Chương 623
Bát Trà Nhân
13/01/2022
“Thật ngại quá, đứa bé đúng là của tôi.”
Triệu Mịch Thanh nói xong, ánh mắt lướt qua người đàn ông trước mặt, nhìn chú rể đang đứng bên cạnh hóng chuyện với ánh mắt hối lỗi: “Xin lỗi, xem ra tôi phải đích thân ra mặt rồi.”
Cậu Hoắc mím môi cười, không chút để ý việc Triệu Mịch Thanh trở giáo, mà thầm liên tưởng đến thái độ nghiêm túc của anh trong công việc thường ngày với vẻ sợ vợ lúc này, không khỏi thấy buồn cười.
“Này Thanh, cậu làm vậy là không được đâu, nếu tôi đăng cái hình ảnh này của cậu lên trang mạng công ty, uy danh của tổng giám đốc Triệu cậu có còn nữa hay không?”
Cậu Hoắc vờ tức giận, đồng thời chỉ tay vào anh chàng mập đang ngơ ngác không hiểu gì kia: “Mau kéo cậu ta ra ngoài cho tôi.”
Anh chàng mập nhận được lệnh, cười “hihi” hai tiếng, vừa lại gần Triệu Mịch Thanh, vừa bẻ ngón tay kêu rắc rắc: “Anh đây từng chơi quyền anh đấy.”
Lương Hạnh thấy Triệu Mịch Thanh không khống chế được mà lui về phía sau, không khỏi bật cười, sau đó cô giơ tay ngăn cản: “Được rồi, muốn chiếc giày này cũng không phải không được, chấp nhận hình phạt của chúng tôi là được.”
Nói xong liền hất cằm về phía Châu La La đã cười đỏ bừng đến mang tai: “Hình phạt như thế nào thì hỏi cô dâu đi.”
Tầm mắt của mọi người lại đồng loạt hướng về phía cô dâu.
Châu La La chớp chớp mắt, quay sang nhìn Triệu Mịch Thanh, lại quay sang anh chàng phù rể mập từng chơi quyền anh kia, suy nghĩ xong liền nói: “Như vậy đi, anh cõng anh ta, chống đẩy mười cái là được.”
Cô chỉ Triệu Mịch Thanh trước, rồi chỉ sang phù rể mập đứng bên cạnh.
Triệu Mịch Thanh nhìn người đàn ông vai u thịt bắp trước mặt, chỉ lặng lẽ nuốt nước miếng.
Mọi người vui vẻ cười đùa, thấy cuối cùng cô dâu cũng bị chú rể bế xuống nhà, đi thẳng về phía nơi tổ chức hôn lễ.
Triệu Mịch Thanh dựa người lên tường, nhận nước ấm mà Lương Hạnh đưa qua, ngửa cổ “ừng ực” uống hết, nhưng vẫn còn đang hơi thở hổn hển.
Lương Hạnh rũ mắt trêu đùa anh: “Biết là phù rể không dễ làm rồi chứ?”
Triệu Mịch Thanh khó khăn đứng thẳng dậy, ôm vợ mình vào lòng: “Không sao, đợi lúc chúng ta làm lễ cưới, bảo cậu ta trả về là được.”
Sự thản nhiên của anh, Lương Hạnh nhìn ra được, có chút bất lực lắc đầu, biết rõ anh Triệu đây đã ghi thù rồi, nghĩ thầm qua một khoảng thời gian nữa, có lẽ cậu Hoắc sẽ hối hận vì ban nãy cười lớn đến vậy.
Sau đó hai người tay trong tay đi đến hiện trường hôn lễ, trên đường đi, Triệu Mịch Thanh nhận được một cuộc điện thoại.
Tuy không nghe rõ cụ thể chuyện bên kia đầu điện thoại, nhưng từ sắc mặt của Triệu Mịch Thanh cũng có thể thấy được, chuyện này nhất định không đơn giản.
Triệu Mịch Thanh cúp máy, ngay lập tức khôi phục lại vẻ bình thản, Lương Hạnh ngước mắt lên quan sát anh, thấy anh không có ý định nói, cô cũng không chủ động hỏi.
Sau đó là thời gian thực hiện nghi lễ, người đàn ông ngồi trên ghế khách mời thường xuyên cúi đầu xuống xem điện thoại, ngón tay không ngừng gõ phím trả lời tin nhắn, Lương Hạnh nhìn qua khóe mắt, chỉ thấy được lưu bằng hai chữ đơn giản “Cô Tống”.
Cô lại bất giác nhớ đến một số chuyện trong quá khứ.
Hôm qua nghe Triệu Mịch Thanh nói về chuyện anh từng vô tình cứu Tống Nhiễm ở nơi này, Lương Hạnh ngoại trừ có chút cảm khái ra thì cũng không quá để tâm đến.
