Triền Miên Nhập Cốt Tổng Tài Yêu Say Đắm
Chương 40: Muốn cũng không thể yêu
Phong Hăng Lăng
27/04/2021
Nhắc đến Tào Tháo, Tào Tháo liền xuất hiện.
Dì An lo Nhị Thiếu gia đói bụng, liền mang mì Ý thịt thăn vào, mùi thơm cứ thế tỏa ra khắp phòng.
“Nhị Thiếu gia, mau tranh thủ lúc còn nóng, ăn đi.
Cậu vẫn chưa ăn tối đâu.”
Dì An quả nhiên rất thương Hàng Lãng, chỉ thiếu nước bón cho hắn ăn.
“Ừ, dì cứ để đó đi.”
Có người quấy rày, trong mắt Hàng Lãng hiện lên vẻ không vui.
“Để nguội sẽ mất ngon.”
Dì An cố ý đặt đĩa thức ăn vào tay hắn.
“Gần đây cậu cũng gầy đi rồi.”
Hàng Lãng gầy sao? Sao mình không cảm nhận được điều này? Cường tráng như con trâu vậy cơ mà.
Nếu như thế này còn tính là gầy, vậy trước đây hắn còn có bao nhiêu vai u thịt bắp? Bất quá dì An đối với Hàng Lãng cực kỳ cưng chiều, so với mẹ ruột có khi còn thân thiết hơn.
Thừa dịp hắn đang ăn mì, Tuyết Lạc nhỏ bé liền hướng cửa bỏ đi.
“Đi đâu?”
Hàng Lãng lạnh lùng gọi một tiêng.
Tuy miệng nói nhưng mi không hề động, như thể hắn cảm nhận được Tuyết Lạc đang rời đi.
Thật là một người đàn ông xảo quyệt mà.
“A… tôi đi làm món tráng miệng cho anh.”
Tuyết Lạc nhanh nhẹn đáp.
Bởi vì cô cũng vừa đi lấy gạt tàn, cho nên lúc này Hàng Lãng liền để cô đi.
Dù sao cô cũng không chạy thoát khỏi bàn tay hắn đâu.
Thật ra, Tuyết Lạc còn có mục đích khác: cô muốn thừa dịp dì An hầu Hàng Lãng ăn, đi lên lầu gặp Phong Lập Hân một chút.
Có lẽ không phải vì nhớ Phong Lập Hân, mà là để hoàn thành trách nhiệm của một người vợ.
Nếu không, cô tồn tại ở Phong gia cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Ở trước cửa phòng y tế, Tuyết Lạc yên lặng đợi một hồi, mới nhẹ nhàng gõ hai tiếng.
Cô biết lúc này, bác sĩ Kim nhất định là đang ở bên trong.
Ông hết lòng tận tụy với công việc chăm sóc Phong Lập Hân, trừ bỏ nửa ngày ở bên gia đình mỗi tuần, những khi khác đều ở bên cạnh anh, nửa bước không rời.
Hai ba phút sau, cửa phòng y tế mới mở ra.
Người mở là y tá Hình, trợ thủ của bác sĩ Kim.
“Y tá Hình, tôi không thể vào gặp Lập Hân một chút sao?”
Bị từ chối nhiều lần, Tuyết Lạc khổ sở hỏi.
“Phong phu nhân, thời gian này, Phong thiếu gia cần ở trong môi trường vô trùng.”
Y tá Hình viện đủ mọi lí do có thể nghĩ ra.
Mỗi lần từ chối cô, cũng là làm khó hắn rất nhiều.
Y tá hình biết Phong phu nhân này chỉ là muốn quan tâm đến bệnh tình của Phong Lập Hân, chẳng liên quan đến âm mưu hay toan tính gì cả.
Nhưng đây là chỉ thị của Phong Nhị thiếu gia.
Không cho những người không có nhiệm vụ gì vào phòng y tế hỏi thăm sức khỏe Phong Lập Hân, trong đó bao gồm cả Phong phu nhân Lâm Tuyết Lạc.
“Tôi có thể mặc đồ vô trùng.”
