Chương 490
Bát Trà Nhân
01/10/2021
Mở cửa xe chui vào, lập tức nhào vào trong ngực người đàn ông: “Anh Cố Thời, một thời gian rồi anh không tới tìm em…”
Cùng với thân hình gầy nhỏ nhào tới bên người người đàn ông, còn có mùi nước hoa nồng nặc, anh ta trước sau như một quần là áo lụa hài hước cười, bàn tay lập tức nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào của cô gái, cười đùa: “Đây không phải là tới tìm em sao?”
Vừa nói, anh ta vùi đầu tiến tới cổ đối phương, hít một hơi thật sâu: “Thật là thơm.”
Sau đó dặn dò tài xế lái xe, báo địa chỉ, lại quay đầu cười sáng rỡ với người phụ nữ: “Em không phải luôn muốn tới chỗ anh sao? Hôm nay đưa em đi xem một chút…”
Có quen hay không, chỉ cần hơi hiểu biết Cố Thời này thì đều biết, anh ta yêu lăn lộn thích chơi, nhưng không dễ dàng mang phụ nữ về nhà mình.
“Thật sao?” Vì vậy nghe lời này, người phụ nữ không tự chủ mở to cặp mắt, thân thể cũng ngồi thẳng: “Anh không đùa em chứ?”
Người đàn ông cong môi cười một tiếng, thờ ơ giang hai tay ra: “Anh giống như đang nói đùa sao?”
Cặp mắt đào hoa sáng rỡ hơi cong, chọc cho người phụ nữ xuân tâm rạo rực, bất kể anh ta nói có đúng là lời thật lòng không, vểnh môi đỏ mọng hôn lên mặt anh ta, sau đó trốn vào trong ngực anh ta, mặt đầy thẹn thùng: “Đều nói người phụ nữ được cậu Cố mang về nhà có thể trở thành tương lai mợ chủ nhà họ Cố, là thật sao?”
Tròng mắt người đàn ông thâm thúy, một cánh tay khoác lên bả vai người phụ nữ, mắt nhìn phía trước.
Anh ta đột nhiên cười nhạt một tiếng, giọng trầm mấy phần: “Vậy sao.”
Tiếng đáp lại trong không gian hẹp xao động, người nói thờ ơ, người nghe lại hơi ngơ ngác, rõ ràng chần chờ.
Mọi người đều là chơi bời, có mấy người sẽ thật lòng, thật sự đến đó, lại phải so đo. Cậu Cố không tính là một đối tượng kết hôn đạt tiêu chuẩn, nhưng nhà anh ta của cải phong phú, định chung thân với anh ta, luôn là có được có mất.
Nội tâm giống như sau thời gian ngắn ngủi cân nhắc có được câu trả lời, người phụ nữ thẹn thùng cười một tiếng, rúc vào trong ngực anh ta, một đường cũng không nói gì nữa.
Trong đầu nghĩ như thế nào không tốt, có danh tiếng mợ chủ nhà họ Cố cũng tốt.
Sau khi xuống xe lại lên lầu, một nam một nữ ôm nhau, giống như tình nhân đang yêu đương, chốc lát cũng không tách ra được.
Đẩy cánh cửa sau lưng ra, hai bóng người song song dung nhập vào trong bóng tối, từ phòng khách thẳng đến phòng ngủ, một đường ôm hôn.
Trong đêm đen truyền đến tiếng mèo kêu thật dài, thân thể người phụ nữ cứng đờ, kinh hô một tiếng trốn trong ngực anh ta: “Anh nuôi mèo?”
Sau đó tội nghiệp, miệng nhỏ lẩm bẩm: “Em sợ.”
Bộ dáng kia so sánh với Cung Kì rõ ràng sợ đến cả người run rẩy còn mặt đầy ngạo kiều, có mấy phần rõ ràng.
Không biết tại sao ở tình huống như vậy, anh ta sẽ đột nhiên nghĩ tới người phụ nữ kia.
Liếc xó xỉnh trong bóng tối, anh ta trầm mắt, đẩy người phụ nữ dưới người ra: “Vậy bỏ đi.”
Tình cảnh đột nhiên thay đổi làm cho người ta có chút bất ngờ không kịp đề phòng, sau khi phản ứng lại, cô ta ngập ngừng cắn môi: “Nhưng nếu anh nuôi mèo, nhất định rất đáng yêu.”
