Chương 389: NẮM ĐỦ CHƯA?
Bát Trà Nhân
01/06/2021
Đôi đũa Tống Ba đưa tới miệng khẽ run lên, khóe miệng giật giật hồi lâu mới bớt căng thẳng. Cậu ta lén liếc nhìn Lương Hạnh, thấy vẻ mặt cô vẫn vậy.
Thay đổi thành kiểu khen ngợi cũ rích, cố ý giả ngốc không để tâm đến ám chỉ của Lương Hạnh, xem ra người đàn ông này thèm muốn Tổng giám nhà mình không phải ngày một ngày hai.
Nhưng liếc nhìn sang, ít ra người đàn ông này cũng tầm ngoài bốn mươi.
Mặc dù nhìn đường chân tóc có hơi khó đoán, nhưng chiếc bụng bia không thể ôm gọn dưới bộ âu phục của ông ta không thể đánh lừa được tầm mắt.
Nhóm các chàng trai trẻ trong phòng làm việc đến đây, dù có chậm tiêu hơn nữa cũng nhìn thấu tâm tư của Lưu phó tổng. Ai nấy đưa mắt nhìn nhau và bắt đầu bảo vệ Lương Hạnh, giả vờ tỏ ra ân cần nâng ly mời rượu người đàn ông.
Lưu phó tổng có ngăn cũng không thể ngăn được, uống hết một vòng cũng đã tới bảy tám ly.
Lương Hạnh thấy cũng hơi đủ, đứng dậy ngăn lại: “Lưu tổng, thời gian cũng không còn sớm. Hôm nay cảm ơn sự tiếp đãi của anh.”
Cô dừng lại một chút, nhìn thấy người đàn ông cũng đứng dậy theo và bước tới chỗ mình, cô lặng lẽ lùi về sau: “Doanh Tín của chúng tôi có thể hợp tác với Bất động sản Kim Lăng, cũng đều dựa trên sự tin tưởng của Lưu tổng. Sau này có cơ hội vẫn nên đến nhà anh thăm hỏi.”
Lưu phó tổng nghe vậy liền nheo lại mắt, đưa tay phải về phía Lương Hạnh: “Tôi tin tưởng vào khả năng làm việc của Tổng giám Lương. Nghe nói gần đây cô được thăng chức, còn chưa kịp chúc mừng.”
Động tác uyển chuyển tự nhiên, ánh mắt Lương Hạnh rủ xuống, bàn tay to nhiều mỡ vẫn dán ở trước mắt.
Vẻ mặt của Tống Ba cứng đờ, khi đầu óc đang quay cuồng đã thấy Lương Hạnh đã đưa tay ra đáp lại.
“Lưu tổng khách sáo rồi.” Cô vẫn giữ nụ cười lạnh lùng mà chuyên nghiệp.
Nụ cười trên mặt người đàn ông xen lẫn một chút ý nghĩ sâu xa, bàn tay đang bắt kia cũng giả vờ vô ý vuốt ve mu bàn tay Lương Hạnh, chỉ trong vài giây đối mắt, cô mới dùng sức rút cánh tay về.
Cô đưa mắt nhìn sang Tống Ba bên cạnh ra hiệu, sau khi chào tạm biệt lần nữa, nhanh chóng bước chân đi về phía cửa, Tống Ba hiểu ý đi theo phía sau cô, ngăn cách giữa người đàn ông và cô.
Không ngờ khi vừa mới bước ra khỏi cửa phòng VIP, vẫn bị người đàn ông phía sau kêu ngừng bước: “Đợi một lát, Tổng giám Lương.”
Lương Hạnh do dự một hồi, cuối cùng vẫn phải dừng lại, quay đầu nở nụ cười dịu dàng: “Lưu tổng, còn có chuyện gì sao?”
Lưu tổng, một tay chống nạnh, một tay sờ vùng cổ phía sau, giống như động tác theo thói quen, tiếp đó nở nụ cười ngập ngừng: “Tôi có mấy lời, muốn nói riêng với Tổng giám Lương.”
Điều mà Lương Hạnh lo lắng nhất, vẫn là không thể tránh khỏi.
Nụ cười cứng ngắt, cô liếc nhìn Tống Ba bên cạnh, đang cân nhắc có nên kéo cậu ta vào tròng không thì thoáng thấy người đàn ông bước ra khỏi phòng VIP bên cạnh.
Ánh mắt của hai người giao nhau, người đàn ông không khỏi sửng sốt, đứng im lặng ở nơi đó trong khoảng thời gian ngắn.
