Chương 508
Bát Trà Nhân
01/10/2021
Những chuyện vốn không chắc chắn trong lòng anh ta, nhờ sự thăm dò hôm nay mà đã hoàn toàn nắm rõ.
Tâm trí anh ta toàn ý nghĩ tàn nhẫn. Anh ta từ từ anh đạp chân ga, xe lao đi vun vút.
Như Tống Nhiễm dự đoán. Sau kì nghỉ Tết, Thượng Đỉnh chính thức đi vào kinh doanh. Nhờ có sự hỗ trợ đắc lực của ông Tống, chỉ trong ba tháng ngắn ngủi, mặc dù chưa có doanh thu đáng kể nhưng đã vượt qua lợi nhuận dự kiến trong kế hoạch nửa năm ban đầu của họ.
Cộng thêm việc Lương Hạnh giữ chức trưởng phòng marketing, nhờ những mối quan hệ của cô, ba tháng nay chạy tới lui cũng mang lại không ít thu hoạch.
Những điều này đều nằm trong dự kiến của Thượng Điền. Mà đầu năm, Phong Thụy cũng đã triển khai những kế hoạch hợp tác đầu tư của cuối năm ngoái, việc hợp tác ở Canada bước đầu đã nhận được phản hồi tốt.
Vốn là chuyện đáng mừng, nhưng thời gian gần đây dồn tâm sức cho hợp tác nước ngoài, không tránh khỏi lơ là xu hướng kinh doanh trong nước. Tới lúc nhận thức được thì mới phát hiện ra sau mùa xuân, không ít khách hàng cũ từng hợp tác với Phong Thụy nhiều năm đã rút lui.
Sau khi điều tra, mới hiểu ra nguyên nhân.
Những khách hàng cũ này không phải ngoại lệ, đều là những mối làm anh từ những ngày đầu của Phong Thụy. Họ đều nhờ vào mối quan hệ với ông Tống để phát triển. Hiện tại rút lui vô cớ, ai đứng ở phía sau thao túng, không cần nói cũng đã rõ.
Trong mắt Thượng Điền, ông Tống chưa bao giờ thực sự ủng hộ anh ta.
Để tập tài liệu dày cộm lên bàn, đáy mắt Thượng Điền u ám, lạnh lùng. Anh ta không nói gì nhưng vẻ lạnh lùng đó của anh ta vẫn khiến người thư ký bên cạnh sợ đến nỗi không dám thở mạnh.
“Thu xếp để chiều nay đi Nam Thành.” Anh ta lạnh lùng ra lệnh.
Tại Nam Thành Thượng Đỉnh, lúc này Triệu Mịch Thanh đang ngồi trong phòng làm việc. Anh đang trả lời phỏng vấn của độc quyền của Báo Kinh Tế.
Trên sô pha dành cho khách, cô phóng viên phía đối diện là một gương mặt trẻ tuổi. Cô ta mặc bộ vest, dáng người mảnh mai, lưng thẳng tắp trông rất chuyên nghiệp.
Cô ta từng thấy Triệu Mịch Thanh, anh là một người đàn ông lịch lãm nhưng không kém uy nghiêm. Sau cuộc nói chuyện, cô ta do dự một lúc rồi hỏi câu hỏi cuối cùng trước khi kết thúc phỏng vấn.
“Sếp Triệu điều hành Long Đằng thường không đồng ý tiếp nhận phỏng vấn của các tạp chí kinh tế, vì vậy trong ngành chúng tôi có không ít lời đồn đại về anh. Thật lòng thì lần này chúng tôi cũng không ôm quá nhiều hi vọng. Muốn hỏi anh một chút, điều gì đã khiến anh thay đổi thái độ trước đây?”
Câu hỏi này vốn không liên quan tới chủ đề trọng tâm của cuộc phỏng vấn, không liên quan gì tới sự phát triển của Thượng Đỉnh gần đây và phương hướng vận hành trong tương lai. Vậy nên cô phóng viên chỉ mỉm cười, hỏi đùa một câu.