Không đợi người đàn ông xua đuổi lần nữa, cô ta đưa tay chỉ chỉ phòng ngủ bên cạnh: “Em đi tắm, ở trên giường chờ anh nhé.”
Mò tối mở cửa phòng, lại bật đèn phòng ngủ, một đường không kịp chờ đợi vào phòng tắm. Người đàn ông ngoài cửa mượn ánh sáng từ phòng ngủ, ngơ ngẩn đứng đó, trong lúc nhất thời suy nghĩ xoay vòng.
Mèo trắng nhỏ dưới ghế sa lon nghe động tĩnh xa dần thì chui ra: “Meo meo” kêu, quanh quẩn bên chân nam chủ nhân, dáng vẻ nũng nịu dễ thương rất đáng yêu.
Cố Thời cúi đầu cười một tiếng, ngồi xổm vuốt long mềm mượt trên người nó, trong miệng kêu một câu: “Ùng ục…”
Ùng ục là tên con mèo trắng nhỏ này, là Tề Uyên đặt.
Mèo cũng là Tề Uyên nuôi.
Sau khi cô ta dọn khỏi Kinh Đô, Cố Thời từ chỗ bà cụ Tề mang con mèo này ra ngoài, tự mình nuôi.
Ùng Ục được sờ rất thư thái, nằm trên sàn nhà phát ra tiếng “Ùng ục”.
Vốn là hình ảnh an tĩnh hài hòa, không ngờ sau lưng đột nhiên truyền đến “cạch” một tiếng, Ùng Ục bị động tĩnh này hù dọa, lập tức từ trên sàn nhà bắn lên, như hỏa tiển vọt vào gầm ghế sa lon.
Ngay cả Cố Thời cũng bị dọa sợ hết hồn.
Quay đầu, chỉ thấy hướng cửa vào một bóng người cao gầy đang đứng, ngược ánh đèn hành lang nhìn có vẻ không chân thực, đợi người hai ba bước đến gần, lại mượn ánh sáng phòng ngủ mới nhìn rõ: “Cung, Cung Kì?”
Anh ta vừa giận vừa sợ: “Tôi cho cô chìa khóa không phải để cô phá cửa vào!”
Cùng với thân hình gầy nhỏ nhào tới bên người người đàn ông, còn có mùi nước hoa nồng nặc, anh ta trước sau như một quần là áo lụa hài hước cười, bàn tay lập tức nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào của cô gái, cười đùa: “Đây không phải là tới tìm em sao?”
Vừa nói, anh ta vùi đầu tiến tới cổ đối phương, hít một hơi thật sâu: “Thật là thơm.”
Sau đó dặn dò tài xế lái xe, báo địa chỉ, lại quay đầu cười sáng rỡ với người phụ nữ: “Em không phải luôn muốn tới chỗ anh sao? Hôm nay đưa em đi xem một chút…”
Có quen hay không, chỉ cần hơi hiểu biết Cố Thời này thì đều biết, anh ta yêu lăn lộn thích chơi, nhưng không dễ dàng mang phụ nữ về nhà mình.
“Thật sao?” Vì vậy nghe lời này, người phụ nữ không tự chủ mở to cặp mắt, thân thể cũng ngồi thẳng: “Anh không đùa em chứ?”
Người đàn ông cong môi cười một tiếng, thờ ơ giang hai tay ra: “Anh giống như đang nói đùa sao?”
Cặp mắt đào hoa sáng rỡ hơi cong, chọc cho người phụ nữ xuân tâm rạo rực, bất kể anh ta nói có đúng là lời thật lòng không, vểnh môi đỏ mọng hôn lên mặt anh ta, sau đó trốn vào trong ngực anh ta, mặt đầy thẹn thùng: “Đều nói người phụ nữ được cậu Cố mang về nhà có thể trở thành tương lai mợ chủ nhà họ Cố, là thật sao?”
Tròng mắt người đàn ông thâm thúy, một cánh tay khoác lên bả vai người phụ nữ, mắt nhìn phía trước.
Anh ta đột nhiên cười nhạt một tiếng, giọng trầm mấy phần: “Vậy sao.”
Tiếng đáp lại trong không gian hẹp xao động, người nói thờ ơ, người nghe lại hơi ngơ ngác, rõ ràng chần chờ.
