Triền Miên Nhập Cốt Tổng Tài Yêu Say Đắm
Chương 380
Phong Hăng Lăng
21/09/2022
Chương 380:
Trong lúc mơ mơ hồ hồ, Tuyết Lạc cảm nhận được Lam Du Du chắc là.
đang có chuyện gì đó kỳ lạ hơn muôn nói với cô.
Đúng như dự đoán, vài giậy sau khi Lam Du Du nhìn chăm chăm Tuyệt Lạc, lại một lân nữa hé mở đôi môi đỏ mọng.
“Lâm Tuyết Lạc, trở lại sống ở nhà họ Phong với tôi đi!”
Tuyêt Lạc thực sự giật mình: trỏ lại sông ở nhà họ Phong? Cô không thèm! Trên dưới nhà họ Phong, ai cũng là đồng bọn của Phong Hàng Lãng!
“Tôi sống ở trong trường rất tốt.”
“Lâm Tuyết Lạc, không phải tôi đang thương lượng với cô, mà là ra lệnh cho côI Đương nhiên, cũng có thê nói là đang đe dọa cô!”
Lam Du Du luôn là một nữ vương cao cao tại thượng đây ngạo mạn, sao có thê đê cho Lâm Tuyết Lạc cô phản kháng lại nguyện vọng của cô ta chứ.
Trở lại sóng ở nhà họ Phong, chẳng phải mình và đứa nhỏ trong bụng sẽ gặp nguy hiêm hơn sao?
Nghĩ đến việc người nhà họ Phong có thê sẽ đe dọa con của cô với Phong Hàng Lãng, nhận lại làm con trại của Phong Lập Hân, toàn thân Tuyệt Lạc liên cảm thậy khó chịu. Không phải cô có thành kiên với Phong Lập Hân, mà là cô thực sự không muôn con mình chịu uât ức.
Thay vì như vậy, chỉ bằng tự mình đưa đứa nhỏ rời đi, một mình nuôi dưỡng.
Tuyết Lạc cũng biết, đưa ra quyết định như thê thì dễ, nhưng thực sự muôn thực hiện được thì cực kỳ khó.
Tương lai tươi sáng phía trước, cọn đường còn nhiêu gập ghênh, Tuyết Lạc có thê có đủ nhận thức trước những khó khăn của cô và đứa nhỏ trong tương lai.
“Tôi thật sự không muốn trở lại sống ở nhà họ Phong!”
Tuyết Lạc khẽ thở dài: “Nói thật với cô vậy, tôi sông ở trường học, vì để tránh việc làm phiền Phong Hàng Lãng!”
Câu này là sự thật.
“Nhưng sao tôi cảm thấy, khi cô sống trong trường, lại càng làm phiền Phong Hàng Lãng hơn?”
Rõ ràng đó là sự thật, nhưng Lam Du Du lại không tin.
Tuyết Lạc im lặng, thực sự không muôn nói với Lam Du Du thêm một câu nào về những chuyện liên quan đên nhà họ Phong đề gài bây cô nữa.
“Lam tiêu thư, cô hãy vệ đi, tôi thật sự không muôn trở lại sông ở nhà họ Phong! Dù sao thì tôi cũng sẽ sớm ly hôn với Phong Lập Hân thôi…”
Xoạch một tiêng, Tuyết Lạc còn chưa nói xong, Lam Du Du đột nhiên đùng đùng nôi giận. Dương như không hễ có chút dâu hiệu nào báo trước.
“Cô không được phép ly hôn với Phong Lập Hân! Cô có nghe thấy không!”
“…” Tuyết Lạc giật mình. Tiếng thét của Lam Du Du như muốn chói tai.
Nói cách khác, mình ly hôn với Phong Lập Hân, thì có liên quan gì đến cô ta? Tuyết Lạc có chút không hiều tại sao Lam Du Du đột nhiên nồi điên!
“Nhưng người mà Phong Lập Hân thích là cô!” Tuyết Lạc đáp theo bản năng.
“Cô không cần quan tâm Phong Lập Hân có thích tôi hay không! Tôi và anh ây sẽ không bao giò có thê ở bên nhau! Có chết cũng sẽ không! Cũng không ngại nói thăng với cô: Người tôi thích là Phong Hàng Lãng! Trước khi gặp Phong Lập Hân, anh Lãng và tôi sớm đã quen biệt nhau rôi. Chúng tôi đang yêu nhau sâu đậm! “
Trong lúc mơ mơ hồ hồ, Tuyết Lạc cảm nhận được Lam Du Du chắc là.
