Triền Miên Nhập Cốt Tổng Tài Yêu Say Đắm
Chương 37: Đau như vậy là đáng đời
Phong Hăng Lăng
27/04/2021
Giãy giụa mãi vẫn không thoát khỏi tay Hàng Lãng, Tuyết Lạc đành cầu cứu dì An.
“Dì An… Dì An, giúp Cha.
Dì An lại chỉ mỉm cười như muốn nói: Phu nhân, tôi không giúp mới là cách giúp tốt nhất.
Người nên sớm ở bên cạnh Nhị thiếu gia một chút, như vậy mới là chuyện đại hỷ! Thấy dì An không giúp mình đòi lại công bằng, ngược lại còn cười cười tiếp tay cho giặc, trong lòng Tuyết Lạc hết sức bi thương.
Người ở Phong gia, bao gồm dì An và quản gia Mạc, đều bao che cho Hàng Lãng không màng luân thường đạo lý.
Thật giống như để mặc cho hắn khi dễ người chị dâu này.
Tuyết Lạc khó tránh khỏi có chút hồi hận: sớm biết kết quả như vậy, mình không nên giở thói anh hùng, chặn cái nắp nồi cho hắn.
Để hắn bị bỏng chết đi! Dù sao người bị đau cũng sẽ không phải là Lâm Tuyết Lạc cô.
Bây giờ thì hay rồi, mình nhất thời làm việc tốt, đổi lại cho người đàn ông này cơ hội khi dễ mình.
Tuyết Lạc cảm thấy hét sức thê lương.
Lúc đi ngang qua phòng y tế ở tầng hai, Tuyết Lạc đột nhiên cao giọng hét lên.
“Lập Hân… mau cứu em… em trai Hàng Lãng của anh vô lễ với em.”
Tuyết Lạc cũng không muốn quấy rầy Phong Lập Hân nghỉ ngơi, chỉ là muốn qua cách này đe dọa Hàng Lãng, từ đó để hắn biết kiềm chế hành động một chút.
“Tuyết Lạc, em gọi anh ấy làm gì?”
Hàng Lãng hừ một tiếng.
Hắn chỉ muốn lấy cho cô ít thuốc bỏng, người phụ nữ ngu ngốc này lại cầu cứu anh trai hắn? “Hàng Lãng, anh bỏ tôi xuống…”
Thấy tiếng gọi của mình có kết quả, Hàng Lãng có điểm yếu, Tuyết Lạc lại càng hét to.
“Chờ bôi thuốc xong, tôi sẽ cho em xuống.”
Hàng Lãng lại không để ý đến sự ồn ào của cô.
Có lẽ trong lòng hắn nghĩ, tiếng cãi cọ yêu thương này mới là điều mà Phong Lập Hân muốn nghe.
Trong lòng hắn vô cùng cao hứng.
Trong phòng tân hôn, không khí vẫn vui vẻ như vậy.
Hàng Lãng cầm thuốc bỏng trong tay, giằng co với Tuyết Lạc đang cảnh giác giữ chặt áo sơ mi trên người.
“Chẳng qua là bôi chút thuốc thôi, đừng ép tôi phải mạnh bạo với em!”
Hàng Lãng lạnh giọng.
“Anh cứ để đó đi, tôi sẽ tự làm.”
Tuyết Lạc đáp.
“Nhưng tôi muốn giúp em.”
Phong Hàng Lãng nghiêm túc nói.
Tuyết Lạc không hiểu vì sao người đàn ông này phải dây dưa với mình như vậy.
Thiên hạ có nhiều đàn bà như thế, vì sao hắn hét lần này tới lần khác xâm phạm đến người chị dâu này? Là muốn trừng phạt cô vì dám gả vào Phong gia sao? Chẳng lẽ hắn không biết: vô lễ với chị dâu, cũng không khác nào bắt kính với anh cả Phong Lập Hân của hắn sao? Cô kêu cũng đã kêu, gọi cũng đã gọi, cầu cứu cũng đã cầu cứu rồi.
