Chương 544
Bát Trà Nhân
07/10/2021
Gật đầu nói cảm ơn, y tá lấy đồ đi theo sau lưng của Lương Hạnh, bước ra ngoài, lúc cô ta sắp đi tới cửa thang máy rồi mà vẫn còn nói: “Đều
đã bị thương thành như vậy rồi mà còn có thể tự mình lái xe đến đây, nói là sợ để lại sẹo cho nên không thể chờ xe cứu thương tới được, người
bạn này của cô đúng là rất dũng cảm đó.”
Dùng cái từ dũng cảm để hình dung Cung Kì hả? Lương Hạnh lắc đầu cười cười, dùng những câu mà Cung Kì đã trả lời mình đã trả lời cô ta: “Gương mặt của cô ấy rất đắt giá.”
Chờ Lương Hạnh trở về phòng bệnh một lần nữa, ở bên trong đã không có âm thanh, cô quay người lại xách hai cái túi lớn ở trên ghế, gõ cửa đi vào.
Trong ánh mắt chờ mong của Cung Kì, cô đặt đồ ăn mà mình mua được lên trên bàn: “Biết là cô muốn đuổi tôi ra ngoài, nhưng mà cũng không cần phải kêu tôi chạy một vòng lớn như thế, từ khi nào mà cô thích ăn bánh ngọt ở cửa hàng này chứ?”
Nói xong rồi lại cố ý lấy bánh ngọt ra mở hộp ra rồi đưa tới trước mặt của cô ta: “Ăn đi.”
Cung Kì không thích ăn đồ ngọt, nhìn thấy thì vô thức quay mặt sang chỗ khác, sau đó lại không hề áy náy mà nở nụ cười: “Chị biết là được rồi.”
“Biết cái gì chứ?” Lương Hạnh liếc nhìn sang một bó hoa tươi bị nhét vào trong thùng rác ở bên cạnh, lại im lặng nhìn cô ta: “Tôi biết là cô vào bệnh viện của người ta mà còn nắm tóc của bác sĩ Triệu, trực tiếp kéo người ta vào trong phòng cấp cứu.”
Sau đó cũng không nói thêm cái gì nữa, càng không hỏi tại sao Cố Thời lại dẫn theo cô Bao đến bệnh viện thăm cô ta.
Giữa Lương Hạnh và Cung Kì có một sự trùng hợp là hai người đều rất thông minh, có rất nhiều chuyện không cần phải nói rõ ràng cũng có thể đoán được hàm nghĩa trong đó.
Dừng lại một chút, Cung Kì nhìn cái túi ở bên cạnh: “Còn có gì ăn được không?”
Lương Hạnh nghe nói như vậy thì đổ mấy món đồ ở trong túi ra đặt đầy lên trên bàn, cuối cùng lại tự tác chủ trương chọn một hộp dâu đã được rửa sạch rồi mở nó ra: “Đây là được mua ở cửa hàng nhập khẩu mà cô đã nói đó, cuối cùng tôi cũng đã biết số tiền đó của cô ngoại trừ mua mua mua thì còn để làm cái gì?”
“Để làm gì?” Cung Kì há mồm nhận quả dâu mà Lương Hạnh đưa qua.
“Ăn.” Lương Hạnh mím môi nhìn cô ta, trả lời đúng trọng tâm, đồng thời còn dùng một tay để ước lượng trọng lượng đồ vật ở trong tay: “Có biết hộp này bao nhiêu tiền không hả?”
“Tốt xấu gì chị cũng là bà Triệu, có cần phải nhỏ mọn như vậy không chứ?” Sắc mặt của Cung Kì cứng đờ, nhíu mày cắn nát quả dâu ở trong miệng, một cái tay khác thì lại lặng lẽ duỗi ra ngoài lấy cái hộp đó đặt ở trước mặt, vừa ăn vừa hỏi hững hờ: “Có biết tại sao tôi bị thương không?”
Lương Hạnh gật đầu: “Nghe nói rồi, là xe điện.”
“Vậy cô có biết ai là người chạy xe đụng tôi không?”