Tuyết Lạc thì thào.
Cô không muốn làm khó y tá Hình, nhưng cũng không muốn bỏ qua cơ hội hỏi thăm đến Phong Lập Hân.
“Cái đó… gần đây tâm trạng Phong thiếu gia không tốt, không muốn gặp ai.”
Y tá Hình khẽ thở dài một tiếng.
Lòng cô đau, cũng thật khổ sở.
Cô chẳng qua chỉ là lo lắng cho Phong Lập Hân, nhưng người của Phong gia vẫn cứ coi cô như người ngoài.
Một đôi mắt sắc bén, âm thầm thu hết nhất cử nhất động của Tuyết Lạc.
Đôi mắt hắn sâu thăm thẳm như vực không đáy, không biết đang nghĩ gì.
Khi Tuyết Lạc xuống tầng, liền bắt gặp quản gia Mạc đang vội vội vàng vàng vào phòng khách Phong gia, bộ dáng hết sức khẩn trương.
“Phu nhân, Nhị Thiếu gia đâu?”
Thấy Tuyết Lạc, quản gia Mạc vội vàng hỏi.
“Hàng Lãng ở trong phòng khách ăn cơm.
Quản gia Mạc, có chuyện gì vậy?”
Tuyết Lạc thấy vẻ mặt quản gia Mạc vô cùng nghiêm trọng, hẳn là có chuyện khó xử đã xảy ra.
Bởi vì quản gia Mạc từ trước đến nay làm gì cũng không sợ hãi.
Có thể khiến ông khẩn trương như vậy, hẳn là không phải chuyện nhỏ nhặt gì.
Quản gia Mạc không trả lời câu hỏi của Tuyết Lạc, mà nhanh như gió đi tới phòng khách.
“Nhị Thiếu gia, không xong rồi.”
Ở hành lang, quản gia Mạc bắt gặp Hàng Lãng.
“Vào thư phòng nói.”
Hàng Lãng hiểu rõ, quản gia Mạc sẽ không vì những chuyện nhỏ mà kinh hãi như vậy.
“Được.”
Quản gia Mạc theo Hàng Lãng tiến vào thư phòng.
Sau khi đóng kín cửa phòng, quản gia Mạc mới hạ thấp giọng nói.
“Nhị Thiếu gia, cậu xem, đây là di chúc mà Đại Thiếu gia soạn thảo.
Tôi copy từ chỗ luật sư của cậu ấy.”
“Di chúc? Anh trai tôi cũng giỏi thật, còn làm di chúc cái gì chứ?”
Hàng Lãng nổi giận quát một tiếng.
Nhận lấy hồ sơ, xem xét kỹ di chúc mà luật sư làm cho Phong Lập Hân xong, cả người hắn cũng nỗi trận lôi đình.
“Anh trai tôi lại muốn hai tay dâng tập đoàn Phong thị cho Phong Nhất Minh? Anh ta điên rồi sao?”
Đây là điều mà Phong Hàng Lãng ngàn vạn lần không thể hiểu được.
Phong Nhất Minh chính là người có khả năng đã hại hai anh em họ.
Gã chẳng những đã có động cơ gây án, mà còn hẳn là đã dự tính trước âm mưu rồi.
“Nhị Thiếu gia, Đại Thiếu gia làm như vậy, hẳn là muốn đảm bảo an toàn cho em trai mình.
Chỉ có đem tập đoàn Phong thị giao cho Phong Nhát Minh, cậu ấy mới để cho cậu được một con đường sống.
Đại Thiếu gia đây là muốn thay cậu giải trừ hậu họa, dụng tâm lương khổ[1]!”
Quản gia Mạc nước mắt lưng tròng.
Có lẽ cho đến tận lúc chết, Phong Lập Hân vẫn không quên người em cùng cha khác mẹ này.
Vì Hàng Lãng, cái gì anh cũng có thể từ bỏ được, bao gồm cả sinh mạng của chính mình! Nhưng càng như vậy, Hàng Lãng lại càng không cách nào buông tay.
