Chương 565
Bát Trà Nhân
29/12/2021
Cô gái đang dựa trên đầu giường cũng bất giác thả lỏng hai tay đang
bảo vệ bụng, giống như là thở phào một hơi rồi vỗ vỗ ngực, đợi đến lúc
Tống Nhiễm ngồi xuống một lần nữa, cô ta mới cẩn thận quan sát thật kỹ
rồi hỏi: “Chị Nhiễm, anh ta là chồng của chị hả?”
Tống Nhiễm không trả lời, sắc mặt u ám, khí chất cũng đã trở nên lạnh lẽo.
Cô gái do do dự dự, sau đó lại bĩu môi, vuốt vuốt cái bụng nhô lên cao cao của mình, ngập ngừng nói: “Có vẻ như vậy anh ta bận rất nhiều việc, cũng không quan tâm chị, tại sao chị còn lại phải sinh con cho anh ta? Cho dù có sinh ra rồi thì cũng đâu có giống là có thời gian chăm sóc.”
Lời này đã đánh thẳng vào cửa lòng của Tống Nhiễm.
Cô ta đáp một tiếng, thái độ lạnh nhạt kiêu ngạo dặn dò một câu: “Cô dưỡng thai đi, tôi đi về trước.”
Sau đó lại cất bước đi ra, bước chân trầm ổn, khóe môi lại cong lên nở một nụ cười tà mị, trong đầu không ngừng nhớ lại câu hỏi lúc nãy của cô gái: “Tại sao lại phải sinh con cho anh ta?”
Cô ta nghĩ thầm, anh ta xứng à?
Có xứng đáng để lãng phí trứng của Tống Nhiễm mình?
Hôm Cung Kì xuất viện, đợi mãi đến chiều, Cố Thời cũng không đến đón.
Cô ta vừa đợi vừa đọc sách, khi thấy đồng hồ trên tường quá hai giờ, bèn dứt khoát gập sách, đứng dậy từ trên sô pha.
Cô ta không có thói quen tích đồ, những đồ vật đã mua sau khi nằm viện như thảm lông, ly nước đại loại như vậy thì đều không có mang đi, thứ gì nên xử lý để dì quét dọn xử lý, thứ gì còn có thể dùng thì tặng ra ngoài.
Cho nên khi đi ra, cô ta chỉ bỏ điện thoại và sách vào trong túi, dáng vẻ thoải mái hất tóc trên vai, chìa tay về phía Bé Mèo đang ngồi ở sô pha bên kia: “Đi thôi, chúng ta về nhà.”
Bé Mèo cũng học dáng vẻ của mẹ, cầm một quyển truyện tranh đọc. Nội dung truyện tranh rất thú vị, nhưng thực chất cô bé không có đọc vào, cả buổi sáng, ngay cả trang sách cũng chưa từng lật.
Cung Kì sau khi chìa tay thì thấy cô bé mãi không có động tĩnh, bèn ngoảnh mắt lại, thấy hai mắt cô bé mông lung, không biết đang nghĩ tâm sự gì.
“Bé Mèo?” Cung Kì nhíu lại, cơ thể cũng quay hẳn qua nhìn, đáy mắt không tự chủ mà lộ ra thần sắc quan tâm khác biệt rất lớn với khí chất của bản thân: “Sao vậy?”
Nghe thấy tên của mình, bé Mèo giật nảy lên, rút khỏi dòng suy nghĩ của mình, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn gương mặt khí sắc ảm đạm đó của Cung Kì, trong nháy mắt có chút ủy khuất.
Phồng cái miệng nhỏ rầu rĩ lẩm bẩm: “Chú Cố Thời thật xấu, là một kẻ lừa gạt.”
Cung Kì hơi sững người, hiểu suy nghĩ của cô bé, ngược lại đã thở phào. Suy nghĩ một lát, lại nhắc nhở cô bé: “Bé Mèo, người xấu không phải là chú Cố Thời của con.”
Cung Kì không cần nghĩ cũng biết, cậu Cố này là bị cái gì níu chân, cho nên ngay cả điện thoại cũng lười gọi, bớt để sau khi gọi qua người nghe máy lại không phải là chính Cố Thời, mà là một giọng nói dịu dàng nhã nhặn, dùng một đống lý do khiến người ta không thể xoi mói để qua loa lấy lệ, rồi sẽ rất thương tiếc bày tỏ xin lỗi.
Tâm trạng của cô ta hôm nay không tồi, không muốn quan tâm mấy chuyện vặt vãnh này.