Trong đầu Lương Hạnh hiện lên một tia sáng, trước khi để Lưu phó tổng gây khó dễ lần nữa, đôi mắt cô trong veo, vẫy tay về phía người đàn ông: “Em ở đây.”
Vẻ mặt của Nghiêm Minh cứng đờ, dường như không có phản ứng gì lớn đối với ý định của Lương Hạnh, nhưng khi cô vẫy tay lần nữa, anh ta vẫn bước tới như ma xui quỷ khiến.
Còn chưa mở miệng hỏi bất cứ điều gì, người phụ nữ đã nghiêng người, kéo cánh tay của anh và lòng ngón tay vào bàn tay anh rất tự nhiên.
Đồng tử của người đàn ông run lên, trong giây tiếp đó anh ta định rút cánh tay của mình ra, nhưng lại bị cô nắm chặt. Sức mạnh của hai người đang tiến hành chống chọi qua lại trong âm thầm.
“Cô Lương…”
“Lưu tổng, thật ngại quá. Để tôi giới thiệu với anh, đây là bạn trai tôi, Nghiêm Minh. Anh ấy tới để đón tôi.” Anh ta chưa kịp nói gì đã bị Lương Hạnh chặn lại.
Nghiêm Minh nghe thấy những lời này, sau lưng bất chợt đổ mồ hôi. Anh ta nghiêng mặt, mang theo nụ cười giả, nhìn chăm chăm vào người phụ nữ, có chút lúng túng.
“Bạn trai?” Lưu phó tổng nghe vậy, ánh mắt không khỏi đảo qua đảo lại trên người Nghiêm Minh.
Người đàn ông có vẻ ngoài điển trai, dáng người cân đối, xét về ngoại hình, quả thực không thể chê vào đâu được. Ông ta đẩy gọng kính, vẻ mặt có chút mất tự nhiên.
Lương Hạnh giống như không phát giác ra, và nắm chặt cánh tay Nghiêm Minh, khẽ mỉm cười nhìn anh ta, làm ra vẻ tình cảm sâu đậm: “Anh yêu, đợi em một lát, Lưu tổng nói có chuyện muốn nói riêng với em.”
Nói xong, cô lại gật đầu ra hiệu với nhóm thanh niên: “Mọi ngươi về trước đi, đi đường chú ý an toàn.”
Lưu phó tổng thấy vậy, có chút gượng gạo sờ sờ mũi, cười với Lương Hạnh: “Cũng không phải chuyện gì quan trọng lắm, hôm khác gọi nói chuyện qua điện thoại cũng được. Nếu Tổng giám Lương đã có người tới đón, vậy thì nên về nghỉ ngơi sớm đi.”
Lương Hạnh nhìn thấy nhóm người kia rỉ tai thì thầm đã đi xa, vẻ mặt mới hơi giãn ra, cô cười nhẹ đáp lại Lưu phó tổng: “Vậy Lưu tổng, anh đi thong thả.”
Sau khi nhìn thấy người đàn ông gọi điện thoại cho trợ lý rồi lảo đảo rời đi xa, lúc này Lương Hạnh mới thở phào nhẹ nhõm.
“Cô Lương, cô nắm đủ chưa?” Nghiêm Minh trầm giọng nói. Trên cánh tay Lương Hạnh nắm in vết đỏ thắm.
Lương Hạnh vội vàng buông tay, tỏ vẻ xin lỗi và nhìn anh ta cười: “Xin lỗi anh, chuyện xảy ra đột ngột, tôi cũng là cách ứng phó tạm thời.”
Nghiêm Minh chẳng ừ hử gì cả, hai cánh tay buông thõng bên hông, sau đó quay đầu lại bắt gặp ánh mắt của người đàn ông không biết từ lúc nào từ trong phòng VIP đi ra, ngón tay chụm lại trong tiềm thức, giọng nói như nhũn ra, anh ta gọi từ xa: “Triệu tổng.”
Lương Hạnh nghe tiếng, quay đầu lại và nhìn thấy Triệu Mịch Thanh đang đứng ở cửa phòng VIP, hai tay đút vào túi quần, ánh mắt vô cùng ảm đạm, đứng đó mà không nói lời nào, nhưng khí chất khiến người ta không lạnh mà run.
Khóe môi Lương Hạnh khẽ mấp máy, ngay khi kịp phản ứng lại liền hiểu được, Nghiêm Minh ở đây, khả năng cao sẽ có bóng dáng của Triệu Mịch Thanh.
“Chuyện này…” Cô nghĩ lại, liền cảm thấy không có gì phải giải thích.