Hắn sẽ không trơ mắt nhìn Phong Nhất Minh cướp đi tất cả những gì thuộc về Phong Lập Hân anh hắn.
“Còn Phong Hàng Lãng tôi ở đây, Phong Nhất Minh đừng hòng có được tập đoàn Phong thị!”
Trong con mắt của Hàng Lãng lần nữa bùng cháy ngọn lửa hận thù.
“Nhưng Đại Thiếu gia mới là người thừa kế tập đoàn Phong thị, chỉ có cậu ấy mới có thể quyết định người thừa kế hợp pháp tiếp theo!”
Quản gia Mạc nhắc nhở.
Hàng Lãng cau mày, gương mặt trầm xuống, lạnh lùng nói.
“Nếu như anh ấy biết người phụ nữ tên Lam Du Du kia không chết… Ông nói xem, liệu anh ấy có còn Suy sụp như vậy nữa hay không?”
“Cái gì? Lam tiểu thư chưa chết?”
Hai mắt quản gia Mạc sáng lên.
“Chuyện này có thể tin được không?”
“Có lẽ là đáng tin! Chẳng qua hình như cô ta đang giấu giếm điều gì đó, trốn rất kỹ.”
Hàng Lãng nheo mắt, ngón tay gõ nhẹ lên tờ di chúc.
“Đây đúng là tin tốt…”
Nhưng ngay sau đó, quản gia Mạc lại thở dài.
“Nhưng cũng không chừng lại là tin „ xấu.
“Tin xấu? Sao lại nói vậy?”
Hàng Lãng trầm giọng.
“Nhị Thiếu gia cậu cũng biết, khi Đại Thiếu gia theo đuổi Lam tiểu thư, tình cảm thật sự vô cùng sâu đậm.
Khi biết tin Lam tiểu thư chưa chết, hẳn là Đại Thiếu gia sẽ vui mừng, sau đó thì sao? Với tính cách của Đại Thiếu gia, hẳn sẽ rất tự ti với tình trạng của mình bây giờ.
Muốn yêu cũng không thể, sẽ chỉ càng khiến Đại Thiếu gia thêm thống khổ!”
Hầu hạ ở Phong gia ba mươi năm, quả gia Mạc đương nhiên rất hiểu nỗi lòng của Phong Lập Hân.
“Tại sao lại muốn yêu cũng không thể? Chỉ cần anh ấy muốn, cho dù như thế nào, tôi cũng sẽ đem Lam Du Du trói lên giường cho anh ấy.”
Hàng Lãng cười lạnh.
Chỉ cần Phong Lập Hân muốn, hắn nhất định sẽ thành toàn.
Quản gia Mạc chỉ lắc đầu chán nản: có lẽ điều Phong gia đang thiếu, chính là tính cách ngang ngược, xoay chuyền càn khôn của Phong Hàng Lãng.
Đêm khuya, Tuyết Lạc ngồi bên bàn đọc sách, nghiên cứu kết cấu cho luận văn tốt nghiệp.
Cô học khoa Truyền thông Thiết kế, không được thực hành thực té, chỉ có thể làm luận trêи giấy.
Hàng Lãng bước vào, đem một chồng văn kiện đặt lên bàn sách.
“Đây là tài liệu về tập đoàn Phong thị, tối nay em phải xem xong.
Trong đó có một phần về bổ nhiệm và bãi nhiệm chức vụ, tốt nhất là nên ghi nhớ một chút.
Ngày mai em và anh trai tôi sẽ đến tập đoàn Phong thị tham gia cuộc họp cổ đông!”
Tuyết Lạc cầm tài liệu trêи tay lật lật máy cái, có chút không tự tin mà nói.
“Hàng Lãng, anh không đi cùng anh trai sao?”
Ở Thân Thành này, tập đoàn Phong thị cũng có chút danh tiếng.
Tuyết Lạc cảm thấy hơi áp lực, bất thình lình bảo cô đi theo Phong Lập Hân đến dự cái gì mà họp cổ đông, cô quả thật là hơi thấp thỏm.
Thấy trong mắt cô lộ ra vẻ phụ thuộc vào hắn, Hàng Lãng hơi cong môi, cười nhạt.