Nhưng Bé Mèo lại không quá hiểu, đôi mắt to đen láy tràn ngập ánh sáng, cái đầu nhỏ hơi nghẹo qua, bèn hỏi: “Vậy là ai xấu?”
Sự lương thiện và ngây thơ trong bản tính của Bé Mèo, thường khiến Cung Kì cảm thấy đau đầu.
Lúc đầu sẽ ở trong đám trẻ của viện phúc lợi chọn trúng cô bé, cũng là vì tầng quan hệ này, quần áo mới, giày mới mà mạnh thường quân tặng cho, cô bé trước giờ đều không tranh cướp, đều là đợi người khác chọn hết, còn lại cái gì thì cô bé lấy, hết rồi cô bé dường như cũng không có quá để tâm.
Cho nên hôm đó ở viện phúc lợi, Cung Kì tháo kính râm xuống, ở trong một đám trẻ đen nhẻm đó chọn ra Bé Mèo ở trong góc khều khều ngón tay với cô bé: “Con, lại đây.”
Bé Mèo lúc đó đen nhẻm gầy nhom, không có khỏe mạnh như bây giờ.
Chỉ một đôi mắt to vẫn trong treo, cô bé lúc đầu chỉ dựa vào chiếc ghế đá bên cạnh, ngây ngốc nhìn Cung Kì, thầm nghĩ dì này trông thật xinh đẹp.
Đợi khi dì gọi cô ta tới, cô bé lại căng thẳng, hai tay túm vạt áo đã bạc màu, chân xỏ đôi dép lê to hơn vài cỡ, cẩn thận đi tới.
Đi tới gần, một lớn một bé nhìn nhau.
Cung Kì bẩm sinh mang khí thế lăng lệ bá đạo, khiến cô bé một câu cũng không dám nói, ngay cả nuốt nước bọt cũng rất cẩn thận.
Một lát sau, người phụ nữ hỏi cô bé: “Sao không chọn, không có thứ cháu thích sao?”
Bé Mèo quay đầu, nhìn đống quần áo mới và giày mới kia, có hơi bất an mà mím môi, đầu tiên là lắc đầu, sau bỗng nhiên ngước đôi mắt to, gật đầu với Cung Kì.
“Nơi này có rất nhiều bạn nhỏ mới đến, bọn họ vẫn chưa có quần áo mới để mặc.”
Giọng nói của cô bé rất nhỏ, nhi nhí như kiến.
Tống Nhiễm không trả lời, sắc mặt u ám, khí chất cũng đã trở nên lạnh lẽo.
Cô gái do do dự dự, sau đó lại bĩu môi, vuốt vuốt cái bụng nhô lên cao cao của mình, ngập ngừng nói: “Có vẻ như vậy anh ta bận rất nhiều việc, cũng không quan tâm chị, tại sao chị còn lại phải sinh con cho anh ta? Cho dù có sinh ra rồi thì cũng đâu có giống là có thời gian chăm sóc.”
Lời này đã đánh thẳng vào cửa lòng của Tống Nhiễm.
Cô ta đáp một tiếng, thái độ lạnh nhạt kiêu ngạo dặn dò một câu: “Cô dưỡng thai đi, tôi đi về trước.”
Sau đó lại cất bước đi ra, bước chân trầm ổn, khóe môi lại cong lên nở một nụ cười tà mị, trong đầu không ngừng nhớ lại câu hỏi lúc nãy của cô gái: “Tại sao lại phải sinh con cho anh ta?”
Cô ta nghĩ thầm, anh ta xứng à?
Có xứng đáng để lãng phí trứng của Tống Nhiễm mình?
Hôm Cung Kì xuất viện, đợi mãi đến chiều, Cố Thời cũng không đến đón.
Cô ta vừa đợi vừa đọc sách, khi thấy đồng hồ trên tường quá hai giờ, bèn dứt khoát gập sách, đứng dậy từ trên sô pha.
Cô ta không có thói quen tích đồ, những đồ vật đã mua sau khi nằm viện như thảm lông, ly nước đại loại như vậy thì đều không có mang đi, thứ gì nên xử lý để dì quét dọn xử lý, thứ gì còn có thể dùng thì tặng ra ngoài.
Cho nên khi đi ra, cô ta chỉ bỏ điện thoại và sách vào trong túi, dáng vẻ thoải mái hất tóc trên vai, chìa tay về phía Bé Mèo đang ngồi ở sô pha bên kia: “Đi thôi, chúng ta về nhà.”