đang có chuyện gì đó kỳ lạ hơn muôn nói với cô.
Đúng như dự đoán, vài giậy sau khi Lam Du Du nhìn chăm chăm Tuyệt Lạc, lại một lân nữa hé mở đôi môi đỏ mọng.
“Lâm Tuyết Lạc, trở lại sống ở nhà họ Phong với tôi đi!”
Tuyêt Lạc thực sự giật mình: trỏ lại sông ở nhà họ Phong? Cô không thèm! Trên dưới nhà họ Phong, ai cũng là đồng bọn của Phong Hàng Lãng!
“Tôi sống ở trong trường rất tốt.”
“Lâm Tuyết Lạc, không phải tôi đang thương lượng với cô, mà là ra lệnh cho côI Đương nhiên, cũng có thê nói là đang đe dọa cô!”
Lam Du Du luôn là một nữ vương cao cao tại thượng đây ngạo mạn, sao có thê đê cho Lâm Tuyết Lạc cô phản kháng lại nguyện vọng của cô ta chứ.
Trở lại sóng ở nhà họ Phong, chẳng phải mình và đứa nhỏ trong bụng sẽ gặp nguy hiêm hơn sao?
Nghĩ đến việc người nhà họ Phong có thê sẽ đe dọa con của cô với Phong Hàng Lãng, nhận lại làm con trại của Phong Lập Hân, toàn thân Tuyệt Lạc liên cảm thậy khó chịu. Không phải cô có thành kiên với Phong Lập Hân, mà là cô thực sự không muôn con mình chịu uât ức.
Thay vì như vậy, chỉ bằng tự mình đưa đứa nhỏ rời đi, một mình nuôi dưỡng.
Tuyết Lạc cũng biết, đưa ra quyết định như thê thì dễ, nhưng thực sự muôn thực hiện được thì cực kỳ khó.
Tương lai tươi sáng phía trước, cọn đường còn nhiêu gập ghênh, Tuyết Lạc có thê có đủ nhận thức trước những khó khăn của cô và đứa nhỏ trong tương lai.
“Tôi thật sự không muốn trở lại sống ở nhà họ Phong!”
Tuyết Lạc khẽ thở dài: “Nói thật với cô vậy, tôi sông ở trường học, vì để tránh việc làm phiền Phong Hàng Lãng!”
Câu này là sự thật.
“Nhưng sao tôi cảm thấy, khi cô sống trong trường, lại càng làm phiền Phong Hàng Lãng hơn?”
Rõ ràng đó là sự thật, nhưng Lam Du Du lại không tin.
Tuyết Lạc im lặng, thực sự không muôn nói với Lam Du Du thêm một câu nào về những chuyện liên quan đên nhà họ Phong đề gài bây cô nữa.
“Lam tiêu thư, cô hãy vệ đi, tôi thật sự không muôn trở lại sông ở nhà họ Phong! Dù sao thì tôi cũng sẽ sớm ly hôn với Phong Lập Hân thôi…”
Xoạch một tiêng, Tuyết Lạc còn chưa nói xong, Lam Du Du đột nhiên đùng đùng nôi giận. Dương như không hễ có chút dâu hiệu nào báo trước.
“Cô không được phép ly hôn với Phong Lập Hân! Cô có nghe thấy không!”
“…” Tuyết Lạc giật mình. Tiếng thét của Lam Du Du như muốn chói tai.
Nói cách khác, mình ly hôn với Phong Lập Hân, thì có liên quan gì đến cô ta? Tuyết Lạc có chút không hiều tại sao Lam Du Du đột nhiên nồi điên!
“Nhưng người mà Phong Lập Hân thích là cô!” Tuyết Lạc đáp theo bản năng.
“Cô không cần quan tâm Phong Lập Hân có thích tôi hay không! Tôi và anh ây sẽ không bao giò có thê ở bên nhau! Có chết cũng sẽ không! Cũng không ngại nói thăng với cô: Người tôi thích là Phong Hàng Lãng! Trước khi gặp Phong Lập Hân, anh Lãng và tôi sớm đã quen biệt nhau rôi. Chúng tôi đang yêu nhau sâu đậm! “
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.