Triền Miên Nhập Cốt Tổng Tài Yêu Say Đắm
Chương 370
Phong Hăng Lăng
17/09/2022
Chương 370:
Nhưng hôm nay Diệp Thời Niên mặc một bộ tây trang thăng thớm, thật sự trông khá giống dáng vẻ đạo mạo thân sĩ: “Không cần lưỡi nữa à?” Phong Hành Lãng măng một câu.
Lúc này Diệp Thời Niên mới yên tĩnh lại.
Lúc này đột nhiên, Tuyết Lạc linh cảm xuất hiện: Phong Hành Lãng hiện tại đang ở ban công, cô có phải có thể âm thầm ở Phong gia tìm Phong Lập Hân bàn chuyện ly hôn?
Đây rõ ràng cơ hội ngàn năm có một!
“Phong Hành Lãng, tôi muốn quay lại trường. Buỏi chiều vẫn còn tiết.”
Tuyết Lạc đương nhiên sẽ không nói bản thân muốn đi Phong gia tìm Phong Lập Hân.
“Ừm, chuẩn bị xe cho phu nhân.”
Phong Hành Lãng đáp ứng.
“Không, không cần xe đâu, tôi ngồi bus quay lại trường cũng được.”
Tuyết Lạc gấp gấp cự tuyệt.
“Ngồi xe bus? Phong phụ nhân, ngài cũng thật biết tiệt kiệm tiên cho: Phong gia quá.” Na cười duyên nói.
Tuyết Lạc luôn bị người ta gọi là “Phong phu nhân” theo bản năng hiểu thành là phu nhân của Phong Lập Hân. Nhưng lại không nghĩ tới, vợ của Phong Hành Lãng người khác cũng sẽ gọi là “Phong phu nhân”.
“Chị dâu muôn trải nghiệm cuộc sông bình dân một chút à?” Cái miệng của Diệp Thời Niên lại bắt đầu mở ra không ngừng lại được: Tuyết Lạc không muốn lại cãi cọ gì thêm nữa, chỉ muỗn nhanh chóng rời khỏi nơi khiến cô xấu hồ vô cùng này.
Người đàn ông kia lại trắng đêm không vê.
Lâm Du Du cảm thấy bản thân sắp đợi ở Phong gia đến mốc meo rồi.
Cô vốn không yêu Phong Lập Hân, thêm vào bộ dạng nửa sông nửa chết của anh ta, càng khiến cô vừa nhìn đã bực.
Nếu không phải vì ở Phong gia tiếp cận Phong Hành Lãng, Lam Du Du thật sự không muôn nhìn Phong Lập Hân thêm một cái.
Khi Phong Lập Hân được Mạc quản gia đầy ra từ thang máy chuyên dụng, Kế Du Du đang ở phòng khách nôn nóng.
Bộ dáng nôn nóng này đã sớm nhìn quen.
Cô lúc nào cũng ngước mắt nhìn cửa bên ngoài, miệng lặp đi lặp lại tên một người. Phong Lập Hân không nghe rõ.
Lam Du Du có thể khẳn định: Phong Hành Lãng cả đêm không về nhất định là đi tìm bạch liên hoa Lâm Tuyết Lạc kia.
“Du Du, em đang đợi ai vậy? Hành Lãng à?” Phong Hành Lãng hỏi.
“Lập Hân, nếu hôm nay A Lãng không về thì để em đi vào viện cùng anh.”
Mục đích của Lam Du Du đương nhiên là muốn rời khỏi Phong gia, thoát khỏi sự giám sát của Tùng Cương.
Cô cũng đã từng nhắc đên với Phong Lập Hân, nói anh bảo với Phong Hành Lãng, đừng để cái người tên Tùng Cương cứ đi theo cô mãi đi.
Nhưng Phong Hành Lãng không biết nói với Phong Lập Hân cái gì, Phong Lập Hân lại nói giúp Phong Hành Lãng.
Rất đơn giản, Phong Hành Lãng chỉ nói một câu: Lam Du Du bởi vì Phong Lập Hân mà phản bội lại tổ chức của cô ta, đang bị truy sát, giữ Tùng Cương bên cạnh là để bảo VỆ sự an toàn của cô ấy.