Nhưng trong Phong gia chẳng phân biệt đúng sai này, có kêu cứu đến mấy cũng vô ích.
Thậm chí ngay cả quản gia Mạc và dì An cũng về phe với Hàng Lãng, dung túng cho hắn khi dễ cô! Chẳng lẽ phải chết mới bảo toàn được sự trong sạch của mình? Tuyết Lạc khổ sở cười một tiếng: cô mới không phải phụ nữ thời xưa, sinh mạng rất đáng quý.
Nhưng để Phong Hàng Lãng cứ thế xâm phạm cô? Cô không làm được.
Nước mắt từng chút từng chút một đong đầy hai bên khóe mát.
Hai tay Tuyết Lạc run run cởi áo sơ mi ra.
Cô cứ thế, trước mặt người đàn ông kiêu căng gian tà kia, từ từ cởi áo.
“Hàng Lãng, nếu anh muốn nhìn tôi, vậy cho anh nhìn đã đi! Chỉ cần lương tâm anh không phụ lòng Phong Lập Hân, người anh trai đã suýt chút nữa hi sinh cả tính mạng vì anh! Vậy anh cứ xâm phạm tôi đi!”
Tuyết Lạc bi tráng nói, nước mắt cũng theo đó mà chảy xuống hai bên má.
Nhìn gương mặt đẫm lệ của cô, trái tim Phong Hàng Lãng chợt nhói đau.
Người phụ nữ này quật cường như vậy? Xem cái chết cứ như không, chỉ muốn chạy thẳng tới pháp trường vậy sao? Dáng người cô yêu điệu, làn da trắng nõn nà như tuyết, cùng với đường áօ ɭót bao lấy cơ thể mảnh mai, khiến cổ họng Hàng Lãng chọt trở nên khô khốc.
Thật là quá sức chịu đựng! Ánh mắt nóng bỏng của hắn từ từ chuyển đến sau lưng Tuyết Lạc.
Dường như lúc này tâm trạng mới khá hơn một chút.
Hàng Lãng hít thở sâu để cơ thể thư giãn, nếu không, cảm giác bức bối này thật sự khiến hắn rất khó chịu.
Làn da lưng trắng nõn kia nổi bần bật một vét bỏng đỏ nhức mắt.
Mấy giấy sau, phần lưng đau rát của Tuyết Lạc đã được thay thế bởi những ngón tay mát lạnh, Hàng Lãng đang nhẹ nhàng giúp cô bôi thuốc.
Người đàn ông này thật sự giúp cô bôi thuốc sao? Tuyết Lạc không biết mình nên từ chối ra sao.
Áo sơ mi là cô tự cởi, cô cứ nghĩ hắn sẽ bị những lời hào hùng của cô làm cho xấu hỗ, tự trách, thật không ngờ hắn vẫn cả gan đụng vào cô.
Ngón tay hắn có thuốc bỏng, nên không hề thô ráp, mà ngược lại còn có chút dịu dàng.
“Không phải là giúp em bôi thuốc thôi sao, em có cần phải bày ra bộ dạng này không?”
Thanh âm hắn thật quyền rũ, hệt như rượu vang hảo hạng.
*“…”
Tuyết Lạc bị lời nói ngọt ngào của hắn làm cho nín bặt.
Dường như chính cô cũng không dừng lại được.
Sau đó, một chiếc áo ngủ rộng thùng thình được khoác lên vai cô, Tuyết Lạc vội vàng quấn cái áo quanh mình.
Không lọt ra ngoài một chút ‘xuân cảnh”
nào.
“Nam nữ thụ thụ bắt thân, anh không biết sao? Huống hồ tôi còn là chị dâu của anh.
Hơn nữa, không phải còn có bác sĩ Kim và y tá Hình sao?”
Tuyết Lạc vẫn không nhịn được mà oán trách hắn máy câu.
“Tôi không muốn người đàn ông khác thấy thân thể em.”
Hàng Lãng gằn giọng.