“Em không phải một mực nói muốn ở bên anh trai tôi sao? Cho em cơ hội đây.
“Nhưng… nhưng là, cuộc họp cổ đông lón như vậy, anh ấy nhát định sẽ cần anh.”
Tuyết Lạc gấp gáp nói.
“Là anh ấy cần tôi? Hay em cần tôi.”
Hàng Lãng hạ thấp giọng, ý tứ hỏi.
Gương mặt yêu kiều của Tuyết Lạc ửng đỏ.
“Đương nhiên là anh trai anh cần anh! Anh là em trai anh ấy, anh phải giúp anh ấy điều hành tập đoàn Phong thị cho tốt!”
Nhưng mà, Hàng Lãng lại thở dài.
“Tiếc thay, tôi chỉ là con ngoài giá thú, không thuộc Phong gia.
Từ khi được dẫn về Phong gia, tôi đã không có quyền thừa kế tài sản rồi.”
Hàng Lãng nói câu này mà chẳng có chút buồn đau nào.
Tựa hồ còn mang ý giễu cợt.
Tập đoàn Phong thị, hắn chưa từng quan tâm đến! Tuy nhiên, hắn không quan tâm, không có nghĩa là sẽ để Phong Lập Hân hai tay dâng cho Phong Nhất Minh.
“Phong Hàng Lãng, ngày mai anh cũng đi đi, có được không? Coi như là trợ giúp anh trai anh một chút.”
Tuyết Lạc lại khẩn cầu.
Phong Hàng Lãng hắn dĩ nhiên sẽ đi! Chỉ là cách thức có chút khác mà thôi.
Đột nhiên, đôi môi mỏng của Hàng Lãng khẽ cong lên, bật ra một câu hết sức gian tà.
“Muốn ngày mai tôi đi cùng cũng được… Nhưng đêm nay em phải nghe lời tôi, để tôi ngủ cùng với em.”
Tuyết Lạc giận đến nghiền răng nghiền lợi, cắn răng gần từng chữ.
“Phong Hàng Lãng, anh ngay lập tức cút ra ngoài cho tôi! Lập tức! Ngay lập tức!”
Dì An lo Nhị Thiếu gia đói bụng, liền mang mì Ý thịt thăn vào, mùi thơm cứ thế tỏa ra khắp phòng.
“Nhị Thiếu gia, mau tranh thủ lúc còn nóng, ăn đi.
Cậu vẫn chưa ăn tối đâu.”
Dì An quả nhiên rất thương Hàng Lãng, chỉ thiếu nước bón cho hắn ăn.
“Ừ, dì cứ để đó đi.”
Có người quấy rày, trong mắt Hàng Lãng hiện lên vẻ không vui.
“Để nguội sẽ mất ngon.”
Dì An cố ý đặt đĩa thức ăn vào tay hắn.
“Gần đây cậu cũng gầy đi rồi.”
Hàng Lãng gầy sao? Sao mình không cảm nhận được điều này? Cường tráng như con trâu vậy cơ mà.
Nếu như thế này còn tính là gầy, vậy trước đây hắn còn có bao nhiêu vai u thịt bắp? Bất quá dì An đối với Hàng Lãng cực kỳ cưng chiều, so với mẹ ruột có khi còn thân thiết hơn.
Thừa dịp hắn đang ăn mì, Tuyết Lạc nhỏ bé liền hướng cửa bỏ đi.
“Đi đâu?”
Hàng Lãng lạnh lùng gọi một tiêng.
Tuy miệng nói nhưng mi không hề động, như thể hắn cảm nhận được Tuyết Lạc đang rời đi.
Thật là một người đàn ông xảo quyệt mà.
“A… tôi đi làm món tráng miệng cho anh.”
Tuyết Lạc nhanh nhẹn đáp.
Bởi vì cô cũng vừa đi lấy gạt tàn, cho nên lúc này Hàng Lãng liền để cô đi.
Dù sao cô cũng không chạy thoát khỏi bàn tay hắn đâu.