Nhưng hôm nay Diệp Thời Niên mặc một bộ tây trang thăng thớm, thật sự trông khá giống dáng vẻ đạo mạo thân sĩ: “Không cần lưỡi nữa à?” Phong Hành Lãng măng một câu.
Lúc này Diệp Thời Niên mới yên tĩnh lại.
Lúc này đột nhiên, Tuyết Lạc linh cảm xuất hiện: Phong Hành Lãng hiện tại đang ở ban công, cô có phải có thể âm thầm ở Phong gia tìm Phong Lập Hân bàn chuyện ly hôn?
Đây rõ ràng cơ hội ngàn năm có một!
“Phong Hành Lãng, tôi muốn quay lại trường. Buỏi chiều vẫn còn tiết.”
Tuyết Lạc đương nhiên sẽ không nói bản thân muốn đi Phong gia tìm Phong Lập Hân.
“Ừm, chuẩn bị xe cho phu nhân.”
Phong Hành Lãng đáp ứng.
“Không, không cần xe đâu, tôi ngồi bus quay lại trường cũng được.”
Tuyết Lạc gấp gấp cự tuyệt.
“Ngồi xe bus? Phong phụ nhân, ngài cũng thật biết tiệt kiệm tiên cho: Phong gia quá.” Na cười duyên nói.
Tuyết Lạc luôn bị người ta gọi là “Phong phu nhân” theo bản năng hiểu thành là phu nhân của Phong Lập Hân. Nhưng lại không nghĩ tới, vợ của Phong Hành Lãng người khác cũng sẽ gọi là “Phong phu nhân”.
“Chị dâu muôn trải nghiệm cuộc sông bình dân một chút à?” Cái miệng của Diệp Thời Niên lại bắt đầu mở ra không ngừng lại được: Tuyết Lạc không muốn lại cãi cọ gì thêm nữa, chỉ muỗn nhanh chóng rời khỏi nơi khiến cô xấu hồ vô cùng này.
Người đàn ông kia lại trắng đêm không vê.
Lâm Du Du cảm thấy bản thân sắp đợi ở Phong gia đến mốc meo rồi.
Cô vốn không yêu Phong Lập Hân, thêm vào bộ dạng nửa sông nửa chết của anh ta, càng khiến cô vừa nhìn đã bực.
Nếu không phải vì ở Phong gia tiếp cận Phong Hành Lãng, Lam Du Du thật sự không muôn nhìn Phong Lập Hân thêm một cái.
Khi Phong Lập Hân được Mạc quản gia đầy ra từ thang máy chuyên dụng, Kế Du Du đang ở phòng khách nôn nóng.
Bộ dáng nôn nóng này đã sớm nhìn quen.
Cô lúc nào cũng ngước mắt nhìn cửa bên ngoài, miệng lặp đi lặp lại tên một người. Phong Lập Hân không nghe rõ.
Lam Du Du có thể khẳn định: Phong Hành Lãng cả đêm không về nhất định là đi tìm bạch liên hoa Lâm Tuyết Lạc kia.
“Du Du, em đang đợi ai vậy? Hành Lãng à?” Phong Hành Lãng hỏi.
“Lập Hân, nếu hôm nay A Lãng không về thì để em đi vào viện cùng anh.”
Mục đích của Lam Du Du đương nhiên là muốn rời khỏi Phong gia, thoát khỏi sự giám sát của Tùng Cương.
Cô cũng đã từng nhắc đên với Phong Lập Hân, nói anh bảo với Phong Hành Lãng, đừng để cái người tên Tùng Cương cứ đi theo cô mãi đi.
Nhưng Phong Hành Lãng không biết nói với Phong Lập Hân cái gì, Phong Lập Hân lại nói giúp Phong Hành Lãng.
Rất đơn giản, Phong Hành Lãng chỉ nói một câu: Lam Du Du bởi vì Phong Lập Hân mà phản bội lại tổ chức của cô ta, đang bị truy sát, giữ Tùng Cương bên cạnh là để bảo VỆ sự an toàn của cô ấy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.