Giọng nói hắn không cao, nhưng vẫn không che giấu được vẻ ngang ngược.
“..”
Tuyết Lạc sặc một cái.
Không biết phải trả lời người đàn ông này như thế nào.
Hắn không muốn người khác thấy thân thể cô? Vậy Phong Hàng Lãng hắn thì được nhìn sao? Không phải chính hắn cũng đang nhìn thân thể của người phụ nữ đã thuộc về anh trai hắn hay sao? Còn không biết xấu hổ mà ở đây nói đạo nghĩa? Thật là khiến người khác xấu hồ thay hắn! “Thuốc bỏng này rất tốt.
Sẽ không bị phồng rộp đâu.
Sau khi hết bỏng rồi thì thoa một chút kem dưỡng ẩm để tránh sẹo.
Buổi tối đi ngủ để ý một chút, đừng đè lên vết thương.”
Nói xong, Hàng Lãng liền bỏ ra khỏi phòng.
Tuyết Lạc ngòi lại, không sao bình tĩnh được.
Dưới tầng, dì An cứ quanh quần ở cầu thang.
Bà biết cặp vợ chồng trẻ đang rất khó xử, phận là người làm, bà không nên lên hỏi trực tiếp.
Chỉ là trạng thái vừa rồi của Tuyết Lạc khiến bà không sao yên lòng được.
Dẫu sao bà cũng biết, Phong Nhị thiếu gia Phong Hàng Lãng không phải người biết thương hoa tiếc ngọc.
Vậy mà không ngờ mười phút sau, Hàng Lãng đã mặc một chiếc sơ mi khác đi xuống.
“Nhị thiếu gia, cậu và phu nhân là sao vậy?”
Dì An tiến đến, vừa sửa lại cúc áo cho hắn vừa hỏi.
“Lưng Tuyết Lạc bị bỏng.
Hai ngày này, dì chú ý ăn uống của cô ấy một chút.”
Hàng Lãng thản nhiên đáp.
“Bị bỏng? Có nghiêm trọng không?”
Dì An vội vàng hỏi.
“Thật là, làm thế nào mà phu nhân lại bị bỏng chứ?”
“Do ngu ngốc! Chính cô ấy cũng yếu đuối, còn thay tôi chặn nắp nồi súp nóng làm gì? Đau như vậy là đáng đời!”
Rõ ràng là lời nói tức giận châm chọc, nhưng dì An lại nghe ra được sự dịu dàng nhu tình.
Hóa ra là vì phu nhân chặn nồi súp bị đổ cho Thiếu gia nên mới bị bỏng? Xem ra quan hệ giữa hai người thật tốt, còn hẹn nhau ra ngoài ăn cơm.
Dì An thật sự vui mừng cho Tuyết Lạc và Hàng Lãng.
Đợi Hàng Lãng vào phòng y tế thăm Phong Lập Hân, dì An vội nấu một chén súp bồ câu mang lên tằng.
Bỏ sẹo thì dùng cái này là tốt nhất.
Tuyết Lạc ngồi yên lặng trêи giường tân hôn rộng lớn, lẳng lặng nhìn chai thuốc bỏng đến xuất thần: người đàn ông bá đạo kiêu căng kia, không nói lời nào liền bôi thuốc cho mình, có tính là khinh bạc mình hay không? Sớm biết vậy đã không giúp hắn chặn cái nồi đó, để hắn hiểu lầm mình có ý với hắn thì thật không xong! Như vậy chẳng phải càng cho hắn lý do bắt nạt mình hơn sao? Mà bây giờ, hắn nhìn cũng nhìn rồi, sờ cũng sờ rồi… trong lòng Tuyết Lạc thật sự rối bời.
Không thể dung túng cho hắn khi dễ mình như thế nữa, sẽ thật sự hỗ thẹn với Phong Lập Hân.
“Phu nhân, uống chút súp bồ câu đi.
Có tác dụng dưỡng nhan, còn làm đẹp da nữa.”