Triệu Mịch Thanh nhìn thoáng qua đã nhìn ra tình hình, quả thực không cần Lương Hạnh giải thích gì nhiều, nhưng trong lòng anh vẫn cảm thấy không dễ chịu mà điều không dễ chịu này không thể trút ra với Lương Hạnh, chỉ có thể liên lụy đến Nghiêm Minh vô tội.
“Chuyện cậu nói xin nghỉ phép để ra nước ngoài thăm bạn gái, tôi cần phải cân nhắc lại lần nữa. Nửa năm nay thì không cần nghĩ đến nữa.” Anh rất bình tĩnh, từ từ chuyển tầm mắt từ Nghiêm Minh sang Lương Hạnh.
Lương Hạnh yên lặng nhìn Nghiêm Minh ở một bên vẻ mặt thoáng chốc trở nên khó coi, im lặng hồi lâu mới “vâng” một tiếng, vô cùng dứt khoát.
“Triệu Mịch Thanh.” Nhìn Triệu Mịch Thanh hồi lâu vẫn hờ hững không thôi, vẻ mặt Lương Hạnh trở nên có chút nghiêm túc lại: “Anh làm vậy, không phải rõ ràng là khiến tôi cảm thấy áy náy sao?
Triệu Mịch Thanh cong môi, không phủ nhận, hồi lâu bước chân nhích tới gần, cách cô chưa đầy một cánh tay, ánh mắt lạnh lùng mà trìu mến, nhìn chằm chằm vào mắt cô.
“Ý tôi là vậy.” Anh thẳng thắn thừa nhận, sau đó hỏi lại: “Muốn tôi đổi ý sao?”
Lương Hạnh không ngờ, sau một năm, cô vẫn dễ dàng rơi vào sách lượt của Triệu Mịch Thanh như vậy. Lúc này, cô liếc nhìn sang Nghiêm Minh vẻ mặt mờ mịt bên cạnh, đồng ý cũng không được, không đồng ý cũng không xong.
Quả nhiên tên khốn ngàn năm vẫn có nhiều mưu mô.
Cô nheo mắt lại, cuối cùng khẽ “ừm” một tiếng.
“Em nói sao?” Triệu Mịch Thanh không kiềm chế được nụ cười trên mặt, vẻ đắc ý đập vào mắt Lương Hạnh, khiến nó đặc biệt khó xử.
“Thôi đi, nhân viên của anh, xử trí thế nào tôi không có quyền hỏi tới.”
Cô bất chấp, ngẩng đầu cao ngạo, quay người sải bước rời đi.
Thay đổi thành kiểu khen ngợi cũ rích, cố ý giả ngốc không để tâm đến ám chỉ của Lương Hạnh, xem ra người đàn ông này thèm muốn Tổng giám nhà mình không phải ngày một ngày hai.
Nhưng liếc nhìn sang, ít ra người đàn ông này cũng tầm ngoài bốn mươi.
Mặc dù nhìn đường chân tóc có hơi khó đoán, nhưng chiếc bụng bia không thể ôm gọn dưới bộ âu phục của ông ta không thể đánh lừa được tầm mắt.
Nhóm các chàng trai trẻ trong phòng làm việc đến đây, dù có chậm tiêu hơn nữa cũng nhìn thấu tâm tư của Lưu phó tổng. Ai nấy đưa mắt nhìn nhau và bắt đầu bảo vệ Lương Hạnh, giả vờ tỏ ra ân cần nâng ly mời rượu người đàn ông.
Lưu phó tổng có ngăn cũng không thể ngăn được, uống hết một vòng cũng đã tới bảy tám ly.
Lương Hạnh thấy cũng hơi đủ, đứng dậy ngăn lại: “Lưu tổng, thời gian cũng không còn sớm. Hôm nay cảm ơn sự tiếp đãi của anh.”
Cô dừng lại một chút, nhìn thấy người đàn ông cũng đứng dậy theo và bước tới chỗ mình, cô lặng lẽ lùi về sau: “Doanh Tín của chúng tôi có thể hợp tác với Bất động sản Kim Lăng, cũng đều dựa trên sự tin tưởng của Lưu tổng. Sau này có cơ hội vẫn nên đến nhà anh thăm hỏi.”
Lưu phó tổng nghe vậy liền nheo lại mắt, đưa tay phải về phía Lương Hạnh: “Tôi tin tưởng vào khả năng làm việc của Tổng giám Lương. Nghe nói gần đây cô được thăng chức, còn chưa kịp chúc mừng.”
Động tác uyển chuyển tự nhiên, ánh mắt Lương Hạnh rủ xuống, bàn tay to nhiều mỡ vẫn dán ở trước mắt.