Như vậy dù cho Triệu Mịch Thanh không đồng ý trả lời vì câu hỏi hơi riêng tư, cô ta cũng có thể quay về chủ đề ban đầu.
Nhưng không ngờ là sau khi nghe câu hỏi thì anh hơi sững sờ. Anh hơi cụp mắt như đang suy nghĩ nghiêm túc hơn bất cứ câu hỏi nào trước đó.
Triệu Mịch Thanh nói xong, cô ta mới thu lại ánh nhìn có phần bối rối, cười với anh: “Tôi cũng có nghe về câu chuyện tình yêu của anh Triệu và cô Lương, chỉ không nghĩ hai người đã kết hôn. Chúc mừng anh.”
Triệu Mịch Thanh không tỏ thái độ gì, dường như không hề để tâm.
Người ngoài nói một câu “chúc mừng” không quan trọng gì trong mắt anh. Nhưng anh vẫn lịch sự gật đầu. Anh đứng dậy, chỉnh lại áo vest: “Xin lỗi, mười phút nữa tôi có một cuộc họp, những câu hỏi riêng tư khác không tiện trả lời nữa.”
Thấy anh đứng dậy, cô phóng viên cũng vội vàng thu dọn giấy bút rồi đứng lên. Cô ta lịch sự chào rồi rời đi trong ánh mắt dõi theo của người đàn ông.
Ra khỏi cửa phòng làm việc của tổng giám đốc, lúc cô ta đi ra ngoài thì vừa khéo gặp Lương Hạnh đã xử lý xong tài liệu đi tới.
Cô ta không khỏi ngước mắt đánh giá vị phu nhân tổng giám đốc này một lượt.
Mà dường như Lương Hạnh cũng nhận ra ánh mắt của cô ta. Cô nhìn lại, hai người cùng nhìn nhau. Cô mỉm cười lịch sự và xa cách. Thái độ và khí chất hoàn toàn áp đảo người kia.
Tâm trí anh ta toàn ý nghĩ tàn nhẫn. Anh ta từ từ anh đạp chân ga, xe lao đi vun vút.
Như Tống Nhiễm dự đoán. Sau kì nghỉ Tết, Thượng Đỉnh chính thức đi vào kinh doanh. Nhờ có sự hỗ trợ đắc lực của ông Tống, chỉ trong ba tháng ngắn ngủi, mặc dù chưa có doanh thu đáng kể nhưng đã vượt qua lợi nhuận dự kiến trong kế hoạch nửa năm ban đầu của họ.
Cộng thêm việc Lương Hạnh giữ chức trưởng phòng marketing, nhờ những mối quan hệ của cô, ba tháng nay chạy tới lui cũng mang lại không ít thu hoạch.
Những điều này đều nằm trong dự kiến của Thượng Điền. Mà đầu năm, Phong Thụy cũng đã triển khai những kế hoạch hợp tác đầu tư của cuối năm ngoái, việc hợp tác ở Canada bước đầu đã nhận được phản hồi tốt.
Vốn là chuyện đáng mừng, nhưng thời gian gần đây dồn tâm sức cho hợp tác nước ngoài, không tránh khỏi lơ là xu hướng kinh doanh trong nước. Tới lúc nhận thức được thì mới phát hiện ra sau mùa xuân, không ít khách hàng cũ từng hợp tác với Phong Thụy nhiều năm đã rút lui.
Sau khi điều tra, mới hiểu ra nguyên nhân.
Những khách hàng cũ này không phải ngoại lệ, đều là những mối làm anh từ những ngày đầu của Phong Thụy. Họ đều nhờ vào mối quan hệ với ông Tống để phát triển. Hiện tại rút lui vô cớ, ai đứng ở phía sau thao túng, không cần nói cũng đã rõ.