Thật ra, Tuyết Lạc còn có mục đích khác: cô muốn thừa dịp dì An hầu Hàng Lãng ăn, đi lên lầu gặp Phong Lập Hân một chút.
Có lẽ không phải vì nhớ Phong Lập Hân, mà là để hoàn thành trách nhiệm của một người vợ.
Nếu không, cô tồn tại ở Phong gia cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Ở trước cửa phòng y tế, Tuyết Lạc yên lặng đợi một hồi, mới nhẹ nhàng gõ hai tiếng.
Cô biết lúc này, bác sĩ Kim nhất định là đang ở bên trong.
Ông hết lòng tận tụy với công việc chăm sóc Phong Lập Hân, trừ bỏ nửa ngày ở bên gia đình mỗi tuần, những khi khác đều ở bên cạnh anh, nửa bước không rời.
Hai ba phút sau, cửa phòng y tế mới mở ra.
Người mở là y tá Hình, trợ thủ của bác sĩ Kim.
“Y tá Hình, tôi không thể vào gặp Lập Hân một chút sao?”
Bị từ chối nhiều lần, Tuyết Lạc khổ sở hỏi.
“Phong phu nhân, thời gian này, Phong thiếu gia cần ở trong môi trường vô trùng.”
Y tá Hình viện đủ mọi lí do có thể nghĩ ra.
Mỗi lần từ chối cô, cũng là làm khó hắn rất nhiều.
Y tá hình biết Phong phu nhân này chỉ là muốn quan tâm đến bệnh tình của Phong Lập Hân, chẳng liên quan đến âm mưu hay toan tính gì cả.
Nhưng đây là chỉ thị của Phong Nhị thiếu gia.
Không cho những người không có nhiệm vụ gì vào phòng y tế hỏi thăm sức khỏe Phong Lập Hân, trong đó bao gồm cả Phong phu nhân Lâm Tuyết Lạc.
“Tôi có thể mặc đồ vô trùng.”
Tuyết Lạc thì thào.
Cô không muốn làm khó y tá Hình, nhưng cũng không muốn bỏ qua cơ hội hỏi thăm đến Phong Lập Hân.
“Cái đó… gần đây tâm trạng Phong thiếu gia không tốt, không muốn gặp ai.”
Y tá Hình khẽ thở dài một tiếng.
Lòng cô đau, cũng thật khổ sở.
Cô chẳng qua chỉ là lo lắng cho Phong Lập Hân, nhưng người của Phong gia vẫn cứ coi cô như người ngoài.
Một đôi mắt sắc bén, âm thầm thu hết nhất cử nhất động của Tuyết Lạc.
Đôi mắt hắn sâu thăm thẳm như vực không đáy, không biết đang nghĩ gì.
Khi Tuyết Lạc xuống tầng, liền bắt gặp quản gia Mạc đang vội vội vàng vàng vào phòng khách Phong gia, bộ dáng hết sức khẩn trương.
“Phu nhân, Nhị Thiếu gia đâu?”
Thấy Tuyết Lạc, quản gia Mạc vội vàng hỏi.
“Hàng Lãng ở trong phòng khách ăn cơm.
Quản gia Mạc, có chuyện gì vậy?”
Tuyết Lạc thấy vẻ mặt quản gia Mạc vô cùng nghiêm trọng, hẳn là có chuyện khó xử đã xảy ra.
Bởi vì quản gia Mạc từ trước đến nay làm gì cũng không sợ hãi.
Có thể khiến ông khẩn trương như vậy, hẳn là không phải chuyện nhỏ nhặt gì.
Quản gia Mạc không trả lời câu hỏi của Tuyết Lạc, mà nhanh như gió đi tới phòng khách.
“Nhị Thiếu gia, không xong rồi.”
Ở hành lang, quản gia Mạc bắt gặp Hàng Lãng.
“Vào thư phòng nói.”
Hàng Lãng hiểu rõ, quản gia Mạc sẽ không vì những chuyện nhỏ mà kinh hãi như vậy.
“Được.”
Quản gia Mạc theo Hàng Lãng tiến vào thư phòng.