Vẻ mặt của Tống Ba cứng đờ, khi đầu óc đang quay cuồng đã thấy Lương Hạnh đã đưa tay ra đáp lại.
“Lưu tổng khách sáo rồi.” Cô vẫn giữ nụ cười lạnh lùng mà chuyên nghiệp.
Nụ cười trên mặt người đàn ông xen lẫn một chút ý nghĩ sâu xa, bàn tay đang bắt kia cũng giả vờ vô ý vuốt ve mu bàn tay Lương Hạnh, chỉ trong vài giây đối mắt, cô mới dùng sức rút cánh tay về.
Cô đưa mắt nhìn sang Tống Ba bên cạnh ra hiệu, sau khi chào tạm biệt lần nữa, nhanh chóng bước chân đi về phía cửa, Tống Ba hiểu ý đi theo phía sau cô, ngăn cách giữa người đàn ông và cô.
Không ngờ khi vừa mới bước ra khỏi cửa phòng VIP, vẫn bị người đàn ông phía sau kêu ngừng bước: “Đợi một lát, Tổng giám Lương.”
Lương Hạnh do dự một hồi, cuối cùng vẫn phải dừng lại, quay đầu nở nụ cười dịu dàng: “Lưu tổng, còn có chuyện gì sao?”
Lưu tổng, một tay chống nạnh, một tay sờ vùng cổ phía sau, giống như động tác theo thói quen, tiếp đó nở nụ cười ngập ngừng: “Tôi có mấy lời, muốn nói riêng với Tổng giám Lương.”
Điều mà Lương Hạnh lo lắng nhất, vẫn là không thể tránh khỏi.
Nụ cười cứng ngắt, cô liếc nhìn Tống Ba bên cạnh, đang cân nhắc có nên kéo cậu ta vào tròng không thì thoáng thấy người đàn ông bước ra khỏi phòng VIP bên cạnh.
Ánh mắt của hai người giao nhau, người đàn ông không khỏi sửng sốt, đứng im lặng ở nơi đó trong khoảng thời gian ngắn.
Trong đầu Lương Hạnh hiện lên một tia sáng, trước khi để Lưu phó tổng gây khó dễ lần nữa, đôi mắt cô trong veo, vẫy tay về phía người đàn ông: “Em ở đây.”
Vẻ mặt của Nghiêm Minh cứng đờ, dường như không có phản ứng gì lớn đối với ý định của Lương Hạnh, nhưng khi cô vẫy tay lần nữa, anh ta vẫn bước tới như ma xui quỷ khiến.
Còn chưa mở miệng hỏi bất cứ điều gì, người phụ nữ đã nghiêng người, kéo cánh tay của anh và lòng ngón tay vào bàn tay anh rất tự nhiên.
Đồng tử của người đàn ông run lên, trong giây tiếp đó anh ta định rút cánh tay của mình ra, nhưng lại bị cô nắm chặt. Sức mạnh của hai người đang tiến hành chống chọi qua lại trong âm thầm.
“Cô Lương…”
“Lưu tổng, thật ngại quá. Để tôi giới thiệu với anh, đây là bạn trai tôi, Nghiêm Minh. Anh ấy tới để đón tôi.” Anh ta chưa kịp nói gì đã bị Lương Hạnh chặn lại.
Nghiêm Minh nghe thấy những lời này, sau lưng bất chợt đổ mồ hôi. Anh ta nghiêng mặt, mang theo nụ cười giả, nhìn chăm chăm vào người phụ nữ, có chút lúng túng.
“Bạn trai?” Lưu phó tổng nghe vậy, ánh mắt không khỏi đảo qua đảo lại trên người Nghiêm Minh.
Người đàn ông có vẻ ngoài điển trai, dáng người cân đối, xét về ngoại hình, quả thực không thể chê vào đâu được. Ông ta đẩy gọng kính, vẻ mặt có chút mất tự nhiên.
Lương Hạnh giống như không phát giác ra, và nắm chặt cánh tay Nghiêm Minh, khẽ mỉm cười nhìn anh ta, làm ra vẻ tình cảm sâu đậm: “Anh yêu, đợi em một lát, Lưu tổng nói có chuyện muốn nói riêng với em.”
Nói xong, cô lại gật đầu ra hiệu với nhóm thanh niên: “Mọi ngươi về trước đi, đi đường chú ý an toàn.”
Lưu phó tổng thấy vậy, có chút gượng gạo sờ sờ mũi, cười với Lương Hạnh: “Cũng không phải chuyện gì quan trọng lắm, hôm khác gọi nói chuyện qua điện thoại cũng được. Nếu Tổng giám Lương đã có người tới đón, vậy thì nên về nghỉ ngơi sớm đi.”