Triệu Mịch Thanh nói xong, ánh mắt lướt qua người đàn ông trước mặt, nhìn chú rể đang đứng bên cạnh hóng chuyện với ánh mắt hối lỗi: “Xin lỗi, xem ra tôi phải đích thân ra mặt rồi.”
Cậu Hoắc mím môi cười, không chút để ý việc Triệu Mịch Thanh trở giáo, mà thầm liên tưởng đến thái độ nghiêm túc của anh trong công việc thường ngày với vẻ sợ vợ lúc này, không khỏi thấy buồn cười.
“Này Thanh, cậu làm vậy là không được đâu, nếu tôi đăng cái hình ảnh này của cậu lên trang mạng công ty, uy danh của tổng giám đốc Triệu cậu có còn nữa hay không?”
Cậu Hoắc vờ tức giận, đồng thời chỉ tay vào anh chàng mập đang ngơ ngác không hiểu gì kia: “Mau kéo cậu ta ra ngoài cho tôi.”
Anh chàng mập nhận được lệnh, cười “hihi” hai tiếng, vừa lại gần Triệu Mịch Thanh, vừa bẻ ngón tay kêu rắc rắc: “Anh đây từng chơi quyền anh đấy.”
Lương Hạnh thấy Triệu Mịch Thanh không khống chế được mà lui về phía sau, không khỏi bật cười, sau đó cô giơ tay ngăn cản: “Được rồi, muốn chiếc giày này cũng không phải không được, chấp nhận hình phạt của chúng tôi là được.”
Nói xong liền hất cằm về phía Châu La La đã cười đỏ bừng đến mang tai: “Hình phạt như thế nào thì hỏi cô dâu đi.”
Tầm mắt của mọi người lại đồng loạt hướng về phía cô dâu.
Châu La La chớp chớp mắt, quay sang nhìn Triệu Mịch Thanh, lại quay sang anh chàng phù rể mập từng chơi quyền anh kia, suy nghĩ xong liền nói: “Như vậy đi, anh cõng anh ta, chống đẩy mười cái là được.”
Cô chỉ Triệu Mịch Thanh trước, rồi chỉ sang phù rể mập đứng bên cạnh.
Triệu Mịch Thanh nhìn người đàn ông vai u thịt bắp trước mặt, chỉ lặng lẽ nuốt nước miếng.
Mọi người vui vẻ cười đùa, thấy cuối cùng cô dâu cũng bị chú rể bế xuống nhà, đi thẳng về phía nơi tổ chức hôn lễ.
Triệu Mịch Thanh dựa người lên tường, nhận nước ấm mà Lương Hạnh đưa qua, ngửa cổ “ừng ực” uống hết, nhưng vẫn còn đang hơi thở hổn hển.
Lương Hạnh rũ mắt trêu đùa anh: “Biết là phù rể không dễ làm rồi chứ?”
Triệu Mịch Thanh khó khăn đứng thẳng dậy, ôm vợ mình vào lòng: “Không sao, đợi lúc chúng ta làm lễ cưới, bảo cậu ta trả về là được.”
Sự thản nhiên của anh, Lương Hạnh nhìn ra được, có chút bất lực lắc đầu, biết rõ anh Triệu đây đã ghi thù rồi, nghĩ thầm qua một khoảng thời gian nữa, có lẽ cậu Hoắc sẽ hối hận vì ban nãy cười lớn đến vậy.
Sau đó hai người tay trong tay đi đến hiện trường hôn lễ, trên đường đi, Triệu Mịch Thanh nhận được một cuộc điện thoại.
Tuy không nghe rõ cụ thể chuyện bên kia đầu điện thoại, nhưng từ sắc mặt của Triệu Mịch Thanh cũng có thể thấy được, chuyện này nhất định không đơn giản.
Triệu Mịch Thanh cúp máy, ngay lập tức khôi phục lại vẻ bình thản, Lương Hạnh ngước mắt lên quan sát anh, thấy anh không có ý định nói, cô cũng không chủ động hỏi.
Sau đó là thời gian thực hiện nghi lễ, người đàn ông ngồi trên ghế khách mời thường xuyên cúi đầu xuống xem điện thoại, ngón tay không ngừng gõ phím trả lời tin nhắn, Lương Hạnh nhìn qua khóe mắt, chỉ thấy được lưu bằng hai chữ đơn giản “Cô Tống”.
Cô lại bất giác nhớ đến một số chuyện trong quá khứ.
Hôm qua nghe Triệu Mịch Thanh nói về chuyện anh từng vô tình cứu Tống Nhiễm ở nơi này, Lương Hạnh ngoại trừ có chút cảm khái ra thì cũng không quá để tâm đến.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.