Sau khi đóng kín cửa phòng, quản gia Mạc mới hạ thấp giọng nói.
“Nhị Thiếu gia, cậu xem, đây là di chúc mà Đại Thiếu gia soạn thảo.
Tôi copy từ chỗ luật sư của cậu ấy.”
“Di chúc? Anh trai tôi cũng giỏi thật, còn làm di chúc cái gì chứ?”
Hàng Lãng nổi giận quát một tiếng.
Nhận lấy hồ sơ, xem xét kỹ di chúc mà luật sư làm cho Phong Lập Hân xong, cả người hắn cũng nỗi trận lôi đình.
“Anh trai tôi lại muốn hai tay dâng tập đoàn Phong thị cho Phong Nhất Minh? Anh ta điên rồi sao?”
Đây là điều mà Phong Hàng Lãng ngàn vạn lần không thể hiểu được.
Phong Nhất Minh chính là người có khả năng đã hại hai anh em họ.
Gã chẳng những đã có động cơ gây án, mà còn hẳn là đã dự tính trước âm mưu rồi.
“Nhị Thiếu gia, Đại Thiếu gia làm như vậy, hẳn là muốn đảm bảo an toàn cho em trai mình.
Chỉ có đem tập đoàn Phong thị giao cho Phong Nhát Minh, cậu ấy mới để cho cậu được một con đường sống.
Đại Thiếu gia đây là muốn thay cậu giải trừ hậu họa, dụng tâm lương khổ[1]!”
Quản gia Mạc nước mắt lưng tròng.
Có lẽ cho đến tận lúc chết, Phong Lập Hân vẫn không quên người em cùng cha khác mẹ này.
Vì Hàng Lãng, cái gì anh cũng có thể từ bỏ được, bao gồm cả sinh mạng của chính mình! Nhưng càng như vậy, Hàng Lãng lại càng không cách nào buông tay.
Hắn sẽ không trơ mắt nhìn Phong Nhất Minh cướp đi tất cả những gì thuộc về Phong Lập Hân anh hắn.
“Còn Phong Hàng Lãng tôi ở đây, Phong Nhất Minh đừng hòng có được tập đoàn Phong thị!”
Trong con mắt của Hàng Lãng lần nữa bùng cháy ngọn lửa hận thù.
“Nhưng Đại Thiếu gia mới là người thừa kế tập đoàn Phong thị, chỉ có cậu ấy mới có thể quyết định người thừa kế hợp pháp tiếp theo!”
Quản gia Mạc nhắc nhở.
Hàng Lãng cau mày, gương mặt trầm xuống, lạnh lùng nói.
“Nếu như anh ấy biết người phụ nữ tên Lam Du Du kia không chết… Ông nói xem, liệu anh ấy có còn Suy sụp như vậy nữa hay không?”
“Cái gì? Lam tiểu thư chưa chết?”
Hai mắt quản gia Mạc sáng lên.
“Chuyện này có thể tin được không?”
“Có lẽ là đáng tin! Chẳng qua hình như cô ta đang giấu giếm điều gì đó, trốn rất kỹ.”
Hàng Lãng nheo mắt, ngón tay gõ nhẹ lên tờ di chúc.
“Đây đúng là tin tốt…”
Nhưng ngay sau đó, quản gia Mạc lại thở dài.
“Nhưng cũng không chừng lại là tin „ xấu.
“Tin xấu? Sao lại nói vậy?”
Hàng Lãng trầm giọng.
“Nhị Thiếu gia cậu cũng biết, khi Đại Thiếu gia theo đuổi Lam tiểu thư, tình cảm thật sự vô cùng sâu đậm.
Khi biết tin Lam tiểu thư chưa chết, hẳn là Đại Thiếu gia sẽ vui mừng, sau đó thì sao? Với tính cách của Đại Thiếu gia, hẳn sẽ rất tự ti với tình trạng của mình bây giờ.
Muốn yêu cũng không thể, sẽ chỉ càng khiến Đại Thiếu gia thêm thống khổ!”
Hầu hạ ở Phong gia ba mươi năm, quả gia Mạc đương nhiên rất hiểu nỗi lòng của Phong Lập Hân.