“Ai?” Lời này của Lương Hạnh hỏi rất đột ngột, ngẩng đầu lên nhìn cô ta vẫn còn đang giả vờ nghiêm túc ăn, dường như là toàn bộ lực chú ý đều đặt vào trong hộp đồ ăn đó, trông có vẻ khá tùy ý đối với chủ đề này.
Rốt cuộc cũng đã ngẩng đầu lên nhìn cô một cái, ánh mắt của Cung Kì lạnh lẽo hờ hững, phun ra ba chữ: “Cô Bao.”
Chờ sau khi ăn hết hộp dâu, Cung Kì cũng đã nói đầu đuôi câu chuyện rõ ràng.
Hóa ra là ngày hôm nay không đi đến tham gia lễ đính hôn của Tống Ba, có một nửa nguyên nhân là do bản thân của Cung Kì không thích náo nhiệt, còn có nguyên nhân quan trọng hơn đó chính là một đêm trước Cố Thời đã hẹn cô ta trong điện thoại, nói là có chuyện quan trọng cần gặp.
Có lẽ là cô ta đã có thể đoán được Cố Thời tìm mình là muốn nói chuyện gì, sở dĩ chấp nhận cuộc hẹn là bởi vì mình có chút tâm tư, cô ta đáp ứng trong điện thoại: “Được rồi, tôi cũng có chuyện muốn nói với anh.”
Hai người đã hẹn sẽ gặp nhau ở công viên ven sông gần trung tâm thành phố, lúc trước, đó là một khung cảnh đẹp nhất ở Nam Thành, bởi vì công viên được xây dựng ở ven sông, đứng ở quảng trường, phía trước là sông dài, phía sau là biển hoa, hình ảnh này cực kỳ đẹp.
Cung Kì lái xe đến địa điểm đúng giờ, im lặng chờ đợi dưới tượng hình cá khoảng mười phút, rốt cuộc cũng không có kiên nhẫn, vốn dĩ là muốn bấm điện thoại gọi chửi nhưng mà không ngờ tới điện thoại còn chưa được nhận thì đã bị cúp máy.
Lại khoanh tay trước ngực nhìn xung quanh, lúc định đi khỏi thì nhìn thấy ở phía trước có một chiếc xe điện đang xiêu xiêu vẹo vẹo chạy về phía mình, dường như là chủ xe hốt hoảng kêu lên, cuối cùng vẫn đụng vào Cung Kì.
Dùng cái từ dũng cảm để hình dung Cung Kì hả? Lương Hạnh lắc đầu cười cười, dùng những câu mà Cung Kì đã trả lời mình đã trả lời cô ta: “Gương mặt của cô ấy rất đắt giá.”
Chờ Lương Hạnh trở về phòng bệnh một lần nữa, ở bên trong đã không có âm thanh, cô quay người lại xách hai cái túi lớn ở trên ghế, gõ cửa đi vào.
Trong ánh mắt chờ mong của Cung Kì, cô đặt đồ ăn mà mình mua được lên trên bàn: “Biết là cô muốn đuổi tôi ra ngoài, nhưng mà cũng không cần phải kêu tôi chạy một vòng lớn như thế, từ khi nào mà cô thích ăn bánh ngọt ở cửa hàng này chứ?”
Nói xong rồi lại cố ý lấy bánh ngọt ra mở hộp ra rồi đưa tới trước mặt của cô ta: “Ăn đi.”
Cung Kì không thích ăn đồ ngọt, nhìn thấy thì vô thức quay mặt sang chỗ khác, sau đó lại không hề áy náy mà nở nụ cười: “Chị biết là được rồi.”
“Biết cái gì chứ?” Lương Hạnh liếc nhìn sang một bó hoa tươi bị nhét vào trong thùng rác ở bên cạnh, lại im lặng nhìn cô ta: “Tôi biết là cô vào bệnh viện của người ta mà còn nắm tóc của bác sĩ Triệu, trực tiếp kéo người ta vào trong phòng cấp cứu.”
Sau đó cũng không nói thêm cái gì nữa, càng không hỏi tại sao Cố Thời lại dẫn theo cô Bao đến bệnh viện thăm cô ta.