Dì An đặt chén súp vào tay Tuyết Lạc.
Tuyết Lạc bọc mình trong chiếc áo ngủ rộng thùng thình, cả người nhỏ nhắn, thật sự rung động lòng người.
Cô không muốn trách dì An vì sao vừa rồi không giúp mình.
Dẫu sao dì An cũng chỉ là người làm, không có quyền với Hàng Lãng.
Vốn cô không muốn uống, nhưng vừa nghe có thể làm đẹp da, Tuyết Lạc đành miễn cưỡng uống máy hớp.
Cô cũng không muốn lưng mình bị lưu lại vết sẹo khó coi.
“Phu nhân, Nhị thiếu gia vừa dặn dò tôi, mấy ngày này phải chú ý ăn uống của người.
Có thể thấy trong lòng thiếu gia rất quan tâm đến người đấy.”
Dì An lại dốc hết sức khen ngợi Hàng Lãng trước mặt cô.
Mục đích rất rõ ràng, chính là giúp Hàng Lãng và Tuyết Lạc có thể ở cùng một chỗ mà yêu thương nhau.
Một người em chồng quan tâm chị dâu như vậy… Ai nghe cũng nghĩ đến một số chuyện khác.
Thấy Tuyết Lạc im lặng, dì An lại bắt đầu dài dòng.
“Phu nhân, Nhị thiếu gia tuy ngoài mặt lạnh lùng, tính khí không được tốt, nhưng thật ra lại là người rất tốt đấy.
Trọng tình trọng nghĩa, nhất định là người chồng tốt.”
Tuyết Lạc cảm thấy dì An càng nói càng không đáng tin, nhất là cái câu cuối cùng kia: ‘nhất định là người chồng tốt là có ý gì? Muốn cô và hắn có quan hệ gì? “Dì An, nếu dì thấy Hàng Lãng tốt như vậy, dì hãy nhanh chóng tìm một người phụ nữ cho hắn lập gia đình đi.
Cũng là giúp cháu và Lập Hân một việc lớn.”
Tuyết Lạc đáp lời.
Cô thật sự nghe không lọt tai mấy lời tán dương tận trời của dì An với Phong Hàng Lãng.
“Dì An… Dì An, giúp Cha.
Dì An lại chỉ mỉm cười như muốn nói: Phu nhân, tôi không giúp mới là cách giúp tốt nhất.
Người nên sớm ở bên cạnh Nhị thiếu gia một chút, như vậy mới là chuyện đại hỷ! Thấy dì An không giúp mình đòi lại công bằng, ngược lại còn cười cười tiếp tay cho giặc, trong lòng Tuyết Lạc hết sức bi thương.
Người ở Phong gia, bao gồm dì An và quản gia Mạc, đều bao che cho Hàng Lãng không màng luân thường đạo lý.
Thật giống như để mặc cho hắn khi dễ người chị dâu này.
Tuyết Lạc khó tránh khỏi có chút hồi hận: sớm biết kết quả như vậy, mình không nên giở thói anh hùng, chặn cái nắp nồi cho hắn.
Để hắn bị bỏng chết đi! Dù sao người bị đau cũng sẽ không phải là Lâm Tuyết Lạc cô.
Bây giờ thì hay rồi, mình nhất thời làm việc tốt, đổi lại cho người đàn ông này cơ hội khi dễ mình.
Tuyết Lạc cảm thấy hét sức thê lương.
Lúc đi ngang qua phòng y tế ở tầng hai, Tuyết Lạc đột nhiên cao giọng hét lên.
“Lập Hân… mau cứu em… em trai Hàng Lãng của anh vô lễ với em.”
Tuyết Lạc cũng không muốn quấy rầy Phong Lập Hân nghỉ ngơi, chỉ là muốn qua cách này đe dọa Hàng Lãng, từ đó để hắn biết kiềm chế hành động một chút.
“Tuyết Lạc, em gọi anh ấy làm gì?”
Hàng Lãng hừ một tiếng.
