tối hôm qua ngủ say ngốc nghếch như Vậy, nên không nỡ động vào cô. Cô ngủ ngon rôi thì cũng phải cô mà cùng tôi ngủ thêm một lúc. Coi như thưởng tôi một chút an ủi đi.”
Giọng nói của người đàn ông rất êm.
tai, giông như âm thanh trầm thấp dễ nghe của cello, vừa kéo dài âm cuối, phù mị không chỉ một chút.
Không động vào cô nên phải thưởng cho anh ta quà an ủi?
Thế còn cô bị người nào đó không mặc quân áo ôm cả đêm thì phải tìm ai để đòi quà an ủi đây?
Người đàn ông này chiếm tiện nghỉ còn mặt dày đòi hỏi không nói, lại còn mè nheo đên mức bản thân họ gì cũng sắp quên luôn rôi!
“Phong Hành Lãng, tôi muốn đi vệ sinh, gấp lắm rồi!”
Kiếm cớ kiểu này là ý không thể nhịn được nữa cũng là cách hiệu quả nhất. Qủa nhiên Phong Hành Lãng xoay người trả lại tự do cho người phụ nữ dưới thân.
Tuyết Lạc lập tức dậy khỏi chiếc sofa bằng nhung, nhưng lập tức bị cái lạnh lẽo làm cho phát giác bản thân cũng không mặc cái gì, đến cả đồ lót cũng không lưu lại cho cô.
Vừa thẹn vừa tức, Tuyết Lạc quét mắt tìm kiếm toàn bộ căn phòng xem CÓ cái gì có thê dùng để che thân thể lại hay không. Đồ của cô đã không thấy tăm tích nơi đây, tủ quân áo chỉnh tê bên cạnh chỉ có đồ của Phong Hành Lãng.
Cũng không thể cứ thế này mà chạy đi hú Tuyết Lạc mặc một chiếc sơ mi của người đàn ông lên người.
Bên dưới chỉ có thê bọc lại băng áo ngủ của người đàn ông.
“Phong Hành Lãng, quần áo của tôi đâu?” Tuyết Lạc hỏi người đàn ông đang nằm trên sofa.
“Vứt rồi.”
Người đàn ông nheo mất, nhìn người phụ nữ quản dày chặt quản áo của của anh trên người. Chỉ lộ ra cái đầu và mắt cá chân tráng nõn, cũng rất thanh thuần sạch sẽ, cảnh đẹp ý vui, khiến người nhìn vào cảm thấy thoải mái.
“Vút rồi? Tại sao anh lại vứt quần áo của tôi đi? Anh vứt rồi thì tôi mặc gì?”
Tuyết Lạc cuống cuồng.
“Vậy thì không cần mặc nữa!Tôi thích dáng vẻ không mặc đồ của cô, sạch sẽ lại thuận tiện!” giọng nói của Phong Hành Lãng dương dương, tràn ngập tà ý.
Sạch sẽ? Thuận tiện? Trong đầu người đàn ông này đều đang nghĩ cái quái gì vậy chứ!
2g 0:0 TT, ” Tuyết Lạc cảm thấy bản thân hoàn toàn không cần phải đấu võ mồm n cùng người đàn ông này nữa. Một người bình thường sẽ không bao giờ pk thắng được một tên mặt dày phi nhân loại được.
Phẫn nộ trừng người đàn ông một cái, “Tuyết Lạc xoay người bắt đầu tìm quân áo có thể mặc từ trong tủ đồ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.