Giữa Lương Hạnh và Cung Kì có một sự trùng hợp là hai người đều rất thông minh, có rất nhiều chuyện không cần phải nói rõ ràng cũng có thể đoán được hàm nghĩa trong đó.
Dừng lại một chút, Cung Kì nhìn cái túi ở bên cạnh: “Còn có gì ăn được không?”
Lương Hạnh nghe nói như vậy thì đổ mấy món đồ ở trong túi ra đặt đầy lên trên bàn, cuối cùng lại tự tác chủ trương chọn một hộp dâu đã được rửa sạch rồi mở nó ra: “Đây là được mua ở cửa hàng nhập khẩu mà cô đã nói đó, cuối cùng tôi cũng đã biết số tiền đó của cô ngoại trừ mua mua mua thì còn để làm cái gì?”
“Để làm gì?” Cung Kì há mồm nhận quả dâu mà Lương Hạnh đưa qua.
“Ăn.” Lương Hạnh mím môi nhìn cô ta, trả lời đúng trọng tâm, đồng thời còn dùng một tay để ước lượng trọng lượng đồ vật ở trong tay: “Có biết hộp này bao nhiêu tiền không hả?”
“Tốt xấu gì chị cũng là bà Triệu, có cần phải nhỏ mọn như vậy không chứ?” Sắc mặt của Cung Kì cứng đờ, nhíu mày cắn nát quả dâu ở trong miệng, một cái tay khác thì lại lặng lẽ duỗi ra ngoài lấy cái hộp đó đặt ở trước mặt, vừa ăn vừa hỏi hững hờ: “Có biết tại sao tôi bị thương không?”
Lương Hạnh gật đầu: “Nghe nói rồi, là xe điện.”
“Vậy cô có biết ai là người chạy xe đụng tôi không?”
“Ai?” Lời này của Lương Hạnh hỏi rất đột ngột, ngẩng đầu lên nhìn cô ta vẫn còn đang giả vờ nghiêm túc ăn, dường như là toàn bộ lực chú ý đều đặt vào trong hộp đồ ăn đó, trông có vẻ khá tùy ý đối với chủ đề này.
Rốt cuộc cũng đã ngẩng đầu lên nhìn cô một cái, ánh mắt của Cung Kì lạnh lẽo hờ hững, phun ra ba chữ: “Cô Bao.”
Chờ sau khi ăn hết hộp dâu, Cung Kì cũng đã nói đầu đuôi câu chuyện rõ ràng.
Hóa ra là ngày hôm nay không đi đến tham gia lễ đính hôn của Tống Ba, có một nửa nguyên nhân là do bản thân của Cung Kì không thích náo nhiệt, còn có nguyên nhân quan trọng hơn đó chính là một đêm trước Cố Thời đã hẹn cô ta trong điện thoại, nói là có chuyện quan trọng cần gặp.
Có lẽ là cô ta đã có thể đoán được Cố Thời tìm mình là muốn nói chuyện gì, sở dĩ chấp nhận cuộc hẹn là bởi vì mình có chút tâm tư, cô ta đáp ứng trong điện thoại: “Được rồi, tôi cũng có chuyện muốn nói với anh.”
Hai người đã hẹn sẽ gặp nhau ở công viên ven sông gần trung tâm thành phố, lúc trước, đó là một khung cảnh đẹp nhất ở Nam Thành, bởi vì công viên được xây dựng ở ven sông, đứng ở quảng trường, phía trước là sông dài, phía sau là biển hoa, hình ảnh này cực kỳ đẹp.
Cung Kì lái xe đến địa điểm đúng giờ, im lặng chờ đợi dưới tượng hình cá khoảng mười phút, rốt cuộc cũng không có kiên nhẫn, vốn dĩ là muốn bấm điện thoại gọi chửi nhưng mà không ngờ tới điện thoại còn chưa được nhận thì đã bị cúp máy.
Lại khoanh tay trước ngực nhìn xung quanh, lúc định đi khỏi thì nhìn thấy ở phía trước có một chiếc xe điện đang xiêu xiêu vẹo vẹo chạy về phía mình, dường như là chủ xe hốt hoảng kêu lên, cuối cùng vẫn đụng vào Cung Kì.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.