Hắn chỉ muốn lấy cho cô ít thuốc bỏng, người phụ nữ ngu ngốc này lại cầu cứu anh trai hắn? “Hàng Lãng, anh bỏ tôi xuống…”
Thấy tiếng gọi của mình có kết quả, Hàng Lãng có điểm yếu, Tuyết Lạc lại càng hét to.
“Chờ bôi thuốc xong, tôi sẽ cho em xuống.”
Hàng Lãng lại không để ý đến sự ồn ào của cô.
Có lẽ trong lòng hắn nghĩ, tiếng cãi cọ yêu thương này mới là điều mà Phong Lập Hân muốn nghe.
Trong lòng hắn vô cùng cao hứng.
Trong phòng tân hôn, không khí vẫn vui vẻ như vậy.
Hàng Lãng cầm thuốc bỏng trong tay, giằng co với Tuyết Lạc đang cảnh giác giữ chặt áo sơ mi trên người.
“Chẳng qua là bôi chút thuốc thôi, đừng ép tôi phải mạnh bạo với em!”
Hàng Lãng lạnh giọng.
“Anh cứ để đó đi, tôi sẽ tự làm.”
Tuyết Lạc đáp.
“Nhưng tôi muốn giúp em.”
Phong Hàng Lãng nghiêm túc nói.
Tuyết Lạc không hiểu vì sao người đàn ông này phải dây dưa với mình như vậy.
Thiên hạ có nhiều đàn bà như thế, vì sao hắn hét lần này tới lần khác xâm phạm đến người chị dâu này? Là muốn trừng phạt cô vì dám gả vào Phong gia sao? Chẳng lẽ hắn không biết: vô lễ với chị dâu, cũng không khác nào bắt kính với anh cả Phong Lập Hân của hắn sao? Cô kêu cũng đã kêu, gọi cũng đã gọi, cầu cứu cũng đã cầu cứu rồi.
Nhưng trong Phong gia chẳng phân biệt đúng sai này, có kêu cứu đến mấy cũng vô ích.
Thậm chí ngay cả quản gia Mạc và dì An cũng về phe với Hàng Lãng, dung túng cho hắn khi dễ cô! Chẳng lẽ phải chết mới bảo toàn được sự trong sạch của mình? Tuyết Lạc khổ sở cười một tiếng: cô mới không phải phụ nữ thời xưa, sinh mạng rất đáng quý.
Nhưng để Phong Hàng Lãng cứ thế xâm phạm cô? Cô không làm được.
Nước mắt từng chút từng chút một đong đầy hai bên khóe mát.
Hai tay Tuyết Lạc run run cởi áo sơ mi ra.
Cô cứ thế, trước mặt người đàn ông kiêu căng gian tà kia, từ từ cởi áo.
“Hàng Lãng, nếu anh muốn nhìn tôi, vậy cho anh nhìn đã đi! Chỉ cần lương tâm anh không phụ lòng Phong Lập Hân, người anh trai đã suýt chút nữa hi sinh cả tính mạng vì anh! Vậy anh cứ xâm phạm tôi đi!”
Tuyết Lạc bi tráng nói, nước mắt cũng theo đó mà chảy xuống hai bên má.
Nhìn gương mặt đẫm lệ của cô, trái tim Phong Hàng Lãng chợt nhói đau.
Người phụ nữ này quật cường như vậy? Xem cái chết cứ như không, chỉ muốn chạy thẳng tới pháp trường vậy sao? Dáng người cô yêu điệu, làn da trắng nõn nà như tuyết, cùng với đường áօ ɭót bao lấy cơ thể mảnh mai, khiến cổ họng Hàng Lãng chọt trở nên khô khốc.
Thật là quá sức chịu đựng! Ánh mắt nóng bỏng của hắn từ từ chuyển đến sau lưng Tuyết Lạc.
Dường như lúc này tâm trạng mới khá hơn một chút.
Hàng Lãng hít thở sâu để cơ thể thư giãn, nếu không, cảm giác bức bối này thật sự khiến hắn rất khó chịu.