Mọi người đều là chơi bời, có mấy người sẽ thật lòng, thật sự đến đó, lại phải so đo. Cậu Cố không tính là một đối tượng kết hôn đạt tiêu chuẩn, nhưng nhà anh ta của cải phong phú, định chung thân với anh ta, luôn là có được có mất.
Nội tâm giống như sau thời gian ngắn ngủi cân nhắc có được câu trả lời, người phụ nữ thẹn thùng cười một tiếng, rúc vào trong ngực anh ta, một đường cũng không nói gì nữa.
Trong đầu nghĩ như thế nào không tốt, có danh tiếng mợ chủ nhà họ Cố cũng tốt.
Sau khi xuống xe lại lên lầu, một nam một nữ ôm nhau, giống như tình nhân đang yêu đương, chốc lát cũng không tách ra được.
Đẩy cánh cửa sau lưng ra, hai bóng người song song dung nhập vào trong bóng tối, từ phòng khách thẳng đến phòng ngủ, một đường ôm hôn.
Trong đêm đen truyền đến tiếng mèo kêu thật dài, thân thể người phụ nữ cứng đờ, kinh hô một tiếng trốn trong ngực anh ta: “Anh nuôi mèo?”
Sau đó tội nghiệp, miệng nhỏ lẩm bẩm: “Em sợ.”
Bộ dáng kia so sánh với Cung Kì rõ ràng sợ đến cả người run rẩy còn mặt đầy ngạo kiều, có mấy phần rõ ràng.
Không biết tại sao ở tình huống như vậy, anh ta sẽ đột nhiên nghĩ tới người phụ nữ kia.
Liếc xó xỉnh trong bóng tối, anh ta trầm mắt, đẩy người phụ nữ dưới người ra: “Vậy bỏ đi.”
Tình cảnh đột nhiên thay đổi làm cho người ta có chút bất ngờ không kịp đề phòng, sau khi phản ứng lại, cô ta ngập ngừng cắn môi: “Nhưng nếu anh nuôi mèo, nhất định rất đáng yêu.”
Không đợi người đàn ông xua đuổi lần nữa, cô ta đưa tay chỉ chỉ phòng ngủ bên cạnh: “Em đi tắm, ở trên giường chờ anh nhé.”
Mò tối mở cửa phòng, lại bật đèn phòng ngủ, một đường không kịp chờ đợi vào phòng tắm. Người đàn ông ngoài cửa mượn ánh sáng từ phòng ngủ, ngơ ngẩn đứng đó, trong lúc nhất thời suy nghĩ xoay vòng.
Mèo trắng nhỏ dưới ghế sa lon nghe động tĩnh xa dần thì chui ra: “Meo meo” kêu, quanh quẩn bên chân nam chủ nhân, dáng vẻ nũng nịu dễ thương rất đáng yêu.
Cố Thời cúi đầu cười một tiếng, ngồi xổm vuốt long mềm mượt trên người nó, trong miệng kêu một câu: “Ùng ục…”
Ùng ục là tên con mèo trắng nhỏ này, là Tề Uyên đặt.
Mèo cũng là Tề Uyên nuôi.
Sau khi cô ta dọn khỏi Kinh Đô, Cố Thời từ chỗ bà cụ Tề mang con mèo này ra ngoài, tự mình nuôi.
Ùng Ục được sờ rất thư thái, nằm trên sàn nhà phát ra tiếng “Ùng ục”.
Vốn là hình ảnh an tĩnh hài hòa, không ngờ sau lưng đột nhiên truyền đến “cạch” một tiếng, Ùng Ục bị động tĩnh này hù dọa, lập tức từ trên sàn nhà bắn lên, như hỏa tiển vọt vào gầm ghế sa lon.
Ngay cả Cố Thời cũng bị dọa sợ hết hồn.
Quay đầu, chỉ thấy hướng cửa vào một bóng người cao gầy đang đứng, ngược ánh đèn hành lang nhìn có vẻ không chân thực, đợi người hai ba bước đến gần, lại mượn ánh sáng phòng ngủ mới nhìn rõ: “Cung, Cung Kì?”
Anh ta vừa giận vừa sợ: “Tôi cho cô chìa khóa không phải để cô phá cửa vào!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.