Trong mắt Thượng Điền, ông Tống chưa bao giờ thực sự ủng hộ anh ta.
Để tập tài liệu dày cộm lên bàn, đáy mắt Thượng Điền u ám, lạnh lùng. Anh ta không nói gì nhưng vẻ lạnh lùng đó của anh ta vẫn khiến người thư ký bên cạnh sợ đến nỗi không dám thở mạnh.
“Thu xếp để chiều nay đi Nam Thành.” Anh ta lạnh lùng ra lệnh.
Tại Nam Thành Thượng Đỉnh, lúc này Triệu Mịch Thanh đang ngồi trong phòng làm việc. Anh đang trả lời phỏng vấn của độc quyền của Báo Kinh Tế.
Trên sô pha dành cho khách, cô phóng viên phía đối diện là một gương mặt trẻ tuổi. Cô ta mặc bộ vest, dáng người mảnh mai, lưng thẳng tắp trông rất chuyên nghiệp.
Cô ta từng thấy Triệu Mịch Thanh, anh là một người đàn ông lịch lãm nhưng không kém uy nghiêm. Sau cuộc nói chuyện, cô ta do dự một lúc rồi hỏi câu hỏi cuối cùng trước khi kết thúc phỏng vấn.
“Sếp Triệu điều hành Long Đằng thường không đồng ý tiếp nhận phỏng vấn của các tạp chí kinh tế, vì vậy trong ngành chúng tôi có không ít lời đồn đại về anh. Thật lòng thì lần này chúng tôi cũng không ôm quá nhiều hi vọng. Muốn hỏi anh một chút, điều gì đã khiến anh thay đổi thái độ trước đây?”
Câu hỏi này vốn không liên quan tới chủ đề trọng tâm của cuộc phỏng vấn, không liên quan gì tới sự phát triển của Thượng Đỉnh gần đây và phương hướng vận hành trong tương lai. Vậy nên cô phóng viên chỉ mỉm cười, hỏi đùa một câu.
Như vậy dù cho Triệu Mịch Thanh không đồng ý trả lời vì câu hỏi hơi riêng tư, cô ta cũng có thể quay về chủ đề ban đầu.
Nhưng không ngờ là sau khi nghe câu hỏi thì anh hơi sững sờ. Anh hơi cụp mắt như đang suy nghĩ nghiêm túc hơn bất cứ câu hỏi nào trước đó.
Triệu Mịch Thanh nói xong, cô ta mới thu lại ánh nhìn có phần bối rối, cười với anh: “Tôi cũng có nghe về câu chuyện tình yêu của anh Triệu và cô Lương, chỉ không nghĩ hai người đã kết hôn. Chúc mừng anh.”
Triệu Mịch Thanh không tỏ thái độ gì, dường như không hề để tâm.
Người ngoài nói một câu “chúc mừng” không quan trọng gì trong mắt anh. Nhưng anh vẫn lịch sự gật đầu. Anh đứng dậy, chỉnh lại áo vest: “Xin lỗi, mười phút nữa tôi có một cuộc họp, những câu hỏi riêng tư khác không tiện trả lời nữa.”
Thấy anh đứng dậy, cô phóng viên cũng vội vàng thu dọn giấy bút rồi đứng lên. Cô ta lịch sự chào rồi rời đi trong ánh mắt dõi theo của người đàn ông.
Ra khỏi cửa phòng làm việc của tổng giám đốc, lúc cô ta đi ra ngoài thì vừa khéo gặp Lương Hạnh đã xử lý xong tài liệu đi tới.
Cô ta không khỏi ngước mắt đánh giá vị phu nhân tổng giám đốc này một lượt.
Mà dường như Lương Hạnh cũng nhận ra ánh mắt của cô ta. Cô nhìn lại, hai người cùng nhìn nhau. Cô mỉm cười lịch sự và xa cách. Thái độ và khí chất hoàn toàn áp đảo người kia.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.