Làn da lưng trắng nõn kia nổi bần bật một vét bỏng đỏ nhức mắt.
Mấy giấy sau, phần lưng đau rát của Tuyết Lạc đã được thay thế bởi những ngón tay mát lạnh, Hàng Lãng đang nhẹ nhàng giúp cô bôi thuốc.
Người đàn ông này thật sự giúp cô bôi thuốc sao? Tuyết Lạc không biết mình nên từ chối ra sao.
Áo sơ mi là cô tự cởi, cô cứ nghĩ hắn sẽ bị những lời hào hùng của cô làm cho xấu hỗ, tự trách, thật không ngờ hắn vẫn cả gan đụng vào cô.
Ngón tay hắn có thuốc bỏng, nên không hề thô ráp, mà ngược lại còn có chút dịu dàng.
“Không phải là giúp em bôi thuốc thôi sao, em có cần phải bày ra bộ dạng này không?”
Thanh âm hắn thật quyền rũ, hệt như rượu vang hảo hạng.
*“…”
Tuyết Lạc bị lời nói ngọt ngào của hắn làm cho nín bặt.
Dường như chính cô cũng không dừng lại được.
Sau đó, một chiếc áo ngủ rộng thùng thình được khoác lên vai cô, Tuyết Lạc vội vàng quấn cái áo quanh mình.
Không lọt ra ngoài một chút ‘xuân cảnh”
nào.
“Nam nữ thụ thụ bắt thân, anh không biết sao? Huống hồ tôi còn là chị dâu của anh.
Hơn nữa, không phải còn có bác sĩ Kim và y tá Hình sao?”
Tuyết Lạc vẫn không nhịn được mà oán trách hắn máy câu.
“Tôi không muốn người đàn ông khác thấy thân thể em.”
Hàng Lãng gằn giọng.
Giọng nói hắn không cao, nhưng vẫn không che giấu được vẻ ngang ngược.
“..”
Tuyết Lạc sặc một cái.
Không biết phải trả lời người đàn ông này như thế nào.
Hắn không muốn người khác thấy thân thể cô? Vậy Phong Hàng Lãng hắn thì được nhìn sao? Không phải chính hắn cũng đang nhìn thân thể của người phụ nữ đã thuộc về anh trai hắn hay sao? Còn không biết xấu hổ mà ở đây nói đạo nghĩa? Thật là khiến người khác xấu hồ thay hắn! “Thuốc bỏng này rất tốt.
Sẽ không bị phồng rộp đâu.
Sau khi hết bỏng rồi thì thoa một chút kem dưỡng ẩm để tránh sẹo.
Buổi tối đi ngủ để ý một chút, đừng đè lên vết thương.”
Nói xong, Hàng Lãng liền bỏ ra khỏi phòng.
Tuyết Lạc ngòi lại, không sao bình tĩnh được.
Dưới tầng, dì An cứ quanh quần ở cầu thang.
Bà biết cặp vợ chồng trẻ đang rất khó xử, phận là người làm, bà không nên lên hỏi trực tiếp.
Chỉ là trạng thái vừa rồi của Tuyết Lạc khiến bà không sao yên lòng được.
Dẫu sao bà cũng biết, Phong Nhị thiếu gia Phong Hàng Lãng không phải người biết thương hoa tiếc ngọc.
Vậy mà không ngờ mười phút sau, Hàng Lãng đã mặc một chiếc sơ mi khác đi xuống.
“Nhị thiếu gia, cậu và phu nhân là sao vậy?”
Dì An tiến đến, vừa sửa lại cúc áo cho hắn vừa hỏi.
“Lưng Tuyết Lạc bị bỏng.
Hai ngày này, dì chú ý ăn uống của cô ấy một chút.”
Hàng Lãng thản nhiên đáp.
“Bị bỏng? Có nghiêm trọng không?”
Dì An vội vàng hỏi.
“Thật là, làm thế nào mà phu nhân lại bị bỏng chứ?”