Lương Hạnh nhìn thấy nhóm người kia rỉ tai thì thầm đã đi xa, vẻ mặt mới hơi giãn ra, cô cười nhẹ đáp lại Lưu phó tổng: “Vậy Lưu tổng, anh đi thong thả.”
Sau khi nhìn thấy người đàn ông gọi điện thoại cho trợ lý rồi lảo đảo rời đi xa, lúc này Lương Hạnh mới thở phào nhẹ nhõm.
“Cô Lương, cô nắm đủ chưa?” Nghiêm Minh trầm giọng nói. Trên cánh tay Lương Hạnh nắm in vết đỏ thắm.
Lương Hạnh vội vàng buông tay, tỏ vẻ xin lỗi và nhìn anh ta cười: “Xin lỗi anh, chuyện xảy ra đột ngột, tôi cũng là cách ứng phó tạm thời.”
Nghiêm Minh chẳng ừ hử gì cả, hai cánh tay buông thõng bên hông, sau đó quay đầu lại bắt gặp ánh mắt của người đàn ông không biết từ lúc nào từ trong phòng VIP đi ra, ngón tay chụm lại trong tiềm thức, giọng nói như nhũn ra, anh ta gọi từ xa: “Triệu tổng.”
Lương Hạnh nghe tiếng, quay đầu lại và nhìn thấy Triệu Mịch Thanh đang đứng ở cửa phòng VIP, hai tay đút vào túi quần, ánh mắt vô cùng ảm đạm, đứng đó mà không nói lời nào, nhưng khí chất khiến người ta không lạnh mà run.
Khóe môi Lương Hạnh khẽ mấp máy, ngay khi kịp phản ứng lại liền hiểu được, Nghiêm Minh ở đây, khả năng cao sẽ có bóng dáng của Triệu Mịch Thanh.
“Chuyện này…” Cô nghĩ lại, liền cảm thấy không có gì phải giải thích.
Triệu Mịch Thanh nhìn thoáng qua đã nhìn ra tình hình, quả thực không cần Lương Hạnh giải thích gì nhiều, nhưng trong lòng anh vẫn cảm thấy không dễ chịu mà điều không dễ chịu này không thể trút ra với Lương Hạnh, chỉ có thể liên lụy đến Nghiêm Minh vô tội.
“Chuyện cậu nói xin nghỉ phép để ra nước ngoài thăm bạn gái, tôi cần phải cân nhắc lại lần nữa. Nửa năm nay thì không cần nghĩ đến nữa.” Anh rất bình tĩnh, từ từ chuyển tầm mắt từ Nghiêm Minh sang Lương Hạnh.
Lương Hạnh yên lặng nhìn Nghiêm Minh ở một bên vẻ mặt thoáng chốc trở nên khó coi, im lặng hồi lâu mới “vâng” một tiếng, vô cùng dứt khoát.
“Triệu Mịch Thanh.” Nhìn Triệu Mịch Thanh hồi lâu vẫn hờ hững không thôi, vẻ mặt Lương Hạnh trở nên có chút nghiêm túc lại: “Anh làm vậy, không phải rõ ràng là khiến tôi cảm thấy áy náy sao?
Triệu Mịch Thanh cong môi, không phủ nhận, hồi lâu bước chân nhích tới gần, cách cô chưa đầy một cánh tay, ánh mắt lạnh lùng mà trìu mến, nhìn chằm chằm vào mắt cô.
“Ý tôi là vậy.” Anh thẳng thắn thừa nhận, sau đó hỏi lại: “Muốn tôi đổi ý sao?”
Lương Hạnh không ngờ, sau một năm, cô vẫn dễ dàng rơi vào sách lượt của Triệu Mịch Thanh như vậy. Lúc này, cô liếc nhìn sang Nghiêm Minh vẻ mặt mờ mịt bên cạnh, đồng ý cũng không được, không đồng ý cũng không xong.
Quả nhiên tên khốn ngàn năm vẫn có nhiều mưu mô.
Cô nheo mắt lại, cuối cùng khẽ “ừm” một tiếng.
“Em nói sao?” Triệu Mịch Thanh không kiềm chế được nụ cười trên mặt, vẻ đắc ý đập vào mắt Lương Hạnh, khiến nó đặc biệt khó xử.
“Thôi đi, nhân viên của anh, xử trí thế nào tôi không có quyền hỏi tới.”
Cô bất chấp, ngẩng đầu cao ngạo, quay người sải bước rời đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.