“Tại sao lại muốn yêu cũng không thể? Chỉ cần anh ấy muốn, cho dù như thế nào, tôi cũng sẽ đem Lam Du Du trói lên giường cho anh ấy.”
Hàng Lãng cười lạnh.
Chỉ cần Phong Lập Hân muốn, hắn nhất định sẽ thành toàn.
Quản gia Mạc chỉ lắc đầu chán nản: có lẽ điều Phong gia đang thiếu, chính là tính cách ngang ngược, xoay chuyền càn khôn của Phong Hàng Lãng.
Đêm khuya, Tuyết Lạc ngồi bên bàn đọc sách, nghiên cứu kết cấu cho luận văn tốt nghiệp.
Cô học khoa Truyền thông Thiết kế, không được thực hành thực té, chỉ có thể làm luận trêи giấy.
Hàng Lãng bước vào, đem một chồng văn kiện đặt lên bàn sách.
“Đây là tài liệu về tập đoàn Phong thị, tối nay em phải xem xong.
Trong đó có một phần về bổ nhiệm và bãi nhiệm chức vụ, tốt nhất là nên ghi nhớ một chút.
Ngày mai em và anh trai tôi sẽ đến tập đoàn Phong thị tham gia cuộc họp cổ đông!”
Tuyết Lạc cầm tài liệu trêи tay lật lật máy cái, có chút không tự tin mà nói.
“Hàng Lãng, anh không đi cùng anh trai sao?”
Ở Thân Thành này, tập đoàn Phong thị cũng có chút danh tiếng.
Tuyết Lạc cảm thấy hơi áp lực, bất thình lình bảo cô đi theo Phong Lập Hân đến dự cái gì mà họp cổ đông, cô quả thật là hơi thấp thỏm.
Thấy trong mắt cô lộ ra vẻ phụ thuộc vào hắn, Hàng Lãng hơi cong môi, cười nhạt.
“Em không phải một mực nói muốn ở bên anh trai tôi sao? Cho em cơ hội đây.
“Nhưng… nhưng là, cuộc họp cổ đông lón như vậy, anh ấy nhát định sẽ cần anh.”
Tuyết Lạc gấp gáp nói.
“Là anh ấy cần tôi? Hay em cần tôi.”
Hàng Lãng hạ thấp giọng, ý tứ hỏi.
Gương mặt yêu kiều của Tuyết Lạc ửng đỏ.
“Đương nhiên là anh trai anh cần anh! Anh là em trai anh ấy, anh phải giúp anh ấy điều hành tập đoàn Phong thị cho tốt!”
Nhưng mà, Hàng Lãng lại thở dài.
“Tiếc thay, tôi chỉ là con ngoài giá thú, không thuộc Phong gia.
Từ khi được dẫn về Phong gia, tôi đã không có quyền thừa kế tài sản rồi.”
Hàng Lãng nói câu này mà chẳng có chút buồn đau nào.
Tựa hồ còn mang ý giễu cợt.
Tập đoàn Phong thị, hắn chưa từng quan tâm đến! Tuy nhiên, hắn không quan tâm, không có nghĩa là sẽ để Phong Lập Hân hai tay dâng cho Phong Nhất Minh.
“Phong Hàng Lãng, ngày mai anh cũng đi đi, có được không? Coi như là trợ giúp anh trai anh một chút.”
Tuyết Lạc lại khẩn cầu.
Phong Hàng Lãng hắn dĩ nhiên sẽ đi! Chỉ là cách thức có chút khác mà thôi.
Đột nhiên, đôi môi mỏng của Hàng Lãng khẽ cong lên, bật ra một câu hết sức gian tà.
“Muốn ngày mai tôi đi cùng cũng được… Nhưng đêm nay em phải nghe lời tôi, để tôi ngủ cùng với em.”
Tuyết Lạc giận đến nghiền răng nghiền lợi, cắn răng gần từng chữ.
“Phong Hàng Lãng, anh ngay lập tức cút ra ngoài cho tôi! Lập tức! Ngay lập tức!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.