“Do ngu ngốc! Chính cô ấy cũng yếu đuối, còn thay tôi chặn nắp nồi súp nóng làm gì? Đau như vậy là đáng đời!”
Rõ ràng là lời nói tức giận châm chọc, nhưng dì An lại nghe ra được sự dịu dàng nhu tình.
Hóa ra là vì phu nhân chặn nồi súp bị đổ cho Thiếu gia nên mới bị bỏng? Xem ra quan hệ giữa hai người thật tốt, còn hẹn nhau ra ngoài ăn cơm.
Dì An thật sự vui mừng cho Tuyết Lạc và Hàng Lãng.
Đợi Hàng Lãng vào phòng y tế thăm Phong Lập Hân, dì An vội nấu một chén súp bồ câu mang lên tằng.
Bỏ sẹo thì dùng cái này là tốt nhất.
Tuyết Lạc ngồi yên lặng trêи giường tân hôn rộng lớn, lẳng lặng nhìn chai thuốc bỏng đến xuất thần: người đàn ông bá đạo kiêu căng kia, không nói lời nào liền bôi thuốc cho mình, có tính là khinh bạc mình hay không? Sớm biết vậy đã không giúp hắn chặn cái nồi đó, để hắn hiểu lầm mình có ý với hắn thì thật không xong! Như vậy chẳng phải càng cho hắn lý do bắt nạt mình hơn sao? Mà bây giờ, hắn nhìn cũng nhìn rồi, sờ cũng sờ rồi… trong lòng Tuyết Lạc thật sự rối bời.
Không thể dung túng cho hắn khi dễ mình như thế nữa, sẽ thật sự hỗ thẹn với Phong Lập Hân.
“Phu nhân, uống chút súp bồ câu đi.
Có tác dụng dưỡng nhan, còn làm đẹp da nữa.”
Dì An đặt chén súp vào tay Tuyết Lạc.
Tuyết Lạc bọc mình trong chiếc áo ngủ rộng thùng thình, cả người nhỏ nhắn, thật sự rung động lòng người.
Cô không muốn trách dì An vì sao vừa rồi không giúp mình.
Dẫu sao dì An cũng chỉ là người làm, không có quyền với Hàng Lãng.
Vốn cô không muốn uống, nhưng vừa nghe có thể làm đẹp da, Tuyết Lạc đành miễn cưỡng uống máy hớp.
Cô cũng không muốn lưng mình bị lưu lại vết sẹo khó coi.
“Phu nhân, Nhị thiếu gia vừa dặn dò tôi, mấy ngày này phải chú ý ăn uống của người.
Có thể thấy trong lòng thiếu gia rất quan tâm đến người đấy.”
Dì An lại dốc hết sức khen ngợi Hàng Lãng trước mặt cô.
Mục đích rất rõ ràng, chính là giúp Hàng Lãng và Tuyết Lạc có thể ở cùng một chỗ mà yêu thương nhau.
Một người em chồng quan tâm chị dâu như vậy… Ai nghe cũng nghĩ đến một số chuyện khác.
Thấy Tuyết Lạc im lặng, dì An lại bắt đầu dài dòng.
“Phu nhân, Nhị thiếu gia tuy ngoài mặt lạnh lùng, tính khí không được tốt, nhưng thật ra lại là người rất tốt đấy.
Trọng tình trọng nghĩa, nhất định là người chồng tốt.”
Tuyết Lạc cảm thấy dì An càng nói càng không đáng tin, nhất là cái câu cuối cùng kia: ‘nhất định là người chồng tốt là có ý gì? Muốn cô và hắn có quan hệ gì? “Dì An, nếu dì thấy Hàng Lãng tốt như vậy, dì hãy nhanh chóng tìm một người phụ nữ cho hắn lập gia đình đi.
Cũng là giúp cháu và Lập Hân một việc lớn.”
Tuyết Lạc đáp lời.
Cô thật sự nghe không lọt tai mấy lời tán dương tận trời của dì An với Phong Hàng Lãng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.