Bé Mèo cũng học dáng vẻ của mẹ, cầm một quyển truyện tranh đọc. Nội dung truyện tranh rất thú vị, nhưng thực chất cô bé không có đọc vào, cả buổi sáng, ngay cả trang sách cũng chưa từng lật.
Cung Kì sau khi chìa tay thì thấy cô bé mãi không có động tĩnh, bèn ngoảnh mắt lại, thấy hai mắt cô bé mông lung, không biết đang nghĩ tâm sự gì.
“Bé Mèo?” Cung Kì nhíu lại, cơ thể cũng quay hẳn qua nhìn, đáy mắt không tự chủ mà lộ ra thần sắc quan tâm khác biệt rất lớn với khí chất của bản thân: “Sao vậy?”
Nghe thấy tên của mình, bé Mèo giật nảy lên, rút khỏi dòng suy nghĩ của mình, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn gương mặt khí sắc ảm đạm đó của Cung Kì, trong nháy mắt có chút ủy khuất.
Phồng cái miệng nhỏ rầu rĩ lẩm bẩm: “Chú Cố Thời thật xấu, là một kẻ lừa gạt.”
Cung Kì hơi sững người, hiểu suy nghĩ của cô bé, ngược lại đã thở phào. Suy nghĩ một lát, lại nhắc nhở cô bé: “Bé Mèo, người xấu không phải là chú Cố Thời của con.”
Cung Kì không cần nghĩ cũng biết, cậu Cố này là bị cái gì níu chân, cho nên ngay cả điện thoại cũng lười gọi, bớt để sau khi gọi qua người nghe máy lại không phải là chính Cố Thời, mà là một giọng nói dịu dàng nhã nhặn, dùng một đống lý do khiến người ta không thể xoi mói để qua loa lấy lệ, rồi sẽ rất thương tiếc bày tỏ xin lỗi.
Tâm trạng của cô ta hôm nay không tồi, không muốn quan tâm mấy chuyện vặt vãnh này.
Nhưng Bé Mèo lại không quá hiểu, đôi mắt to đen láy tràn ngập ánh sáng, cái đầu nhỏ hơi nghẹo qua, bèn hỏi: “Vậy là ai xấu?”
Sự lương thiện và ngây thơ trong bản tính của Bé Mèo, thường khiến Cung Kì cảm thấy đau đầu.
Lúc đầu sẽ ở trong đám trẻ của viện phúc lợi chọn trúng cô bé, cũng là vì tầng quan hệ này, quần áo mới, giày mới mà mạnh thường quân tặng cho, cô bé trước giờ đều không tranh cướp, đều là đợi người khác chọn hết, còn lại cái gì thì cô bé lấy, hết rồi cô bé dường như cũng không có quá để tâm.
Cho nên hôm đó ở viện phúc lợi, Cung Kì tháo kính râm xuống, ở trong một đám trẻ đen nhẻm đó chọn ra Bé Mèo ở trong góc khều khều ngón tay với cô bé: “Con, lại đây.”
Bé Mèo lúc đó đen nhẻm gầy nhom, không có khỏe mạnh như bây giờ.
Chỉ một đôi mắt to vẫn trong treo, cô bé lúc đầu chỉ dựa vào chiếc ghế đá bên cạnh, ngây ngốc nhìn Cung Kì, thầm nghĩ dì này trông thật xinh đẹp.
Đợi khi dì gọi cô ta tới, cô bé lại căng thẳng, hai tay túm vạt áo đã bạc màu, chân xỏ đôi dép lê to hơn vài cỡ, cẩn thận đi tới.
Đi tới gần, một lớn một bé nhìn nhau.
Cung Kì bẩm sinh mang khí thế lăng lệ bá đạo, khiến cô bé một câu cũng không dám nói, ngay cả nuốt nước bọt cũng rất cẩn thận.
Một lát sau, người phụ nữ hỏi cô bé: “Sao không chọn, không có thứ cháu thích sao?”
Bé Mèo quay đầu, nhìn đống quần áo mới và giày mới kia, có hơi bất an mà mím môi, đầu tiên là lắc đầu, sau bỗng nhiên ngước đôi mắt to, gật đầu với Cung Kì.
“Nơi này có rất nhiều bạn nhỏ mới đến, bọn họ vẫn chưa có quần áo mới để mặc.”
Giọng nói của cô bé rất nhỏ, nhi nhí như kiến.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.